Cánh tay vươn ra khỏi chăn bông ấm áp, lục lọi tìm nơi phát ra tiếng nhạc ầm ĩ — điện thoại di động, hơi ló đầu, cầm điện thoại ghé vào bên tai. “Alô?” Thanh âm tức giận truyền ra.
“Alô, Phương Diễm, em là Tử Phàm đây, mọi người rủ đi leo núi, anh, anh muốn cùng đi không?” Từ điện thoại truyền tới thanh âm yếu ớt, ngại ngùng của Trữ Tử Phàm, hiển nhiên bị rống giận của gã làm kinh sợ.
“Úc, đúng Tử Phàm a!” Chết tiệt, chỉ vì việc nhỏ này mà sáng sớm đánh thức gã. Liên mắt đều lười mở, gã nỗ lực khắc chế tức giận phóng hoãn ngữ điệu. “Hôm qua anh họp tới khuya, hôm nay anh không đi đâu, mọi người chơi vui vẻ ba!” Nếu không phải còn đang theo đuổi cô, gã đã sớm bất kể hình tượng mắng to trực tiếp tắt máy.
“Úc, vậy a!” Giọng nói thất vọng thông qua sóng điện truyền tới tai Phương Diễm, “Vậy anh nghỉ ngơi ba, chào anh.”
“Tạm biệt.” Đáng tiếc gã đại thiếu gia không có dư thừa tinh lực an ủi người khác, buông điện thoại, bịt kín chăn, tiếp tục cùng chu công chơi cờ.
Mười phút sau.
Di động không cam lòng bị bỏ rơi lần thứ hai phát sinh tiếng nhạc làm kẻ khác phiền lòng, giằng co hai phút, rốt cuộc Phương Diễm bại trận, cầm lấy di động, nhấn nút nghe, liên tiếng bắt chuyện cũng không nguyện phát sinh, hét toáng lên. “Cô không thấy phiền a, tôi đã bảo không đi rồi.” Nữ nhân thì sao chứ, dù tôi đang theo đuổi cô, cùng lắm chúng ta goodbye, bản thiếu gia cũng đã sớm chán cô rồi.
“Đi đâu?” Giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên.
Phương Diễm mạnh mở mắt, bất tự giác gọi tên chợt hiện lên trong đầu. “Cung Duy Diệp?” Từ lúc nào gã đã quen thanh âm này đến vậy?
“Đúng, tôi đây. Tôi chỉ muốn báo với cậu tiểu Phàm mời tôi cùng đi leo núi, muốn đi hay không tùy cậu. Tôi đã báo xong rồi, tạm biệt.”
“Anh định đi mạ?”
“Đương nhiên. Hôm nay tôi được nghỉ.”
“Ngày nghỉ không ở nhà nghỉ ngơi, làm gì sáng sớm đã cùng cô ta nổi điên, tinh lực của anh thật đúng tràn đầy a!” Hư hỏa không biết lý do chợt tăng lên.
Trầm mặc nhìn chằm chằm điện thoại, Cung Duy Diệp nhíu mày, không biết tại sao gã lại tức giận. “Cậu không muốn đi cũng không phải đi a, tinh lực của tôi luôn luôn tràn đầy, cảm ơn cậu khích lệ.”
“Anh — quên đi, tôi biết rồi, mấy giờ? Hẹn ở đâu?”
Phương Diễm tắt máy, nhắm mắt mơ hồ vài phút, mới đấu tranh tư tưởng chui khỏi chăn rời giường. Dụi dụi hai mắt lim dim vì buồn ngủ, nhìn bóng người uể oải trong kính, rốt cuộc vì cái gì lại đi hành hạ chính như vậy. Nam nhân không tìm ra lời giải thích hợp lý chỉ có thể tự trách chính phát điên.
“Phương Diễm?” Tại chỗ hẹn, Trữ Tử Phàm phát hiện một người không nên xuất hiện tại đây.
“Hi!” Sau khi rửa mặt chải đầu, nam nhân thần thanh khí sảng vui vẻ bắt chuyện mọi người.
Cung Duy Diệp quay đầu, không để ý tới gã. Tên nam nhân này đi tới đâu đều thu hút ánh mắt mọi người. Chính trái lại thật bình thường — anh vô ý thức tránh xa gã. Bọn họ cùng theo đuổi Trữ Tử Phàm, trong lòng mọi người đều biết chuyện này, bị đưa ra bình phẩm cũng là chuyện bình thường. Ai, từ trong ra ngoài điểm nào anh cũng không thể bằng gã, nhưng thực tâm của anh với tiểu Phàm nhất định sẽ không thua bất luận kẻ nào. Đáng tiếc. Điểm này không ai có thể thấy được.
Chào hỏi xong, đại gia bắt đầu leo núi. Dọc theo đường đi cả đám nói nói cười cười, dần dần cũng không cảm thấy mệt nhọc nữa.
Tới một con dốc, Cung Duy Diệp xoay người tự nhiên đưa tay cho Trữ Tử Phàm.
Cánh tay kia cũng hầu như song song đưa tới trước mặt cô, Phương Diễm quay đầu cùng Cung Duy Diệp nhìn nhau.
Sóng điện cường thế trong mắt đây đó lưu chuyển, Trữ Tử Phàm cau mày nhìn hai cánh tay song song đưa về phía cô, đáng tiếc chúng đều không phải cùng một chủ nhân.
Hai nam nhân đều thấy cô khó xử, nhưng muốn phân cao thấp làm cả hai không ai chịu lùi bước, cánh tay đưa ra vẫn để yên tại trước mặt Trữ Tử Phàm, đợi cô tuyển trạch.
Tử Phàm, ai đây? Em sẽ tuyển trạch ai?
Nắm tay ai, bước trên đường đời?
Một người là anh trai hàng xóm ôn nhu săn sóc, một người đúng phú gia công tử lãng mạn phóng đãng. Trữ Tử Phàm cúi đầu, ánh mắt hai người làm cô cảm thấy hít thở không thông. Vì sao cô lại rơi vào tình cảnh lưỡng nan này? Vì sao phải ép cô lựa chọn? Không phải yêu lại không được mạ? Nếu không phải tình yêu, trái tim cô —
“Cảm ơn.” Lý Na mỉm cười, nắm lấy tay Cung Duy Diệp vươn ra.
Cung Duy Diệp có chút sửng sốt, lễ phép mỉm cười, nhẹ nhàng dắt cô xuống dốc.
Trữ Tử Phàm cảm kích bạn tốt giải vây, cầm lấy tay Phương Diễm.
Tới sườn núi cũng đã sắp trưa, mọi người quyết định dừng lại nghỉ ngơi, lấy nguyên liệu trong ba lô chuẩn bị bữa trưa.
“Gì vậy? Muốn nướng mạ?” Cung Duy Diệp kinh ngạc nhìn khay nướng.
“Vâng. Anh không thích à?” Lý Na lấy đồ trong ba lô, hưng phấn nói: “Mọi người đều đồng ý ăn đồ nướng, xem ra tất cả đều thích a.”
“Úc, ra vậy, tôi cũng thích lắm. Có gì cần tôi hỗ trợ không?” Ngồi xổm xuống, giúp cô chuẩn bị nguyên liệu.
“Lý Na, bên này chuẩn bị xong chưa, có gì cần tớ giúp không?” Trữ Tử Phàm tới bên Lý Na, Phương Diễm theo ở phía sau.
“Ai ai ai, không được.” Đẩy cô ra, Lý Na vội vàng đứng dậy. “Cậu không thể.”
“Vì sao?”
Tượng như đuổi ruồi đuổi đi hai người, thôi thôi táng táng cả tiếng nói, “Hai người không có phần ở đây đâu, qua bên kia đi, hai người chính tự nấu mà ăn.”
“Sao lại vậy?” Trữ Tử Phàm mở to hai mắt không tin nổi.
“Mau đi đi, đừng tới đây làm phiền bọn này, nói chung, bọn này không chào đón hai người.”
“Gì chứ. Tớ không tin.”
“Không tin cũng mặc cậu. Không ai để ý tới hai người đâu.” Lý Na lại ngồi xuống, tiếp tục chuẩn bị thức ăn.
Trữ Tử Phàm bĩu môi chạy về phía đồng nghiệp khác.
Phương Diễm nhìn không chớp mắt Cung Duy Diệp vô cùng kinh ngạc, có một loại cảm giác nói không nên lời đổ tại trong lòng.
Người sau biểu tình như đang suy nghĩ, một lát sau, lộ ra vẻ bất đắc dĩ, chậm rãi ngồi xuống.
Đợi Phương Diễm đi xa, Lý Na len lén liếc nhìn Cung Duy Diệp. “Em có thể gọi anh là anh Duy Diệp giống Tử Phàm không?”
“Ân? Úc, được thôi.”
“Anh Duy Diệp, anh tức giận đúng không? Vừa rồi em —”
“Không đâu. Không có việc gì hết.”
Đây mới là chuyện cổ tích mọi người đều mong muốn ba. Hoàng tử cùng công chúa sống bên nhau hạnh phúc suốt đời, đúng cố sự mọi người đều yêu thích.
Mà công chúa cùng bình dân — thần thoại không có thực, nào có ai thèm xem.
“Họ thật quá đáng, tự dưng cô lập chúng ta.” Lẩm bẩm chuẩn bị thịt xiên, Trữ Tử Phàm tức giận nói, thỉnh thoảng liếc nhìn Phương Diễm ngồi cạnh cô.
“Úc!” Vô ý thức trả lời, Phương Diễm buồn chán gảy than hoa. Khói bay lượn lờ, thân ảnh lúc ẩn lúc hiện cùng tiếng cười xa xa bất tự chủ hấp dẫn ánh mắt gã.
Có gì buồn cười chứ, miệng còn mở lớn như vậy, không sợ ruồi bay vào à.
Nói còn chưa đủ à, làm gì còn hoa chân múa tay chứ, trông khó coi chết được.
Không phải nói chỉ yêu mỗi Trữ Tử Phàm mạ, làm gì ngồi gần nữ nhân tên Na gì đó như vậy, sợ Trữ Tử Phàm nhìn không thấy chắc.
Ăn nữa đi, ăn cho no vào, ăn thành lợn luôn ấy, xem tiểu Phàm âu yếm của anh còn thích anh nữa không. Thật ác tâm.
Thế nào, vui đến quên cả trời đất a, liên liếc nhìn bên này cũng không thèm? Không phải luôn miệng nói yêu Trữ Tử Phàm mạ? Nữ nhân mình yêu ở bên nam nhân khác, lẽ nào không muốn biết cả hai đang làm gì mạ?
Bởi vậy mới nói ái tình trong miệng kẻ nghèo — Khứ!
“… Bởi vậy tất cả quyết định đi leo núi. Mà anh thích đi đâu, Phương Diễm?”
Trữ Tử Phàm một người lải nhải hồi lâu, quay đầu nhìn Phương Diễm.
“Phương Diễm, Phương Diễm…” Không có phản ứng.
Ánh mắt anh —
Trữ Tử Phàm nhìn theo ánh mắt đang dại ra của gã — mọi người đang vui đùa, không có gì đặc biệt a!
“Phương Diễm.”
“Ân?” Bị tiếng gọi của cô giật mình tỉnh giấc, Phương Diễm quay đầu nhìn cô, lại quay lại nhìn về phía đám đông.
“Anh đang nhìn gì vậy?”
“Úc, không có gì.” Phương Diễm đứng dậy, liên quay đầu lại cũng không, nói: “Tiểu Phàm, anh qua bên kia một chút.”
Đá cuội đầy đất, bụi bặm đầy đất, kiên định đi về một phía, nơi có thứ hấp dẫn gã. Phương Diễm cũng không thể nói rõ lý do, chỉ là gã ghét phải chờ đợi, chờ cảm giác khó chịu kia từ từ tiêu thất. Nếu vậy không bằng theo chính cảm giác, hay có thể tìm được đáp án gã muốn.
Gã chỉ biết — nếu gã tới gần, tâm gã sẽ không phiền loạn, luôn muốn tới gần như vậy nữa.
Phương Diễm, rốt cuộc mày muốn tìm gì.
“Phương Diễm —” Trữ Tử Phàm tại phía sau gã đứng dậy, kỳ quái hành động của gã. Anh ấy, anh ấy làm sao vậy, tựa hồ không muốn ở bên cô.
Có chuyện gì vậy? Quan hệ bọn họ thật vất vả có chút tiến triển, cô cũng thử tiếp thu gã, nhưng vì sao có chút cảm giác dần dần biến mất. Thời gian cả hai bên nhau giảm dần, ánh mắt gã luôn nhìn về một nơi xa xôi, mà khi cô cố lấy dũng khí chủ động mời gã, gã lại lấy lý do mệt mỏi từ chối.
Phương Diễm, vì sao chứ?
Cảm thấy có ánh mắt nhìn thẳng vào chính, Cung Duy Diệp cười quay đầu lại.
Đôi mắt sắc bén kia mang theo phẫn nộ, cùng đường nhìn của anh quấn quýt lấy nhau.
Đúng Phương Diễm!
Đúng Phương Diễm?
Không phải cậu ta đang —
Cung Duy Diệp nhìn Trữ Tử Phàm đang đứng xa xa nhìn phía này, lại liếc nhìn gã — làm gì nhìn anh trừng trừng vậy, trên mặt có vết bẩn mạ? Không chút nào tỏ ra yếu kém trừng lại. Thế nào, muốn tại đây cãi nhau phải? Ai sợ chứ.
“A, Phương tổng, sao anh lại tới đây? Không phải anh cùng tiểu Phàm ở kia mạ —”
“Đúng a, khó có dịp cả hai một mình, không phải nên tận dụng cơ hội mạ?”
“Thế nào, Phương tổng định dùng chiến lược lạt mềm buộc chặt mạ?”
“Ha ha…”
Phương Diễm quay sang trêu ghẹo, “Nữ nhân không nên quá mức chiều chuộng, phải đôi lúc lạnh nhạt mới nhượng họ cảm thấy không an tâm, mới có thể cảm nhận được tầm quan trọng của nam nhân a!”
“Nam nhân mấy người a, xấu quá!” Nữ đồng sự bất năng tán thành quở trách.
“Ai, không đúng đâu, tôi lại thấy chiêu này của Phương tổng rất cao minh, tiểu Lâm này, cậu phải học Phương tổng đi, đừng cả ngày chạy theo Lệ Lệ, xem Phương tổng ấy, phóng khoáng làm sao.”
“Tôi cũng muốn a, nhưng tôi đâu được như Phương tổng. Ai…”
Một trận trêu đùa vô vị, Cung Duy Diệp không khỏi ở trong lòng cười khổ một chút. Mấy người kia tại trước mặt anh không ngại thẳng hô danh tính, bộc lộ bản tính, nhưng Phương Diễm vừa tới, lập tức nịnh bợ tán dương gã hết lời.
Đây là khác biệt giữa hoàng tử và bình dân mạ?
“Anh Duy Diệp, cho anh này, cánh gà nướng chín rồi.” Lý Na ân cần đưa cho anh cánh gà đã được nướng vàng ươm, mặt mày vui tươi hớn hở.
Thật mê trai. Phương Diễm khó chịu quay mặt đi chỗ khác.
“Cảm ơn.” Cung Duy Diệp mỉm cười định tiếp nhận.
“Cánh gà mạ? Rất thơm, thực ra tôi cũng rất thích ăn.” Phương Diễm giả vờ lên tiếng.
“A? Vậy tôi nướng cho Phương tổng một cái khác ba.” Lý Na nói liền cầm lấy một chiếc cánh gà.
“Nhưng giờ tôi thấy đói bụng quá.” Cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn chằm chằm mặt nam nhân.
Cung Duy Diệp thu hồi ánh mắt, cùng tên kia luyện mắt thực sự buồn chán. “Vậy cái này để Phương tổng ăn trước đi.”
Phương tổng?
Hừ, tiểu tử này từ bao giờ khách khí gọi gã như vậy chứ? Tới giờ toàn gọi thẳng tên, hôm nay giả bộ gì a. “Cảm tạ.” Mang theo hận ý cầm lấy cánh gà trong tay anh. Chẳng vì sao, thấy anh gọi như vậy, Phương Diễm cảm thấy vô cùng khó chịu, tức giận mọc lan tràn trong lòng.
Phương tổng — hừ, hảo một câu Phương tổng!
Ăn xong, nữ nhân quây quần một chỗ vừa dọn dẹp vừa đùa giỡn.
Nam nhân mang theo đồ nhắm cùng bia, vừa uống vừa trò chuyện.
Trong lúc vô ý nhìn thấy hạt dẻ trong túi, Phương Diễm sửng sốt một hồi liền cầm lấy, tìm một túi sạch bóc vỏ để vào trong.
Cậu ta đang làm gì?
Cung Duy Diệp liếc nhìn nam nhân khó hiểu kia.
Phương Diễm dùng khửu tay đẩy đẩy anh, nhỏ giọng nói, “Ăn a!”
“Ân?” Bất năng lý giải.
“Tôi đã bóc vỏ hết rồi, anh không ăn mạ?”
“Úc, ăn a.” Cung Duy Diệp giờ mới phát hiện trước mặt đặt một túi hạt dẻ đã bóc sạch vỏ, thuận lợi bốc vài hạt ăn.
Sau vài phút, rốt cuộc có người phát hiện hiện tượng kỳ quái kia, vì vậy lặng lẽ đập đập đồng nghiệp bên cạnh, dùng cằm chỉa chỉa bọn họ.
Tới tối hậu, tất cả mọi người đều yên tĩnh, ngạc nhiên nhìn bọn họ.
Một người cúi đầu an tĩnh làm việc, một người cúi đầu trầm mặc hưởng thụ, hài hòa tự nhiên như bọn họ vẫn vậy.
Dù cho thân phận bọn họ có giới hạn không thể vượt qua, nhưng hình ảnh bình thản kia kẻ khác cũng không thể lý giải.
Tựa như bảo vệ nữ thần cẩn cẩn dực dực làm việc, không một câu oán thán, dường như không hề thấy có gì bất thường.
Phương Diễm, anh ta, đang làm gì vậy? Nam nhân kia, đều không phải tình địch của anh ta mạ?
An tĩnh quá!
Cung Duy Diệp nhận thấy bầu không khí cổ quái xung quanh, ngẩng đầu lên.
Hơn mười ánh mắt toàn bộ nhìn họ.
“Uy —” Khửu tay đập mạnh nam nhân bên cạnh, nhắc nhở gã chú ý.
“Làm sao vậy?” Phương Diễm buồn bực ngẩng đầu, mới phát hiện — “Mấy người nhìn gì vậy?” Gã làm chuyện gì kỳ quái mạ?
“A… Không có gì, không có gì… Ha ha…”
“Đúng thế, không có gì đâu…”
“A… Thời tiết hôm nay đẹp ghê, đúng không?”
“Đúng đúng, giờ tôi mới phát hiện ni, thời tiết đẹp quá.”
…
Chịu hết nổi, Cung Duy Diệp khẽ vỗ vỗ trán. Không cần phải rõ ràng vậy ba!
“Bọn họ đang nói gì vậy? Sao một câu tôi cũng không hiểu?” Phương Diễm kỳ quái nhìn mọi người, tới gần Cung Duy Diệp muốn tìm kiếm đáp án.
Tận lực nhượng chính ngồi cách gã xa một chút, Cung Duy Diệp ngữ khí bình thản nói: “Không có gì!”
Phương Diễm quay đầu nhìn nam nhân tận lực giật lại cự ly: “Anh làm gì thế?”
“Không có gì!”
“A, Cung Duy Diệp, tôi đã sớm muốn hỏi chuyện này, anh làm sao thế hả, cả ngày âm dương quái khí, tự dưng phát điên. Lúc nãy gọi điện cũng thế, anh không biết dùng ngữ khí tốt hơn mạ? Ai lại trêu chọc anh chứ.”
Cái tên — cái tên — vô liêm sỉ này!
Anh chỉ có thể dùng từ này để hình dung nam nhân trước mặt. Mấy hôm trước gã nói gì với anh chẳng lẽ gã đã quên sạch? Dĩ nhiên còn muốn anh đối xử gã như mọi khi. Anh cũng không phải đồng sự của tiểu Phàm, cần nịnh nọt gã để công ty làm ăn tốt. Sở dĩ, bình dân không có nghĩa vụ phải nịnh hót hoàng tử.
Thế nhưng —
Quên đi, nếu gã đã làm bộ không có việc gì phát sinh, chính vẫn so đo từng tí chẳng phải quá nhỏ mọn. Cũng không phải phụ nữ, không cần phải mang thù.
“Không ai chọc tôi hết, tự tôi phát điên.”
Điên mới nhận thức cậu, điên mới cùng cậu tới quán bar, điên mới muốn tặng cậu găng tay, điên mới mong trở thành bằng hữu của cậu, điên mới có thể — buồn chán nghĩ tới cậu.
Tử Phàm, Phương Diễm trong mắt em là người thế nào.
Vui tính? Hài hước? Lãng mạn? Săn sóc?
Nhất định sẽ không đối với em dùng tùy hứng làm vũ khí, dùng nóng nảy làm lá chắn. Mỗi lần điềm ngôn mật ngữ sẽ làm em say sưa mạ? Hiện tại mọi người đã đem cả hai trở thành kim đồng ngọc nữ tối hoàn mỹ, cực lực tác hợp.
Tử Phàm, nam nhân như vậy, em thực sự sẽ yêu anh ta mạ?
Nếu như không phải —
Vì sao anh lại có cảm giác, em — càng ngày càng cách xa anh.
Xa đến mức anh nhìn không thấy bóng dáng em. Xa đến mức niềm tin anh ôm chặt nhiều năm dần dần biến mất.
Tử Phàm, sau này, em sẽ thực sự từng bước từng bước rời khỏi sinh mệnh của anh mạ?
Đôi tay vô lực của anh còn có thể giữ được em bao lâu?
Tử Phàm…