Tình Địch

Chương 25: Ở bên anh (2)

Ăn xong bữa sáng giản đơn, Phương Diễm cùng Cung Duy Tuyết đi tới mảnh ruộng của Trữ gia.

Cảm thấy vùng đất này thật kỳ lạ.

Hàng bạch dương bên đường cao to thẳng tắp, cành cây vươn dài tạo bóng mát xung quanh. Máy cày chạy trên đường đất, rầm rầm chạy qua. Liếc qua thân cây có thể ruộng lúa vàng óng, sóng lúa vô biên đón gió xòe ra, khắp nơi thoang thoảng mùi lúa mới thơm ngát. Xa xa vài chiếc máy gặt dưới ánh mặt trời chăm chỉ làm việc, một đám lúa bị cuốn vào trong miệng dương nanh múa vuốt của tha, chỉ để lại cột trụ bị áp đảo nằm chật vật trên đồng ruộng.

“Anh…” Duy Tuyết nhảy xuống đường, đi vào trong ruộng.

Cung Duy Diệp đang ngồi cạnh Trữ thúc nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu, liếc mắt nhìn thấy Phương Diễm phía sau Cung Duy Tuyết, một thân áo may ô, quần sooc.

Tiếng cười cố gắng đình chỉ không cẩn thận lộ ra, anh cuống quýt quay đầu, đưa lưng về phía gã. Bộ đồ kia quả thực rất khôi hài. Nam nhân cao ngạo, tự phụ mặc vào y phục bình dân lại có vẻ hoạt kê không phù hợp. Khí chất quá mức hoàn mỹ chỉ thích hợp mặc y phục sa hoa. Ai, đều là người, vóc dáng cũng không khác biệt, vì sao chính mặc vào lại tự nhiên giống như trời sinh chứ. Không khỏi tự ti lắc đầu. Mệnh a!

Cung Duy Tuyết ngồi xuống giữa hai người, “Anh, gặt hết chưa?”

Phương Diễm nhíu mày, nhìn Cung Duy Diệp quay đầu đi, lại nhìn về phía đám cỏ đang lung lay theo gió. Chỗ này có thể ngồi được à?

“Ừ, cùng gần xong rồi, chỉ còn chút thôi, chờ ngày kia Vương thúc gặt xong là được.” Vừa nói anh vừa quay lại, Phương Diễm dĩ nhiên còn đứng ở đó, thân ảnh cao to ngăn cản ánh nắng, vì anh mang tới râm mát. “Sao cậu không ngồi xuống?”

Ngồi xổm xuống, hoài nghi lấy tay phủi phủi đám cỏ, lại chà xát vi khuẩn cùng bụi khả năng trên đầu ngón tay, Phương Diễm cuối cùng mới miễn cưỡng chính ngồi xuống.

Thua cậu ta luôn. Cung Duy Diệp khẽ cười.

“Anh cười cái gì?” Vừa nhìn thấy gã đã bắt đầu cười trộm, có gì buồn cười chứ?

“Không có gì.”

“Rốt cuộc cười gì hả?”

Đã quên cậu ta là người luôn thích gây sự, Cung Duy Diệp đành chịu thua, nhìn gã nói: “Cậu mặc như vậy hơi kỳ kỳ.”

“Có gì kỳ chứ.” Có xấu xí hơn nữa cũng không phải lỗi gã. “Thẩm mỹ quan mấy người các anh thật kém, mặc như vậy mới coi như bình thường, y phục của tôi lại bị chê cười. Làm gì chứ?”

“Duy Tuyết đưa cho cậu?”

“Ừ.”

Quả nhiên. Cung Duy Diệp vô ý cười.

“Anh cười cái gì?” Phương Diễm kéo cao áo sơ mi trước ngực anh, cố ý chạm vào, “Anh cũng mặc như vậy còn dám nói tôi kỳ quái.”

Điện lưu từ ngón tay truyền qua da thịt thẳng tới trái tim, cấp tốc nhảy lên.

Tay Phương Diễm dán tại trước mặt anh, nơi tiếp xúc không hề rộng lớn, nhưng dường như bị bàn là khắc lên, nóng bỏng làm anh ngạt thở. Tiếng thở của anh trở nên gấp gáp, mà bàn tay kia vẫn theo thân thể anh phập phồng, liên tục đuổi theo.

Phương Diễm nhìn chăm chú mặt anh, da thịt hơi phiếm màu ô mai, nhượng gã sản sinh càng nhiều tưởng tượng. Bàn tay nóng rực — Duy Diệp, là ôn độ chân thực của anh, từ lâu truyền vào cơ thể tôi.

Cỏ xanh dưới tàng cây bạch dương, thật dài thật dài, theo gió hướng về một phía, lay động thân cỏ, gắt gao nương tựa.

Lão nhân lưng còng cầm cây gỗ trong tay, dẫn đàn dương đi qua đường cái, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu “mị mị” cắt đứt tiếng ve chiều hè.

“Cậu đã ăn sáng chưa?” Cung Duy Diệp giống như vô ý đẩy ra tay gã, đường nhìn phiêu hốt tận lực hướng về xa xa.

“Ha ha…” Cung Duy Tuyết cười rộ lên. “Anh không được thấy Phương đại ca ăn bữa sáng, anh ấy nhìn chằm chằm đĩa dưa muối đủ mười giây, giống như đang nhìn thuốc độc, còn hỏi thứ đen sì sì này có thể ăn à. Ha ha…”

“Tôi chỉ chưa thấy bao giờ, hơn nữa ăn cũng không ngon mấy…” Bất mãn quay đầu đi, có gì buồn cười chứ?

“Vậy cậu vẫn đói à? Cố chịu một lát nữa, sắp tới bữa trưa rồi. Tôi sẽ bảo Duy Tuyết làm mấy món cậu thích ăn.” Sao lại quên mất người này khẳng định không quen ăn dưa muối chứ, ngày mai phải dậy sớm mua cho cậu ta một ít bánh quẩy, sữa đậu nành mới được. Tuy cậu ta vẫn cường điệu chỉ ăn bánh mì, uống sữa tươi, như vậy mới đủ dinh dưỡng, nhưng cùng cậu ta ở chung mấy ngày, cũng không biết vì sao, cuối cùng thường ăn giống chính.

“Tùy tiện.”

“Gà om nấm được không, món ăn phức tạp ở đây không mua được nguyên liệu.”

“Đã nói tùy tiện rồi. Anh nghĩ tôi giống anh chỉ biết ăn chắc.”

Cái tên này — vĩnh viễn không thể nói được câu nào dễ nghe. Thật không rõ chính thế nào lại —

Cung Duy Diệp nhìn phía đầu ruộng xa xa, mọi người tốp năm tốp ba đang vui vẻ bàn luận thu hoạch ruộng nhà.

Mấy đứa nhóc lưng đeo túi sách thì thầm chạy qua đường, vài chú chó trung thành chạy tới đón tiếp chủ nhân, sủa vui mừng đuổi theo bọn trẻ.

“Ai, còn bé anh thường chơi gì?” Phương Diễm đột nhiên hỏi làm Cung Duy Diệp giật mình.

“A?” Một thời không hiểu gã hỏi gì.

“A gì chứ, anh phản ứng chậm nửa nhịp à, vì sao anh luôn bắt tôi phải nhắc lại hả.”

Ai, không biết người trên kẻ dưới, xem ra chính sẽ không bao giờ được gã coi như đại ca. “Khi tôi còn nhỏ nhà tôi rất nghèo, không có tiền mua đồ chơi, đều cùng bọn nhóc hàng xóm kiếm trò chơi. Khi đó rất nghịch, làm không ít chuyện xấu, rất hay bị mẹ tôi đánh.”

“Gì? Anh cũng bị đánh? Tôi còn tưởng anh luôn là bé ngoan chứ.”

Lườm gã một cái, Cung Duy Diệp kế tục nói, “Trong sông đãi cua, đổ nước vào trong cát, xuyên qua cành cây nướng ăn, khi chín, bóc hết vỏ, đổ gia vị trong mì gói, rất thơm a.” Nhớ lại hai mươi năm trước, vô ưu vô lự nhượng anh bất tự giác cười vui vẻ.

“Thấy chưa, tôi đâu nói sai, quả nhiên chỉ biết ăn.”

“Cậu —” Ngu ngốc! Sao lại nhắc tới ăn chứ. Cung Duy Diệp tức giận thật muốn cho chính hai cái tát. “Lúc đó còn nhỏ, thật sự không sợ trời không sợ đất, sáu bảy đứa nhóc cả ngày ở trong thôn chạy tới chạy lui, sau quả thực rất buồn chán, cậu có đoán được chúng tôi làm gì không? Nghịch tổ ong vò vẽ a, hiện tại nhớ lại vẫn thấy sợ. Ha ha…”

“Như thế nào?”