Tình Địch

Chương 17: Bãi biển hãm tình

Cung Duy Diệp bước vào công viên giải trí mới khánh thành. Anh bỗng cảm thấy như mình lạc vào xứ thần tiên.

Nơi đâu cũng là người, rất nhiều trò chơi, đủ mọi màu sắc, rực rỡ hoa mỹ, khinh khí cầu, dối giả, khắp nơi tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ, Cung Duy Diệp cũng bị lây nhiễm bầu không khí xung quanh.

Một tòa thành, một khu vui chơi, nơi để người người phát triển cảm tình.

Vòng quay ngựa gỗ lãng mạn ấm áp, đường trượt trên không nhanh như gió, thuyền hải tặc tạo cảm giác mạo hiểm, kênh trượt nước đầy tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rạp chiếu phim 4D vô cùng sống động, căn nhà ma âm trầm đáng sợ, không một trò nào không làm cho người chơi hưng phấn gào thét.

Khu giải trí hiện đại nhất nước.

Nơi nào cũng có cả gia đình cùng vui chơi, làm Cung Duy Diệp không khỏi có chút buồn bã.

Ai! Tử Phàm, lúc nào chúng ta trở thành một gia đình, anh nhất định phải lưu giữ lại, cất kỹ suốt đời.

“Cung Duy Diệp!” Theo thanh âm nhìn lại, Phương Diễm đang bước về phía anh. “Sao bây giờ mới tới?” Hiển nhiên đã chờ không nhịn được nữa.

“Tôi đã rất cố gắng rồi. Ai, nơi đây thật sự do công ty cậu xây dựng mạ? Không phải công ty cậu về bất động sản à?”

“Tập đoàn Phương Á có phạm vi hoạt động rất rộng, bất động sản, nhà hàng, thời trang, dân cư, giải trí, lĩnh vực nào chúng tôi cũng tham gia hết. Nghèo thông tin quá, còn tự xưng là tình địch của tôi, anh dùng gì để thắng tôi chứ.”

Chẳng đáng đưa lên hai đạo bạch nhãn.

Cung Duy Diệp bĩu môi. Ác ngôn của gã anh đã lĩnh giáo không dưới trăm nghìn lần, từ lâu đã luyện được một thân kim cương bất hoại, cũng lười cùng gã tính toán. “Tôi biết cậu rất vĩ đại, được rồi ba. Vậy cậu biết nơi tôi công tác mạ? Chức vụ của tôi là gì, công ty chúng tôi nghiên cứu sản phẩm gì, cậu biết không?”

“Tôi chẳng thèm biết chuyện của anh.” Phương Diễm ngạo mạn vung tay lên, ngôn từ hèn mọn.

“Hừ!” Cung Duy Diệp bất mãn trừng gã. Anh đã sớm quen gã châm chọc, nếu có ngày gã không nói vậy, quả đúng chuyện lạ xảy ra. Tính cách kiêu ngạo của Phương Diễm cũng một phần bởi gia thế hiển hách của gã, nếu muốn trong thời gian ngắn gã thay đổi đúng không thể xảy ra. Chỉ cần trong phạm vi chấp nhận được, Cung Duy Diệp quyết định mở một con mắt, nhắm một con mắt, nhẫn nại vượt qua.

“Cho anh.” Phương Diễm từ trong túi lấy ra một tấm thẻ kim loại đưa tới trước mặt anh.

“Gì vậy?” Cung Duy Diệp tiếp nhận vừa nhìn, đúng thẻ miễn phí nơi đây.

“Miễn phí toàn bộ đấy, thẻ này chỉ cấp cho khách hàng VIP của Phương Á thôi. Dùng thẻ này anh sẽ không cần bỏ tiền vẫn có thể chơi hết tất cả các trò ở đây.” Rất thích hợp với người nghèo như anh. Ngẫm lại, Phương Diễm chính không nói những lời này.

“Thật tốt quá, cảm tạ a!” Cung Duy Diệp hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm tấm thẻ móng dính kia, giống như vật quý báu sờ sờ chữ mạ trên thẻ, cẩn thận cất vào trong người. “Sau này có thể mang Duy Tuyết tới đây chơi, con bé nhất định sẽ thích mê.”

“Anh không có chuyện gì không liên quan tới em gái à.” Mắt lé liếc nhìn anh, Phương Diễm nói: “Đưa tôi số di động, có lâu rồi cũng không cho tôi biết, nếu tôi không hỏi, có phải anh định vĩnh viễn không cho tôi biết, đúng không?” Nhắc tới chuyện này tựu tức giận, ngữ khí không khỏi nặng hơn.

“Không phải, cái kia… cái kia… bởi vì tôi thật sự không cần dùng di động, sở dĩ… sở dĩ… đưa cho Duy Tuyết.” Đều không phải chính dùng tiền mua của gã mạ? Vậy đương nhiên thuộc về chính, chính có thể tùy ý sử dụng ba! Vì sao khi Phương Diễm hỏi, anh lại cảm thấy có chút hổ thẹn? Làm sao vậy? Cung Duy Diệp, mày cũng quá vô dụng ba!

“Cái gì?!!” Quả nhiên chính tức giận.

Cung Duy Diệp tự trách cúi đầu. Khi anh đưa điện thoại cho Cung Duy Tuyết, con bé từ trên giường nhảy xuống đất, ôm lấy anh hôn vài cái, nhảy xung quanh anh hoan hô. “Anh, cảm ơn, anh thật thương yêu em, mua cho em điện thoại đắt như vậy, em yêu anh chết mất thôi, anh ~~” thanh âm ngọt ngào như mật làm lão nam nhân hai tám tuổi nổi hết da gà. “Đắt mạ? Chỉ một nghìn đồng thôi.”

“Anh điên rồi à, nói bậy gì thế, đây là mẫu mới của nokia, báo giá online tới hơn bảy nghìn, dù có giảm giá cũng mất năm nghìn sáu ni. Anh yên tâm đi, chuyện theo đuổi chị tiểu Phàm cứ giao cho em, em nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của anh. Oa ~ về phải cho bọn tiểu Lệ xem, bọn chúng nhất định sẽ tức giận đến muốn gϊếŧ em. Ha ha… hạnh phúc quá…”

“Duy Tuyết, anh cho em di động không phải để em đi khoe khoang, đây là để sau này chúng ta tiện liên lạc. Duy Tuyết, Duy Tuyết…”

“Mình có di động, mình có di động. Ha ha… tiểu Lệ mấy người chết chắc rồi, anh ta mua cho ta di động, cho các người tha hồ ghen tị, ha ha…” Một câu cũng không lọt tai. Cung Duy Tuyết vẫn đang chìm đắm trong mộng đẹp hư vinh của thời kỳ thiếu nữ.

Bảy nghìn đồng? Thật vậy mạ? Không phải Phương Diễm bảo anh một nghìn đồng mạ? Chẳng lẽ cậu ta lừa mình? Nhưng cũng quá hợp lý a? Cậu ta cần gì phải làm vậy chứ?

Vốn định tìm gã hỏi cho rõ, nhưng vừa thấy dáng dấp gã vênh váo tự đắc, Cung Duy Diệp cũng đành từ bỏ ý định. Việc lần trước chính không hỏi ra tốt hơn, nếu không quan hệ hòa hảo thật vất vả duy trì sợ sẽ lại bị khẩu chiến thay thế mất. Chính — coi như không biết.

“Anh đưa cho Duy Tuyết!! Cung Duy Diệp —” Lửa giận bỗng nhiên xuất hiện xâm chiếm hầu như toàn bộ lý trí gã, bất kể hình tượng gầm lên. “Ý anh là sao hả? Anh nghĩ vì sao tôi phải mua di động cho anh? Một câu nói sao anh luôn bắt tôi phải nói nhiều lần vậy? Anh không có đầu óc chắc? Anh coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai đúng không? Anh nhất định phải —”

Thấy chưa, bị anh đoán trúng rồi, bất năng nhắc tới điện thoại di động.

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi —” không đợi gã phát tiết hoàn, Cung Duy Diệp cuống quýt cắt đứt lời gã. “Đều là lỗi của tôi, là tôi không tốt, cậu đừng nóng giận nữa. Sau này tôi sẽ không làm vậy nữa.” Không để ý tới phản đối của gã, kéo gã, lấy lòng thúc nhẹ lưng gã. “Chúng ta cũng đừng nhắc chuyện này nữa, đi thôi. Đưa tôi đi tham quan một ít đặc sắc ở đây đi. Yên tâm, tôi sẽ không lén đưa tiểu Phàm tới đây. Ai nha, được rồi, được rồi, đi mau thôi.”

Cố gắng vài lần, tay chân cùng sử dụng, kéo gã rời khỏi cửa khu giải trí, rốt cuộc thành công ngăn chặn tôn khẩu không ngừng của gã.

Nam nhân dần dần hết giận dẫn Cung Duy Diệp tới nơi đặc sắc nhất tại đây — “hải thiên nhất sắc.”

Bãi cắt trắng mịn nửa phong bế, hải dương xanh biếc mênh mông vô bờ, cùng bầu trời phía trên xa xa tướng tiếp, gió biển cùng vị mặn của biển cả thoang thoảng đâu đây, nhượng Cung Duy Diệp lỗi giác như thực sự đã tới biển.

“Trời ạ! Thật không tin nổi.” Phát sinh tiếng ca ngợi thật lòng, vô cùng bội phục công nghệ của nhân loại, khả dĩ làm được tới mức này, làm giả thiên nhiên giống hệt như thật, vậy còn gì không thể nữa?

“Thế nào? Không sai ba!” Thấy anh kinh ngạc, Phương Diễm càng thêm tự hào, dự án này chính gã nghĩ ra ni! “Tất cả cát ở đây đều được lấy từ biển Hải Nam, nước biển đúng dựa theo nước biển thật chế tạo, ngay cả vị đạo cũng không sai biệt, hầu như không ai nhận ra. Không gian xung quanh được bao bởi kính đã xử lý, gây cảm giác vô biên vô tận, tuy nói bán phong bế nhưng cũng không nhận ra, bởi tiêu chí nơi này không phải là một bể bơi rộng lớn. Chúng tôi muốn mang lại cho mọi người một không gian tự nhiên có thể hoàn toàn thả lỏng. Ở đây luôn giữ ở nhiệt độ vừa phải, sở dĩ bốn mùa đều rất ấm áp. Dự án này đương sơ được đề xuất là muốn mọi người mặc kệ lúc nào đều có thể tới biển, cảm thụ gió biển, cảm thụ nước biển, không có bất luận hạn chế nào.

“Oa! Vậy không ít tiền ba!” Người giàu thật đúng là nhiều ý kiến.

“Ân, đầu tư một trăm triệu đồng, bất quá theo tình hình hiện tại, có lẽ trong thời gian ngắn có thể thu hồi vốn.”

Nhìn đoàn người chật cứng trên bãi biển, khó trách gã sẽ mạnh miệng như vậy. Kẻ giàu đúng không làm buôn bán lỗ vốn, một điểm cũng không giả a! “Nhưng hiện giờ mới tháng tư, nước biển sẽ lạnh ba!” Vì sao có nhiều người dám xuống biển vậy, không sợ bị cảm lạnh mạ?

“Đây là một trong hai ưu điểm của nơi này a. Biển thật sự chỉ tháng bảy tháng tám mới đủ ấm áp để tới tắm biển, nhưng ở đây, độ ấm của biển do máy tính điều khiển, nhiệt độ luôn đảm bảo khoảng 20ºC, anh có thể thỏa thích bơi không sợ lạnh. Còn một ưu điểm nữa — tuyệt không có cá mập. Úc, đúng rồi, nhược điểm duy nhất chính là — vé vào cửa rất đắt.

“Tôi có thể tượng tượng được.” Cung Duy Diệp phụ họa gật đầu. Anh hầu như thấy đại dương u lam đang không ngừng gọi anh.

“Kỳ thực tôi còn chưa từng tới khu giải trí hảo hảo chơi ni. Lần này đúng một cơ hội tốt a. Phương Diễm, thực sự cảm ơn cậu.” Quay sang, gió biển thổi bay tóc ngắn của anh, lướt qua gương mặt, che khuất một bên, dáng tươi cười như ẩn như hiện nổi trên hải dương thâm sắc.

Phương Diễm có nửa phút mê say, Cung Duy Diệp như vậy, gã chưa từng gặp qua, cũng không tưởng, bất năng tái kiến. Cuống quýt xoay người, đưa lưng về phía anh. “Tôi đi trước, công ty còn có việc, anh cứ ở đây chơi ba!” Nói xong, hoang mang rối loạn bỏ đi.

“OK, cậu cứ đi đi.” Hướng phía bóng lưng gã gọi to, Cung Duy Diệp hưng phấn chạy về phía đại dương anh mong đợi đã lâu.

“Biển cả, tôi tới đây.”

Ánh nắng, bãi biển, còn có… mỹ nữ.

Dù sao cũng là nam nhân ma! Ánh mắt luôn luôn bất tự giác nhìn theo những bộ bikini đi lại khắp nơi. Bãi biển quả đúng một nơi tốt, nơi đâu cũng có thể được ngắm nhìn các mỹ nữ mặc áo tắm hai mảnh. Cho dù nhắm mắt lại, thầm nghĩ hảo hảo tắm nắng, cũng sẽ bị tiếng cười không dứt bên tai làm nhiễu tâm hồn.

Bơi nửa giờ, Cung Duy Diệp lên bờ, nằm nghỉ tại trên bờ cát mềm mại.

Dương quang tháng tư ấm áp thấm vào từng thớ thịt, mỗi khối da thịt còn sũng nước đều được nhẹ nhàng âu yếm. Nhân sinh chính là để hưởng thụ.

Một bóng đen lớn đổ xuống trong ngực anh, cướp đi ánh nắng ấm áp song song dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng anh.

Người luôn luôn hội bởi nguyên nhân bất minh mà cảm giác có ngoại giới xâm chiếm. Cung Duy Diệp mở mắt —

“Phương Diễm?” Sao lại là cậu ta? Cung Duy Diệp ngồi dậy. “Sao cậu lại tới đây? Không phải bận việc công ty mạ? Xong việc rồi à?” Còn tưởng rằng bọn họ sẽ họp rất lâu ni.

“A!” Qua loa trả lời, Phương Diễm ngồi ở bên cạnh anh. Trời biết gã phát điên gì, công việc bàn bạc chưa được mười phút, gã bắt đầu thất thần, trong đầu chỉ toàn là nụ cười lôi cuốn của tên kia, vô luận lắc đầu thế nào cũng không rời đi. Mượn cớ vào toilet rửa mặt, chính không có chút cải biến. Cuối cùng, không để ý tới kinh ngạc của những người khác, kiên quyết ly khai hội trường, đến thẳng đây, thay áo tắm, tại bãi biển tìm kiếm thân ảnh anh.

“Nhanh như vậy a!”

“Quả thật khó có được. Một mình nằm đây, cư nhiên không có nữ nhân nào tới gần.”

“Châm chọc gì chứ, tôi cũng không phải loại người này.” Nhìn là được rồi ma?

“Chắc không phải sợ Trữ Tử Phàm biết chứ. Không ngờ anh nhát gan như vậy, sau này dù có kết hôn chắc chắn cũng sẽ sợ vợ.”

“Đừng nói linh tinh, tôi mà sợ vợ? Tôi chỉ đúng không muốn —”

“Không muốn xin lỗi cô ấy, đúng không? Hừ, anh thật đúng si tình a!”

“Cậu có thể đừng châm chọc tôi nữa được không? Thế nào, cậu có thể thích Trữ Tử Phàm, tôi lại không thể?”

“Nếu tôi không thích cô ấy nữa, anh khả dĩ cũng không thích mạ? Tôi không theo đuổi cô ấy nữa, anh cũng có thể từ bỏ cô ấy mạ?” Phương Diễm vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt kiên nghị của nam nhân, câu hỏi này từ lâu gã đã mong muốn được biết đáp án.

Cậu ta, đang nói gì!

Cung Duy Diệp không hiểu vì sao gã lại đột nhiên nghiêm túc hỏi như vậy. Cường ngạnh cùng bá đạo không cho phép bỏ qua đột nhiên từ trên người gã truyền tới.

Đây là một câu hỏi không đúng, không phải sao? “Cậu tự dưng là sao vậy?” Cung Duy Diệp quay đi không hề nhìn gã, Lam quang dịu dàng ngoài khơi không làm anh bớt phiền muộn.

Phương Diễm cười khổ cúi đầu, đáp ánh chính đã sớm biết, còn muốn giả bộ cái gì. Gã đến tột cùng mong muốn đáp án nào chứ. Mà chiếm được đáp án như mong đợi thì sao, bất quá cũng chỉ nhất thời, tùy phong biến mất.

“Đi bơi ba!”

Nghe thấy gã đề nghị, Cung Duy Diệp quay sang: “Tốt!”

“Muốn đấu không? Xem ai tới trước mỹ nữ tóc hồng kia? Thế nào, anh thua phải mời khách a.”

“Sao, bài học lần trước thua tôi đã quên mạ? Thi thì thi, ai sợ ai? Hôm nay tôi phải ăn thật nhiều mới được, hảo hảo bổ bổ.”

“Hừ, thật tự tin a, đến lúc thua đừng có khóc đó.”

“Đang nói cậu ba, đừng nói linh tinh nữa, bắt đầu thôi.”

Hai đại nam nhân mang theo dáng tươi cười tự tin chạy về phía đại dương, những cơn sóng đánh vào bờ đập vào chân, thân thể tiếp xúc với nước biển hơi lạnh, ánh nắng chiếu khắp đại dương, tràn đầy sức sống tận lực bơi tới mục đích.

“A, Phương Diễm, cậu chơi thủy chiến bao giờ chưa?”

“Cái gì, thủy chiến?”

“Biết ngay cậu chưa chơi mà, đại thiếu gia.” Tóc ngắn lõa xõa, Cung Duy Diệp cười giảo hoạt, vươn tay phải, đẩy mạnh về phía trước.

Con sóng dâng lên không chút lưu tình đánh về phía Phương Diễm, nam nhân cả mặt đầy nước toàn thân bốc hỏa rống lớn. “Anh điên rồi mạ? Tự dưng lên cơn thế!”

“Tới nơi này chính là muốn nổi điên nha!” Cung Duy Diệp tiến tới, đẩy ngã Phương Diễm, ấn đầu gã xuống nước, “Ha ha, thiếu gia, nước uống ngon chứ? Haha…”

Trải qua giãy dụa, hao hết khí lực mới nổi lên mặt nước, Phương Diễm từng ngụm từng ngụm thở dốc, oán độc nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt. “Cung Duy Diệp, anh chán sống rồi mạ!” Tàn bạo rống giận, gã tức giận hướng về phía nam nhân.

Ngươi chạy ta đuổi, ngươi ngã ta đánh, trên bãi biển trình diễn vở kịch kinh điển được gọi là tình nhân đùa giỡn.

“Uy, rất đau a!”

“Anh cũng biết đau nhức. Vừa rồi tôi còn không thở nổi nữa!”

“Ai bảo cậu ngốc thế chứ. Nhượng tôi có cơ hội.”

“Anh dám nói tôi ngốc. Anh chết chắc rồi. Xem tôi đánh cho anh răng rơi đầy đất.”

“Ha ha… Cậu tới đây, ai sợ chứ, đã lâu rồi không động quyền cước, hôm nay thử xem bản lĩnh cậu thế nào.”

“Cuồng vọng!”

“Thì tính sao, ha ha…”



Phương Diễm đứng trong nước biển không tới phần eo, ngón tay khẽ vuốt qua tóc dài bị nước biển làm ướt đẫm, bọt nước trong suốt theo cánh tay rơi xuống, từ trên trán chảy xuống cổ, tại trên ngực tạo thành một vết nước thật dài, phản xạ ánh mặt trời. Thập tự tinh từ phía chân trời vây quanh gã, chiếu vào khuôn mặt tuấn dật trơn truột, trắng nõn mịn màng.

Cậu có mỹ lệ của thần thái dương, cậu biết không, Phương Diễm.

Loại quang mang huyền ảo mê hoặc kia nhượng tôi di không ra đường nhìn, ánh mắt tôi cứ thế đuổi theo hình bóng cậu, vô lực rơi vào vũng bùn hoa lệ.

Trán khẽ nhăn, khóe môi khẽ vung lên, lông mày chớp động cùng nhãn thần nghi hoặc, mỗi một động tác, từng chút từng chút một, vô pháp kháng cứ tiến nhập vào cơ thể tôi, nơi từng giây tây phút đang rung lên.

Từng ngày chậm rãi chậm rãi tích tụ lại, nhượng một ngày kia tôi muốn trừ bỏ cũng không còn năng lực nữa.

Phương Diễm, Phương Diễm, Phương Diễm…

“Anh sao vậy?” Phương Diễm tiến về phía nam nhân nhìn gã không chớp mắt.

Nhưng gã vừa tiếp cận, Cung Duy Diệp vội xoay người, lắp bắp nói: “Không, không có gì.” Sao có thể nói tôi nhìn thân thể cậu đến ngây người, thiếu chút nữa bị cậu mê hoặc chứ.

Phương Diễm dừng lại, nhìn bóng lưng nam nhân, nhất ngữ bất phát.

Vô pháp tiếp thu tôi tới gần mạ? Không được phép tới gần dù chỉ một bước, làm tôi đau khổ đứng giữa đường, yêu không được ly khai không được, không chiếm được cũng không từ bỏ được.

Đây là kết cục của chúng ta mạ? Khoảng cách vô pháp vượt qua. Tôi vĩnh viễn không thể đứng trước mặt anh, nhìn thẳng dung nhan của anh, cứ như vậy mắc cạn tại bóng lưng lạnh lùng của anh.

Chỉ có bóng lưng của anh, thứ duy nhất tôi có thể thấy được, chỉ vậy thôi —

Nếu quả thật như vậy, có thể hay không nhượng thời gian quay lại, tại một ngày mùa thu gió mát, ngày tôi gặp gỡ anh…

Nếu không phải tình địch, chúng ta có thể là gì…