27
Nhưng mà tổng tài mở cửa liền nhìn thấy bạch nguyệt quang.
“Vẫn chưa ngủ?” Bạch nguyệt quang nửa đêm tới tìm hắn, rõ ràng nên vui mừng mà, tổng tài lại không biết tại sao có chút thất vọng.
Bạch nguyệt quang đến trên giường tổng tài ngồi xuống: “Ban nãy không cẩn thận làm đổ nước, giường ướt cả rồi, tới chỗ cậu ở nhờ một đêm.”
Nghe nói như thế, tổng tài đứng ở mép giường không nói lời nào, sau lại nói: “Trong nhà vẫn còn drap giường dự phòng.”
Bạch nguyệt quang: “Vừa rồi tìm người giúp việc nhà cậu, cậu ấy nói drap giường dự phòng mang đi giặt sạch cả rồi.”
Tổng tài nhíu mày, viện cớ xuống lầu, quả nhiên vừa vào phòng giặt quần áo, liền nghe thấy tiếng máy giặt điên cuồng chuyển động, trên dây phơi quần áo bên cạnh còn treo một đống drap giường.
Bạch nguyệt quang từ nhỏ chính là thiếu gia sống trong nhung lụa, không thể nào giặt quần áo, người duy nhất biết giặt quần áo chỉ có thế thân.
Sao mà đúng dịp vậy chứ, lúc này đi giặt hết drap giường cho cả nhà.
Tổng tài trở về phòng, bạch nguyệt quang vẫn ngồi bên giường, mặc đồ ngủ đang lật quyển sách mà hắn để trên tủ đầu giường.
Bạch nguyệt quang thấy hắn tới, đóng sách lại, kéo chăn: “Chăn của cậu rất thoải mái nha.”
Tổng tài trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng lên giường.
28
Trên giường, tổng tài cùng bạch nguyệt quang nằm kề bên nhau.
Hai người lúc niên thiếu cũng từng ngủ chung giường, khi đó trái tim tổng tài đập nhanh kinh khủng, suốt đêm khó ngủ.
Những năm gần đây, hắn vô số lần từng ảo tưởng mình có thêm cơ hội lại một lần nữa sẽ cùng bạch nguyệt quang chung giường, thậm chí cảm thấy nếu như ngày nào đó ước muốn thành hiện thực, có lẽ sẽ vui muốn điên lên mất.
Nhưng lúc này, nguyện vọng bỗng nhiên thành sự thật rồi, hắn nhưng lại không cảm nhận được vui sướиɠ bao nhiêu.
Bạch nguyệt quang đang cùng hắn nhớ lại mấy chuyện thời cấp ba, hắn vẫn trầm mặc lắng nghe.
Bạch nguyệt quang nói cả buổi, thấy hắn trả lời không nhiều lắm, cười nói: “Cậu bận rộn cả ngày rồi, tôi còn nói với cậu nhiều như vậy.”
Tổng tài lại đứng dậy đi xuống giường: “Cậu ngủ đi, tôi còn có công việc.”
Tổng tài muốn đi đến thư phòng, lúc đi qua phòng thế thân, trông thấy ánh sáng lọt ra từ khe cửa.
Mở cửa ra, thế thân đang học tập. Vốn dĩ là kế hoạch học tập mấy ngày nay đều sắp xếp xong xuôi rồi, hành trình bỗng nhiên thay đổi, tiến độ học tập của thế thân bị rớt lại phía sau. Cậu biết việc mấy ngày kế tiếp chỉ nhiều hơn chứ không giảm, bởi vậy khốn khổ muốn chết, mà lại không thể không làm thâu đêm.
Tổng tài hỏi: “Em cũng không ngủ được?”
Thế thân gật đầu đại, ánh mắt không chuyển khỏi quyển sách.
Tổng tài trông thấy bóng dáng quật cường của cậu, khẽ cười nói: “Tôi tới giúp em.”
Thế thân: “?”
29
Thế thân: “Bây giờ là lúc tan việc.”
Thế thân ý bảo tổng tài nhìn đồng hồ bên cạnh, tổng tài sớm biết cậu muốn nói gì, lại nói: “Mua em cả đêm.”
Thế thân: “Anh đã tới trễ, đóng cửa không tiếp khách.”
Tổng tài: “Gấp hai tiền tăng ca cho em.”
Thế thân do dự rồi, vừa muốn tiền, vừa muốn học tập. Cậu liền nổi lên một ngọn lửa vô danh: “Đều sắp xếp xong xuôi giúp anh rồi, anh về phòng ngủ của anh nha.”
Tổng tài: “Sắp xếp cái gì? Mấy cái drap giường đó?”
Thế thân: “Sớm giúp anh giặt hết đống drap giường rồi, chính là tạo cơ hội cho anh với ngài X ngủ cùng nhau.”
Cậu đem drap giường đi giặt, còn muốn tìm cơ hội cũng giải quyết nốt drap giường của bạch nguyệt quang, không nghĩ tới drap giường của bạch nguyệt quang vừa khéo xảy ra vấn đề. Nhưng điều càng không nghĩ tới chính là, tổng tài không ngủ với bạch nguyệt quang, mà chạy tới chỗ cậu.
Tổng tài nhìn biểu tình thế thân hơi cau mày, giật mình. Rõ ràng nhớ hắn đến tiều tụy, lại cố ý để hắn ngủ cùng bạch nguyệt quang, đây là tâm tư phức tạp kiểu gì vậy chứ. Tổng tài không nhịn được mà suy nghĩ, khẽ cười: “Rộng lượng như vậy ư.”
Thế thân: “?”
Thế thân thật sự không tinh lực nào để chơi trò chơi bá đạo tổng tài với tổng tài đâu, cậu cúi đầu xuống xem sách: “Hôm nay không tăng ca, tôi muốn học tập.”
Tổng tài thấy cậu cúi đầu không nhìn mình, nói: “Vậy đi, vẫn coi là em tăng ca như cũ, em xem sách của em, tôi không làm phiền em.”
Còn có chuyện tốt như thế á?