Tình Địch

Chương 9: Rung động

“Anh Duy Diệp, em đây.”

“Tiểu Phàm? Sao giọng em hốt hoảng thế?”

“Duy Diệp, em làm sao bây giờ? Ví tiền của em bị mất cắp rồi.”

“Tiểu Phàm, đừng lo, giờ em đang ở đâu, anh sẽ tới đón em.”

“Em đang ở sân ga của khu du lịch XX, bọn em tới đây để quảng cáo, mọi người về thành phố hết rồi, chỉ mỗi em ở lại làm nốt một số việc, đang định về mới không thấy ví tiền đâu nữa, em thật không biết phải làm thế nào bây giờ.”

“Không có việc gì đâu, tiểu Phàm, em cứ ở nguyên đó chờ anh, đừng đi đâu hết, anh tới ngay đây.”

Tam biệt Tử Phàm, Cung Duy Diệp xin cấp trên nghỉ nửa ngày, vội chạy tới nhà ga. Vừa định lên tàu điện, lại nhớ tới lời hứa với Phương Diễm, suy nghĩ một lát, chính đi tới buồng điện thoại công cộng.

Xuống tàu, Cung Duy Diệp nhìn xung quanh tìm Tử Phàm, nhưng hầu như tìm khắp trong ngoài nhà ga cũng không thấy bóng dáng cô. Hai mươi phút sau, Phương Diễm cũng lái xe tới.

“Số bạn gọi tới hiện đang tắt máy, mời bạn gọi lại sau.” Tắt di động, Phương Diễm vẻ mặt cứng ngắt. “Cô ấy tắt máy.”

“Tắt máy? Sao cô ấy lại tắt máy? Cô ấy đang đợi chúng ta mà? A — cô ấy sẽ không, sẽ không gặp phải kẻ xấu chứ?” Cung Duy Diệp không dám suy nghĩ tiếp nữa.

“Đừng vội suy đoán, chúng ta cứ thử tìm lại xung quanh xem, tìm ở xa hơn nữa đi, tôi sẽ thử gọi điện hỏi đồng nghiệp cô ấy. Đưa số của anh cho tôi, có tin gì còn liên lạc.” Một bên lãnh tĩnh phán đoán, một bên gọi cho đồng nghiệp Tử Phàm.

“Tôi, tôi không có di động.” Một tia xấu hổ xuất hiện trên khuôn mặt Cung Duy Diệp.

“Không biết? Úc… Như vậy a… Nếu cô ấy liên hệ với cô, phiền cô báo luôn cho tôi biết… cảm ơn…” Tắt điện thoại, thoáng nhìn Cung Duy Diệp, “Anh vừa nói gì?”

“Tôi nói không có di động.” Kỳ thực cũng đâu có gì to tát.

“Cái gì? Không có? Giờ còn có người không có di động?” Bất khả tin tưởng trừng mắt nhìn người trước mặt như ngoại tinh nhân.

“Tôi đâu cần tới di động. Nơi làm việc cùng ký túc xá đều có điện thoại, sở dĩ cũng không nghĩ tới cần mua.”

“Anh — thực là phiền phức.” Phương Diễm không kiên nhẫn liếc nhìn anh. “Anh sang bên kia tìm, một lát nữa gặp lại nhau tại đây. Điện thoại công cộng chắc biết dùng ba. Tìm thấy nhớ gọi cho tôi.” Thái độ như cản ruồi phất tay bảo anh ly khai.

Cái tên này — quên đi, giờ đang vội, Cung Duy Diệp cũng lười hình dung cuồng vọng của gã, phẫn nộ chạy đi.

Gì mà điện thoại công cộng hẳn phải biết dùng chứ? Khinh anh là người nguyên thủy chắc? Cái tên này — cái tên này — ai, thôi quên đi.

Một giờ sau, không có tin tức gì của Trữ Tử Phàm, Phương Diễm hầu như gọi toàn bộ đồng nghiệp cùng bạn bè cô, nhưng vẫn không ai biết hiện giờ cô đang ở đâu. Mang theo sợ hãi bất an, bọn họ lại mở rộng phạm vi tìm kiếm, hai giờ sau, tuyệt vọng buông tha tìm kiếm định báo công an thì, di động vốn vẫn tắt máy bỗng báo hiệu đường truyền thông suốt, mười giây sau, giọng nữ như thiên thần từ đầu bên kia vọng lại.

“Các người muốn chết mạ? Mau xưng tên ra. Không biết tôi đã bận rộn một ngày đêm, mệt đến thắt lưng đều không thể thẳng nổi, thật vất vả có thể ngủ sớm, tên đáng chết vạn lần nào có gan lớn gọi điện tới. Mấy người có biết phá rối giấc ngủ người khác là hành vi phạm tội ác liệt cỡ nào không hả? …” Vội bỏ di động cách xa tai, Cung Duy Diệp cau mày chịu đựng thanh âm siêu cao cùng ngữ tốc phi nhân loại của cô, cuối cùng mới thấy câu nói anh mong đợi “ai gọi đấy”.

“Tiểu Phàm, anh Duy Diệp đây.” Lớn mật báo tên, không biết có bị cô xé xác thành trăm mảnh không.

“Anh Duy Diệp?” Nữ vương hiển nhiên còn chưa tiêu hóa được ý nghĩa tên này mang tới.

“Uy, tiểu Phàm, em về tới nhà rồi hả?” May quá. Cung Duy Diệp an tâm thở phào nhẹ nhõm.

“Vâng. A —” Như nhớ ra điều gì, Trữ Tử Phàm hoảng trương hét to, “Xin lỗi, xin lỗi anh, Duy Diệp, em quên mất anh, xin lỗi. Sau khi em gọi cho anh bỗng nhiên gặp một bạn học cũ lâu rồi không gặp, là người đó đưa em về nhà. Vốn định gọi cho anh nhưng di động em hết pin, định về đến nhà nạp điện gọi luôn cho anh, khả mệt mỏi quá liền quên mất. Lúc tiếp điện thoại cũng không nhớ ra nữa, em hồ đồ quá. Giờ anh đang ở đâu?”

“Không sao đâu, tiểu Phàm, chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi. Anh chỉ lo lắng an toàn của em mới gọi cho em thôi. Em mau nghỉ ngơi đi, em cũng vất vả một ngày đêm rồi còn gì, biết em về đến nhà là anh an tâm rồi. Anh cũng đi về đây.”

“Xin lỗi anh, Duy Diệp, muộn thế này rồi không còn xe nữa ba?”

“Em không cần lo cho anh đâu. Anh một đại nam nhân sợ gì chứ. Mau ngủ đi. Anh không muốn mai thấy một cô bé mang hai mắt gấu mèo đâu. Anh gác máy đây.”

Phương Diễm đứng bên cạnh tĩnh tĩnh nghe ngữ khí gần như sủng nịnh của Cung Duy Diệp, biểu tình như sắp bay tới bên cạnh Tử Phàm làm gã buồn cười. Đây là ái tình mọi người vẫn nói phải? Hừ, tư tưởng ấu trĩ. Gã luôn không hiểu vì sao nhân loại luôn ôm ấp loại tư tưởng vô vị tới cực điểm này chứ, sau đó lấy cớ ái tình mà làm nhiều chuyện ngớ ngẩn hoang đường để làm trò chính cùng người khác. Loại cảm tình ngu ngốc cùng hoạt kê làm kẻ khác tức cười này cần gì phải tồn tại.

Gã nghĩ gã sẽ vĩnh viễn không thể lý giải loại tư duy yếu kém này. Vì sao lại có ái tình? Vì sao muốn yêu thương một kẻ không hề có liên quan gì tới chính, cũng không có nửa điểm tương đồng? Tốn hao thời gian quý giá nghĩ về kẻ đó, cùng kẻ đó một chỗ thì thấy hạnh phúc, dù kẻ đó có lỗi lầm bất khả tha thứ cũng có thể tìm đủ lý do hợp lý, lại còn làm đủ mọi việc chỉ để kẻ đó vui vẻ. Giá đó là gì chứ, thật ngu ngốc.

Tắt di động, Cung Duy Diệp trả lại cho Phương Diễm, nhãn thần bối rối nhìn gã. “Cái kia… hình như tiểu Phàm đã về tới nhà.”

“Tôi biết rồi.” Tiếp nhận điện thoại, Phương Diễm không hề liếc anh lấy một cái, trực tiếp ngồi lên xe.

Liên một câu từ biệt cũng không nói, một gã đáng ghét. Cung Duy Diệp thở dài, hướng về phía thành phố đã lên đèn.

Cái gì? Nhờ gã đưa anh về? Quên đi, cũng không muốn bị gã trì chiết lần nữa. Anh tình nguyện tốn chút tiền ở nhà trọ cũng không tưởng nhìn thấy sắc mặt gã nữa. Liên tiếng người đều không biết, thế nào nữ nhân lại thích gã chứ.

Sẽ không, sẽ không, tiểu Phàm tuyệt sẽ không chọn gã. Ân!

Không ngủ được. Không biết có việc gì hưng phấn , tại trên giường lăn qua lăn lại, hay ngủ không được.

Cung Duy Diệp ngồi dậy, tới bên cửa sổ nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài. Thành thị này tiếp nhận đủ loại người, muôn hình muôn vẻ, có phú gia công tử cuồng ngạo như Phương Diễm khả dĩ cả ngày nơi chốn phồn hoa, đùa giỡn kẻ khác, có nhân sinh hoàn toàn bất đồng với anh. Một thân hàng hiệu, đi xe đắt tiền, người trước kẻ sau đều là quản lý hay đồng sự cao quý. Mỗi ngày khả dĩ sơn hào hải vị, vung tiền như rác, mất hứng cũng khả dĩ lấy kẻ khác làm tiêu khiển.

Mà nhìn chính trong gương, khẽ cười.

Thành phố này rất lớn, đương nhiên sẽ có loại người bình thường giống chính tồn tại. Một thân áo khoác hạ giá dùng suốt ba năm, cổ áo đã bẩn tẩy không sạch nổi. Mỗi ngày ăn cơm căn tin, ở ký túc xá độc thân cho hai người. Ngoài tiền chi tiêu bình thường cùng học phí cho Duy Tuyết, còn lại đều đưa vào sổ tiết kiệm, chuẩn bị cho tương lai sau này cùng một nữ nhân. Kiểu tóc nhất thành bất biến, sinh hoạt nhất thành bất biến, thấy lãnh đạo thì ăn nói khép nép, cũng không dám to tiếng với cấp dưới để tránh làm mất lòng họ. Mỗi ngày đều con đường quen thuộc, phòng thí nghiệm — ký túc xá.

Hay đây là sinh hoạt của đại đa số ba.

Kỳ lạ ở chỗ, hai người nhân sinh hoàn toàn đối lập, cư nhiên cũng có một ngày giao nhau. Tiểu Phàm, em chính là chỗ giao nhau đó.

Tiểu Phàm, anh tầm thường như vậy, hạnh phúc anh có thể cho em cũng phi thường hữu hạn. Không thể làm ra hoa tuyết cùng hoa hồng bay đầy trời, không có đá quý cùng vương miện kim cương, cũng không thể dùng xe Porche hay BMW đưa em đi hóng gió, người trước kẻ sau cũng chỉ có chị dâu hay đệ muội, mà tuyệt đối không thể là quản lý hay phu nhân, mặc dù không phải cơm canh đạm bạc, thanh sam bố y, nhưng cũng không thể có được đồ hàng hiệu đếm không hết.

Xin lỗi, tiểu Phàm, anh cũng chỉ có thể mang lại cho em hạnh phúc bình thường mà thôi.

Nhưng anh yêu em tại kiếp này sẽ không bao giờ thay đổi, thủ hộ thệ ngôn chúng ta yêu nhau, nắm chặt tay em tản bộ trên con đường rơi đầy lá phong, tương hỗ nâng đỡ, tương hỗ ỷ ôi, thẳng đến khi đầu bạc răng long, mặt đầy nếp nhăn, vẫn khả dĩ cười nhìn nhau.

Tiểu Phàm, hạnh phúc giản đơn như vậy, em nguyện ý tiếp nhận mạ?

Cười khổ, lắc đầu gạt đi nghĩ ngợi lung tung, anh quyết định mặc áo khoác, cầm chìa khóa. Dù sao cũng không ngủ được, vậy xuất môn ra ngoài hít thở không khí mát lạnh, cảm thụ cuộc sống về đêm chưa từng trải qua.

Vừa mở cửa, một thân ảnh hôi sắc ngay sát vách hấp dẫn anh.

Sao lại trông quen mắt?

Namnhân đóng cửa, xoay người lại —

“Phương, Phương Diễm?”

“Sao lại là anh?”

“Không phải cậu đã trở về mạ?”

“Úc, xe thủng lốp, đưa tới nơi gần đây sửa rồi.”

“Thật trùng hợp, ai, cậu cùng nghỉ tại nhà trọ này?”

“Không có biện pháp, xe bị hỏng tại đây, không phải chỉ ngủ một đêm mạ, khách sạn khác khá xa, lười đi.”

“Úc.” Thảo nào thảo nào. “Cậu cũng không ngủ được mạ?”

“Nói thừa. Nếu không tôi còn đứng đây làm gì.”

“Tôi nói với cậu — quên đi, không cùng cậu tính toán, đi uống một chén mạ?” Giá tựa hồ luôn là câu cửa miệng của đám mày râu.

“Tùy tiện.”

Quán bar quá ầm ĩ quả không thích hợp chính, Cung Duy Diệp nghĩ, tính cách chính thật sự không phù hợp với lối sống này. Ngược với chính, Tử Phàm thường cùng bạn bè tụ tập tại đây, hơn nữa cô tựa hồ cũng rất thích không khí nơi đây. Liên Duy Tuyết cũng nói sau đó muốn trở thành phụ nữ thành phố giống chị Tử Phàm. Anh cười cảm thán chính lạc hậu, đã sắp theo không kịp bước chân của các cô.

Cùng Phương Diễm tại địa phương ồn ào này cũng không thể trò chuyện được, vì vậy uống mấy chén, quyết định rời đi. Tới siêu thị lại mua vài chai bia, vài túi đồ ăn vặt nhắm rượu, bọn họ hướng tới nơi đêm nay tổ chức bắn pháo hoa.

Biển mùa đông vốn luôn luôn tịch mịch, nhưng bởi hoạt động đêm nay mà vô cùng náo nhiệt.

Thật vất vả tìm được một vị trí ngồi xuống, mắt nhìn bốn phía, đâu đâu cũng toàn người. Có du khách tới ngắm cảnh, có những nhóm nhỏ người địa phương, tất cả đều rất cao hứng nói chuyện.

Nhìn nhìn lại nam nhân bên cạnh khuôn mặt luôn đông cứng, đắc, chính uống ba! Gã cho ai cũng luôn suy nghĩ như gã chắc.

Giật nắp lon, hơi ga như bông tuyết tràn ra, uống một ngụm bia mát lạnh. A… Sảng.

Không bao lâu, trên mặt biển bay lên từng luồng sáng, tại bầu trời đêm nổ tung thành từng đóa hoa rực rỡ, mỹ lệ chiếm lấy toàn bộ thiên địa, hấp dẫn toàn bộ đường nhìn. Sinh mệnh vụt sáng rồi biến mất dung nhập vào biển xanh sâu thẳm, bừng sáng trong nháy mắt rồi tan biến tại trong bóng đêm.

“Đẹp quá, nếu tiểu Phàm tại đây, nhất định cô ấy sẽ hưng phấn hò hét.” Ngưỡng vọng nhìn tinh không đầy màu sắc, Cung Duy Diệp cảm thán nói.

Phương Diễm có chút chịu không nổi nhìn anh. “Anh thực sự thích cô ta như vậy?” Cần phải mở miệng là nhắc tới mạ?

Chống lại nhãn thần nghi vấn của gã, Cung Duy Diệp nghiêm túc hồi đáp. “Đúng. Không phải cậu cũng thế sao?”

“Nếu tôi nói không anh sẽ đấm tôi đúng không?” Để làm chi đột nhiên nghiêm túc vậy chứ, một giây trước còn cười ngu ngốc nhìn trời, một giây sau lại cứng ngắc thế kia. Cố chấp tới đáng sợ!

“Đúng.” Trả lời không chút khách khí. Anh tuyệt không cho phép bất kỳ kẻ nào đùa giỡn tiểu Phàm.

Nhìn chăm chú anh một lát, hình như không nói đùa. Phương Diễm cười lắc đầu, “Tôi cũng không muốn tại đây mất thể diện. Uống rượu ba.”

Cung Duy Diệp nhìn Phương Diễm biểu tình bất tại hồ, không hiểu gã rốt cuộc suy nghĩ thế nào. Gã thật sự có cảm tình với tiểu Phàm mạ? Nếu đúng sao lại nói như vậy chứ? Chẳng lẽ chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng một thời hưng khởi, muốn tìm một nữ nhân xinh đẹp tiêu khiển.

Không thể tha thứ!

Cầm lấy lon bia tu ừng ực.

Tiểu Phàm, sao em lại trêu chọc một kẻ như vậy chứ? Tiểu Phàm…

“Ai, phải về thôi.” Phương Diễm đẩy đẩy nam nhân ngồi bên cạnh. Pháo hoa đã kết thúc một lúc rồi, người bốn phía cũng đã trở về gần hết.

“Ai…” Sao vậy? Sao không có phản ứng? Đẩy đẩy vai anh.

“Ân?” Cung Duy Diệp mơ màng ngẩng đầu, mắt say lờ đờ.

“Đùa à, vài chai bia đã say.” Đàn ông gì mà vậy chứ, tửu lượng kém quá. “Ai, anh đứng lên được không? Chúng ta phải về thôi.” Trời ạ, chắc không phải cõng anh ta về chứ. Hừ, từ nhỏ đến lớn gã chưa từng phải đối mặt với tình huống này, hơn nữa đối phương còn là nam nhân, càng không có chút hứng thú nào.

“Ân.” Cũng không biết nghe hiểu lời gã không, Cung Duy Diệp ngây ngốc gật đầu.

“Vậy mau đứng dậy a.” Đứng dậy, Phương Diễm vỗ vỗ hạt cát trên người, cúi xuống kéo lấy cánh tay anh. “Này, anh đứng dậy đi nào… Uy, mau đứng lên đi… Anh nặng quá đấy… Tôi bảo anh đứng lên, anh có nghe thấy không… Uy, Cung Duy Diệp!”

Vừa nghe thấy ba chữ “Cung Duy Diệp”, chủ nhân lập tức ngẩng đầu, mạnh kéo Phương Diễm trở lại bãi cát, mặt tiến đến trước mặt gã, hơi híp mắt nói, “Phương Diễm, cậu biết tôi lớn tuổi hơn cậu ma… Ân… tiểu tử thối… nói chuyện với người lớn tuổi hơn… phải dùng kính ngữ…” Thở hắt ra, nấc cụt hai tiếng, kế tục nói, “tiểu tử thối… mau lên nào… gọi anh… anh Duy Diệp… cậu có nghe thấy không hả… ân… còn không mau gọi.”

Cái gì? Tiểu tử thối? Còn gọi anh ta là anh? Phương Diễm nổi trận lôi đình quát ầm ĩ, “Uy, Cung Duy Diệp, tôi thấy anh say lắm rồi đấy, bảo tôi gọi anh là anh Duy Diệp? Anh xứng mạ? Tên ngu ngốc này, đồ ma men, mau cút đứng dậy cho tôi!”

“Ai, tiểu quỷ, cậu có biết lễ phép không hả, muốn cậu gọi một tiếng đại ca, nghe không hiểu tiếng người à?” Phương Diễm vừa định đứng lên lại bị anh kéo ngồi xuống, ngón tay giơ ra trước mặt gã, lúc ẩn lúc hiện.

“Anh —” ai, Phương Diễm, mày làm sao vậy, cần gì phải đi cãi nhau với tên say kia chứ. Anh ta muốn điên cứ mặc anh ta, kệ anh ta ở đây, đi thôi.

Bóng đêm sâu thẳm, mất đi náo nhiệt cùng ồn ào lúc trước, tiếng gió thổi, tiếng sóng biển an tĩnh như khúc hát ru ngọt ngào nhẹ nhàng mơn trớn tóc hai người. Biển đông cô tịch khôi phục lại diện mạo nguyên lai. Bầu trời đầy ánh sao đêm, tại nơi biển sâu thăm thẳm này, ôn nhu tương thời gian hóa thành hư vô.

Tiếng lải nhải bên người chẳng biết từ lúc nào tiêu thất, còn lại chỉ có trọng lượng bên vai.

Phương Diễm quay đầu lại, thân thể cường tráng của Cung Duy Diệp thϊếp tại trước mặt gã.

Tên kia cư nhiên — cư nhiên —

“Uy —” vừa định gọi anh dậy —

Sợi tóc thốn thốn mền mại của nam nhân lướt qua mặt gã, có chút ngứa ngứa truyền tới, mùi dầu gội thơm ngát cứ vậy lơ đãng truyền vào mũi, bởi đêm mà gã nhìn không thấy vẻ mặt nam nhân.

Lại không biết vì sao, tay đang định đẩy ra lại trở nên vô lực, mềm nhẹ khoát lên tay anh, lại thả xuống.

Có lẽ bởi đêm quá sâu, cảnh sắc mê người có chút như không phải hiện thực. Không đành lòng phá hư bầu không khí mỹ lệ, gã nhìn về phía biển sâu kia.

Quên đi, để anh ta dựa vào một chút, chính tựa hồ cũng không phản cảm gì, chỉ là sao như có chút vị đạo quen thuộc đang dần đi vào tâm linh, cảm giác giống như đã từng quen biết.

Đúng lúc nào ni?

Sóng biển viễn phương tràn lên bờ cát, lưu lại thân ảnh hai người tựa vào nhau, khắc vào nguyệt hạ…

Đường nét khắc sâu kia, đúng ấn ký tôi yêu anh;

Những gì tôi có không nhiều lắm, chỉ là thương cảm anh giành cho tôi;

Tại trên vai tôi, tại trong lòng tôi, xin hãy dừng lại thêm vài phút, để tôi ghi nhớ ôn độ của anh;

Nếu sớm biết tôi sẽ yêu anh, tôi nhất định sẽ không buông tha anh, sẽ chiếm lấy anh ngay lần đầu gặp mặt;

Nếu sớm biết kết cục chúng ta sẽ như vậy, tôi nhất định… giờ khắc này ôm chặt lấy anh… khảm tiến trong lòng tôi, vĩnh viễn không buông tay…

Duy Diệp, kiếp trước phải chăng chúng ta cũng yêu nhau —

Không, kiếp trước chỉ có tôi yêu anh thôi, vậy kiếp này, anh hãy hoàn lại tôi ba —