Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 46: Đại Điêu gõ cửa

Đầu vẫn cứ đau và choáng như cũ, lỗ tai và mặt đều nóng cả lên.

Nguyễn Thu Thu nhanh chóng buông cánh tay đang ôm tay sói ra, theo bản năng lăn sang bên cạnh nửa vòng, đè lên cái đuôi của sói, cách lão sói xám tiên sinh một khoảng.

Mới vừa mơ một giấc mơ có liên quan lão sói xám tiên sinh, tỉnh lại đã phát hiện mình vậy mà nằm ngủ chung một chăn da thú với y, cái này có phải quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi??

Nguyễn Thu Thu chớp chớp mi, nâng lên cánh tay không chút sức lực, xoa xoa nước mắt trên khóe mắt.

Nàng cắn môi, mồ hôi lạnh toàn thân dường như cũng hơi nóng lên.

"....."

Hẳn là không có xảy ra chuyện gì đâu?

Nguyễn Thu Thu cẩn thận cảm nhận, phát hiện mình và chàng sói vẫn mặc quần áo đàng hoàng, ngoại trừ có chút xốc xếch ra thì không có dấu vết khác, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thu hồi suy nghĩ, hình ảnh tối hôm qua Uyên Quyết máu me đầy tay dùng bạo lực khảm mành da thú hiện lên trong đầu, Nguyễn Thu Thu sờ sờ cái trán còn có chút nóng lên, hồi lâu mới thở dài thoải mái ----

Ấn tượng tối hôm qua như ngâm trong nước đá vẫn còn, sau đó là bếp lò cưng cứng cũng có lời giải.

Tám phần là do nàng quá lạnh, Ốc Đồng sói xám vì làm trong sơn động trở nên ấm áp chút, cho nên mới vội vàng lắp đặt mành da thú mới như thế. Bọn họ sẽ ngủ chung, hẳn cũng là do nàng chủ động...

Nghĩ như vậy, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng rõ ràng.

Nàng không thể khống chế được mà nhớ lại giấc mơ rất dài rất dài vừa rồi, tựa như chân thật xảy ra.

- --- Đối với chuyện khi còn nhỏ, kỳ thật thì căn bản nàng không nhớ rõ, từ khi nàng có ấn tượng, vẫn luôn sinh hoạt tại cô nhi viện.

Sau đó có một đôi vợ chồng lương thiện nhận nuôi nàng, chỉ là sau khi nhận nuôi nàng, bọn họ rất nhanh đã có đứa trẻ thuộc về mình.

Chỉ ở lại trong ngôi nhà ấy một năm, vốn tính cách đã có chút nặng nề, nàng trông có vẻ đặc biệt dư thừa.

Vì không để cho cha mẹ nuôi có ân với mình cảm thấy khó xử, sau khi thương lượng với bọn họ, Nguyễn Thu Thu lựa chọn về lại cô nhi viện, vừa chăm sóc em trai em gái không có quan hệ huyết thống, vừa cố gắng đọc sách lớn lên.

Thân thể nàng vẫn luôn không khỏe mạnh, thường xuyên xuất hiện tình huống tay chân không nhúc nhích nổi, loại tình huống này ở lúc mạt thế tiến đến, nàng thức tỉnh dị năng mới dần dần có điều cải thiện.

Trước kia nàng không nghĩ nhiều như thế, nhưng bây giờ kết hợp với mấy ngày này trải qua, Nguyễn Thu Thu cảm thấy có lẽ mình vốn là sinh hoạt ở thế giới này.

Nếu giấc mơ đêm qua, là ký ức giấu tại sâu trong linh hồn nàng.

Vậy cha mẹ của nàng và cha mẹ của lão sói xám tiên sinh là có quen biết sao? Họ đi đâu cả rồi? Vì sao phải rời khỏi bọn họ đây?

Nguyễn Thu Thu nghĩ không ra, chỉ là không biết vì sao cảm giác rất bi thương.

Nếu giấc mơ đó là chân thật, hóa ra nàng và lão sói xám tiên sinh đã gặp mặt sớm như vậy sao?

Kết làm thông gia chỉ là lời đùa giỡn của người lớn, bây giờ cũng xem như lấy một phương thức kỳ diệu khác thực hiện.

Chỉ là thiếu chút nữa, bọn họ đều phải chết, cuối cùng không có cách nào gặp mặt.

Nàng quay đầu, tầm mắt dừng ở trên gương mặt tuấn lãng của Uyên Quyết, chỉ cảm thấy càng thêm khổ sở.

Đôi mắt của Nguyễn Thu Thu đo đỏ, lỗ tai và khuôn mặt cũng đỏ, cứ như vậy nhìn y, giống như bị tủi thân động trời, dáng vẻ này rơi vào trong yêu thức của chàng sói nào đó, kỳ thật khi tiểu thê tử tỉnh lại cũng đã nhận ra.

Uyên Quyết mím môi, động tác nhỏ đến không thể phát hiện, đáy lòng dần dần không yên ----

Đêm qua y rất khẩn trương, cũng không biết vì sao thân thể vẫn luôn cảm giác rất kỳ quái, lại chỉ dám nằm thẳng tắp ở trên giường đá mặc cho Nguyễn Thu Thu ôm.

Chờ khi nàng ngủ say, y cũng dần dần bình tĩnh lại, cứ duy trì tư thế này, điều động toàn bộ tâm thần tu luyện.

Yêu hạch vỡ vụn đã đi đến trạng thái không thể vãn hồi, chỉ cần y có ý chữa trị, ma huyết trong cơ thể sẽ lập tức xao động bất an, khiến cho y dường như đang chịu cắt xuống máu thịt.

Nhưng khống chế đối với ma huyết, lại dễ dàng nhẹ nhàng hơn so với dự đoán của y.

Lần đầu tiên hấp thụ ma khí sinh ra cảm giác thích gϊếŧ chóc vẫn còn, nhưng chỉ cần nghĩ đến Nguyễn Thu Thu, những sát ý và khát vọng với máu tươi khó có thể kiềm chế sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại.

Chỉ trong thời gian một đêm, y đã thành công ngưng tụ ra ma hạch, cũng đạt đến trình độ cấp hai sơ kỳ.

Ngược lại, yêu lực của y đã thoái hóa đến mức không còn mấy.

Uyên Quyết có chút tự giễu nghĩ, có lẽ y sinh ra chính là một con quái vật dơ bẩn đáng sợ như vậy, cho nên mới tiến hóa nhanh đến thế.

Nhưng y mơ hồ nhận ra, dù tiểu thê tử vẫn luôn bồi y, y nhiều nhất cũng chỉ lợi dụng ma huyết thăng cấp đến mức cấp năm.

Lại lùi về sau nữa, tất nhiên sẽ hoàn toàn mất đi phần thuộc về yêu, có lẽ sẽ biến thành một Ma vật không cách nào khống chế sự thèm ăn và gϊếŧ chóc.

Vốn dĩ, y cũng đã có chênh lệch rất lớn với Ốc Đồng sói xám, nếu còn biến thành Ma, chẳng phải là càng không có phần thắng.

Uyên Quyết cứ như thế vừa từng chút từng chút chữa trị kinh mạch rách nát trong cơ thể, vừa thấp thỏm lo lắng ----

Y cố ý thừa dịp tiểu thê tử không khỏe nổi ý xấu cùng nàng ngủ chung trong một chăn da thú, Nguyễn Thu Thu tỉnh lại sẽ có phản ứng gì?

Vốn dĩ lão sói xám tiên sinh đã cực kỳ lo lắng, bây giờ phát hiện tiểu phu nhân vừa tỉnh, đã vội vã kéo dãn khoảng cách với mình, giờ đây còn khóc rất tủi thân.

Yêu thức "nhìn thấy" trong mắt Nguyễn Thu Thu hàm chứa nước mắt, toàn thân Uyên Quyết tiên sinh mỗi một sợi lông sói đều lộ ra một vẻ bi thương.

Một người một sói hiếm khi cùng tần số, cùng nhau khổ sở.

Nguyễn Thu Thu nhìn y trong chốc lát, cảm giác thể lực dần dần khôi phục, mới có sức lực đi đẩy cái đuôi to vẫn luôn quấn trên eo nàng ra.

".... Cứng quá." Nguyễn Thu Thu cảm giác mình đè phải một đoạn đuôi nhỏ của sói cấn eo mình đau quá đau.

Có lẽ là cơ thể không khỏe, Nguyễn Thu Thu nói chuyện cũng khẽ khàng, bàn tay hơi lạnh gỡ ra đuôi to quấn chặt lấy nàng không chịu nhúc nhích.

Chàng – cảm thấy tiểu thê tử đang ghét bỏ mình – sói nào đó sắp tủi thân muốn chết, mặc dù được nàng khen (?) cái đuôi của mình cứng, nhưng lại không vui nổi chút nào.

Lần này ngay cả cảm giác kỳ dị khi bị nàng sờ đuôi sói, cũng ít đi một chút.

Y cố ý khi dễ nàng, cái đuôi không thèm nhúc nhích.

Nguyễn Thu Thu gỡ mãi, cũng sắp hoài nghi lão sói xám tiên sinh có phải đã tỉnh rồi chăng.

Nàng hít sâu một hơi, dứt khoát nằm xuống, đè lên cái đuôi của y, giơ tay nhổ lông, giọng điệu "bình tĩnh" gọi y, "Uyên tiên sinh?"

"Chàng tỉnh chưa?"

Trong nháy mắt khi nghe đến xưng hô này, cái đuôi của lão sói xám tiên sinh cũng có chút xù ra, ngực khẽ thắt lại, trong nháy mắt truyền đến đau đớn chằng chịt.

Quả nhiên, nàng vẫn tức giận rồi.

Nhắm chặt đôi mắt căn bản không dám mở, cái đuôi cũng thành thành thật thật không động nữa.

Cuối cùng Nguyễn Thu Thu cũng thoát khỏi đuôi sói cứng rắn, xoa xoa eo bị cộm khó chịu, chậm rãi cong khóe môi, gò má lại dần nóng lên ----

Chàng sói này, quả nhiên đã tỉnh.

Ý thức được điều này, nàng lại càng thêm xấu hổ.

Lại nói, vốn dĩ tối hôm qua nàng không khỏe, cho nên quấn lấy "bếp lò", bếp lò tiên sinh thân thể yếu ớt, hơn nữa chỉ là nằm chung một chăn da thú, cũng không có gì.

Dù sao ngày thường lúc nàng lau mình cho lão sói xám tiên sinh, Nguyễn Thu Thu đã sớm có tiếp xúc với cánh tay của y, bản thân mình còn mặc quần áo rất dày, không sao đâu...

Nguyễn Thu Thu nỗ lực an ủi mình, mặt lại đỏ như sắp nổ tới nơi.

Nàng nhàn nhạt hít một hơi, quay đầu đi không dám nhìn nét mặt của lão sói xám tiên sinh, tay nắm lấy da thú lót dưới thân, mở miệng muốn nói gì đó: "Cái đó... Uyên..."

"Có yêu."

Bên tai chợt truyền đến một giọng nói khàn khàn giàu từ tính, cùng với gió lạnh nhẹ nhàng, chui vào trong tai Nguyễn Thu Thu, cắt ngang toàn bộ suy nghĩ và lời nàng muốn nói.

Nàng theo bản năng nghiêng đầu, thấy lão sói xám tiên sinh từ từ mở ra hai mắt hẹp dài.

Đôi mắt hẹp dài màu xanh xám của Uyên Quyết hướng về phía nàng.

Đuôi mắt của y đo đỏ, trên lông mi dính chút nước không rõ, nối liền thành một ánh nước đẹp mắt.

Ác Lang tiên sinh rõ ràng là không nhìn thấy, nhưng cặp mắt ấy nghiêng nghiêng nhìn qua, Nguyễn Thu Thu lại có một ảo giác y đang nhìn xem mình.

Lời muốn nói đều biến thành sợi tơ không nói rõ được, quấy nhiễu nàng không yên ----

Chàng sói này sao thế, dựa theo hiểu biết của nàng đối với y, lúc này nên giả bộ ngủ mới phải.

Có lẽ vì bệnh khiến cho đầu óc hơi loạn, Nguyễn Thu Thu cảm giác phản ứng của mình chậm chạp khác thường.

Nàng hơi mở mắt, đối diện với cặp mắt phượng xinh đẹp của Uyên tiên sinh, có chút luống cuống ngây ngô.

Chờ thêm mấy giây, trong không khí dường như vang lên một tiếng cười trầm thấp không rõ, Nguyễn Thu Thu mới hậu tri hậu giác hồi thần, bỗng nhiên nhớ đến lời y vừa nói ---

"Có yêu."

Khoan đã, có yêu??

Nguyễn Thu Thu có chút tỉnh táo lại, hơi luống cuống tay chân muốn từ trên giường bò dậy.

Nhưng eo nàng quá đau, toàn thân không chút sức lực, thử mấy lần cũng không thể bò dậy.

Sao lại có yêu đến tìm bọn họ? Những Lang Yêu của bộ lạc Viêm Lang rõ ràng rất ghét lão sói xám tiên sinh, chẳng lẽ là Lục Tử Nhiễm sao? Nhưng nghe giọng điệu bình tĩnh vừa rồi của Uyên Quyết, không giống như là yêu mà y chán ghét hoặc là yêu nguy hiểm.

Nguyễn Thu Thu nắm chặt đầu tóc, cảm giác sáng nay tỉnh lại từ trong một chăn da thú với sói, hết thảy đều chìm vào hỗn loạn.

Bên người phất qua một luồng gió lạnh, Nguyễn Thu Thu dời tầm mắt, đối mặt là một sống lưng rộng lớn thon chắc ----

Sói của nàng ngồi dậy.

Uyên Quyết duỗi ra cánh tay thon dài, mò tới gậy gỗ tối hôm qua bị y bóp nát đầu đang đặt ở mép giường cưới, từng chút từng chút đứng lên.

Tóc đen thật dài của y rũ xuống, hơi nghiêng đầu, nửa bên khuôn mặt anh tuấn bị ánh lửa nơi bếp đá chiếu ra từng sợi lông tơ rất nhỏ.

Phối hợp với áo da thú màu vàng đất lúc trước nàng làm gấp, thoạt nhìn vừa quê mùa lại kỳ lạ.

"......" Nguyễn Thu Thu lặng lẽ cong cong đôi mắt, sau đó tại lúc Uyên Quyết tiên sinh nghi ngờ quay đầu "nhìn" sang thì lanh lẹ nhắm hai mắt, học y giả bộ ngủ.

Mặt mày Uyên Quyết hơi ảm đạm, lông mày đen nhánh nhíu lại, tuy rằng nội tâm rất tủi thân, cũng biết tiểu thê tử đang giả bộ ngủ.

Nhưng chàng sói nhạy cảm, đã tự động hiểu thành nàng rất khó chịu, không muốn nhìn thấy mình.

Nhưng là do y "nhân lúc cháy nhà đi hôi của", biết rõ nàng không có ý thức còn cố ý nằm chung một chăn da thú với nàng, không phải sói tốt.

Nàng bởi vậy mà ghét bỏ y, không muốn nhìn y, cũng rất bình thường.

"Thùng!", "Thùng thùng!", "Thùng thùng thùng!"

Từ cửa sơn động truyền đến tiếng mỏm mổ lên tấm ván gỗ không lớn nhưng rất rõ, thật giống như có người nào đang gõ cửa.

Nguyễn Thu Thu lén mở hí mắt, thấy phu quân của nàng đang thong thả ung dung chống gậy gỗ di chuyển đến trước bếp đá, sau đó bắt đầu nấu nước nóng.

Nguyễn Thu Thu: "......"

Sói đang làm gì?

Tiếng gõ cửa bên ngoài tạm dừng hồi lâu, không biết yêu nọ có phải đã đi rồi hay không.

Chờ nước ấm kha khá rồi, lão sói xám tiên sinh lại múc một chén gỗ nước ấm để nguội, lại dùng bàn tay cầm khăn da thú lên bắt đầu từng chút từng chút lau mặt.

Nguyễn Thu Thu: "......."

Yêu ngoài cửa dường như là chờ đến nóng lòng, truyền đến tiếng chim kêu nôn nóng.

Chàng sói mới xem như hoàn thành lau rửa, ở lúc Nguyễn Thu Thu cho rằng y muốn đi mở cửa, y lại bưng chén gỗ âm ấm đi tới phía nàng.

Nguyễn Thu Thu: "......"

Nàng cũng sắp gấp gần chết giùm vị yêu bên ngoài rồi.

Nguyễn Thu Thu rất xấu hổ mở mắt ra, nhỏ giọng nói, "Ta tự uống."

Động tác của Uyên Quyết hơi khựng, đuôi mày lướt qua một tia mất mát nhàn nhạt, vẻ mặt lạnh lùng mà khó coi gật gật đầu, xoay người vén mành da thú rời đi, bàn tay giấu ở trước có chút phát run nhẹ.

Nguyễn Thu Thu không chú ý đến khác thường của y, chỉ sờ sờ cái trán của mình, độ nóng trên mặt còn có chút cao, cơn sốt của nàng còn chưa lui hoàn toàn.

Cố sức nâng tay với đến túi da thú nhỏ trên giường đá, Nguyễn Thu Thu nỗ lực hút hai ngụm linh khí, phí sức rất lớn mới miễn cưỡng bò dậy từ trên giường.

Nàng uống hai ngụm nước ấm, khom lưng mang giày xong, lại nhanh chóng dùng nước lão sói xám tiên sinh để lại cho nàng lau mặt, không quan tâm chải đầu, tay chân bủn rủn khoác lên tấm da thú màu trắng Tiểu Bạc Hà đưa đến, chải vuốt sơ một chút rồi đi ra ngoài.

Mành da thú của "phòng ngủ chính" thật sự được sửa chữa lại, đường may rất thô may hai tấm da trâu rừng nhỏ lại với nhau, miễn cưỡng khảm ở trên vách đá, chắn đi hơn phân nửa gió lạnh, che sáng cũng rất tốt.

Chỉ là....

Ánh mắt của Nguyễn Thu Thu dừng ở chỗ mành da thú và vách đá giao nhau, trên ấy còn có một chút máu khô, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.

Lòng vừa mềm mại lại đau xót, ngày hôm qua, tay của y có phải rất đau không?

Nàng giương môi, vén mành da thú rắn chắc lên, đi về trước hai bước, theo ánh sáng chiếu vào nhìn ra bên ngoài, nhìn thoáng qua một "cánh cửa" hết sức quái dị.

Nguyễn Thu Thu có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi.

Nàng xoa xoa đôi mắt, mới phát hiện nàng thật sự không nhìn lầm, vốn dĩ cửa sơn động không có gì cả, bông tuyết, nước mưa, gió lạnh tự nhiên trút vào trong, giờ đây lại nhiều ra một "cánh cửa" không hoàn toàn chặt chẽ.

Lúc này Nguyễn Thu Thu mới chú ý đến, khoảng cách đi từ cửa sơn động đến "phòng ngủ chính", những khúc gỗ vốn bày trên mặt đất đã ít đi nhiều.

Tiếng ồn "bang bang" đêm qua dường như đã có lời giải, Nguyễn Thu Thu quấn chặt da thú trên người, mặt mày tràn đầy dịu dàng.

Tuy rằng chàng sói này vẫn luôn lạnh mặt, ngày thường luôn nằm, nhưng sẽ luôn ở lúc nguy hiểm nhất, lúc nàng cần y nhất kịp thời tỉnh lại, thật giống như....

Là Ốc Đồng sói xám, chỉ thuộc về duy nhất mình nàng.

Nguyễn Thu Thu có chút buồn cười, nàng nhìn sang phía "cửa", có chút kỳ lạ vì sao lão sói xám tiên sinh chỉ mặt không biểu cảm đứng ở cửa, không nói một câu.

Nếu không phải có nguy hiểm, cũng không phải yêu đáng ghét, vì sao không lên tiếng trả lời?

Nàng đỡ vách đá, chậm rãi đi đến cửa sơn động, rất nhanh đã tới phía sau Uyên Quyết, thấy rõ yêu ở cửa ——

Một con Đại Điêu (chim to đó quý vị)... Cao lớn không kém cửa sơn động bao nhiêu?

Nguyễn Thu Thu có chút dại ra, tại lúc nàng thấy rõ một cánh của Đại Điêu ôm theo túi da thú căng phồng, một cánh to khác đang giơ cao cao qua đầu, dường như đang che mưa, biểu cảm cũng có chút vặn vẹo.

Tới bái phỏng nàng và lão sói xám tiên sinh, chẳng lẽ là một con chim sao?

Yêu thức "nhìn thấy" biểu cảm khϊếp sợ của Nguyễn Thu Thu, tâm trạng Uyên Quyết tiên sinh hết sức phức tạp, mặt mày hẩm hiu nhìn Đại Điêu đến từ bộ lạc Sa tộc trước mặt.

Mà Đại Điêu bay đã lâu, thiếu chút nữa cho rằng sói trước tiên ăn Nguyễn Thu Thu, sau đó chết thảm trong động, cho nên mới làm cho hắn đợi thật lâu, thì càng chấn kinh hơn.

****************

Thật lòng không muốn đăng trễ thế này chút nào, tội các nàng thức khuya chờ. Nhưng làm xong quá trễ... ( ≧Д≦)

Hết chương 46.