Tình Địch

Chương 43: Hạnh phúc (2)

Ban đêm, tại trong phòng tràn ngập khí tức nam tính, bỗng truyền tới một tiếng rêи ɾỉ không hài hòa.

Trải qua âu yếm, thân thể bị điều giáo của Cung Duy Diệp đã dục hỏa khó nhịn, trên da thịt tiểu mạch sắc rải rác vẫn ngân, tuy có điều hòa nhưng vẫn khó có thể ức chế khô nóng trong cơ thể, trên da bám một tầng mồ hôi. Tiếng thở dốc nặng nề vang vọng khắp căn phòng, làm bầu không khí càng thêm da^ʍ mỹ.

Phương Diễm dừng lại âu yếm, làm Cung Duy Diệp cả người buộc chặt, run rẩy, hết sức căng thẳng phát sinh tiếng nghẹn ngào kháng nghị. Có một yêu cầu bức thiết tại yết hầu, trống rỗng vô hạn bành trướng, khát vọng được lấp đầy. “Phương… Phương… Phương Diễm… Phương Diễm…”

“Duy Diệp…” Nhìn anh trầm luân trong tìиɧ ɖu͙©, nam nhân đè xuống xung động chậm rãi cúi xuống bên tai anh. “Duy Diệp, Duy Diệp, anh, thực sự muốn à?”

Nhiệt khí bên tai liên tục gãi ngứa làm tiểu trùng đang gặm nhấm trong cơ thể anh càng thêm tăng tốc, Cung Duy Diệp sắp sửa bạo phát từ lâu nghe không rõ gã nói gì, chỉ phát sinh tiếng “Ân a a a” không hề ý nghĩa, bị du͙© vọиɠ điều khiển, vươn tay cầm lấy đầu vai Phương Diễm, còn kém khôn hét to: “Vì sao dừng lại, nhanh lên, nhanh lên…”

“Duy Diệp,” Phương Diễm khẽ hôn lên nam nhân bất mãn, bước xuống giường, cầm lấy một cái ống nhỏ.

Gió lạnh thổi qua, lý trí dần dần trở về, nhíu mày nhìn nam nhân đang trở lại, “Sao thế?”

Phương Diễm hít sâu một hơi, “Chỉ lần này thôi đấy. Lần sau không được dùng cớ này nữa. Anh phải nhẹ nhàng thôi.” Cực không tình nguyện đưa ống nhỏ về phía sau, cau mày nhét vào, chán ghét ném đi, ngồi lên eo anh, nhắm chặt hai mắt, tay xoa lên phân thân của anh, nâng lên thân thể.

Hình ảnh này quá mức quen thuộc, chỉ là vai diễn có chút đảo ngược. “Cái gì?” Anh không quá minh bạch nam nhân muốn gì.

“Không phải anh rất muốn à? Vậy thỏa mãn anh.” Shit, không ngồi xuống được.

Nhớ lại lời nói cùng hành vi của gã, nam nhân chợt hiểu ra, cười ra tiếng.

“Câm miệng, không được cười.”

“Nhìn cậu xem, dáng dấp khẳng khái hy sinh, làm như tôi chuẩn bị chém đầu cậu vậy.”

“Đừng nói linh tinh nữa, mau làm đi.”

Cung Duy Diệp ngồi dậy, hôn gã.

Phương Diễm, cậu cao cao tại thượng, cậu ngông nghênh tự đại, cậu vì tôi làm nhiều việc đến vậy còn chưa đủ à? Rốt cuộc cảm tình gì làm cậu cam tâm tình nguyện nằm dưới thân một nam nhân?

Mười ngón thon dài bắt đầu viết xuống những dòng đầu tiên, trái tim vốn băng lãnh cao ngạo dần dần ấm áp, trước đây cậu vốn luôn mồm chê bai ái tình, nhưng giờ chính cậu lại thành đạo diễn viết về nó.

Phương Diễm, tôi yêu cậu…

“Thôi vậy, nhìn cậu tôi cũng không còn chút hứng thú nào nữa.”

“Cho anh làm anh còn dám ngại.”

“Cứ như tôi cường bạo cậu ấy.”

“Anh thực sự không muốn?”

“Không muốn.”

“Rất tốt.”

Cung Duy Diệp đẩy ngã gã tại trên giường, khẽ hôn lên đôi môi có chút sưng đỏ của gã, gần kề bên tai, khẽ nói: “Cậu biết lần đầu đau như thế nào không? Lúc đó tôi thật sự rất muốn gϊếŧ chết cậu. Chết tiệt! Nếu hiện giờ đã tập quán, cảm giác đau nhức kia một mình tôi nếm thử là đủ rồi, tôi không muốn cậu cũng thống khổ như vậy.”

“Duy Diệp —” Phương Diễm đắc ý cười rộ, ôm chặt lấy anh, “Tôi thật sự yêu anh chết mất, yên tâm, tôi sẽ cho anh có càng nhiều ‘tính phúc’. Được rồi, mai muốn ăn gì, tôi làm cho anh.”

“Này này, cậu nói cứ như tôi làm vậy chỉ vì ăn ý, cậu coi tôi là gì hả?”

“Bò nướng thế nào?”

“Tốt. Tôi còn muốn vịt kho cùng đậu sốt cay nữa, lâu rồi không ăn.”

Phương Diễm vẻ mặt “Thấy chưa, anh cũng chỉ có vậy thôi”, Cung Duy Diệp ảo não chỉ muốn đập đầu vào tường. Vì sao luôn không có tiền đồ như vậy chứ. Ông trời, ngài để tôi chết đói luôn đi.

“Cái gì? Tiền thuê nhà?” Phương Diễm buông đũa, “Hỏi việc này làm gì?”

Mệnh người nghèo, bánh xèo, quẩy cùng sữa đậu nành vĩnh viễn là bữa sáng anh thích nhất. Cung Duy Diệp liếc nhìn đồng hồ trên tường, uống một hớp lớn sữa đậu nành, “Ân, phòng này là cậu thuê phải không. Tôi hiện tại cũng ở đây, chia đôi tiền thuê phòng là việc đương nhiên. Một tháng bao nhiêu? Đây là trung tâm, diện tích lại lớn, nhất định không rẻ.” Cắn một miếng quẩy. Tiền lương giờ lại mất không ít, mặc kệ, dù sao cũng phải trả.

“Ai cần anh đưa tiền thuê nhà?” Phương Diễm uống một ngụm sữa đậu nành, tuy vị đạo không tốt lắm, nhưng tên kia nói có rất nhiều dinh dưỡng, uống vài lần cũng tập quán.

“Bởi cậu không bảo tôi mới nói, tôi ở đây cũng gần một tháng rồi, nộp tiền thuê nhà có gì lạ đâu, cậu làm gì phản ứng lớn đến vậy.”

“Không cần anh đưa, chút tiền lương của anh cứ giữ lại nuôi sống anh đi.”

“Cậu đừng coi thường tôi, tuy rằng tôi không thể bằng cậu, nhưng vẫn dư sức nộp tiền nhà.”

“Hừ”, liếc nhìn anh, khẽ nhếch môi, “Dư dả? Anh cho một tháng anh có bao nhiêu tiền?”

“Phương Diễm!” Tức giận trừng mắt, tên này không bỏ được tật xấu châm biếm người khác à.

“Năm nghìn ba.” Hời hợt thốt ra, buồn cười quan sát vẻ mặt anh. “Một tháng.”

“Năm — nghìn” Suýt nữa trực tiếp phun sữa đậu nành lên mặt gã, Cung Duy Diệp xấu hổ ngạnh nuốt lại vào bụng. Má ơi! Hơn năm nghìn! Ăn thịt người à. Thuê phòng đắt thế. Kẻ có tiền cũng quá biết cách đốt tiền. Một nửa là hai nghìn bảy, ặc, đây đã hơn nửa tiền lương của anh, vậy ăn uống đều phải dựa vào tên này hết? Mất tự nhiên giật giật khóe môi, tận lực giả bộ bình tĩnh, “Úc, vậy à. Tôi biết rồi, mai tôi sẽ đưa một nửa tiền phòng cho cậu.” Tôi cũng chỉ có thể đưa cho cậu một nửa. Nam tử hán quả nhiên không phải dễ làm, muốn có cốt khí, cái giá đắt quá.

“Cung — Duy — Diệp!”

“Tôi rất ngốc phải không. Có thể cậu sẽ cười tôi, nhưng đây là nguyên tắc của tôi. Phương Diễm, việc này tôi không muốn cùng cậu tranh luận nữa.”

“Anh đang nói cái khỉ gì vậy? Trước đây không phải anh từng ở đây à? Lúc đó sao không thấy anh nhắc tới tiền thuê nhà?”

“Khi đó ở nhờ, nghĩ sẽ sớm ly khai, nhưng hiện tại —” hiện tại thì sao chứ? Anh không muốn nghĩ nhiều, không nói tiếp, cầm bát đĩa, “Ở đây ngày nào tôi sẽ đưa tiền thuê nhà ngày đó.” Xoay người đi về nhà bếp.

“Tôi bảo anh không cần đưa, anh có hiểu tôi nói gì không hả?” Phương Diễm tức giận hướng phía nhà bếp mắng, “Anh có thể bớt nghĩ tới những việc vô nghĩa không hả? Nguyên tắc chó má! Anh nhàm chán lắm phải không. Gì mà đem chính bán, tôi —”

“Phương Diễm.” Cung Duy Diệp bước nhanh về phía cửa ra, đi giày. “Xin cậu hãy nghĩ tới tự tôn của tôi. Tôi cũng là nam nhân, nhưng không thể không phụ thuộc cậu. Tôi cũng chỉ có thể kiên trì như vậy thôi.” Đi giày, mở cửa, quay đầu, “Tôi sẽ nhanh chóng đưa tiền cho cậu. Chuyện này kết thúc ở đây.”