Edit: 明明
Beta: Thảo
“Thân thể anh chịu nổi không?”
Mặt Từ Trường Mệnh lộ vẻ xấu hổ nhưng đáy mắt không giấu nổi mong đợi, đáy lòng vừa nghĩ đến sắp ba ba ba kích động thiếu chút nữa chà tay. Quý Lâm Uyên ôm eo người trong lòng, ôm chặt hơn, cằm khẽ đặt trên đầu Từ Trường Mệnh. Từ Trường Mệnh chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười cực kì dịu dàng, không khỏi mặt đỏ tía tai, ấp a ấp úng, nói: “Hay là thôi đi, đợi thân thể anh khỏe rồi chúng ta…”
“Đồ ngốc.” Trong tiếng cười Quý Lâm Uyên mang theo cám dỗ: “Có thể làm cái khác.”
Mặt Từ Trường Mệnh đỏ lên, ngẩng đầu lên nhìn về phía Quý Lâm Uyên, nghĩ đến cùng bà xã Lâm Uyên nhà cậu phát sinh thân mật, lại cảm thấy thân thể bà xã Lâm Uyên không tốt cậu còn suy nghĩ như vậy thật không bằng cầm thú. Nhưng thân thể theo bản năng hỏi: “Làm cái gì cơ?”
“Đương nhiên là việc khiến cho ông xã Trường Mệnh thoải mái.” Quý Lâm Uyên khẽ cười, bộ dáng ra vẻ ‘dịu dàng hiền lành’, anh biết Từ Trường Mệnh thích gương mặt này của anh, từ khi chung sống đến nay cũng biết dùng biểu cảm gì sẽ khiến ông xã Trường Mệnh say mê đến không thể dời mắt.
Quả nhiên Từ Trường Mệnh thấy vậy liền bị mê hoặc, mắt nhìn không chớp.
Quý Lâm Uyên tướng mạo xuất chúng, không phải kiểu hoa mỹ nam thời nay, mà là tướng mạo quân tử như ngọc có nụ cười vừa dịu dàng lại thanh cao. Nhưng người thanh cao trong lòng Từ Trường Mệnh, động tác dưới tay lại không hề thanh cao, men theo tuyến eo nhỏ hẹp của cậu hướng xuống dưới.
Hôm nay Từ Trường Mệnh mặc quần thể thao, mấy ngày nay gầy đi ít nhất sáu bảy cân (3 – 3,5kg), kích thước quần thể thao rộng hơn chút, đôi tay gầy gò thon dài của Quý Lâm Uyên như con rắn linh hoạt, rất nhanh men xuống dưới lưng quần. Từ Trường Mệnh toàn thân run rẩy, eo chân như nhũn ra, thở gấp, dán lên người bà xã, dù cậu đã thuộc lòng lý thuyết nhưng thực tiễn thì chưa từng có, mới bị nắm chặt đã kích động không thôi.
“Thoải mái không? Ông xã Trường Mệnh.” Môi Quý Lâm Uyên dán ở bên tai Từ Trường Mệnh, thanh âm trầm thấp dịu dàng, tay nhẹ nhàng sờ một cái. Đôi mắt cậu rưng rưng, ngẩng đầu mông lung nhìn Quý Lâm Uyên, mê người nói thẳng: “Thoải mái.”
Quý Lâm Uyên nhịn không được cúi đầu hôn Từ Trường Mệnh.
“A.” Thanh âm Từ Trường Mệnh mang theo run rẩy và vui sướиɠ, tiếng thở dốc tạm ngừng, tất cả quay trở lại yên tĩnh.
Trong tay Quý Lâm Uyên dinh dính, đáy mắt mang theo một phần kinh ngạc, không ngờ ông xã Trường Mệnh lại nhanh như vậy, nhưng nhìn qua Từ Trường Mệnh trong ngực vẫn đang hưởng thụ dư âm mà đôi mắt đỏ hồng, thuận tiện nén tiếng cười trở về, rút tay ra dùng khăn giấy lau qua, ngón tay thon dài giúp ông xã Trường Mệnh nhà anh buộc dây quần thể dục lỏng lẻo lại.
“Bà, bà xã.” Từ Trường Mệnh lúc này như bừng tỉnh, cảm thấy xấu hổ nhục nhã nắm ngón tay thon dài của Quý Lâm Uyên, vội vàng giải thích nói: “Bà xã, tôi trước đây không có nhanh như vậy.”
Mặt mũi cường công sắp mất hết rồi!
“Ừm, tôi tin.” Quý Lâm Uyên cười dỗ dành đứa nhỏ ngốc nghếch.
Từ Trường Mệnh nghe thấy bà xã tin tưởng, trong lòng dễ chịu hơn chút, cam đoan nói: “Tôi vẫn là rất công, tôi sẽ cho anh tính phúc.” Sợ bà xã nghe không hiểu, ánh mắt chỉ rõ hướng xuống dưới: “Là tính kia.”
“Tôi tin tưởng ông xã Trường Mệnh có thể cho tôi tính phúc.” Quý Lâm Uyên nhịn cười, dụ dỗ hôn trán Trường Mệnh, nói: “Được rồi, đừng để bọn Tiểu Chu đợi lâu.”
Hai người dính lấy nhau buông ra, Quý Lâm Uyên đi phòng vệ sinh rửa tay, Từ Trường Mệnh đứng tại chỗ, vừa rồi một phút cường công mất sạch mặt mũi, đều tại gần đây cậu giảm cân quá đói, nếu là trạng thái trước đây, ít nhất cũng phải 10 phút.
10 phút đủ chưa nhỉ?
Từ Trường Mệnh đứng ở chỗ cũ lật sách sεメ trong đầu, thợ săn cường công 1m8 một lần hình như phải nửa tiếng, một đêm tám lần, lập tức mặt đầy máu, đợi Quý Lâm Uyên từ trong nhà vệ sinh đi ra, Từ Trường Mệnh đều xấu hổ nhìn bà xã, cậu quá gà rồi.
Quý Lâm Uyên không hiểu sao ông xã ban nãy vừa dỗ xong nay lại không vui nữa rồi.
Xuống lầu, Từ Trường Mệnh trong ánh mắt thúc giục của Tiểu Chu, cũng xấu hổ không dám nói thêm cái gì với Quý Lâm Uyên, đôi bên đơn giản nói hai câu, tài xế liền lái xe xuất phát.
—
Tiểu Chu ngồi ở bên cạnh, thấy anh Từ bộ dáng mặt đầy khổ đại cừu thâm* còn tưởng là do kết hôn không lâu thì phải xa nhau nên mới khó chịu, im lặng câm miệng không nói chuyện, cho Từ Trường Mệnh không gian yên tĩnh.
*Khổ đại cừu thâm: ý chỉ mối thù sâu nặng.
Từ Trường Mệnh làm tổ ở trên xe bảo mẫu, trong tay cầm điện thoại, tự so mình với thợ săn bị đả kích, không ngừng cố gắng muốn vươn lên. Điện thoại xem lướt qua trang web bán các loại thuốc an lợi thần du Ấn Độ, Từ Trường Mệnh nhíu mày có chút hoa mắt, lại nhìn thấy bạn trên mạng nói tác dụng phụ, lập tức trong lòng ưu tư, xoay đầu nhấn mở wechat, quấy rối Vương Manh Manh.
[Cậu làm một lần bao lâu?]
Tiệm sửa máy tính Tiểu Vương: [???Từ Trường Mệnh cậu phát tao à?]
[Đừng phí lời.]
Vương Manh Manh trong tiệm đang đối phó với khách hàng chọn ba lấy bốn, không có thời gian đánh chữ, ấn ghi âm rồi mồm miệng bô lô ba la chém gió: “Việc đó hả, một lần chắc khoảng hơn nửa tiếng đấy, nhân xưng ba dặm đồn trăm người chém.”
Từ Trường Mệnh nghe xong ghi âm:!!!
Vị khách hàng khó tính trong tiệm liếc nhìn Vương Manh Manh một vòng, nghĩ thầm không ngờ tên này mặt nhỏ mà chim to nha, lập tức sảng khoái trả tiền, chỉ là lúc đưa tiền để lại số điện thoại, cười nói: “Ông chủ nhỏ, có vấn đề tìm tôi.”
Vương Manh Manh gật đầu, sảng khoái nhận tiền, đợi người đi rồi mới càu nhàu: “Đồ của lão tử đương nhiên chất lượng tiêu chuẩn, có thể có vấn đề gì. Bôi đen bảng hiệu nhà ta hả!” Lại nhìn wechat trên điện thoại nửa buổi không có trả lời, bùm bùm gõ chữ: [Thế nào? Thời gian không dài cũng có thể bù lại, cậu cũng đừng nhụt chí, không phải ai cũng có thiên phú dị bẩm như tớ.] Tự thổi phòng đến mức suýt thì tự tin luôn rồi.
Từ Trường Mệnh vốn cúi đầu ủ rủ, não bổ một loạt cường công biến thành nhược công, không thể thoải mãn lại bị bà xã lườm khiển trách thiếu chút nữa sắp tắt thở, nhanh chóng gõ chữ: [Bù kiểu gì?!]
[Ăn gì bổ nấy, ăn nhiêu cật.] Vương Manh Manh nói lung tung, thuận tay mở máy tính xem phim cung đấu.
Từ Trường Mệnh nghĩ một chút, lại đi tìm baidu hỏi một lần, công nhận so với thần du ấn độ thì nguyên liệu nấu ăn bồi bổ hình như healthy hơn.
Tiểu nhân cường công trong lòng trong chớp mắt lại phục sinh đầy máu.
—
được quay ở khu điện ảnh và truyền hình Hoành Điếm.
11 giờ máy bay hạ cánh, bên ngoài sân bay xe của đoàn phim đã đến rồi, thuận lợi ngồi lên xe, trợ lý đoàn phim trước đó mở miệng là gọi một tiếng thầy Từ, gọi đến mức Từ Trường Mệnh có chút xấu hổ vì người ta lớn hơn cậu. Tuy nhiên, cậu cũng không thể nói đừng gọi tôi là thầy Từ, gọi tôi Tiểu Từ thôi, loại lời nói ngốc nghếch này trước đây Từ Trường Mệnh đã từng phạm phải, bị Uông Linh dạy dỗ một trận.
Dù là đoàn phim hay là nhân viên công tác tổ tiết mục, gọi một tiếng thầy là thể hiện địa vị, cũng là thuận miệng thôi.
Đến khách sạn, trợ lý lấy thẻ phòng, đưa cậu lên tầng 19, giới thiệu: “Tầng 3 là phòng buffet, bình thường phí dùng cơm điều là đoàn phim trả. Thầy Từ cứ nghỉ ngơi trước, ngày mai là nghi thức khai máy, đạo diễn và chế tác Phùng đang bận, ngài có yêu cầu gì thì gọi điện thoại cho tôi là được, tôi tên là Tiểu Vương.”
Đây là công dụng của trợ lý, nhưng người có chút địa vị đều mang theo trợ lý cá nhân.
“Cảm ơn anh.” Từ Trường Mệnh nghe ra, Tiểu Vương nói đạo diễn đang bận cậu cũng không cần đi qua quấy rầy đạo diễn.
Đợi người vừa đi, Tiểu Chu bảo Ngô Phương lấy hành lý ra thu dọn treo lên tủ quần áo, tán gẫu nói: “ thật sự tài đại khí thô*, ở khách sạn năm sao luôn.” Thấy Từ Trường Mệnh không có tinh thần nói chuyện, hỏi: “Anh Từ, bữa trưa đi phòng ăn hay gọi về phòng? Anh muốn ăn gì không?”
Từ Trường Mệnh đầy đầu đều là cật heo thận heo ăn gì bổ nấy, nhưng nhớ đến cậu đang giảm cân, cuối cùng đành đáng tiếc gọi salat rau không gia vị. Đợi salat không gia vị đến, Từ Trường Mệnh nhìn cái bát không khác gì cỏ, khổ đại cừu thâm, cầm điện thoại chụp hình, mở wechat gửi cho bà xã Lâm Uyên.
[Bữa trưa.] Còn gửi même gấu con đáng thương bán manh.
Rất nhanh bà xã Lâm Uyên đang nhập văn bản, màn hình điện thoại Từ Trường Mệnh nhảy ra même vịt con uốn éo mông, trề môi, bên cạnh còn có chữ hôn vịt.
Từ Trường Mệnh nhìn con vịt miệng rộng, bà xã thật đáng yêu. Lại gửi même moa moa ta.
Hai người trò chuyện một lát, bà xã Quý Lâm Uyên dùng giọng điệu dịu dàng như dỗ dành trẻ ăn cơm, Từ Trường Mệnh ăn sạch đám cỏ vừa rồi mình vô cùng ghét bỏ. Ăn xong bữa trưa ngủ một giấc, tỉnh dậy không có việc gì lại nằm ở trên giường chơi điện thoại, vào app đọc truyện, nhấn tìm kiếm, trực tiếp tìm tag cường công, bắt đầu học tập.
Đến chiều, Từ Trường Mệnh gửi wechat cho bà xã nhắc nhở bà xã ngoan ngoãn ăn cơm, Tiểu Chu đi qua gõ cửa.
“Anh, em mua canh gà anh uống chút đi.”
Từ Trường Mệnh gửi xong tin nhắn cho bà xã, vừa nghe liền nhíu mày. Trước đó Tiểu Chu thấy Từ Trường Mệnh nhíu mày còn khá sợ, hiện tại biết Từ Trường Mệnh chưa chắc đã giận nó, giải thích: “Em vớt mỡ rồi, canh gà không còn mỡ đâu.”
“Canh gà em mua của khách sạn à?”
“Không phải, tiệm canh địa phương tiến cử.”
Từ Trường Mệnh nhận canh gà còn nóng, chắc hẳn Tiểu Chu vội vàng mua về. Cậu cám ơn rồi uống hai ngụm, xác thực không có mỡ rất ngon, nhưng vẫn là nhịn xuống, rất nghiêm túc kiến nghị: “Sau này đừng mua, đừng tiêu tiền linh tinh, đồ ăn khách sạn đã có đoàn phim thanh toán. Đúng rồi, em và Ngô Phương thanh toán như nào?”
“Thanh toán.” Tiểu Chu xác thực không ngờ anh Từ nghĩ tới chuyện này, trước đây cũng không nghĩ anh Từ vậy mà — “Anh, bây giờ anh biết sống quá nha.”
Từ Trường Mệnh ngừng uống canh lại, ngước mắt nhìn Tiểu Chu, sau đó chậm rãi thở ra: “Em còn chưa kết hôn không biết, đã kết hôn rồi thì phải suy nghĩ cho gia đình, anh vừa kết hôn, khu nhà công ty quá nhỏ, cũng không thể cứ để Lâm Uyên chen chúc với anh trong kí túc xá. Em cũng biết anh kí hợp đồng với công ty năm năm, lần này vào đoàn phim được 260 vạn, trừ đi thuế, muốn đặt cọc mua nhà ở trung tâm còn chẳng đủ, còn phải sửa sang, mua đồ gia dụng, anh còn muốn làm cho Lâm Uyên một phòng để quần…”
Tiểu Chu: Rõ ràng đang tính tiền tại sao có cảm giác như ăn cơm tró.