Hòa An nói được làm được.
Bối Chỉ Ý không biết anh rốt cuộc đã rỉ tai Victor và Itani điều gì, tóm lại là lúc hai người nọ bưng khay cơm vào, biểu cảm khuôn mặt rất quỷ dị.
Là cái biểu cảm mập mờ không nói, kiểu ông mày biết rõ đấy nhưng ông mày sẽ làm như không thấy cho bọn bây vừa lòng.
Chuyện sau đó thì Hòa An…
Hòa An dính lấy cô luôn.
Trong bữa cơm còn chuyển ghế lại gần cạnh cô, xong cơm tối là giờ hoạt động tự do, anh di chuyển cái đống số liệu mà cô đang làm đến cạnh bàn máy tính, màn hình máy tính hiển thị anh đang làm báo cáo hàng ngày, một hai bắt cô phải dính lấy anh mới chịu.
“Sớm đã muốn thế này rồi.” Hòa An cười trông đến hài lòng mãn nguyện.
Bối Chỉ Ý mềm lòng, vừa ngượng ngùng cuộn tay cuộn chân, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, tóc dài búi thành một cục, cái bàn nho nhỏ chia thành hai bên hai người trưởng thành.
Đầu gối chạm đầu gối, khuỷu tay đυ.ng khuỷu tay.
“Người trưởng thành tốt thật đấy.” Itani nhịn không được nữa, phẫn nộ bùng lên, hận không thể đốt chết hai cái tên đang tình tứ trước mặt mình đây.
“Em thật sự không thể tượng tượng nổi Hòa An anh sau khi yêu đương sẽ biến thành thế này đấy.” Cứ như tên nhóc táo bạo, bây giờ thoạt nhìn năm tháng thật êm đềm.
Bối Chỉ Ý thiếu điều má hồng như tương.
Hòa An quay đầu trừng mắt hai người họ.
“Chú mày có thể yêu cầu bọn anh làm như không nhìn thấy, thì bọn anh đương nhiên cũng muốn hai người làm bộ không nhìn thấy bọn này à nha.” Victor phân rõ trái phải, “Giờ chú đây là người thắng đậm nhất rồi, còn bày cái mặt này cho ai xem hả?”
Hòa An nghĩ lại nghĩ, thấy Victor nói cũng chí phải.
Quay đầu tiếp tục viết báo cáo, lúc nhàn rỗi còn cầm lấy tay Bối Chỉ Ý vân vê mấy cái, thật đúng là cuộc sống của người chiến thắng.
Dư lại Bối Chỉ Ý thẹn thùng sắp bốc hơi, cẩn trọng dè dặt đè xuống trái tim tựa như muốn xông ra khỏi l*иg ngực.
Có chút ngọt ngào.
Cô cúi đầu, ngay lúc Hòa An vươn tay qua cốt để vân vê tay cô lần nữa, khe khẽ trở tay nắm lấy tay anh.
Hòa An quay đầu nhìn cô.
Bối Chỉ Ý nghiêng đầu ghi chép số liệu, lỗ tai hồng đến trong suốt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Búi tóc búi không chặt, sợi chun hơi lỏng lẻo nên vài sợi tóc xoăn rớt xuống cần cổ trắng nõn.
Hòa An hít một hơi thật sâu, lần nữa tập trung về màn hình máy tính.
Những lúc lòng bình yên, anh cũng có ảo tưởng đến cuộc sống sau này, rồi ngay thời khắc tưởng chừng như sụp đổ, bỗng dưng nó lại đến một cách thật bất thình lình, không hẹn mà gặp.
***
Chuyện Bối Chỉ Ý gọi điện thoại về cho ba mẹ, vẫn luôn bị cô kéo dài đến tận trước hôm về nước một ngày theo kế hoạch.
Hai trang chi chít toàn chữ là chữ được cô ghi chép lại trong cuốn sổ tay, trước khi cầm điện thoại lên còn tự mình lẩm nhẩm một hồi.
Cả ngày nay cứ căng thẳng bất thường thế này làm cho mấy người trong căn cứ sinh lòng hiếu kỳ tột độ, Hòa An sau khi nhìn quyển sổ tay của cô xong, lặng lẽ di chuyển cái ghế đến trước điện thoại rồi trực tiếp ngồi xuống.
Bày tỏ anh chẳng những muốn nghe, còn là quang minh chính đại muốn nghe.
Ấy vậy mà Bối Chỉ Ý không hề xấu hổ—-cô còn đang bận sợ hãi mà hít sâu từng hơi một.
Ba mẹ chưa từng đánh cô, nhà bọn họ chỉ giáo dục bằng công kích, cô sống hai bảy năm nay, ba mẹ chưa từng khen cô lần nào.
Nhiều khi không phải cô làm không tốt, thế nhưng ba mẹ vẫn muốn cô cố gắng thêm một chút nữa, cố gắng làm thật thật tốt.
Đứa trẻ lớn lên dưới môi trường áp lực thế này, không thể không e ngại ba mẹ, nhất là khi bản thân còn đang phạm một sai lầm sống sờ sờ thế kia.
Lúc gọi điện thoại hai tay cô run lẩy bẩy, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm nhưng câu từ cô đã phải nghĩ suốt mấy ngày trời mới ra. Những khả năng có thể xảy ra cùng hàng loạt phiên bản nói dối dùng để ứng phó.
Cô chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên trong đời đi gạt ba mẹ là vì nhân sinh chạm đáy cốc và cô cần lấy lại nhịp thở; mà lần thứ hai nói dối, là vì nhịp thở này quá lớn.
Lần này, cô muốn tự cho vận mệnh của bản thân một cơ hội.
Cô không bao giờ…muốn quay lại cuộc sống trước khi gặp Hòa An nữa, những thứ không hề bất ngờ, ví như sau này sinh con đẻ cái ở bệnh viện nào, con cái lớn lên rồi học ở trường nào đều được lên kế hoạch sẵn.
Cô chỉ vừa hai bảy tuổi, nhân sinh của cô phảng phất như có thể nhìn thấu được hết sinh lão bệnh tử, cô chỉ vừa hai bảy tuổi, lại triệt để quên đi mất năm mười bảy của mình, có phải cũng tràn ngập hy vọng như cô thiếu nữ trẻ Sakura không.
Tư thế cô gọi điện thoại lúc bấy giờ cứ như liều chết đến cùng, tất cả hướng đi mà cô đã chuẩn bị sẵn sàng, vào cái lúc đầu dây vang lên tiếng của mẹ ở bên kia, liền mắc kẹt.
Mẹ hỏi cô, khi nào thì lên máy bay.
“Chờ con về nhà, mẹ và ba con muốn đến Ma Đô(*) một chuyến.” Mẹ cô đã quá quen với việc con gái trầm mặc, phối hợp nói, “Vị lãnh đạo của con không phải thích thịt muối lắm sao? Lần này ba mẹ làm nhiều thêm mang qua cho họ.”
(*) Ma Đô, tiếng anh là Demon, là tên gọi khác của Thượng Hải-thành phố lớn ở Trung Quốc.
“Con làm ở cái công ty này nhiều năm như vậy mà chỉ được thưởng hai tháng lương, lần này thì cắt con đến cái nơi khỉ ho cò gáy đó làm công, ba với mẹ đã thương lượng rồi, đối nhân xử thế trong xã hội này ấy à, chúng ta không thể thiếu được.”
“Con da mặt mỏng, bị ăn hϊếp thì không dám lên tiếng, một mình con ở Ma Đô ăn uống không người chăm sóc, ba và mẹ mỗi đêm đều ăn ngủ không yên chút nào.”
“Tiểu Ý à…” Mẹ cô quen miệng giục cưới, thế nên nhanh chóng chuyển làn sang chuyện này rất tự nhiên.
Là giáo viên, còn là giáo viên chủ nhiệm, thật sự quá am hiểu kiểu phê bình và giáo dục thế này.
Bối Chỉ Ý nắm chặt điện thoại, đầu dây bên kia mẹ cô hẵng còn đang miêu tả đến cảnh kết hôn làm cô rốt cuộc cũng thanh tỉnh khỏi mộng mị, cô chau mày, đoạn mẹ thao thao bất tuyệt đến mua nhà sinh con, vẫn nhịn không được cắt ngang một tiếng ‘mẹ’.
Cô dùng tiếng địa phương, Hòa An vốn đang quang minh chính đại nghe lén liền nhíu mày.
Mẹ cô rất không hài lòng, theo thói quen dạy bảo: “Mẹ còn chưa nói xong sao con lại chen lời rồi? Gia giáo khi bé con vứt hết rồi à, con thế này mà gả cho nhà người ta, thể nào cũng bị chê là nhà mình không biết dạy con đấy.”
“…”
Bối Chỉ Ý hít sâu, kiên trì xen vào lần nữa, “Mẹ, tạm thời con vẫn chưa về được.”
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng rối tinh rối mù, mang theo ý tứ cầu xin khoan dung.
Hòa An chau chặt hàng mi.
Khác biệt với Hòa An, mẹ cô bên kia an tĩnh hẳn.
Bối Chỉ Ý cảm nhận được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, cô chầm chậm nhắm chặt hai mắt, trong cảm giác áp bức trầm mặc này, phun ra mấy lời nói dối đã thuộc làu như cháo: “Con…ở trên đảo này đang dạy tiếng Anh…”
“Dạy…khá là ổn, vậy nên số người xin học ngày một nhiều, mấy hôm trước phải chia thành hai lớp.”
Mẹ Bối vẫn trầm lặng.
“Con muốn dạy cho xong hết giáo trình ở đây, nhanh lắm…làm hơn tháng nữa thì xong rồi.”
“Phía công ty con đã gọi qua xin, họ đồng ý rồi…” Giọng cô ngày một nhỏ tí.
Mãi đến khi im bặt.
“Mẹ…” Cô thấp giọng, hoảng sợ gọi bà, cắn chặt môi.
“Tiểu Ý à…” Sau một hồi dài trầm mặc, rốt cuộc mẹ cũng gọi tên cô.
Bối Chỉ Ý theo bản năng thẳng eo.
“Có phải là cuộc sống áp lực lắm đúng không con?” Giọng mẹ Bối ôn hòa, Bối Chỉ Ý cảm nhận được bả vai dần sụp xuống.
“Con không phải…” Cô ngượng ngùng không thôi.
“Mẹ biết tính con mà, từ nhỏ đã không thích cạnh tranh, mà chỗ làm kia khẳng định tính cạnh tranh rất kịch liệt. Vài năm này áp lực của con quá lớn, con sống cũng không vui, những chuyện này ba mẹ biết cả chứ.”
“Nhưng mà con đã trưởng thành rồi, người trưởng thành thì phải học được cách đối mặt với xã hội, phải biết ôm gánh nặng lên vai.”
“Con không thể vì áp lực lớn quá, tìm một cái cớ tào lao để chạy đến một cái hải đảo tìm khắp bản đồ cũng không thấy mà sống được.”
“Dạy tiếng Anh hai tháng không đủ còn muốn kéo dài thêm một tháng, cái cớ này con tính sài bao lâu nữa đây?”
“Nơi đó không có thu nhập, con lại cầm tiền lương đến đấy làm việc, vì muốn trốn tránh sự thật mà trốn những một tháng nữa, vậy hết một tháng này con tính thế nào?”
“Người không có cảm giác tồn tại như con, ở ngoài ba tháng trời, sau khi quay lại phía bên công ty có còn công nhận con nữa không đây?”
“Trốn tránh chẳng thể giải quyết được vấn đề gì đâu, Tiểu Ý à.”
“Ngoan ngoãn về đi con, nghe lời mẹ! Đừng để ba mẹ phải thất vọng!” Mẹ Bối kết câu.
“…” Những ngón tay đang cầm điện thoại của Bối Chỉ Ý tựa hồ như muốn khảm vào trong tay cầm.
Cảnh tượng này cô đã nghĩ đến rồi, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đủ để mẹ nhìn thấu cô.
Nhưng nghĩ và trải qua là hai việc khác nhau, mỗi một câu của mẹ đều là sự thật, là vết thương đóng cọc trong lòng cô.
“Con…đã hủy vé máy bay rồi.” Cô cưỡng ép bản thân phải mở miệng.
Không thể lùi, lùi bước rồi, những rung động đẹp đẽ trước mắt sẽ biến thành trò hề mất, lùi bước rồi, cô sẽ không xứng với những điều tốt đẹp nơi đây, sẽ không xứng với Hòa An.
Mẹ Bối lại bắt đầu tung đòn sát thủ.
Trầm mặc.
Hai mẹ con cầm điện thoại, cách một Thái Bình Dương, không rên lên tiếng nào.
Bối Chỉ Ý níu chặt khối tiền lẻ, bỏ từng đồng từng đồng vào trong hộp thu phí điện thoại, hoặc đấy cũng chính là sự kiên trì và tín ngưỡng của cô.
Lúc nhìn thấy cô bỏ đồng đầu tiên vào, Hòa An đột nhiên giành lấy ống nghe của cô.
Anh che ống nghe lại, cười cười nhìn Bối Chỉ Ý đang hoảng sợ, “Để anh.”
Sau đó thả tay ra, tiếng Trung rõ ràng vang lên, “Chào dì ạ.”
Bối Chỉ Ý: “…”
Bối Chỉ Ý vốn đang căng thẳng nào có chú ý đến Hòa An ngay từ đầu đã ở cạnh cô, ban nãy lúc anh nắm lấy tay cô giành lại điện thoại, mém chút nữa thôi là cô thét lên chói tai rồi.
Cũng may…
Cũng may cô đó giờ chưa từng hét bao giờ.
Bối Chỉ Ý vẫn đang hoảng loạn lại bắt đầu chuyển hướng suy nghĩ miên man.
“Là thế này,” Hòa An không chút hoang mang bắt đầu vào chủ đề, Bối Chỉ Ý bên cạnh hồn phách như lạc vào cõi thần tiên, ngây như phỗng.
“Bên chỗ tình nguyện viên bọn cháu mới đây có gặp phải một trận tập kích của đám người khủng bố.” Anh mặt không đổi sắc tim không đập mạnh nói.
“Không có không có không có, dì đừng quá lo lắng, Tiểu Bối không sao cả ạ.”
“Dì cũng biết đấy, chuyện khủng bố thế này không thể qua loa được, bên phía đặc công có đưa ra tuyên bố, trước khi vụ án này kết thúc thì những tình nguyện viên trong căn cứ bọn cháu đều tạm thời bị hạn chế xuất nhập cảnh.”
“Trên đảo thật sự rất an toàn, gần đây đã phái thêm rất nhiều đặc công đến đây tuần tra ven đảo và khu vực lân cận.”
“Vậy nên khoảng thời gian này, Tiểu Bối vô cùng an toàn, cô ấy chỉ cần ở trên đảo này là được.”
Hòa An ngừng vài giây, nở nụ cười.
“Lá gan cô ấy nhỏ quá, cũng vì sợ dì và chú lo lắng nên mới không dám ăn ngay nói thật.”
“Không sao cả, không sao mà dì, không phiền gì cả.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
…
Người đang lạc mất linh hồn trong cõi thần tiên cuối cùng cũng hoàn hồn lại, Bối Chỉ Ý ngây ngẩn cả người.
“Báo cáo bên con sẽ có, công ty Tiểu Bối nhất định có thể hiểu cho, dù sao đây cũng là chuyện rất quan trọng.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
…
“…Mẹ em bảo muốn nói chuyện với em.” Hòa An che ống nghe, trả điện thoại lại cho Bối Chỉ Ý.
Bối Chỉ Ý máy móc nhận lấy, máy móc đáp trả lời mẹ.
“Vừa nãy người đó, là đội trưởng của bọn con.”
“Anh ấy tên là Hòa An.”
“Anh ấy tốt lắm ạ.”
…
……
Đến cuối cùng, cô cũng đã quên làm cách nào mà ngắt máy cuộc điện thoại nọ, vì an toàn của cô, mẹ rốt cuộc cũng đồng ý để cô tiếp tục ở lại, chỉ là điều kiện tiên quyết, mỗi tối chín giờ phải liên lạc lại cho bọn họ, dùng điện thoại hay internet đều được.
Sau khi tắt điện thoại, Bối Chỉ Ý cắn môi nhìn Hòa An.
“Em là tình nguyện viên, là do công ty cử đến?” Anh khoanh tay chau mày.
Bối Chỉ Ý: “…”
“Anh còn không biết hóa ra em nhờ công ty em kéo dài thời hạn ở lại đây cơ đấy?” Anh duy trì tư thế này, đến cuối còn ‘ừm’ một tiếng.
Thanh âm cực thấp, ngữ điệu giương lên.