Mợ Hai Nhà Họ Dương

Chương 5


Tôi bật người ngồi dậy, mồ hôi tuôn như nước, vội vội vàng vàng lấy tay lau trên cổ trên trán mình. Đưa tay đặt lên ngực kiểm tra, tim đập mạnh đến mức không giảm lại được. Đáng sợ quá, giấc mơ khi nãy quả thực quá mức đáng sợ rồi!

– Cô sao vậy? An Lâm? An Lâm?

Nghe tiếng gọi, tôi giật mình nhìn sang, lúc này mới nhớ đến Chính Quân vẫn đang ngồi trước mặt. Thấy anh ta, trong lòng như có một chút cảm giác an toàn, tôi nhẹ thở ra một hơi, đưa tay vuốt vuốt ngực liên tục. Thấy tôi vẫn không trả lời, Chính Quân lại hỏi:

– Cô có sao không? Gặp ác mộng à?

Tôi gật gật đầu, nuốt nước miếng mấy bận mới nói được rõ ràng:

– Ác… mộng… ghê quá!

– Thấy cái gì mà la hét loạn hết lên vậy?

– Thấy ma…

– Ma ở đâu mà thấy? Chắc cô lại coi mấy cái phim linh tinh nữa rồi phải không?

Nghe anh ta hỏi tôi mới nhớ, mấy hôm nay tôi đang theo dõi một bộ phim kinh dị hài, nói là phim hài chứ cũng rùng rợn dữ lắm. Hồi trưa mới vừa coi hết bộ phim, chắc do coi nhiều quá nên tối mới nằm mơ thành ra như vậy…

Nhìn thấy mặt tôi ngẩn ra, Chính Quân nheo nheo mắt, anh ta cằn nhằn:

– Tôi đã nói cô nên xem phim ít thôi, có thời gian rảnh thì đọc sách hay hơn là xem mấy cái phim nhắng nhít. Cô biết như cô bây giờ người ta gọi là gì không?

Tôi tò mò hỏi:

– Là gì?

Chính Quân cười nhếch môi, giọng đểu giả:

– Tẩu hoả nhập ma.

Tôi liếc mắt nhìn anh ta, lèm bèm:

– Ai mượn anh quan tâm tới tôi mà giờ anh trách móc.

– Tôi cũng không muốn quan tâm đến cô, sau này có la hét nhập tâm như đang đóng phim thì cũng đừng có bấu víu vào tay tôi. Tôi định đi ngủ luôn rồi đó, chứ tôi cũng không rảnh mà mất thời gian ngồi đây nghe với cô.

Tôi hừ một tiếng, nhìn theo bộ dạng đáng ghét của anh ta, tôi nhạt giọng:

– Vậy tôi phải cảm ơn anh rồi.

Chính Quân nhún vai:

– Tất nhiên, không có tôi kêu cô để cô tỉnh dậy kịp thời chắc giờ này cô đã bị yêu quái nhai tươi nuốt sống luôn rồi đó. Sau này nên coi phim siêu anh hùng, có gì còn biến ra sức mạnh được. Dân chơi ai lại đi xem phim kinh dị… xem đến cuối cùng toàn chết hết.

Tên này nói cũng đúng, phim kinh dị thì chủ yếu là chết sạch từ diễn viên phụ đến diễn viên chính. Thôi, ghê quá, sau này không xem nữa, không xem nữa.

– Ngủ đi, tôi cũng ngủ đây.

Thấy anh ta đã nằm dài xuống ghế sô pha, lại nhìn thấy đèn ngủ vẫn còn, tôi mới dịu giọng hỏi:

– Đèn ngủ… tắt không?

Chính Quân không mở mắt nhưng miệng vẫn trả lời:

– Cô vừa gặp ác mộng… cứ để đèn đi.

– Vậy… cảm ơn anh trước.

Nằm lại xuống giường, tôi kéo chăn đến ngang bụng, môi khẽ mỉm cười hài lòng. Xem ra tên này cũng là người biết quan tâm đến người khác đó chứ. Anh ta vốn có thói quen không bật đèn ngủ, cứ để phòng tối om như vậy, anh ta bảo ngủ như thế quen mắt rồi. Tôi thì lại không thích nghi được nên cứ trằn trọc mãi. Mà cái tên này thấy tôi khó ngủ cũng mặc kệ, miễn anh ta dễ ngủ là được hết. Ấy thế mà hôm nay lại vì tôi vừa gặp ác mộng nên chịu để đèn… xem ra cũng có chút tính người rồi đó.

………………….

Ngày hôm sau tôi dậy khá là trễ, lúc tôi xuống dưới nhà thì mọi người đang dùng bữa sáng gần xong. Thấy tôi xuống, Trâm khẽ kêu lên:

– Chị Lâm, chị mau ngồi xuống đi, em định lát nữa kêu người làm lên đánh thức chị ấy chứ. Chị xuống rồi thì ăn sáng uống thuốc luôn cho mau khỏi bệnh.

Tôi có hơi hoang mang một chút… bộ tôi có bị bệnh sao?

Chính Quân đang dùng bữa sáng, thấy tôi mặt ngu ngơ, anh ta nhạt giọng, nói:

– Đêm qua sốt ngủ muộn, sao em không ngủ thêm chút nữa đi, xuống sớm làm gì?

Sốt ngủ muộn? A, tôi biết rồi, chắc anh ta nói dối với cả nhà là tôi bị sốt không xuống ăn sáng được đây mà. Eo ơi, nay chồng tôi tốt với tôi thế cơ á?

Nghĩ nghĩ nhưng vẫn đi đến bàn ngồi xuống, tôi dịu giọng nói với cả nhà:

– Con xin lỗi con xuống trễ, hôm quá con ngủ muộn quá…

Ba chồng tôi nhìn tôi, ông cười nhẹ:

– Không sao, cả nhà cũng vừa ăn thôi, con ăn đi, ăn rồi uống thuốc.

Má Lớn cũng cất giọng dịu dàng:

– Để má dặn nhà bếp nấu đồ bồi bổ cho con, con gái nên ăn nhiều một chút, con với cả con bé Nhi… hai đứa ốm quá đi.

Tôi cười trừ, Châu Nhi liền cất tiếng lảnh lót:

– Bây giờ chuộng kiểu con gái ốm, càng ốm càng xinh á Má.

Má Lớn lắc đầu chịu thua:

– Ốm quá, người ta nhìn vào lại nói ở đây không cho các con ăn cơm thì khổ. Tròn lên một tí nhá, má thấy như vậy mới xinh.

Trâm cũng phụ họa:

– Con giống ý kiến với dì, có tí thịt thì trông đẹp hơn ha dì?

Chú Ba Vũ lại cười nói:

– Một tí thôi nha Trâm, chứ nhiều tí là oải lắm đó.

Cả nhà cùng cười lên, tôi mặc dù thấy không có gì buồn cười nhưng vẫn cong môi cho có lệ. Gắp một chút ớt cho vào tô bún, đang định cho vào miệng thì Chính Quân lại gắp thêm cho tôi vài lát thịt bò, anh ta nhỏ giọng:

– Ăn nhiều vào để có sức gặp ma còn chạy kịp.

Tôi lườm nguýt anh ta, mới sáng sớm đã cà khịa tôi rồi, tôi không nghĩ là anh ta cũng có máu cà khịa như vậy cơ đấy. Mặc kệ anh ta có nói gì, tôi vẫn gắp bún ăn ngon lành, tỏ vẻ như chẳng quan tâm đến. Cà khịa phải gặp cà lơ thì mới sợ.

Sau bữa sáng, Má Lớn sai thím Điệp đem lên cho tôi một chén thuốc sắc màu nâu nhạt, uống vào thì có chút vị đắng cay nồng. Thím Điệp nói đây là thuốc giải cảm gia truyền rất tốt, lúc trước mỗi khi chồng tôi bị cảm, bà cũng nấu thuốc này cho anh ta uống. Uống một chén là khỏi ngay, không cần phải uống thêm thuốc tây chi cho nóng. Vì để không phụ lòng Má Lớn, tôi liền một hơi uống cạn, uống xong liền nhai một viên kẹo đường cho bớt cái đắng của thuốc.

Đợi tôi uống xong, thím Điệp liền đem chén thuốc ra ngoài, vừa ra đến cửa đã gặp Chính Quân đi vào, tôi nghe anh ta hỏi:

– Thím lên đây có chuyện gì vậy?

Thím Điệp trả lời:

– Dạ cậu Hai, bà biểu tôi đem thuốc giải cảm xuống cho mợ Hai uống.

– Thuốc giải cảm à?

– Dạ phải cậu.

– Được rồi, thím đi xuống đi.

Đợi thím Điệp đi xuống, Chính Quân cũng đi vào trong, thấy tôi đang nhăn nhó ăn kẹo, anh ta liền hỏi:

– Thuốc đắng lắm à?

Tôi gật gật:

– Siêu đắng.

– Đắng quá không uống được thì đừng uống.

Tôi lắc lắc đầu:

– Ý tốt của má lớn, không uống không được.

Chính Quân mở tủ lấy áo sơ mi, anh ta lại nói:

– Sau này thấy đắng quá thì đừng uống, cứ bảo thím Điệp để đó rồi đổ đi, cần gì phải làm khó mình.

– Nhưng uống thuốc cũng tốt mà.

Anh ta quay sang nhìn tôi, khẽ nhếch vai:

– Tôi nói như vậy, cô nghe hay không thì tùy cô, sau này đừng có khóc lóc.

Tôi cắn nốt phần kẹo đường còn lại, vừa nhai vừa nói:

– Anh yên tâm, tôi có khóc lóc cũng không khóc với anh đâu.

– Tùy cô!

Anh ta để lại một câu trống lốc như vậy rồi rời đi, cái tên này đúng là không thể làm cho người ta thích nổi mà. Người gì mà cục súc dễ sợ, y như là oan gia từ kiếp trước.

………………………

Sáng sớm ngày mùng Một, tôi theo Má Lớn đi chùa rồi về từ đường nhà họ Dương thắp nhang cúng bái gia tiên. Má Lớn là người đã quy y tam bảo, ngày nào bà cũng tụng kinh niệm Phật, hàng tuần thì đi chùa thắp nhang cúng dường. Má Lớn không ăn mặn, bà ấy chỉ ăn chay, đến bữa cơm cũng có khẩu phần riêng dành cho người ăn chay. Má Lớn nhìn thì có vẻ nghiêm trang khó gần nhưng thực chất bà ấy rất dễ chịu, bà chỉ khó khăn với duy nhất một mình Má Nhỏ thôi. Đối với đám trẻ bọn tôi, bà ấy lúc nào cũng quan tâm đến, đối xử vừa ôn nhu vừa tâm lý. Mà cũng phải thôi, Má Lớn mà không khó chịu với Má Nhỏ chắc bà ấy còn ngang ngược hơn nữa chứ không đùa đâu. May là có Má Lớn kìm cập mà Má Nhỏ còn tự tung tự tác tới như vậy, không kìm bà ấy lại thì ai mà sống chung cho nổi chứ.

Má Lớn đi trước, tôi đi theo sau, sau tôi nữa là thím Điệp. Vừa đi Má Lớn vừa chỉ dạy rồi căn dặn tôi:

– Sau này có thời gian rãnh thì theo Má đi chùa, đi chùa được nhiều thì càng tốt nha Lâm. Mỗi ngày niệm kinh khoảng chừng 10,15 phút cũng là tốt nữa. Vừa giải được nghiệp, vừa tạo phúc phần cho con, cho chồng con, rồi con cái của con sau này. Không có gì tốt bằng nương nhờ vào các Ngài, con cứ tin má.

Tôi gật gật:

– Dạ con tin chứ Má, lúc ở nhà con cũng thường theo Mẹ con đi chùa, ngày Rằm cũng hay ăn chay nữa.

Má Lớn gật đầu hài lòng:

– Ừ ừ, như vậy cũng tốt.

Hai má con nói với nhau một chút đã đến trước cửa từ đường, thấy Má Lớn đến, Má Nhỏ với Châu Nhi liền đi tới cười nói:

– Chị Hai, em chờ chị nãy giờ.

Má Lớn cười khuôn phép, bà trả lời:

– Tới trước thì cứ vào trước, đợi chị làm gì.

Má Nhỏ vẫn là khép nép dưới Má Lớn, bà ấy nói:

– Em làm sao vô trước mà không có chị được, đợi một chút có sao đâu mà.

– Vậy vào trong thôi, đứng ở đây hốc nắng lắm.

– Dạ.

Hai người bọn họ vào trước, tôi với Châu Nhi vào theo sau, sau khi thắp hương dâng trà xong, Má Lớn dẫn theo bọn tôi về lại nhà. Từ đường nhà họ Dương thông với nhà đang ở, chỉ cách nhau có một khu vườn. Lúc gả về đây, tôi cũng có tới từ đường dâng hương nhưng lúc đó đi cửa lớn nên cũng không biết là từ đường còn có cửa hông thông với vườn nhà như thế này. Lúc đi sắp tới cửa hông, Châu Nhi bỗng nhiên khều khều tay tôi, cô ấy nói nhỏ:

– Chị Hai, người đó là ai vậy?

Tôi quay sang nhìn cô ấy, tôi hỏi:

– Ai? Em nói ai?

Châu Nhi chỉ tay về sau lưng, chỗ gốc cây bồ đề, cô ấy nói:

– Kia kìa chị, chị không thấy hả?

Tôi nhìn theo hướng tay của cô ấy, lại có chút giật mình khi nhìn thấy một bà lão tóc bạc phơ đang ngồi hút thuốc lá. Tôi nhìn bà ấy, bà ấy cũng nhìn lại tôi, gương mặt có hơi nhăn nheo nhưng nhìn trông lại khá dữ. Đặc biệt là đôi mắt, tôi không nghĩ cái đôi mắt sáng quắc kia lại là mắt của một bà lão tóc bạc đâu.

– Nhìn bà ta thấy sợ quá, sao lại để người gian gian như vậy ở lại nhà mình, kỳ quá!

Tôi thấy cũng hơi lạ, không biết bà lão kia là ai mà lại ở trong đất nhà họ Dương, đã vậy còn được ở lại trong đất từ đường nữa chứ?

Nghe được bọn tôi nói chuyện, Má Nhỏ cũng lên tiếng, giọng điệu phàn nàn, khinh rẻ:

– Bà già kia sao vẫn còn ở đây hay vậy, cứ tưởng là đã chết rồi chứ.

Má Lớn đang đi ở phía trước cũng đột nhiên cất giọng nghiêm nghị:

– Đừng nói lung tung, người vào được đây tức là người của nhà họ Dương, cẩn thận mồm miệng một chút.

Bị Má Lớn cảnh cáo, Má Nhỏ hậm hực quay lại lườm nguýt bà lão kia một phát rồi mới giậm chân bỏ đi. Châu Nhi thấy vậy cũng đi sát theo sau Má Nhỏ, tôi đi cuối cùng, đến lúc bước ra khỏi cửa hông tôi vẫn quay đầu nhìn về phía bà lão kia một lần nữa. Chỉ là, lúc tôi ngoái đầu nhìn về phía bà ấy, tôi lại vô tình nhìn thấy bà ấy đang nhoẻn môi cười với tôi, tay bà ấy vẫy vẫy, ý bảo tôi đi đi…

Eo ơi, da gà da vịt tôi dựng hết cả lên, tôi cuống hai chân đến mức sắp quắp cả hết vào nhau. Mãi tới khi bước ra khỏi khu đất từ đường, tôi mới thở ra một hơi mà thấy an tâm trong lòng. Trời ơi, bà lão ấy cớ gì lại nhìn tôi cười, mà nụ cười kia lại kỳ dị đến mức… kinh dị, đúng rồi… là kinh dị!

___________________

❌ TƯƠNG TÁC CHO EM NHA CẢ NHÀ MÌNH ƠI. SHARE CHO EM VỚI NHAAAAAA.