Bé Thà điều tra được ngày hôm đó A Mỹ là bị Châu Nhi đánh, mà đó cũng không phải là lần đầu tiên mà Châu Nhi đánh A Mỹ, còn lý do vì sao thì bọn tôi hỏi không ra nên cũng đành chịu thua. Mà A Mỹ dạo thời gian này rất trầm tĩnh không còn chống đối hay là cãi lại lời tôi như trước nữa, dường như tâm trí của cô ấy đã không còn đặt ở chỗ chồng tôi nữa rồi. Còn về Kiều Oánh… quả thật là tôi không điều tra ra được bất kỳ chuyện gì, ở nhà chồng tôi không lắp camera nên dù có nghi ngờ cũng không có bằng chứng để ba mặt một lời với cô ấy. Chỉ là sau chuyện ngày hôm đó, tôi sẽ phải để mắt đến cô ấy nhiều hơn, chắc chắn là như vậy.
Buổi sáng vừa đưa cu Gin đến trường, ba tôi đã gọi đến, trong điện thoại ông vừa nói vừa khóc báo cho tôi một tin… chị Như… đã không còn sống trên cõi đời này nữa rồi. Tôi nghe tin mà chân như đứng không vững, phải định thần lại thật lâu tôi mới có thể lên xe tức tốc chạy về nhà ba mình. Vừa bước vào nhà, một không khí tang thương bao trùm trong căn nhà rộng lớn. Dì Phụng thấy tôi dì liền khóc lớn, dì nói chị Như đi rồi, chị Như đáng thương lắm, thân xác cũng không còn được toàn vẹn. Tôi nghe mà trong lòng chua xót đến không chịu nổi, phải đến khi tận mắt nhìn thấy chị bằng da bằng thịt, tôi mới biết bốn chữ “đứt từng đoạn ruột” được viết như thế nào. Sao cuộc đời này lại bất công với chị gái đáng thương của tôi như vậy… chết một lần rồi chết thêm lần nữa, lần này… đến thịt cũng không còn được trọn vẹn. Dì Nhu khóc ngất bên quan tài của chị, ba tôi dù đã cố nhưng vẫn không nén nổi bi thương, ông khàn giọng nói với tôi:
– Lão thầy Lang bị bắt hai ngày trước… lão ta nói… là lão ta dùng bùa phép giữ xác chị con lại… chứ chị con… chị con đã chết từ lâu rồi…
Trên mặt nhòe lệ, tay tôi run run vịn vào quan tài, nói như không ra hơi:
– Vậy… lão ta đâu rồi hả ba?
Ba tôi khóc nghẹn:
– Chết rồi, hắn tự sát chết lúc rạng sáng… mấy tiếng sau… chị con cũng ngưng thở…
Quá đau lòng, tôi thật sự không chịu nổi được chuyện này nữa, chỉ còn biết vịn lấy quan tài của chị mà khóc nghẹn. Trong căn phòng nhỏ của chị Như bây giờ chỉ còn lại những tiếng khóc thê lương hoà cùng tiếng kinh kệ vang vọng giữa không trung. Cuối cùng thì An Như cũng ra đi… dù cho có cãi số cãi trời thì cũng không đem chị sống lại được nữa… không được nữa!
Vì đã làm đám tang cho chị một lần rồi nên lần này ba tôi chỉ có thể âm thầm đem xác chị chôn cất ở hoa viên mà ba đã mua từ trước. Trong đêm tối, cỗ quan tài được khiêng ra ngoài, không có tiếng kèn tiếng trống cũng không có được bao nhiêu người thân đưa tiễn. Tôi đứng lặng bên, trên tay cầm hoa hồng trắng để tiễn biệt người chị gái thân yêu đi về nơi vĩnh hằng. Con người sống chết có số, đúng là khó cãi được ý Trời.
Ngồi trên xe về lại nhà, tôi bất giác thở dài mệt mỏi, lão thầy Lang quả thật quá mức thủ đoạn và độc ác, lão chết như vậy là quá nhẹ, thật sự quá nhẹ rồi. Lão khai là do lão biết chị Như đã vào phòng gia phả của Dương gia rồi bị mắc lời nguyền bùa đỏ nên lão tương kế tựu kế giữ lại xác của chị để nhằm ép ba tôi đưa tôi gả thay chị vào Dương gia để kế hoạch của lão vẫn được tiếp diễn. Tiếp sau đó lão tiếp tục lừa gạt tôi để hòng lấy ngọc xanh lưu ly về cứu con trai lão chứ còn chị Như dù cho có gỡ được lá bùa kia xuống thì cũng không cách nào cứu chị sống lại được. Hóa ra trong chuyện lần này cũng có cả ba tôi và dì Nhu nhúng tay vào, nếu không phải vì muốn dùng tôi để cứu con gái thì ba tôi… ông ấy cũng đã chẳng nhớ đến tôi. Vậy mà lâu nay tôi cứ tưởng, ba tôi là vì muốn cứu lấy Phan gia, muốn giữ chữ tín với Dương gia nên mới để tôi gả vào Dương gia thay cho chị Như. Mà thôi đi, cái nào thì tôi cũng là vật thế thân cả thôi, nếu ông ấy thương tôi, ông ấy đã chẳng để tôi gả thay cho An Như vào Dương gia như vậy. Chỉ là, tôi tự cảm thấy bản thân mình đáng thương quá, tôi bị ba tôi gài bẫy bấy lâu nay mà tôi vẫn không hay biết gì. Bọn họ diễn giỏi thật, diễn thật sự quá giỏi rồi, nếu như tôi không cẩn thận mà tin vào lời của thầy Lang, chắc giờ đây tôi đã mang tội lỗi đến đầy đầu. Đáng sợ quá, nếu đã không thương tôi thì cũng đừng lợi dụng và lừa dối tôi… tôi đã rất cố gắng vì bọn họ, cố gắng đến mức chấp nhận đánh đổi tất cả mọi thứ rồi kia mà?
Khẽ thở dài một hơi, suy cho cùng… mọi chuyện cũng đều là do chị Như muốn như vậy, không cãi được số Trời!
………………………..
Sau đêm đó về, tôi đột nhiên ngã bệnh đến không ngồi dậy nổi, Chính Quân lo sốt vó liền mời bác sĩ về khám cho tôi. Mà thật ra tôi chỉ là sốt cảm mạo bình thường thôi, còn lý do khiến tôi tiều tụy đến không ngồi dậy được là vì tôi suy nghĩ không thông, trong lòng chất chứa quá nhiều phiền muộn. Đúng là tôi suy nghĩ không thông thật, tôi không cách nào bỏ qua được chuyện ba tôi đã lừa dối tôi suốt từng ấy thời gian qua. Giá như ông chịu nói với tôi là cần tôi cứu chị thì tôi đã không đau buồn như thế này, hoặc nếu như ông chỉ đơn thuần muốn cứu Phan gia thì lòng tôi đã không mệt mỏi đến nhường này. Nói là không sống cùng nhau nhưng suy cho cùng, tôi và ông vẫn là cha con ruột, nếu ông và chị Như có xảy ra chuyện gì… chẳng lẽ tôi có thể nhẫn tâm bỏ mặc không quan tâm tới được hay sao? Sao tôi sống tình nghĩa như vậy, biết nghĩ cho người khác như vậy mà người khác lại chẳng hề để ý đến suy nghĩ của tôi… tại sao vậy?
Nằm trên giường, tôi hết thở dài rồi lại thở dài, đầu thì đau nhức, người thì mệt rã ra nhưng lại không muốn ăn gì cũng không muốn uống thuốc. Bệnh của tôi không có gì nặng đâu, chỉ cần tôi nghĩ thông suốt được thì sẽ khỏi thôi. Lúc Chính Quân đi vào, tôi vẫn còn nghĩ vu vơ, anh đi đến bên giường rồi ngồi xuống, sờ sờ trán tôi, anh khẽ nói:
– Ba đến trước cổng, ba hỏi anh… em có muốn gặp ba không?
Tôi nhìn anh, lắc đầu trả lời:
– Không, anh nói là em đang mệt lắm, khi nào em hết bệnh… em nói chuyện với ba sau.
Chính Quân lại dịu giọng khuyên nhủ tôi:
– Anh không biết là em và ba có chuyện gì… nhưng nếu nói chuyện được với nhau thì nên nói ra cho dễ chịu em à. Đừng giống như anh, giữ trong lòng hoài chỉ tổ làm bản thân thêm mệt mỏi.
Tôi biết, tôi biết là như vậy chứ, nhưng mà tôi…
– Thôi, em vẫn chưa nghĩ thông suốt được, khi nào em nghĩ ra được vấn đề… em nói chuyện với ông ấy sau. Anh xuống nói với ba giúp em, nói ba về trước đi, đừng đứng ngoài cửa như vậy, người ta sẽ nghĩ này nghĩ kia.
Chính Quân khẽ gật đầu:
– Ừ, anh biết rồi.
Thấy anh định rời đi, tôi mới khẽ hỏi:
– Mà anh hôm nay không đến công ty à, em không sao đâu, anh đừng lo cho em, em vẫn khỏe mà.
Chính Quân hơi chau mày:
– Để em ở nhà… anh không yên tâm lắm.
Tôi cười nói với anh:
– Em không sao, ở nhà có vυ' Hiền lo cho em rồi, chuyện công việc vẫn là quan trọng nhất. Mà chuyện của anh và ba… như thế nào rồi?
Chính Quân khẽ cười, nụ cười đắc thắng:
– Cũng sắp xong rồi, chỉ cần thu mua được lô đất đó nữa… Đinh thị nhất định sẽ bị lung lây.
– Anh cẩn thận một chút, lão Nguyên không phải người dễ bắt nạt đâu.
– Ừ anh hiểu rồi!
Chính Quân đi rồi, tôi mới ngồi dậy tự rót cho mình ly nước lọc uống cho thông cổ mát bụng, hy vọng chuyện của Chính Quân suôn sẽ, tôi thật tình không muốn nhìn thấy Thuỳ Trâm ở trong nhà này một chút nào nữa cả. Bất đắc dĩ thì tôi không nói nhưng có cô ta ở trong nhà, tôi cứ thấy bản thân mình bị doạ kiểu gì ấy. Cô ta dạo này dễ cáu gắt, mặt mũi thì xanh xao, trông càng ngày càng như người không đuợc bình thường, đến cả Má Nhỏ còn nói như vậy chứ không riêng gì tôi nghĩ như thế. Sợ là cứ tình hình bị Chính Quân ghẻ lạnh kiểu này, cô ta điên lên nghĩ không thông rồi tìm đến tôi tính sổ thì lại mệt, tôi tầm này sợ chết lắm rồi, không chịu nổi thương tật gì nữa đâu. Biết là cô ta đáng thương nhưng bụng làm thì dạ chịu, có trách là trách cô ta có một người ba quá thủ đoạn, nếu ông ấy không có liên quan đến chuyện mẹ của Chính Quân mất tích thì cô ấy cũng đã không bị anh đối xử tệ bạc đến như vậy. Haiz, thật là khổ tâm!
……………………..
Nằm liệt giường gần tuần lễ, tôi cuối cùng cũng đỡ được chút nên xuống nhà đi dạo cho thoải mái đỡ tù túng. Đi dạo vài vòng rồi định xuống nhà bếp dặn dò nấu vài món cho cu Gin và Chính Quân tẩm bổ thì tôi lại vô tình thấy Thuỳ Trâm đang hả hê ung dung đi từ hướng nhà bếp đi lên. Thấy cô ấy vừa đi vừa cười khoái chí, tôi với bé Thà mới nấp vào một bên, đợi cô ấy đi qua rồi, tôi với con bé mới bước ra. Tôi nhìn theo Thuỳ Trâm, khó hiểu hỏi bé Thà:
– Cô ta làm gì mà vui vậy nhỉ? Ở nhà bếp có gì vui lắm à?
Bà Thà nói khẽ vào tai tôi:
– Mình đi xuống bếp hỏi thử đi mợ, biết đâu mợ Trâm đang có âm mưu gì thì sao.
Tôi gật gù:
– Cũng có thể lắm… đi… mợ với em đi một chuyến xem là có chuyện gì.
Nói rồi, tôi với bé Thà mới đi xuống bếp, mục đích chính vẫn là dặn dò vài món ăn sẵn tiện thì hỏi chuyện của Thuỳ Trâm lúc nãy luôn. Vừa thấy tôi, mọi người như ngạc nhiên nhìn chằm chằm, tôi nhất thời có hơi khựng người, đứng yên không biết có nên bước vào hay là không. Đầu bếp trưởng thấy tôi xuống, ông ấy liền bước tới, tươi cười hỏi han:
– Mợ Hai lớn… mợ xuống bếp có căn dặn gì hả mợ?
Tôi gật gật:
– Cũng không có gì đâu chú, con tính nhờ mọi người nấu giúp cho con món canh bồi bổ cho Chính Quân với cu Gin… mà dưới bếp mình hình như mới có chuyện gì phải không, sao con thấy mọi người… hơi lạ?
Đầu bếp trưởng khẽ liếc mắt về phía Kiều Oánh đang chế biến nguyên liệu, ông ấy có hơi ngập ngừng, khẽ nói:
– Thì… là chuyện của mợ Hai nhỏ với Kiều Oánh…
Tôi ngạc nhiên:
– Là chuyện gì hả chú? Thuỳ Trâm với cô Kiều Oánh đây thì có chuyện gì được?
Đầu bếp trưởng tiến lại gần tôi thêm chút nữa, ông ấy nhìn dáo dác một vòng rồi mới dịu giọng, thì thầm vào tai tôi:
– Kiều Oánh không được lòng mợ Hai nhỏ, cô ấy vừa bị mợ Hai nhỏ… đánh đó mợ Hai.
Tôi cả kinh:
– Đánh?
– Dạ.
– Sao lại đánh? Cô ấy làm gì mà Thuỳ Trâm đánh? Phải có chuyện gì chứ chú?
Bếp trưởng thở dài, ông ấy nói thật lòng:
– Cái này… tại mợ không biết chứ chuyện mợ Hai nhỏ không thích Kiều Oánh… ở đây ai cũng biết. Đây cũng đâu phải lần đầu tiên mà mợ Hai nhỏ đánh cô ấy đâu mợ… cứ vài bữa là Kiều Oánh lại bị đánh, không làm gì cũng đánh mà. Tôi thấy cũng tội cho cô ấy quá nhưng nhiều khi không biết giúp bằng cách nào, tại vì mợ Hai nhỏ không cho… không cho bọn tôi nói chuyện này cho người khác biết.
– Có cả chuyện này nữa?
Đầu bếp trưởng gật gật:
– Dạ có, biết bao nhiêu con mắt nhìn thấy… tôi đâu có nói oan cho ai được đâu mợ.
Đưa mắt nhìn đến chỗ của Kiều Oánh, đúng thật là một bên má của cô ấy đỏ ửng cả lên, giống như là vừa mới bị đánh xong. Thấy vậy, tôi mới tiến tới gần chỗ cô ấy, cô ấy thấy tôi tới, đầu khẽ cúi, giọng rất nghiêm túc:
– Mợ Hai lớn!
Tôi khẽ gật đầu, lại nhìn xuống mớ nguyên liệu trên bàn, tôi khẽ hỏi:
– Cô định nấu món gì vậy? Cô nấu giúp tôi món canh bồi bổ cho cậu Hai với cậu Gin được không?
Kiều Oánh gật đầu:
– Được mợ Hai, bây giờ tôi nấu, lát nữa nhà bếp đem lên cho mợ. Không biết canh của cậu Hai… có ăn ngay luôn không để tôi chuẩn bị.
– Chắc đến tối cậu Hai mới về, cô chuẩn bị cho cậu Gin trước là được rồi.
– Dạ mợ.
Kiều Oánh là kiểu người rất có trách nhiệm trong công việc, những món ăn cô ấy nấu ra không món nào là cả nhà tôi ăn không được, lúc làm việc lại rất tập trung, lời nói rõ ràng, tính tình có phần ngay thẳng kiệm lời. Cũng như lúc này chẳng hạn, biết là tôi và đầu bếp trưởng đang bàn về cô ấy và Thuỳ Trâm, thế nhưng khi thấy tôi đến bắt chuyện, cô ấy vẫn không hề nhắc gì đến chuyện vừa bị Thuỳ Trâm đánh. Nếu là người khác, người ta nhất định không bỏ qua cơ hội này đâu, vì trong nhà này ai chả biết tới với Thuỳ Trâm không ưa nhau, nếu lợi dụng được tôi trong chuyện này thì chẳng phải là sẽ trả được sự bực tức vì bị bắt nạt hay sao?
Thấy cô ấy như muốn kết thúc câu chuyện ở đây, tôi liền vào thẳng vấn đề, tôi hỏi:
– Tôi nghe nói cô vừa bị Thuỳ Trâm đánh? Cô làm sai việc gì à?
Kiều Oánh nhìn tôi, cô ấy trả lời:
– Dạ không có, tôi không làm gì sai với mợ ấy hết.
– Vậy thì tại sao?
– Tôi không biết, chắc vì mợ Hai nhỏ… mợ ấy không thích tôi.
Tôi khẽ cười:
– Cô tin vào cái lý do này à? Chỉ vì không thích một người mà Thuỳ Trâm lại bắt nạt nặng tay đến như vậy… cô ấy cũng không phải rãnh rỗi như vậy đâu nhỉ?
Kiều Oánh có chút dao động, cô ấy khẽ trả lời:
– Tôi… tôi không biết thật, tôi mới về đây làm được thời gian ngắn thôi, bản thân tôi cũng không có ý đồ gì bất chính… mợ Hai nhỏ nếu đã hành động như vậy thì chỉ có thể là mợ ấy không thích tôi, chứ tôi… tôi không biết cũng không làm gì mợ ấy hết… những lời này tôi nói ra đều là sự thật cả.
Tôi nhìn về cô ấy, chỉ thấy biểu cảm trên mặt cô ấy đang rất nghiêm túc, nghĩ nghĩ, tôi liền hỏi:
– Cô có muốn làm ở đây lâu dài không?
Kiều Oánh nhìn thẳng vào tôi, cô ấy gật đầu nhanh chóng:
– Dạ muốn chứ mợ, tôi vào được đây làm… tôi thật sự đã cố gắng rất nhiều rồi…
– Nếu cô muốn làm lâu dài trong vui vẻ thì nghe tôi bày một cách…
Kiều Oánh ngạc nhiên hỏi lại tôi:
– Dạ?
Tôi cười dịu, nói nhỏ vào tai cô ấy:
– Đi tìm cậu Hai sau đó nói hết chuyện này cho cậu ấy biết để cậu ấy phân xử cho cô… hiểu ý tôi không?
Kiều Oánh giật mình:
– Nhưng mà mợ Hai nhỏ với tôi…
Tôi vỗ vỗ vai cô ấy, dịu giọng nói:
– Cô cứ thử đi, cậu Hai là người công tư phân minh… người của cậu… cậu ghét nhất là thói ỷ quyền bắt nạt người…
Nói tới đây, tôi lại dừng một chút rồi nói tiếp:
– Tôi khuyên cô như thế, tôi nghĩ là cô cũng có tính toán của riêng cô… nhớ lát nữa hầm canh cho hai cậu như tôi vừa nói nha.
Kiều Oánh khẽ cúi đầu, giọng khàn khàn:
– Dạ mợ.
Dặn dò xong, tôi với bé Thà mới đi ra bên ngoài, ra đến cửa, bé Thà liền hỏi nhỏ vào tai tôi:
– Mợ… mợ nghĩ là cậu Hai sẽ giúp Kiều Oánh hả mợ?
Tôi cười nhạt, trả lời con bé:
– Hên xui, để xem tình hình thế nào đã…
Nhìn về phía trước, trong lòng có chút phấn khích chờ mong… để xem lần này, phản ứng của cả ba người bọn họ sẽ ra sao. Tôi cũng không phải là không tin tưởng Chính Quân, chỉ có điều chuyện gì ra chuyện đó, phải thử một lần mới biết nên làm gì tiếp theo!