Tình Địch

Chương 50: Hạnh phúc (9)

Cung Duy Diệp đợi trong phòng chờ gần nửa giờ mới thấy tàu hỏa Trữ thúc đii tới bến.

Kéo em gái vừa nhảy tới bên người anh, từ trong tay Trữ thúc tiếp nhận hành lý, Cung Duy Diệp vừa đi vừa nói: “Mọi người ngồi mấy tiếng tàu hỏa đều mệt mỏi rồi, về ký túc xá của cháu nghỉ ngơi một chút, mai cháu mang mọi người đi chơi. Trữ thúc, cô chú nên tới đây sớm hơn mới phải.”

Trữ thúc gật đầu, cười nói: “Làm phiền cháu.”

“Chú nói gì thế, chú như ba cháu vậy, nào có chuyện ba mẹ làm phiền con cái.” Cung Duy Diệp cười ôn hòa trấn an Trữ thúc, Trữ thẩm có chút bất an cùng khẩn trương.

“Đúng thế.” Trữ thúc không ngừng gật đầu, tóc ngắn mấy năm trước còn đen bóng hôm nay đã có vài sợi trắng, một thân áo sơ mi xanh nhạt, chiếc áo năm ngoái anh mua tặng Trữ thúc, đến hôm nay ông mới lấy ra mặc. Lúc đó ông cứ quở mắng anh lãng phí tiền bạc, nhưng anh có thể thấy vui mừng trong mắt ông.

Trữ thẩm đi bên cạnh Cung Duy Tuyết thường thường nhìn sóng người xung quanh, giật nhẹ tay áo Trữ thúc, trên mặt mập ra tràn đầy hưng phấn: “Ai, ông xem, thành phố thật không giống quê chúng ta, nhiều người như vậy, ở bến tàu nhiều hơn quê mình vài lần.”

“Ai nha, Trữ thẩm, cô có biết ở thành thị bao nhiêu nhân khẩu không? Hơn mười triệu lận.” Duy Tuyết kéo cánh tay Trữ thẩm, “Đây là bến tàu chính, sao có thể ít người.”

“Hơn mười triệu? Là bao nhiêu người?”

“Ách, còn nhiều hơn từ thôn trước tới thôn sau.”

“Nhiều thế cơ à…”

Cung Duy Diệp quay đầu lại nhìn hai người, kế tục cùng Trữ thúc trò chuyện: “Lần này cô chú tới chơi ở lại vài ngày đi, ở nhà cũng không có việc gì, cô chú hảo hảo chơi vài ngày, cháu vẫn chưa thể đón cô chú tới đây ở, cháu thật vô dụng.”

“Duy Diệp.” Trữ thúc hai tay đặt sau lưng, cúi đầu, khuôn mặt thon dài cứng lại, “Cô chú chưa từng trông cậy các con để được đại phú đại quý, chúng ta chỉ cần những ngày bình an thôi, tương lai các con đều có gia đình, chúng ta chỉ mong các con vẫn thường xuyên qua lại giúp đỡ lần nhau. Duy Tuyết hai năm nữa còn cần các con chiếu cố, sẽ không dễ dàng đâu. Khi nào công tác rảnh rỗi, các con về quê thăm cô chú, cô chú đã thỏa mãn rồi.”

“Vâng, xin chú yên tâm.” Hành lý nặng trịch, tâm nặng trịch.

“Ai nha, sao dì lại so sánh ở đây với nông thôn.” Giọng Duy Tuyết lần thứ hai vang lên, “ở quên mỗi nhà có vài mẫu đất, ở đây nhưng tấc đất tấc vàng, một chút tiền lương của anh trai cháu muốn mua một phòng ở bình thường cũng cần vài chục năm. Sở dĩ, nếu cháu là chị tiểu Phàm, cháu cũng sẽ chọn Phương đại ca.”

Trữ thẩm hoảng trương liếc nhìn Cung Duy Diệp cầm hành lý đi phía trước, sau đó đánh vào vai Duy Tuyết: “Nha đầu chết tiệt này, không còn gì để nói nữa chắc.”

Xoa xoa vai, mếu máo, Cung Duy Tuyết không quá lưu ý nói: “Có sao đâu, chị tiểu Phàm đâu có ở đây, hơn nữa cháu cũng nói thật mà. Đợi đến khi cháu thi đại học, cháu cũng sẽ chọn trường ở đây, vậy có thể vĩnh viễn ở bên anh cháu cùng chị tiểu Phàm. Cô à, đợi cháu tiết kiệm tiền đón cô chú lên đây, còn cả anh rể, chị dâu tương lai, chúng ta sẽ thành một đại gia đình, không bao giờ chia lìa nữa.”

“Cháu chỉ biết nói ngon ngọt.” Trữ thẩm trên mặt cười đến nở hoa, ngực vui mừng.

“Anh, sao chị tiểu Phàm không tới?”

“Sáng sớm anh gọi cho cô ấy, cô ấy bảo hôm nay có hội nghị quan trọng, không bỏ được.”

“Vậy chị ấy cùng Phương đại ca còn liên hệ không?”

“…”

“Anh?”

Trầm mặc rất lâu, “bọn họ, không, không còn liên hệ nữa.” Ngữ khí kiên định không gì sánh được, đó là tôn trọng đối với tên kia.

Cung Duy Tuyết nhịn xuống nghi hoặc, cô đoán không sai, quả nhiên chính không được. Sáng hôm đó tại bên ruộng, tỏ tình dấu mặt đều không thể giải thích bằng một lời nói đùa cùng hiểu nhầm. Anh, Phương đại ca thực sự đối với anh…

Nam nữ đô thị quần áo lộng lẫy dẫm nát trục thời gian vội vã mà qua, những người nơi khác cầm bao lớn bao nhỏ hoặc chờ mong hoặc mệt mỏi ngồi trên ghế trong phòng chờ, mở mịt nhìn thành thị vây trong khẩn trương, người tới người đi, dừng tại bến tàu, xa hoa nhàm chán.

“Tiểu Tuyết, cháu xem kìa, tòa nhà kia cao quá!”

Cao ốc chọc trời chót vót trong mây, thế giới phồn hoa được xây dựng từ sắt thép, trang trí nhiều màu sắc, ý tưởng thiết kế vô cùng kỳ quặc, khắp nơi treo đầy quảng cáo, TV phẳng đặt tại đầu đường, nơi nơi làm Trữ thẩm hoa mắt, bà chưa từng tưởng tượng được sẽ có nơi như vậy.

“Tiểu Tuyết, cháu xem, đường thật sạch.”

Đèn đường nghệ thuật chỉnh tề bày hai bên đường, biển quảng cáo thành đàn chiếm một màu chủ đạo, sát lề đường chen chúc taxi đợi khách.

Nhà hàng, khu vui chơi, cao ốc, siêu thị, các kiến trúc to lớn thoảng qua trước mắt, bị vây tại thế giới này có cảm giác trời đất quay cuồng.

Lên cầu thang, cầu vượt, bến tàu điện ngầm, trong đầu Trữ thẩm lẫn lộn nhiều sự vật mới mẻ, không kịp tiêu hóa mọi thứ trước mắt, bà nắm chặt tay Cung Duy Tuyết, kích động nói: “Tiểu Tuyết, thành phố hay quá, giống y trong TV.”

“Cô, cô yên tâm, đợi khi cháu đón cô chú lên đây, cô chú có thể nhìn nơi này cả đời.” Bàn tay non mềm trắng nõn nắm lấy đôi tay suốt đời làm lụng vất vả, khắc đầy vết chai, chỉ còn da bọc xương.

Trữ thẩm chính là người mẹ thứ hai của anh em cháu, cháu muốn cô được hạnh phúc lúc tuổi già, không còn buồn phiền nữa.

Cung Duy Diệp trong lòng hạ quyết tâm — Trữ thúc lưng hơi còng, Trữ thẩm vẻ mặt vui mừng, anh là con trai của hai người, đến giây phút cuối cùng của đời này, vẫn là…

Tại nhà hàng ăn xong bữa tối, Cung Duy Diệp trực tiếp đưa bọn họ về ký túc xá.

Buông hành lý, tiện tay vỗ vỗ giường chiếu đã được trải ngay ngắn trước khi họ tới, “Cô chú nghỉ ngơi chút đi, cô chú mệt lắm rồi đúng không.” Rót ra hai cốc nước, đưa vào tay họ, trấn an hai lão có chút lo lắng bất an, “WC là nhà cuối cùng bên tay trái, nhà tắm xuống tầng một rồi rẽ phải. Chú, cháu mang chú đi tắm nha. Duy Tuyết, em cùng cô cũng đi tắm đi, trời nóng thế này, ra nhiều mồ hôi ai cũng khó chịu.” Nói liền đứng lên lấy khăn mặt cùng dụng cụ rửa mặt.

“Đừng vội Duy Diệp, cháu cũng ngồi xuống nghỉ ngơi đi, lát tắm cũng được.”

“A!” Cung Duy Diệp vẻ mặt ngây thơ ngồi trước mặt hai lão.

“Anh, đồng sự của anh đâu?” Cung Duy Tuyết hiếu kỳ nhìn đông nhìn tây, không chịu ngồi yên một chỗ.

“Cậu ta ở chỗ bạn gái, lúc đầu anh cũng thấy ngại, không ngờ cậu ta rất vui, còn mời anh đi ăn nữa. Rốt cuộc có lý do tới nhà bạn gái ở, còn muốn mọi người ở thêm vài ngày nữa. Tiểu Vương tên này rất hào sảng, ở chung rất vui.”

“Ha ha, em còn tưởng ký túc xá nam nhất định rất bừa bãi bẩn thỉu, không nghĩ tới chỗ anh rất sạch nha.”

“Cái này… Hắc hắc…” Cung Duy Diệp xấu hổ. Sao có thể nói đây là kết quả anh đại chiến cả ngày, mệt đến nằm trên mặt đất thở dốc chứ. Đã mấy tháng không ở, giường chiếu của anh đầy bụi, chăn, ga giường đều phải tháo giặt, phơi nắng, vậy mới dám để cô chú ngủ chứ.

“Lần này vừa đúng ngày quốc khánh (1/10), Duy Tuyết được nghỉ, lại vào dịp trung thu, tiểu Phàm công tác bận quá không về được, cô chú mới quyết định lên đây chơi trung thu luôn.” Trữ thúc xoa xoa tay nói.

“Đúng vậy. Mấy đứa này đứa thì đi học đứa lại đi làm, đã lâu rồi không cùng nhau ăn trung thu.” Cung Duy Diệp cúi đầu, cơ hội như vậy còn có thể mấy lần nữa. Chỉ mới nói trung thu năm không thể ở cùng, tên kia đã tức giận đến giậm chân, còn nói năm mới nhất định không để anh trở về. Anh cũng có chút áy náy, vì vậy chột dạ đồng ý. Cùng Phương Diễm đón năm mới a, chợt cảm thấy như có vị đạo thần thánh. Thật khó tin…

“Chị tiểu Phàm.”

Tiếng gọi của Duy Tuyết làm anh chú ý, vừa ngẩng đầu liền thấy Trữ Tử Phàm đứng ở cửa, đầy sức sống, tìm không thấy bóng dáng buồn rầu. Nhào vào lòng Trữ thẩm, ôm lấy cổ bà, ủy khuất kể ra tưởng niệm.

Vẫn là tiểu Phàm anh quen thuộc, Cung Duy Diệp phóng tâm khẽ cười. Nghĩ tới mấy tháng hổ thẹn vừa rồi, có lẽ anh cũng quá đa tâm. Tử Phàm hoạt bát lương thiện vẫn luôn luôn vui vẻ. Thoải mái đi tới, khẽ nói: “Tiểu Phàm, em tới rồi.”

Trữ Tử Phàm ngẩng đầu, con mắt hồng hồng, oán giận trừng mắt nhìn anh, bĩu môi nói: “Anh Duy Diệp, anh có việc gì thế, chả tới tìm em gì cả, làm hại em cả một mùa hè chẳng gặp anh lấy một lần. Anh bận gì à?”

“Không, cũng không có gì…”

“Anh, chỉ có hai giường, ngủ thế nào giờ?” Cung Duy Tuyết lập tức phát huy bản tính huyên náo của cô, hóa giải khó xử của anh.

“Duy Tuyết.” Trữ Tử Phàm nhu nhu mũi, “em tới chỗ chị đi, ngủ cùng chị.”

“Gì? Chị Tử Phàm, không phải chị có khiết phích à?”

“Cũng không còn cách khác, sao có thể để tuyết hồ ly em ngủ ngoài đường được, em sẽ nóng đến tan chảy mất.”

“Hừ! Còn nói nhân gia là hồ ly.” Duy Tuyết bất mãn nói thầm.

“Ranh mãnh, giảo hoạt, không phải hồ ly là gì?”

Cung Duy Diệp bất đắc dĩ cười lắc đầu, nhìn về phía hai lão, “Vậy để Duy Tuyết ở chỗ Tử Phàm, cô chú cũng đi tắm rồi nghỉ sớm đi, mai cháu sẽ tới sớm đón cô chú.”

“Hử?” Trữ thẩm nghi hoặc nhìn anh, “Duy Diệp, cháu không ngủ ở đây à?”

“A, cái này, cháu ở tạm chỗ bạn cháu.”

“Đừng phiền phức thế Duy Diệp, tối nằm cùng chú đi, hai chúng ta đều gầy, cô ngươi quá béo, để bà ấy ngủ một mình một giường.”

“Lão già này,” Trữ thẩm oán giận trừng mắt Trữ thúc, sau đó nhìn Cung Duy Diệp, “Cứ làm theo lời ông ấy đi, đừng làm phiền bằng hữu cháu.”

“Không, không phiền, nhà cậu ấy có hai giường —” Cung Duy Diệp vội vàng giải thích. Dạ bất quy túc, không biết có bị cậu ta mắng không nữa.

“Bằng hữu nào thế anh?” Cung Duy Tuyết giương mắt hỏi.

“Hay… bằng hữu… bình thường…” Trả lời mơ hồ trong hỗn loạn vài tiếng ho khan, mong muốn có thể lừa dối.

“Vậy càng không thể phiền phức người ta, hơn nữa chúng ta cũng đã lâu không tâm sự.” Trữ thúc vừa nói vừa thu thập hành lý.

“Cháu, cháu đã, nói với cậu ấy.” Nhãn thần phiêu hốt xung quanh tìm thứ gì có thể giúp anh nói dối, trong đầu cũng chỉ có hình ảnh Phương Diễm tay cầm dao phay vẻ mặt giận dữ. Ăn sống nuốt tươi a ăn sống nuốt tươi…

“Cháu sao vậy…” Trữ thẩm đứng lên vỗ vỗ lưng anh, “thế nào, chê chúng ta bẩn, không muốn ngủ cùng?”

“Không phải, cô, cháu đâu có ý này.” Nhíu mày, khổ sở giải thích. Anh biết cực hình đã cách anh không xa.

“Nhìn cháu kìa, cuống đến sắp chảy cả mồ hôi rồi này, hay dễ khi dễ.” Trữ thẩm cười ha ha. “Được rồi, cứ vậy đi, nói với bạn cháu một tiếng buổi tối cháu không tới nữa. Mau đi tắm đi. Cô cũng nóng lắm rồi, quả thật khí trời phương nam. Đã tháng chín còn nóng đến vậy.” Giật nhẹ cổ áo, Trữ thẩm từ trong hành lý lấy ra khăn mặt, lau mặt xong liền khoát lên vai kế tục lấy quần áo.

“Vâng… Vâng…” Cung Duy Diệp ủ rũ gật đầu. Xem ra chỉ còn mong muốn tên nam nhân luôn luôn xấu tính kia có thể lý giải khó xử của anh, đừng cùng anh tính toán mới tốt.

Tuy rằng mong muốn hầu như không thể xảy ra, nhưng vẫn nên luôn suy nghĩ tốt đẹp đúng không, hay là… hay là… hay là… anh sẽ không chết quá mức khó coi… Ai…