Mợ Hai Nhà Họ Dương

Chương 8


Chính Vũ đi rồi, tôi lại ngồi một mình trong vườn đến gần tối, suy nghĩ mãi đến chuyện chú ấy vừa nói, trong lòng bán tín bán nghi không rõ thực hư là như thế nào. Có khi nào vì chú ấy say quá nên nói bừa hay không, chứ làm gì có chuyện ba anh em nhà này lại tranh nhau một mình tôi?

Không, vừa nghĩ thôi đã thấy không có khả năng đó rồi, chắc là chú ấy nói bừa chứ làm gì là thật được. Bởi vì tôi sống với mẹ ở quê, cũng có thời gian làm việc ở đây nhưng lại chưa từng tiếp xúc với người nhà họ Dương. Trước kia tôi từng nghe kể nhà họ Dương rất giàu nhưng đó cũng là nghe bạn bè kể luyên thuyên thôi chứ tôi đã biết được nhà họ Dương nằm ở đâu đâu. Mãi sau này khi chị tôi mất, cha tôi đưa tôi sang đây để chào hỏi Ông Nội thì tôi lúc đó mới biết được ở đây chính là Dương gia hào môn thế phiệt. Ba anh em nhà họ Dương này, tôi chỉ biết mỗi anh Cả Chính Uy từ trước, còn Chính Quân và Chính Vũ là gặp ở lần sang thăm nhà, số lần gặp nhau vỏn vẹn chỉ có duy nhất một lần trước khi tôi được gả về đây… thế thì bọn họ tranh nhau cái củ chuối gì nhỉ? Ví như nói ba anh em bọn họ tranh giành nhau cô Trâm thì tôi nghe còn có lý, chứ đằng này… không có khả năng.

Còn về phần anh Cả, nói là biết thì cũng không hẳn, bởi tôi biết anh ấy chứ anh ấy không biết tôi. Tôi nhớ lại lúc trước, lúc tôi còn làm thêm ở tiệm thuốc Nam khá là nổi tiếng, anh Cả có vài lần đến đây châm cứu đôi chân của mình. Lúc đó bọn chị em tôi còn xuýt xoa anh Cả là người ở đâu mà đẹp trai thế, vừa lịch sự nhã nhặn vừa đẹp trai đến hút hồn. Mà công nhận là anh Cả rất đẹp, lúc đó tôi nhìn còn mê mẫn nữa huống gì là ai. Mà tiếc là anh ấy chỉ châm cứu có vài lần rồi thôi, tôi cũng chỉ tiếp xúc khá gần chứ không nói là tiếp xúc gần, lần nào cũng đeo khẩu trang y tế kín mít, anh ấy cũng không biết được tôi là ai trong nguyên đám chị em láo nháo kia.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không tin được lời của Chính Vũ nói, tranh giành tôi… chú ấy có nhầm với ai không vậy?

Đợi đến gần khuya, tôi mới lên phòng đi ngủ, bữa nay Chính Quân về muộn, lúc chiều anh ta có gọi điện báo cho tôi một tiếng, nên lúc tôi lên phòng cũng vừa hay anh ta vừa về. Đợi Chính Quân tắm rửa rồi ăn cơm, tôi mới mon men đến gần để hỏi chuyện.

– Chính Quân… trước kia… tôi với anh có từng gặp nhau không?

Chính Quân nhìn tôi, anh ta không cần suy nghĩ mà trả lời ngay:

– Không.

Tôi “ồ” lên một tiếng rồi gật gù như đã hiểu. Đấy, anh ta đã nói là không có gặp nhau từ trước mà…

Suy nghĩ thêm một lát, tôi lại hỏi tiếp, lần này có hơi do dự một chút:

– Vậy… còn chuyện tôi lấy anh… tôi… à tôi…

Chính Quân buông quyển sách trong tay xuống, anh ta hơi nheo chân mày, giọng trầm trầm:

– Cô muốn hỏi chuyện gì thì cứ hỏi đi, ấp úng như vậy… bộ có chuyện xấu gì giấu giếm à?

Tôi liếc mắt nhìn anh ta, bất mãn trả lời:

– Anh chỉ giỏi nghĩ xấu cho tôi, tôi có giống anh đâu mà giấu giếm chuyện này chuyện kia.

– Thế cô muốn hỏi chuyện gì? Chuyện gì mà ấp úng nửa ngày vẫn không nói được?

Nghe anh ta nhắc đến trọng tâm, tôi liền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, cười giả lả, tôi hỏi:

– Ờ thì… tôi có chút thắc mắc ấy mà.

Chính Quân l*иg hai bàn tay vào nhau rồi đặt lên trên bàn, mắt anh ta nhìn về phía tôi, biểu cảm có hơi nghiêm túc, anh ta hỏi:

– Hỏi đi? Chuyện gì?

– Thì… thì chuyện anh cưới tôi… sao anh lại cưới tôi?

Nghe tôi hỏi, Chính Quân khẽ quay mặt sang hướng khác, anh ta không nhìn về phía tôi mà chỉ nhàn nhạt trả lời:

– Là Ông Nội muốn như vậy.

Tôi kề gần sát mặt vào người anh ta, tôi có chút không tin tưởng, mon men hỏi:

– Sự thật là như vậy à? Vậy anh giải thích thế nào chuyện Ông Nội giao quyết định lại cho tôi rồi đến cuối cùng thì lại muốn tôi lấy anh?

Chính Quân trước sau như một, không có chút biểu cảm nào là khác lạ. Anh ta cầm quyển sách trên tay, biểu cảm có chút không vui:

– Cô hỏi như vậy thì làm sao tôi trả lời, người cần hỏi thì cô không hỏi, người không biết thì cô lại đến hỏi. Tôi không rảnh để nghe cô hỏi những chuyện linh tinh nhảm nhí đâu, còn chuyện gì quan trọng hơn không, nếu không thì đi ngủ sớm đi.

– Vậy chứ tôi phải hỏi ai?

Anh ta nhún vai nhìn tôi:

– Ông Nội. Người ra quyết định là ông, cô đi hỏi Ông Nội là rõ chứ gì.

Tôi thở ra một hơi, khẽ lắc lắc đầu chán chường:

– Thôi bỏ đi, coi như tôi chưa hỏi gì.

Thấy tôi ủ rũ, Chính Quân nhìn tôi một lát rồi khẽ cười nhẹ, giọng có chút vui vui:

– Bỏ cuộc sớm vậy hả? Tôi cứ tưởng là cô đi tới hỏi Ông Nội liền luôn chứ.

Tôi bĩu môi:

– Tôi không dám đâu, chuyện tế nhị đó thì hỏi kiểu gì, thôi… coi như tôi bỏ cuộc, không hỏi nữa.

Đang than vãn thì Chính Quân đột nhiên xoay ghế sang đối diện với tôi, anh ta nhìn tôi chăm chăm, biểu cảm quái dị:

– Nhưng tại sao cô lại hỏi đến chuyện này, bộ… gả cho tôi cô thấy hối hận rồi à?

Anh ta nhìn tôi như thế, tôi lại thấy ngột ngạt không chịu được, đưa mắt nhìn sang hướng khác, tôi nói nhanh:

– Không, hối hận gì đâu… tôi làm gì có hối hận.

Anh ta dùng tay áp vào hai má tôi, ép tôi phải nhìn vào anh ta, giọng gằn xuống:

– Không hối hận… không hối hận vậy sao còn tò mò chuyện đó? Hả? Hay cô muốn… được gả cho người khác?

Người tôi có chút run run, giọng cũng lạc đi hẳn:

– Tôi… tôi còn gả được cho người khác hay sao?

Chính Quân cười nhếch môi, phun ra từng chữ chắc nịch:

– Thằng nào lấy cô, tôi gϊếŧ thằng đó!

Ôi mẹ ơi… ngầu lòi luôn!

Buông hai má tôi ra, anh ta nghiêm túc nhìn tôi cũng nghiêm túc nói:

– Nếu muốn hối hận thì từ đầu nên hối hận, còn bây giờ… cô thử bước chân vào nhà tên nào, tôi cho người đến đốt nhà hắn ta ngay lập tức. Tôi không nɠɵạı ŧìиɧ, tôi cũng không cho phép cô cắm sừng tôi.

Với cái khí thế đàn ông oai hùng này, tự dưng tôi lại sinh ra ngang ngạnh, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghiêm túc không kém, nói:

– Vậy chứ anh bắt tôi phải sống thế này cả đời với anh sao? Không tình yêu, không hạnh phúc?

– Thế cô muốn thế nào? Muốn ly hôn?

Tôi thở dài, thật lòng trả lời:

– Không, tôi không có ý định ly hôn, sống cuộc sống như bây giờ rất tốt… chỉ là nếu sống thêm vài năm như thế này nữa, tôi nghĩ tôi sẽ không chịu được. Thì anh cũng biết rồi đó, đàn ông càng lớn tuổi càng phong độ, nhưng đàn bà càng lớn tuổi… càng già đi. Tôi đó giờ chưa được nếm mùi vị hạnh phúc của tình yêu… tôi có hơi không cam lòng.

Chính Quân tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi, giọng anh ta hơi cao:

– Tình yêu sao?

Tôi gật gật, giọng bất mãn tràn đầy:

– Ừ, người khô khan như anh chắc không biết gì về tình yêu đâu nhỉ? Thôi thôi… nói với anh như đàn gảy tai trâu ý, dẹp chuyện này sang một bên đi. Tôi hứa sẽ không bỏ nhà theo trai, sẽ sống dai như đỉa đói để chăm sóc cho cha con anh đến khi sức cùng lực kiệt… ok chưa?

Nói rồi, tôi mặc kệ anh ta nghe có hiểu hay không, cũng mặc kệ anh ta trả lời lại như thế nào, tôi một mình lủi thủi về giường nằm ngã ra. Biết sao bây giờ, cái số tôi nó như thế, muốn hơn nữa cũng chẳng được. Mà thôi kệ đi, tấm thân này đến khi chết đi mà vẫn là xử nữ thì kiếp sau sẽ được bù đắp làm ông này bà kia… không phải lo… không phải lo bị thiệt thòi đâu!

Sáng hôm sau, tôi dậy khá sớm, vừa mới mở mắt đón ngày mới, tôi đã hốt hoảng cực độ khi thấy chồng tôi… anh ta nằm sát bên cạnh. Trời mẹ ơi, Chính Quân ngủ ngon nhưng một em bé, lại còn ôm tay tôi nồng nhiệt nữa chứ… chuyện quái gì xảy ra vậy?

Khoan… khoan… nhìn lại tôi xem, tôi khác gì con bạch tuộc quấn trên người anh ta không cơ chứ? Sao tôi lại đổ đốn đến như thế này, trai ngủ kế bên đã không phát hiện thì thôi đi, đã thế còn ngang ngược ôm người ta ngủ nữa chứ? Liêm sỉ đâu? Ai nhặt liêm sỉ trả cho tôi đi chứ trời ơi?

Mà chờ chút đã, tên này khi tỉnh thì có hơi khó gần, vậy chứ bây giờ lại có chút hiền lành đáng yêu ấy chứ. Hay là… tôi giả vờ như không biết gì rồi ôm anh ta ngủ tiếp? Mấy khi được ngủ cùng trai đẹp đâu? Hay là như vậy nhỉ?

– Suy nghĩ cái gì, chưa muốn dậy thì ngủ tiếp đi.

Tôi giật mình, vội vội vàng vàng đẩy anh ta ra, còn tôi thì rút vào bên trong. Chính Quân trở mình quay sang nhìn tôi, môi cười nhẹ, giọng điệu khoái chí:

– Hay muốn tôi ôm mới chịu ngủ?

Thấy anh ta có ý sáp đến gần, tôi liền đưa tay ngăn lại:

– Khoan đã… sao anh lại lên đây ngủ?

Chính Quân cười lớn:

– Giường của tôi thì tôi ngủ, hay cô muốn tôi xin phép cái giường rồi mới được lên ngủ?

– Không, ý tôi không phải vậy… tôi muốn hỏi anh… tại sao anh lại ngủ cùng tôi? Chẳng phải anh nói sẽ tôn trọng tôi, khi tôi chưa sẵn sàng thì anh sẽ không… á á… buông ra… buông tôi ra!

Chưa kịp nói hết câu, Chính Quân đã kéo tôi lại rồi ôm chặt tôi trong vòng tay. Anh ta dùng chân giam hai chân tôi lại, tôi chống cự mãi mà không đuợc nên đành buông xuôi để anh ta muốn làm gì làm. Khi thấy tôi chịu nằm yên, anh ta mới nhàn nhạt cất lời:

– Vợ chồng thì nên ngủ cùng với nhau, bình thường thôi mà.

Mặt tôi áp sát vào ngực anh ta, thoáng chốc nghe rõ được tiếng nhịp tim anh ta đập đều đặn, rõ ràng. Người đàn ông này đến cả ôm một người con gái lạ mà tim vẫn không đập nhanh, tức là anh ta không phát sinh quá nhiều du͙© vọиɠ. Nghĩ nghĩ lại thấy an tâm hơn chút, tôi mới lí nhí nói:

– Có phải vì hôm qua tôi nói như vậy nên anh mới…

Chưa đợi tôi nói hết câu, anh ta đã cắt ngang lời:

– Cũng không hẳn là như thế… tôi cũng không muốn cứ sống cuộc sống theo nguyên tắc “tình đồng chí” với vợ của mình. Dù sao thì tôi và cô cũng đã kết hôn, mà tôi thì tôi không có ý định sẽ buông cô ra cho thằng khác rước về… vậy nên… chúng ta thử yêu nhau đi… được không?

Tim tôi đập hơi loạn vì câu đề nghị kia của chồng tôi, tôi suy ngẫm một lát, lại dịu giọng nói:

– Yêu nhau thì được… nhưng tôi sợ…

– Sợ gì?

Tôi mím môi, trầm giọng:

– Sợ dang dở…

Thoáng chốc, cả tôi và anh ta đều im lặng không nói gì. Mãi lát sau, tôi mới nghe tiếng anh ta thở dài, giọng nhàn nhạt nhưng rất điềm tĩnh:

– Thử đi… sẽ ổn mà.

Thử… thử được không đây… được không?

Chính Quân đột nhiên ôm siết lấy tôi, tay anh xoa xoa vai tôi, giọng vô cùng dịu:

– Không yêu tôi sẽ thiệt thòi cho em đấy, tin tôi đi!