Ngày Bối Chỉ Ý rời đi đếm ngược còn bốn ngày, gã mù chuyển tờ giấy hợp đồng đi mà vẫn chưa thấy động tĩnh của đám người luôn nhìn chằm chằm bọn họ, mà trận hỏa lớn ngày đó ngược lại còn đưa nhà đầu tư đến.
Hòa An lần nữa diện áo sơ mi đen, vẫn là cái áo sơ mi mà đợt trước hai người đi ngắm sứa biển lăn qua lộn lại, sau khi về Bối Chỉ Ý đã phải giặt mấy lần mới có thể sạch được.
Cô chau mày thật cẩn thận vòng áo sơ mi qua bả vai bị thương của Hòa An lúc giúp anh mang áo, Bối Chỉ Ý đột nhiên phát hiện ra, hai mươi mấy ngày ngắn ngủn mà cảm tình của hai người họ đã tiến bộ đến vượt bậc—–lúc Bối Chỉ Ý thay Hòa An mang áo, khi đóng nút áo lại mà mắt mũi ửng đỏ không biết nên nhìn nơi nào.
“Sao vậy?” Hòa An thấy Bối Chỉ Ý đỏ mặt thì không sao hiểu được, lại bắt đầu tò mò mạch não của cô, “Có phải em rất thích anh mang áo sơ mi không?”
Ngày thường anh rất hay mặc áo thun, cô chưa từng có phản ứng như này.
Anh ôm cô ngủ cũng đã nhiều ngày, nhẫn nhịn đến mức đầu óc tà đạo như cái đống phế liệu, Bối Chỉ Ý còn biểu cảm như vậy, khiến anh bổ não đến tận đêm hôm nào đấy của lần đầu tiên, anh có nên suy tính đến chuyện mang áo sơ mi để trợ hứng hay không.
Bối Chỉ Ý hơi hơi lùi bước một chút.
Lần trước Hòa An nói nam nữ khác biệt, nói gì thì vẫn đánh sâu vào giá trị quan của cô, vậy nên hiện tại cô có thể am hiểu đôi chút ý tứ sâu xa mà Hòa An nói.
Mỗi lần như vậy anh đều nhướng cái lông mày, âm cuối câu sẽ giương lên, vào lúc đấy cô liền có chút khẩn trương, tay chân nhũn ra.
“Chỉ là em cảm thấy…anh rất lợi hại…” Bối Chỉ Ý đỏ mặt.
“Chỗ nào?” Hòa An đầu óc cong queo theo bản năng cúi đầu nhìn xuống nửa người dưới của mình.
“…” Bối Chỉ Ý tính tình vốn tốt bị anh ghẹo đến độ muốn phang gối vào người anh.
“Thì là rất lợi hại, trước kia em chưa từng nghĩ đến khi yêu đương sẽ là như thế này.” Đó nay luôn là Hòa An từng bước từng bước kéo cô theo, từ ban đầu vốn thẹn thùng không thôi, đến bây giờ khi hai người đã yêu nhau rồi cô dần dần cũng có lúc khó tính.
Hai mươi mấy ngày này, anh nắm tay cô, kiên nhẫn từng bước một dẫn cô vào con đường yêu đương, để cô tin tưởng vào chính bản thân mình, làm nũng với cô, để cô cảm nhận được cảm giác có người cần.
Cái ngày thư virus kia, chỉ cần nghĩ đến Hòa An có thể sẽ là người đối xử với cô tốt nhất trên đời này liền khóc nức nở, cho đến hôm nay có được rồi, nhưng sống mũi vẫn cứ chua chua.
May mắn…. không bỏ lỡ nhau.
***
Nhà đầu tư vẫn ngồi chiếc thuyền xa hoa đến, trên đảo rất hiếm khi xuất hiện những chiếc thuyền sang trọng như vậy cập bến, đứng nơi xa xa cũng có thể cảm nhận được hương vị đồng tiền.
Hòa An nâng mí, lúc nhìn thấy người đứng trên boong tàu kia thì gắt gao nhíu lại, chờ cano đến gần bến tàu, anh cúi đầu chửi tục một câu.
Bối Chỉ Ý quay đầu nhìn anh.
Trước mặt cô Hòa An rất hiếm khi dùng những từ tiếng Anh thô tục, nói tục bằng tiếng Trung có một phần là vì người nước ngoài nói chất giọng Bắc Kinh nên ít nhiều cũng mang phần trêu chọc nhiều hơn, ngày hôm nay anh chính thức thốt lên một câu chửi mắng mà người Mỹ hay thường nói tục như vậy, Bối Chỉ Ý cảm thấy cũng mới mẻ lắm.
“Hai ngày này một tấc em cũng không được rời khỏi anh.” Hòa An kéo Bối Chỉ Ý đến gần ôm vào trong ngực, khoảng cách giữa hai người vốn là để tạo tính lịch sự cho có nhà đầu tư bây giờ được anh rút thành ngắn nhất, “Nhớ đấy, một chút thôi cũng không được rời.”
Bối Chỉ Ý ấp úng gật đầu.
Hòa An nhìn quá nghiêm túc, cô nghe lời anh cũng không hỏi thêm gì nữa.
Người xuống thuyền, không phải là ông già trước kia, mà cô một người phụ nữ.
Trang điểm điển hình kiểu Âu Mỹ, áo bra túi quai chéo chân dép lê, tóc vàng, nước da trắng sáng bởi kem chống nắng, trên gương mặt là một cái kính râm thật to.
Cô ta đứng ngồi không yên, thuyền vừa mới cập bến đã nhảy từ trên cầu thang xuống, đạp nước biển chạy về hướng Hòa An.
Bối Chỉ Ý theo bản năng xích lại gần Hòa An hơn chút nữa.
Cô thật sự rất mẫn cảm, cô cảm thấy động tác mà người phụ nữ nọ chạy về hướng Hòa An, cứ như là một người bạn thân vừa cửu biệt trùng phùng…Hoặc là…người yêu.
Bởi lẽ cô có thể cảm nhận ra được sự sung sướиɠ mà người phụ nữ tóc vàng nọ toát ra, thậm chí lúc cô còn chưa kịp định thần cô ta đã chạy đến ôm chầm lấy Hòa An.
“Người này có chút điên điên, anh và cậu ấy không có chút quan hệ nào hết.” Hòa An dùng tốc độ tiếng Trung nói rất nhanh bên tai cô làm sáng tỏ, sau đó thay bằng một khuôn mặt tươi cười làm bộ hoan nghênh.
Bối Chỉ Ý nhìn trộm anh, vươn tay tới cạnh tay anh, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau.
Hòa An cúi đầu, khóe miệng cong cong.
“Hoan nghênh.” Hòa An thoạt nhìn vẫn như ngày hôm ấy, giải quyết việc chung, lễ phép mà xa cách, “Sao lần này cậu lại đến đây?”
“Ông nội lớn tuổi rồi, đi đi lại lại như thế không tốt cho thân thể.” Người phụ nữ tóc vàng tháo kính râm xuống, hé lộ gương mặt mười phần xâm lược, vươn tay phải: “An Wilson, chúng ta….đã lâu không gặp.”
Mái tóc vàng kim của cô ta dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, ngũ quan sắc nét sinh đẹp, trang điểm rất hợp với gương mặt cô ta, khóe miệng khẽ cười giương lên, gió biển thổi bay một góc nhỏ chiếc túi quai chéo của cô ta, để lộ ra vòng eo rắn chắc tinh tế.
Đây là một người vô cùng biết cách phô ra mị lực của chính mình, đồng nghiệp trước kia của Bối Chỉ Ý, đều là kiểu người như thế này.
Nhưng mà cô ta lại có chút không giống, cô ta cao ngạo, nhưng không phải là kiểu khiến bạn cảm thấy cô ta không coi bạn ra gì, nhìn cô ta là kiểu người lớn lên trong một gia đình với điều kiện cực kỳ tốt, con của xã hội thượng lưu.
Giơ tay nhấc chân đều là khí chất, nhẹ nhàng hạ gục Bối Chỉ Ý trong nháy mắt, biến cô thành hạt cát biển vùi vào trong nước.
“Đây là Daisy, còn đây là bạn gái tôi, Bối Chỉ Ý.” Hòa An cũng vươn tay phải, bắt tay một chút đã buông ra ngay.
Cơ thể anh có hơi cứng ngắc, cứ như là rất phòng bị cô nàng Daisy bất ngờ đến đây vậy.
Bối Chỉ Ý không kịp thưởng thức vị chua lét vừa trào dâng trong lòng, đã bị phản ứng như lâm vào đại địch của Hòa An mà ngay lập tức lên tinh thần, gật gật đầu với cô nàng sáng lấp la lấp lánh Daisy, thân thiện chào một tiếng, “Xin chào.”
Cứ như là đến bây giờ Daisy mới chú ý đến cô, hơi che miệng, dùng biểu cảm kinh ngạc vô cùng khoa trương của người Mỹ trợn to mắt, “Bạn gái?”
Cô ta không chào hỏi cô, từ ‘bạn gái’ này hình như đang hỏi Hòa An.
Khóe miệng cong cong của Bối Chỉ Ý vẫn không nhúc nhích, tình tiết thế này cô lại rất quen thuộc.
Từ nhỏ cô đã bị bỏ qua như thế rồi, nếu Daisy vừa gặp đã tỏ ra một trăm hai mươi phần trăm nhiệt tình với cô, thì cô sẽ không chống đỡ được mất.
Nhưng cô không để bụng, cũng không đại biểu cho việc Hòa An sẽ cảm thấy vui vẻ.
“Nhiều năm rồi không gặp, lễ phép của cậu vẫn như trước nhỉ.” Trên mặt anh thu lại chút ý cười, ôm Bối Chỉ Ý xoay người rời đi.
Hoàn toàn làm lơ Daisy đang đứng cùng một cái vali to đùng ở sau.
Này dù gì cũng là nhà đầu tư….
Bối Chỉ Ý có chút lo lắng nắm lấy tay Hòa An, khách sạn sinh thái là mộng tưởng về già của anh, còn vị nước ngoài kia chẳng qua cũng chỉ muốn đánh phủ đầu cô thôi mà.
Nhưng không phải là phủ đầu quá cao minh quá ra oai.
“Cậu ấy có vệ sĩ.” Hòa An chỉ chỉ mấy người phía sau, “Mỗi lần ra cửa đều sẽ có sáu người vệ sĩ.”
“….” Bối Chỉ Ý ngượng ngùng im lặng.
Cô quên mất người ta là bước ra từ xã hội tư bản gian ác.
“Tớ ở đâu?” Người vừa mới ra oai phủ đầu với người ta còn bị lãng quên Daisy không chút để ý chạy lên, trên người cô ta có hương nước hoa tươi mát của mùa hè, vừa mới đến đã mang cảm giác áp bách vô cùng.
“Trên đảo có khách sạn.” Hòa An lười hỏi cô ta muốn ở lại mấy ngày, vừa nãy nhìn thấy cô ta mang đến những bốn cái rương lớn.
Anh có hơi đau đầu, nhà Daisy và nhà anh là thế giao, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lại còn học chung Ivy League(*), rất nhiều năm về trước gia đình của Daisy đã có ý niệm kết thông gia vì lợi ích, nhưng bị anh phản đối kịch liệt
(*) “Ivy League” – nhóm 8 trường đại học hàng đầu tại Mỹ, gồm: Đại học Harvard, Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Đại học Dartmouth, Đại học Pennsylvania, Đại học Princeton, Đại học Yale. Điểm chung của các trường đại học trong nhóm này đó là: tất cả đều là đại học tư nhân, đều nằm ở các bang thuộc khu vực Đông Bắc nước Mỹ và luôn nằm trong top đầu những trường tốt nhất do US News & World Report công bố và có nguồn tài chính đóng góp vào loại lớn nhất thế giới.
Người phụ nữ này, có vấn đề tâm lý.
Từ sau khi anh kịch liệt phản đối thì bất kỳ vấn đề gì đều không thuận theo anh, bắt đầu theo đuổi anh, một bụng chiêu trò dụ dỗ con gái của anh không cách nào thi triển được cũng là vì trình độ theo đuổi của cô ta.
Đối với những thứ đồ mà cô ta không chiếm được sẽ phi thường cố chấp.
Nhưng anh còn cho rằng đó chẳng qua cũng chỉ là hồi ức của những năm tháng tuổi trẻ, nào ngờ đâu nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cô ta còn có thể đuổi đến nơi như thế này.
Khó trách ngày hôm ấy, ông Daisy thân thiện mỉm cười hỏi anh đã có gia đình chưa, còn cười đến là quỷ dị.
Bối Chỉ Ý không biết cô ta, nhưng mà anh biết rõ cái tư thế hùng hổ như này, anh quen thuộc lắm, chính là tư thế bắt đầu cơn ác mộng thời thanh xuân.
“Thế cô ta ở đâu?” Daisy rất có nguyên tắc hoàn toàn xem nhẹ Bối Chỉ Ý, ngay cả xưng hô cũng không tính sẽ cho cô.
Bối Chỉ Ý mặt không biểu cảm, vốn dĩ người phụ nữ vô danh bỗng dưng chạy từ trên thuyền xuống thế này làm lòng cô bất an, hiện tại cũng vì gây sự vô cớ thế này mà cô an tâm hơn nhiều.
Căm ghét thẳng thắn như thế, cô lại thấy rất tốt.
Không phải là cô không nhìn ra Daisy có ý với Hòa An, mỗi một động tác của cô ta khi vừa xuống thuyền, mỗi một câu nói đều tinh xảo, là kiểu tinh xảo mỗi khi đứng trước mặt người đàn ông mà bạn thích.
Nhưng cô cũng nhìn ra được vẻ tránh còn không kịp của Hòa An, lúc cô ta tới gần, biểu cảm của Hòa An cứ như là nhìn thấy rắn tới vậy.
Lúc trước, Daisy theo đuổi anh đến cùng là kịch liệt biết bao nhiêu thế chứ…
Bối Chỉ Ý nhịn không được phải cảm thán một câu, lại không cẩn thận để lộ ý cười, thế là bị Hòa An cảnh cáo bóp chặt bàn tay.
Cô đỏ mặt, cúi đầu ngoan ngoãn làm một cô bạn gái để mặt anh bài trí.
“Cô ấy ở cùng với tôi.” Hòa An trừng mắt nhìn Bối Chỉ Ý một cái mới lên tiếng.
Anh còn lo cô sẽ hiểu lầm, một mình nhóm lửa tự tránh nửa ngày, ai ngờ đâu Bối Chỉ Ý còn trộm cười nữa.
Tại sao cô lại không ăn giấm thế….
Hòa An lại trừng mắt liếc cô một cái.
Lần này Daisy, nghẹn họng.
Nói Bối Chỉ Ý là bạn gái anh, cô ta ổn thôi, đời này Hòa An đã dùng biết bao nhiêu là lời từ chối bằng cách có người thương, nhưng trước giờ cô ta chưa từng tin.
Cô ta thật sự không xem Bối Chỉ Ý là bạn gái Hòa An, họ vốn dĩ là người của hai thế giới, Hòa An tính tình phóng khoáng thế kia, sao lại thích một người phụ nữ như Bối Chỉ Ý được.
Vừa nhìn đã biết là người phụ nữ phương Đông, hướng nội thẹn thùng mặt mày mơ hồ.
Nhưng mà, Hòa An nói bọn họ ở cùng nhau.
Hòa An, chưa bao giờ dùng những từ này để đùa, đối với anh cô ta cứ nhớ mãi không quên, cũng chính vì sự thân sĩ đến tận trong xương cốt của anh.
Anh tôn trọng phụ nữ, trước kia lúc còn đi học mỗi lần đến nhà người khác chơi, anh sẽ không bao giờ chiếm tiện nghi của con gái bằng cách mời rượu họ, dù cho người con gái đó thật sự muốn chơi trò tình một đêm với anh, thì sau khi anh từ chối cũng tuyệt đối không nói bậy với người ta.
Anh nói ở bên nhau, vậy thì nhất định là thật sự ở bên nhau.
Anh sẽ không lấy thanh danh của người con gái nào ra để làm trò đùa.
“Cậu biết tớ đến đây làm gì.” Đến lúc này cô ta mới nhắc tới chuyện công việc với anh, “Ông nội tớ nói là nghi ngờ về sự an toàn trên hải đảo này, vậy nên mới phái tớ đến đây xem.”
“Tình huống an toàn của hải đảo này rốt cuộc là như thế nào, người trả lời nó, là tớ.” Daisy cười, búi tóc lên cột đuôi ngựa, tuyên bố, “Nếu cô ta ở chung với cậu, vậy thì, tớ cũng muốn ở chung với cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Này không phải là nữ phụ, truyện tôi viết không có nam phụ nữ phụ.