Nhìn bóng dáng quen thuộc trong màn mưa ấy, Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên mở to hai mắt, trong mắt đong đầy nước mắt, làm tầm mắt nàng một mảng mông lung ---
Trong màn mưa, bóng dáng khổng lồ mơ mơ hồ hồ, nước mưa lạnh băng và mưa đá đánh vào trên lông tóc của lão sói xám tiên sinh, biến y thành một chàng sói lang thang vô cùng chật vật.
Y trở nên cao lớn hơn so với lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, mưa đá và nước mưa nện lên những bó củi ở sau lưng y, dọc theo nó chảy xuống.
Dù rằng nhìn rất thảm, nhưng còn sống.
Còn sống.
Thể lực tiêu hao quá mức, cẳng chân Nguyễn Thu Thu mềm nhũn, trái tim vốn chìm xuống đáy cốc lại một lần nữa nhảy lên.
Nàng không đoái hoài đến áo da thú bị bẩn, nâng cánh tay lên dùng sức xoa xoa khóe mắt, cũng không bận tâm đến nước mưa và mưa đá giá rét rơi ào ào tựa như không cần tiền bên ngoài, nâng chân có chút đau lên chạy vội ra ngoài sơn động, hướng về phía y, chạy đến.
- ---- Uyên Quyết không nghĩ tới, Nguyễn Thu Thu lại một lần nữa tỉnh lại trước thời gian y dự đoán.
Chút tâm tư và kế hoạch của y đều ngâm nước nóng cả(*ý nói bị bỏ lỡ/hẫng cơ hội.) rồi.
Yêu thức còn sót lại quét qua đầu tóc bị mưa làm cho hết sức rối bời và vết bẩn trên người nàng, lão sói xám tiên sinh gần như trong nháy mắt đã khẳng định một chuyện:
Tiểu thê tử của y tám phần là lại đi tìm y.
"Ầm", " Ầm", " Ầm".
Máu toàn thân bị mưa đá nện cho lạnh băng dần dần nóng lên, theo kinh mạch nứt tan tành hoảng hốt chảy đến trong tim.
Lão sói xám tiên sinh còn chưa kịp có phản ứng gì, Nguyễn Thu Thu đã đi tới bên chân y.
Ác Lang tiên sinh chỉ cảm thấy chân phải trước đột nhiên truyền đến xúc cảm mềm mại, ấm áp.
Yêu thức rơi xuống, Uyên Quyết "nhìn thấy" tiểu thê tử y tâm tâm niệm niệm nhăn cái mũi, vành mắt đo đỏ ôm chặt lấy chân phải trước của y.
Ý thức được đã xảy ra cái gì, toàn thân sói của Uyên Quyết đều đần ra.
Vì sao nàng, nàng... Ôm, ôm y!!!
Ác Lang tiên sinh chỉ cảm thấy xúc cảm vốn mềm mại ấm áp ở chân phải trước dần dần biến đổi, vừa tê dại, vừa nhột lại nóng, truyền đến từng trận tê dại kỳ dị, từng chút một cào vào đáy lòng y.
Cơ bắp cả người y trong nháy mắt căng chặt, lỗ tai to to đầy lông theo bản năng run rẩy, vung ra một mớ nước mưa.
Nhưng trừ cái này ra, một chút nhúc nhích cũng không dám, sợ thân thể khổng lồ của y một khi không cẩn thận sẽ làm Nguyễn Thu Thu bị thương.
Chỉ là nhiệt độ cơ thể ngày càng cao, mặc cho nàng ôm lấy chân trước của y, chịu đựng chút đau từ mưa đá và màn mưa rơi xuống.
"Sói đần..." Nguyễn Thu Thu không biết mình làm sao nữa, chờ nàng tỉnh táo lại, đã đi đến bên chân lão sói xám tiên sinh, còn rất xấu hổ mà ôm lấy chân trước to bự của y.
Xúc cảm từ lông sói ướt dầm dề cũng không tốt, châm chích mặt nàng rất đau rất không thoải mái, còn làm quần áo hơi ẩm của nàng ướt hoàn toàn.
Chóp mũi tràn đầy nước mưa và mùi máu tươi, trộn lẫn một chút mùi bó củi quen thuộc, làm Nguyễn Thu Thu trong nháy mắt hiểu được, chàng sói này vừa mới đi làm gì.
Củi gỗ trong nhà đúng là không đủ, dùng tiết kiệm có lẽ cũng chỉ đủ bốn năm ngày, vốn dĩ nàng định nhặt chút củi bình thường từ xung quanh dùng tạm trước, qua một thời gian lại đi rừng rậm tìm.
Nàng còn định sửa lại mâu đâm một chút, biến thành dáng vẻ cây rìu thích hợp chặt cây.
Bây giờ, đã không cần.
Nguyễn Thu Thu cảm giác đôi mắt thật cay, căn bản không cách nào tức giận được ----
Cảm giác liên hệ trong lúc vô tình của bọn họ lần trước, những cảm giác đau đớn để nàng thở không nổi truyền đến từ trên người y không phải là giả.
Coi như lão sói xám tiên sinh đã từng là một cường giả cấp năm, cũng không đại biểu y bị thương sẽ không đau.
Nguyễn Thu Thu kiềm chế đau lòng và khổ sở trong lòng, nàng biết tình trạng bây giờ của lão sói xám tiên sinh rất tệ, cơ thể cũng không ổn, cho nên chỉ ở lúc đầu thiếu chút nữa cho rằng y sẽ không trở lại nữa, không kiềm được cảm xúc mà ôm chân trước của y, rất nhanh đã buông lỏng y ra.
Chỉ là bây giờ cả người nàng lạnh như băng, môi run rẩy cái gì cũng không nói nên lời.
Nguyễn Thu Thu chạy chậm sang bên cạnh hai bước, tránh ra cửa sơn động, muốn cho y tiến vào sơn động trước.
Nước mưa và mưa đá rơi xuống, Nguyễn Thu Thu còn chưa bị đánh hai cái, đã cảm thấy trước mắt lướt qua một cái bóng, bên tai thổi qua gió lạnh ướŧ áŧ.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy trên đầu nàng đột nhiên xuất hiện một cái chân sói khổng lồ.
Hơi hơi xòe ra, móng nhọn rất dài, lại thay nàng chặn toàn bộ nước mưa và mưa đá.
Nguyễn Thu Thu: "......."
Ác Lang tiên sinh phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp từ trong cổ họng, ý bảo tiểu thê tử nhu nhược mau chạy về sơn động.
Trông y thật hung ác, nhưng vẫn tận khả năng tao nhã, không để mình lộ răng nanh, duy trì hình tượng bá tổng lang của mình ---
Làm một con sói cao lãnh, độc tài lại bá đạo, để nàng vừa kính sợ vừa sùng bái.
Nhưng tiểu phu nhân của y nghe thấy tiếng ".... Ngao" trầm thấp ấy của Ác Lang, căn bản không sợ chút nào.
Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu nhìn vuốt sói thay nàng che trời, thay nàng chặn hết thảy mưa gió, dịu dàng cong cong mi mắt, không nhịn được nở nụ cười.
Nàng ý thức được mình cản trở, "thuận theo" ý của Ốc Đồng sói xám, chạy chậm về trong sơn động trước.
Yêu thức "thấy" Nguyễn Thu Thu ngoan ngoãn như thế, Ốc Đồng sói xám tiên sinh run run lỗ tai, cảm thấy rất vừa lòng.
Yêu lực trong cơ thể dần dần tan đi, y nhiều nhất chỉ có thể lại kiên trì hơn mười phút nữa.
Uyên Quyết mạnh mẽ trấn áp hết tất cả tâm tư tựa như măng mọc sau mưa ở đáy lòng, chậm rãi rút nhỏ yêu hình.
Y gian nan không để ý chân cụt, dùng ba chân còn lại chống đỡ thể trọng, cõng những củi đốt và mộc thiết ấy vào sơn động, chất ở con đường trống lối vào sơn động.
Dựa theo kế hoạch cũ, tiếp theo y phải biến thành hình người làm bộ hôn mê mới đúng.
Nhưng mà...
Vài tia yêu thức còn sót lại chạm tới áo da thú bị y làm bẩn kẹp ở giữa mớ củi đốt, Nguyễn Thu Thu thì đứng ở bên cạnh, mắt cũng không chớp một cái nhìn y, mặt sói xù xù lông dần dần nóng lên.
Trước kia y không có cảm giác đặc biệt gì với nàng, tự nhiên cũng không bận tâm mình đột nhiên biến thành sói trần sẽ thế nào, nhưng bây giờ nếu y đột nhiên biến về hình người nửa thân trần, thật sẽ không làm Nguyễn Thu Thu cho rằng y đang đùa bỡn lưu manh chứ?
Hơn nữa, bây giờ y so với trước kia còn xấu hơn.
Cảm giác ngọt ngào vì được tiểu phu nhân ôm trong nháy mắt trộn lẫn một chút khổ sở, Uyên Quyết kéo chân trái tàn tật, không có theo cảm giác đau đớn mà ngã trên mặt đất, chỉ tại chỗ run run lông.
Nguyễn Thu Thu nhấp môi, chú ý tới khác thường của lão sói xám tiên sinh.
Nàng dư quang nhìn thấy trong đống củi, hai cái áo quần nàng làm cho lão sói xám tiên sinh, loáng thoáng đoán được nguyên nhân vì sao sói còn chưa biến về hình người, đáy lòng vừa mềm mại vừa buồn cười ----
Đều đã là vợ chồng già (?) kết hôn hơn mười ngày (?) rồi, cũng không phải nàng chưa từng thấy dáng vẻ y trần nửa người, sao bây giờ y lại trở nên ngượng ngùng?
Là đang xấu hổ sao?
Tầm mắt va vào mặt sói đang cố ra vẻ anh tuấn cao lãnh của Ác Lang tiên sinh, nghĩ đến cái ôm châm chích vừa nãy, lỗ tai Nguyễn Thu Thu dần nóng lên.
Nàng đau lòng nhìn những vết thương dữ tợn rướm máu trên người Ác Lang tiên sinh, không do dự, xách ba lô trên đất lên, đi hai bước về phía "phòng ngủ chính" rồi ngẩng đầu nói với sói phu quân hiếm khi thanh tỉnh đôi câu, "Phu quân, ta, ta đi lấy quần áo cho chàng..."
Nàng nói xong, không để ý chàng sói kia rõ ràng có chút dại ra, vén mành da thú rách nát của "phòng ngủ chính" lên, tay chân mềm nhũn đi vào sơn động ấm áp.
Từ lần trước sau khi lão sói xám tiên sinh lén mặc quần áo ra cửa, còn làm quần áo hơi bẩn, Nguyễn Thu Thu đã muốn làm cho y thêm một bộ.
Nhưng da thú của bọn họ có hạn, nàng chỉ kịp làm cho y một bộ trường bào rộng lớn, không có quần, màu sắc còn là màu vàng lấm tấm, nghiêng về màu đất, nhưng bây giờ trái lại có tác dụng rồi.
Trong nhà không có tủ, quần áo nàng đều xếp xong đặt ở mép trong bàn đá, dùng một tấm da thú che lại.
Nguyễn Thu Thu suy nghĩ một lát, lấy ra một bộ áo và quần da thú cuối cùng của mình ----
Nàng cũng cần thay quần áo sạch sẽ....
Không biết có phải trùng hợp đến thế hay không, một bộ này của nàng cũng lấm tấm vàng...
Lắc đầu, ném đi những suy nghĩ linh tinh rối bời ấy ra ngoài, Nguyễn Thu Thu cầm quần áo và một tấm da thú khô đi ra.
Chàng sói đáng thương đã thu nhỏ đi một chút, vẫn duy trì tư thế cũ lúc nàng rời đi.
Nguyễn Thu Thu đặt quần áo sạch ở một bên trên bó củi khô ráo, sắc mặt ửng đỏ nói, "Sau khi lau khô, rồi thay quần áo, chỉ là không có quần..."
Lão sói xám tiên sinh: "......"
Nguyễn Thu Thu nghĩ đến tấm da lông dê sừng nhọn mà Tiểu Bạc Hà đưa đến, mắt sáng rực lên, "Chờ đã."
Nàng lập tức chạy đi vào lấy da thú màu trắng ra, đặt ở vị trí tương tự, "Nếu chàng không ngại, có thể quấn tấm da thú này làm váy mặc..."
Lão sói xám tiên sinh: ".........." Y là một con sói rất bình thường không có đam mê đặc biệt (?), cũng không muốn mặc váy da thú.
Còn có...
Sao nàng lại có tấm da thú này, là ai đưa cho nàng, là Ốc Đồng sói xám sao?
Bởi vì mùi máu tươi và mùi hương của nàng quá mức nồng đậm, trời mưa cọ rửa chút mùi của Tiểu Ngư, Uyên Quyết không ngửi ra được tấm da thú này là ai đưa, chỉ là rất chua, rất nhỏ mọn cảm giác rất không vui.
Yêu thức từ từ không chống đỡ được, thứ có thể "nhìn thấy" cũng ngày càng mơ hồ, cảm giác đau đớn truyền đến từ gân mạch nứt vỡ và phần chân cụt, Uyên Quyết vừa đau lại giấm chua (ghen), biểu cảm dần dữ tợn hơn.
Nguyễn Thu Thu ho nhẹ một tiếng, còn tưởng rằng y không thích mặc váy, liền nhảy qua cái đề tài này, gãi gãi gò má, "Cái đó... Ta cũng muốn thay quần áo, lập tức sẽ xong."
Giọng nàng rất nhẹ nhàng, mang theo chút thẹn thùng rõ rệt nhưng mà thẳng nam nào đó không nghe ra, lại đi vào "phòng ngủ".
Mặc dù tính tình Nguyễn Thu Thu không phải rất hay xấu hổ, nhưng loại chuyện trực tiếp ở trước mặt "phu quân" thay quần áo này, nàng vẫn không làm được.
Cái trán dần nóng lên, nghĩ đến tình trạng của sói ngoài kia còn tệ hơn cả mình, Nguyễn Thu Thu cảm giác hết sức hỏng bét.
Nàng tranh thủ thời gian lau khô mình, lại thay một bộ quần áo sạch sẽ, mới đi đến bên rèm da thú cũ nát, cẩn thận chỉnh giọng, thông cảm tự tôn của y, "Phu, phu quân, chàng xong chưa?"
Sói biến thành hình người nửa trần: "..."
Sắc mặt y trắng bệch, mím môi, mất đi yêu thức trợ giúp, thế giới trước mắt biến thành một màu đen nhánh.
Rất may mắn là đã mò tới bộ áo da thú nàng chuẩn bị cho y.
Bàn tay to cầm lên cái áo kia, theo cảm giác mà mặc vào trên người.
Chỉ là không biết có phải ảo giác của y hay không, quần áo lần này tiểu thê tử chuẩn bị cho y lại vô cùng... Lông?
Dán lên da y, không quá thoải mái.
"... Phu quân?" Nguyễn Thu Thu dừng lại mười mấy giây, vẫn chưa nhận được bất cứ sự đáp lại nào, vô cùng lo lắng lại hỏi y một tiếng.
Lão sói xám tiên sinh lần đầu tiên thích con người, kinh nghiệm giao lưu với nhân loại lại ít đến đáng thương, không biết trả lời nàng thế nào, chỉ lạnh lùng cứng nhắc đáp một câu, "Ừm."
Nguyễn Thu Thu nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của y, thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm còn may mà chưa té xỉu.
Nàng vén mành da thú đi ra ngoài, đầu váng mắt hoa thấy được chàng sói gắng gượng đứng dựa vào vách đá, tay trái chống gậy gỗ, tóc dài ẩm ướt, còn mặc ngược áo choàng da thú, rõ ràng vô cùng không thoải mái.
Nguyễn Thu Thu: ".... Khụ khụ."
Không nên, phải nhịn, không thể cười.
Lão sói xám tiên sinh đã rất thảm rồi, y đã cố gắng như vậy, nàng tuyệt đối không thể để y phát hiện y đã mặc ngược y phục rồi.
Nàng hít sâu một hơi, mặt mày nhu hòa, nhìn gương mặt "anh tuấn" của y cố ý cúi thấp, so với trước ngày càng nhiều vết thương cũng càng khó coi, muốn giữ chặt ống tay áo của y, "... Ta đỡ chàng đi vào?"
Uyên Quyết cảm giác được nước mưa dơ bẩn theo tóc mai chảy xuống từ thái dương, lông mi thật dài rũ xuống, giấu đi tự ti và suy sụp, khóe mắt đuôi mày mang theo lạnh lùng kiên quyết không biết vì sao, "Không cần."
Nói xong, chàng sói nào đó đã bắt đầu hối hận, y rất lo lắng có phải mình đã quá hung dữ hay không, dùng sức nắm chặt cây củi để chống đỡ thân thể đến mức trắng bệch khớp xương.
Tay Nguyễn Thu Thu vươn ra trong không trung khựng lại, từ từ buông xuống.
Nàng nhìn thấy lông mày y nhíu lại gần như thành chữ xuyên (川), hoa văn màu đen trên gò má di chuyển càng nhiều, có lẽ là di chứng lưu lại từ việc đối phó Lục Tử Nhiễm.
Đáy lòng Nguyễn Thu Thu nhu hòa, nỗ lực làm giọng mình đầy ý cười, "Được."
Nguyễn Thu Thu ôm lấy tấm da dê thuần trắng mà lão sói xám tiên sinh không động tới kia, đứng tại chỗ cách y không quá nửa mét, bắt đầu trò chuyện tựa như không có gì khác thường.
"Ừm... Phu, phu quân, buổi tối hôm nay có thể uống canh cá, là của một đứa nhỏ lần trước ta đi săn đã quen biết, tấm da dê sừng nhọn màu trắng này cũng là muội muội cậu bé đưa cho ta..."
- -- A, hóa ra không phải Ốc Đồng sói xám đưa.
"Úi, chỗ này có một cục đá, ta thiếu chút nữa vấp ngã."
- -- Y biết.
"Thịt trâu trong "phòng chứa đồ" là chàng săn à? Ta tặng cho Tiểu Ngư bọn họ một khối, coi như đáp lễ, vậy, có thể chứ?"
- -- Tất cả đều là của nàng.
"A, tới rồi." Nguyễn Thu Thu hết sức xấu hổ dùng kỹ thuật diễn kém cỏi của mình dẫn đường cho y đi về phía trước.
Nàng biết y không nhìn thấy, liền chịu đựng đầu óc nặng nề không tỉnh táo, đứng ở phía trước y, nỗ lực làm đôi mắt cho y.
Một người một sói cứ duy trì trạng thái có chút quỷ dị này, về tới "phòng ngủ chính".
Y cao hơn nàng rất nhiều, một chàng sói mất đi thịnh thế mỹ nhan đứng phía sau nàng rất có cảm giác áp bách, nhưng Nguyễn Thu Thu lại không sợ một chút nào.
Nếu như không có lão sói xám tiên sinh, nàng đã sớm chết mấy lần rồi, nếu đã vậy, lại có gì phải sợ.
Chỉ là nàng nói nhiều lắm, y lại luôn không nói một lời khiến nàng có chút lo lắng.
Trước kia nàng ở trong căn cứ, nghe nói có không ít dị năng giả cường đại bởi vì nâng cấp thất bại hoặc là bị biến dị thú đả thương, sau đó luẩn quẩn trong lòng, tự hủy hoại mình hoặc là bị điên dại.
Tuy rằng cảm thấy Ốc Đồng sói xám tiên sinh có lẽ sẽ không như thế, nhưng Nguyễn Thu Thu do dự một hồi, cẩn thận xoay người, ngẩng đầu, lại phát hiện đuôi mắt hẹp dài của Ác Lang tiên sinh đo đỏ.
Môi y tái nhợt, ánh sáng yếu ớt chiếu trên mặt y, một nửa hòa với bóng tối, một nửa ở tại ánh sáng.
Thoạt nhìn rất tà dị, rất yếu ớt, giống như tùy thời có thể rời đi, biến mất.
Ngực Nguyễn Thu Thu giống như đột nhiên bị kim châm vào, truyền đến đau đớn không dằn được, nàng hơi khó chịu, lời đến bên môi cũng thay đổi, là lo lắng và sợ hãi không đè nén được.
"Lần sau...." Không nên đột ngột rời đi, được không?
Ta rất sợ hãi.
Nguyễn Thu Thu nắm chặt bàn tay, hé môi, ánh mắt lấp lánh.
Nàng nói được một nửa, thân thể lão sói xám tiên sinh tâm cơ đã sắp đến cực hạn vẫn quyết định dựa theo kế hoạch trước đó mà thi hành.
Y đại khái biết được vị trí hiện tại của bọn họ trong phòng cưới, chỉ là không rõ vì sao giọng nàng nghe có chút khổ sở.
Đồ ăn đã đủ rồi, củi đốt cũng không thiếu, còn có người tặng da thú mới cho nàng, nàng phải nên vui mừng mới đúng.
Quả nhiên vẫn bị con sư tử đáng giận kia hù dọa rồi sao?
Đừng để y chạm mặt lão sư tử kia lần nữa...
Uyên Quyết không chút ý thức được Nguyễn Thu Thu khổ sở là hoàn toàn bởi vì y, sói tâm cơ chống lấy gậy gỗ đi về phía trước hai bước, thăm dò đưa tay về phía nàng.
Vốn là có chút buồn bã, lại đột nhiên nhìn thấy Dự trữ lương tiên sinh hướng về phía cách nàng khá xa vươn móng vuốt, Nguyễn Thu Thu: "..."
Có phải nàng nên phối hợp diễn xuất với y, nhét mình vào móng vuốt của y hay không.
Nguyễn Thu Thu cẩn thận di chuyển một bước, hỏi sói, "Làm sao vậy?"
Lão sói xám tiên sinh được như nguyện, dễ dàng cảm thấy được hơi thở ấm trong lúc nàng nói chuyện, mặt mày lãnh đạm, làm bộ không thèm để ý thu tay lại, đầu vẫn luôn gục xuống không muốn để nàng nhìn thấy, nghiêng nghiêng sang một bên, mắt phượng không có tiêu cự lại vừa vặn đối mắt với nàng.
Nguyễn Thu Thu hơi trợn to mắt, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ lúc y thanh tỉnh một cách rõ ràng ----
Tóc dài đen nhánh xõa xuống, đáy mắt màu xanh xám thâm thúy lóe lên ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ tươi, âm thanh của sói từ tính lại khàn khàn, âm cuối giống như xen lẫn một chút mong đợi không dễ phát hiện:
"... Uyên, Quyết."
Chân mày đen nhánh của lão sói xám tiên sinh tựa như ngưng đọng lãnh ý, trên thực tế lại vô cùng khẩn trương, cũng không biết là vì sắp đến cực hạn, cảm giác quá đau đớn, nói chuyện cũng đứt quãng, "Tên..."
"... Sói." ( Ý:Tên, Uyên Quyết, là sói)
Nguyễn Thu Thu có chút dở khóc dở cười, đầu choáng váng nhìn lão sói xám tiên sinh cũng đồng dạng lắc lư lảo đảo bày ra tư thái vô cùng lãnh khốc bá đạo.
Nàng tại trước khi lão sói xám tiên sinh ngã xuống, mặc kệ câu "Không cần" đó, đỡ lấy cánh tay y.
Chàng sói nào đó có chút mất mác nhưng nhìn hết sức bằng lòng, ở trước khi chìm vào hôn mê, nghe thấy tiểu phu nhân của y đáp lại, "Nguyễn, Thu Thu."
"Tên..."
"... Nhân loại." (Ý: Tên, Nguyễn Thu Thu, là nhân loại)
......
......
Mưa đá và giông tố thình lình rơi xuống, bộ lạc nhỏ vốn đã khó khăn nay lại càng gian nan, hai con gấu định chạy tới bộ lạc Phong Sư, đang trên đường đi được một nửa bị vây ở giữa khu rừng.
Bọn họ buộc phải biến thành yêu hình, dùng một một thân gấu rắn chắc để che mưa.
Nhưng bọn hắn rõ ràng không phải cùng một giống gấu, thiếu niên trẻ tuổi hơn biến thành một chú gấu trúc trắng đen, mà một con khác có thể tích so với hắn lớn hơn một chút, gấu ngựa(*) cả người xơ cọ.
"Rống ~ ngao ~ ~ (Ca, ca! Ca!! Bên này, bên này, ta thấy một vách đá có thể tránh mưa.)" Gấu trúc lông trắng đen tròn vo Hùng Đóa Đóa nhìn sang cái vách che hình thành tự nhiên, vội vàng gọi ca mình đến.
Hùng Yêu bọn họ sau khi biến thành yêu hình, thị lực mặc dù không tốt bằng những yêu khác, nhưng khẳng định tốt hơn dã thú nhiều.
Thực lực của hắn là cấp hai hậu kỳ, thực lực so với nhị ca chỉ có cấp hai sơ kỳ tốt hơn chút.
"Hô hô ~ (đến, đến)", Gấu ngựa vội vàng lên tiếng, Hùng Viễn đi theo phía sau Hùng Đóa Đóa, hướng về phía vách đá nhô ra ngăn được hơn phân nửa nước mưa đó.
Tuy nói lấy thực lực của bọn họ hoàn toàn có thể tiếp tục ở trong rừng rậm lên đường, nhưng cảm giác bị mưa xối, bị mưa đá đập lại không dễ chịu xíu nào, hai con gấu vẫn quyết định trú mưa.
Chỉ là chờ lúc bọn họ tới gần vách đá, mới phát hiện ở trong góc xó của vách đá, đã có yêu trú lại.
Còn không chỉ là một con.
***************