Cả đêm vất vả cày bừa, mới sáng sớm, ngoài cửa đã có người gọi, nghe tiếng gõ cửa, Chính Quân cau mày khó chịu, anh càm ràm:
– Ngủ thêm đi, gấp gì mà phải mở cửa.
Tôi nhướn mày, hai mắt từ từ mở to ra:
– Anh cứ ngủ thêm đi, để em ra xem là ai.
Chính Quân nhướn mắt nhìn tôi, giọng khàn khàn:
– Em là bà chủ, bọn họ cần gì cứ để họ đợi đi.
Tôi vỗ vào tay anh, lườm nguýt:
– Nếu không có chuyện gì thì người ta cũng không rảnh rỗi quấy rầy anh vào sáng sớm đâu.
Nói rồi, tôi liền kéo chăn bước xuống giường mặc cho Chính Quân cứ liên tục kéo tay kéo chân giữ lại. Hai chân vừa chạm đất, một trận đau từ thân dưới từ từ kéo đến khiến tôi không kịp chuẩn bị gì, may là tay vịn được vào tường chứ nếu không chắc tôi phải khụy chân xuống sàn rồi. Eo ơi, có vẻ đau khϊếp thật đấy!
– Gì vậy? Em đau ở đâu à?
Tôi hít vào một hơi, hai chân hơi run, tôi gằn từng chữ:
– Không… em không sao.
Nói rồi, tôi cố gắng bước thật nhanh vào phòng tắm rồi ngâm mình vào nước ấm cho dễ chịu hơn chút. Đáng sợ thật, tôi không nghĩ là nó lại vừa đau mà cũng vừa rát đến như vậy… nếu biết như thế thì sáng dậy, tôi đã không ung dung bước xuống giường như vậy rồi. Eo ơi, cái eo cũng đau, cái lưng cũng đau, đau chết mất thôi!
Ngâm mình cả buổi sáng, quên luôn là ở bên ngoài cửa đang có người đợi, mãi đến khi nghe được giọng của Chính Quân lớn tiếng truyền vào trong phòng tắm, tôi mới lật đật khoác áo rồi phi ra ngoài thật nhanh. Vừa bước ra đến cửa, tôi đã thấy Trâm mếu máo đỏ mặt, còn Chính Quân hai tay nhét vào túi quần thể thao, thái độ cả hai đối lập với nhau vô cùng. Nhìn thấy tôi, Trâm cúi đầu, biểu cảm có chút không vui, mắt cô ấy lại hướng về phía Chính Quân, giọng nhỏ xíu:
– Anh… nghe em giải thích đi… có được không?
Chính Quân cười khẩy:
– Cần nghe em giải thích nữa sao?
Bỏ qua luôn sự hiện diện của tôi, Trâm nắm lấy tay Chính Quân, như khẩn cầu:
– Anh… ở đây có người lạ… về phòng đi… về phòng em giải thích với anh sau… đi anh.
Ơ đùa, đây là phòng tôi cơ mà? Tôi là người lạ ở chính phòng tôi đấy à?
Mà nghe qua chắc là Trâm làm chuyện gì có lỗi với Chính Quân rồi, nếu tôi đoán không nhầm thì chuyện tối đêm qua, rất có thể là do Thuỳ Trâm làm. Nếu đã lỡ vào vai tốt, vậy thì diễn thêm chút nữa cũng được. Nghĩ nghĩ, tôi liền khều nhẹ tay Chính Quân, tôi dịu giọng, nói:
– Nếu anh với cô ấy có chuyện cần nói… vậy để em ra ngoài cho hai người nói chuyện…
Trâm có vẻ như đồng tình còn Chính Quân thì lại chau mày, anh quát nhẹ:
– Phòng này của em mà em còn muốn đi đâu, cô ấy muốn nói gì thì nói luôn ở đây đi, còn nói không được thì khỏi nói… vả lại anh cũng không muốn nghe.
Mặt Trâm càng lúc càng khó coi, nước mắt cũng trực trào rơi xuống má, nhìn cô ấy lúc này trông đáng thương vô cùng. Eo ơi, sao nay tôi lại vào vai “em gái trà xanh” bắt nạt người như thế nhỉ? Mà Chính Quân lại cứ giống như tên chồng tệ bạc ruồng bỏ vợ con vậy… tội lỗi… tội lỗi quá đi mất!
Thấy không kêu được Chính Quân về phòng, Trâm liền lau vội nước mắt trên mặt rồi quay sang xin lỗi tôi, cô ấy quay người đi thật nhanh về phòng, thân hình mỏng mảnh, đôi vai gầy run run vì khóc nghẹn. Tôi đứng nhìn theo cô ấy, miệng xuýt xoa:
– Sao anh không biết thương hoa tiếc ngọc vậy? Lúc trước nâng niu lắm cơ mà, giờ định phủi mông quay đi à?
Chính Quân siết nhẹ eo tôi, anh cười gian:
– Em cũng lên án anh à?
Tôi vênh mặt:
– Thấy anh đối xử tệ với người ta quá… em xót thôi.
Anh đột nhiên nhìn tôi cười gian xảo, bắt đầu giở giọng sở khanh:
Không đợi tôi kịp phản ứng, Chính Quân đã nhấc bổng tôi lên vai, anh cười đến vui vẻ:
– Muốn gì… lên giường rồi mình nói chuyện…
Tôi chống cự quyết liệt:
– Thả em xuống… đồ biếи ŧɦái… quân sở khanh… thả em xuống… mau lên!
Mông bị vỗ vài phát, tên sở khanh lại dịu giọng, bảo nhẹ:
– Ngoan… người khác nghe được bây giờ…
Mẹ kiếp, mới sáng sớm mà đã nổi máu lên rồi, biếи ŧɦái, đúng là tên biếи ŧɦái!
…………………….
Bị hành cho nguyên ngày nguyên đêm, tôi mệt đến khóc cũng không nổi, phải đến gần trưa tôi mới xuống nhà được. Mới xuống nhà dưới, chưa kịp hỏi vυ' Lệ chuyện của cu Gin, Thuỳ Trâm đã chặn tôi lại, cô ấy bảo có chuyện muốn nói. Tôi ngồi xuống ghế, rót tách nước trà, tôi nhàn nhạt hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Thuỳ Trâm hai mắt sưng húp, cô ấy khàn giọng, nói:
– Chị… chị có thể giúp em nói với anh Quân một tiếng… được không?
Tôi nhìn cô ấy, tôi hỏi:
– Nói chuyện gì?
Cô ấy có vẻ lúng túng, lời nói ngập ngừng:
– Đêm qua… em… em…
Tôi lại hỏi:
– Chuyện gì thì cô nói rõ ràng ra đi, cô cứ úp mở như vậy, sao tôi biết là chuyện gì mà giúp được?
Thuỳ Trâm nhìn tôi, ánh nhìn bắt đầu khó chịu:
– Anh Quân… anh ấy không nói cho chị biết chuyện gì à?
Tôi nhún vai, nhàn nhạt nói:
– Không, chuyện của cô và anh ấy đâu có liên quan gì tới tôi.
Nghe tôi nói vậy, biểu cảm trên mặt cô ấy từ từ mới giãn ra được chút, giọng điệu cũng không còn ngập ngừng nữa:
– Nếu chị đã không biết, vậy chị có thể giúp em nói với anh Quân một tiếng… nói anh ấy nghe em giải thích có được không?
Tôi nhìn Trâm, nhìn loạt biểu cảm lúc lên lúc xuống của cô ấy mà thấy buồn cười trong lòng. Làm sao tôi lại không biết là giữa cô ta và Chính Quân nhà tôi xảy ra chuyện gì… sao cô ta lại ngây thơ như vậy được nhỉ? Hay là cô gái nào va vào tình yêu cũng trở nên dễ tin người như vậy?
Tôi hớp chút nước trà, lâu lắm rồi mới có dịp sống đúng với vai “vợ lớn”, tôi dễ gì bỏ qua cho Trâm lần này được. Nhớ lúc Chính Quân và tôi chưa rõ ràng, cô ấy được Chính Quân yêu thương cũng đâu có xem tôi ra gì, giờ tình cảm vợ chồng cơm không ngon canh không ngọt thì lại chạy tới tìm tôi… bộ trông tôi giống đứa khờ khạo lắm hay sao? Đùa…
Tôi đặt tách trà xuống bàn, môi cười mỉm:
– Sao tôi phải giúp cô, lúc cô hạnh phúc với chồng tôi… cô có giúp tôi hay không?
Thuỳ Trâm có vẻ bất ngờ, cô ấy khựng lại khoảng mấy giây rồi mới khàn giọng lên tiếng:
– Chị Lâm… chị nói vậy… có nghĩa là truớc giờ chị luôn không thích em?
Tôi cười khẩy:
– Chứ cô nghĩ tôi thích cô hay sao? Cô có thấy vợ lớn nào yêu thương được vợ bé của chồng mình hay không? Cô có yêu thương tôi không mà lại hỏi là tôi không thích cô?
– Nhưng em… em cũng có làm gì chị đâu…
Tôi bỉu môi, nhạt giọng trả lời:
– Cướp chồng tôi mà bảo là không làm gì tôi… đầu tôi ở đây… cô coi được thì leo lên mà ngồi luôn đi.
Trâm biến sắc mặt, giọng lộ vẻ tức giận:
– Chị… em nhờ chị việc này, nếu chị không làm được thì thôi, sao chị phải cậy mạnh ăn hϊếp yếu như vậy?
Tôi lại cười:
– Cô tới nhờ tôi, chẳng phải là vì cô nghĩ tôi yếu nên cô mới đến nhờ hay sao? Chứ người bình thường, người ta có nghĩ cũng không nghĩ đến việc chạy tới tìm vợ lớn nhờ vả. Chồng tôi, tôi cho cô dùng chung, cô giữ được thì cô dùng, giữ không được thì an phận… mặt mũi nào mà chạy tới tìm tôi xin xỏ vậy?
Thuỳ Trâm giận dữ, cô ấy cau mày gằn giọng:
– Chị!
Thấy cô ấy như vậy, tôi lỡ xấu tính thì xấu tính cho đến cùng, tôi nói:
– Sau này tốt nhất đừng hở chút là chạy tới tìm tôi… tôi không rảnh nghe cô tỉ tê chuyện cô với chồng tôi vui vẻ, gây gổ ra sao. Giải quyết được thì giải quyết, giải quyết không được thì cũng chịu đi, con người tôi xấu tính, tìm tôi tôi chửi cho thì lại bảo là tôi độc ác ức hϊếp cô.
Trâm hai tay siết chặt, cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ hồi lâu rồi đột nhiên chuyển biến biểu cảm, trên môi lại nở ra nụ cười kì quái:
– Chị Lâm… em với anh Quân mới có chút xíu mà chị đã vênh mặt… chị nghĩ là chị giành lại anh ấy từ tay em được à?
Tôi nhìn cô ta, trước mắt là không nói gì, bình tĩnh đợi cô ta nói tiếp. Trâm lúc này đúng là thay đổi thành con người khác, cô ta xoa xoa chiếc nhẫn cưới trên tay mình, thái độ hống hách, hả hê lại kèm theo nụ cười gian manh:
– Em là nhường chị một chút… à không phải, là vì nhà em giàu nên em chả cần tranh cái danh “mợ Hai” này với chị ấy chứ. Làm mợ Hai để làm gì, huênh hoang ngang ngược thì chồng cũng cưới thêm vợ thôi, nếu đã vậy… em làm vợ bé cho khỏe người, vừa được yêu thương như vợ lại còn được cưng chiều như tình nhân… chị thấy như vậy có hơn cô vợ suốt ngày đoan trang ru rú chăm lo cho chồng con giống như chị không?
Nói đến đây, cô ta ngưng vài giây, vừa nói vừa cười trông dáng ghét vô cùng:
– Còn chưa kể đến chuyện phải nuôi con của chồng mình với người đàn bà khác… ha ha… chị cũng đủ đáng thương quá chứ.
Dứt câu, cô ta đột nhiên đứng dậy, trên môi là nụ cười khinh bỉ:
– Với lại… chị cũng giống em thôi… cũng chẳng phải là người anh Quân yêu. Bất quá thì chị hơn em ở danh phận, còn em hơn chị ở chỗ… ba em có quyền, ba em có tiền. Tính qua tính lại thì mình nên sống hòa bình một chút, chị đừng có mà vênh váo với em… em không hiền như chị nghĩ đâu chị Lâm à!
Tôi nhướn mày nhìn cô ta, tôi hỏi:
– Cô nói vậy… tức là đang uy hϊếp tôi?
Thuỳ Trâm cười nhạt:
– Em làm gì dám… mà có khi em dám thật cũng nên. Chị Lâm, dù cho anh Quân có rời bỏ em thì chị cũng không phải người anh ấy yêu đâu… không phải đâu… ha ha…
Tôi chau mày, cười nhạt:
– Nếu không phải tôi… thì người đó là cô à?
Thuỳ Trâm bĩu môi nhún vai:
– Có phải là em không thì em không biết, chứ nhất định người đó không phải là chị. Mẹ của Gin cũng chỉ là đứa mang thai hộ, anh Quân cần con chứ cần gì đàn bà. Chị có biết lý do vì sao mà anh ấy lại như vậy không?
Thấy tôi nhìn, cô ta lại cười hả hê:
– Là tại vì anh ấy vẫn chưa quên được tình cũ… mà cô gái kia… đáng tiếc lại không phải là chị. Ha ha.
Cô ta nói xong liền quay người bỏ đi, để lại tôi ngồi một mình trên ghế nhìn theo. Thuỳ Trâm… cô ta nói vậy là sao? Là vì muốn chọc tức tôi nên nói như vậy hay là cô ta đang có ý gì khác? Mẹ cu Gin… sao lại là người mang thai hộ? Cô ấy… đã chết rồi kia mà?