Về văn phòng,Vương Nhất Bác mệt mỏi ngã lưng lên ghế,từ lúc cậu tạo được cho mình chỗ đứng vững chắc trong ngành thời trang này cậu luôn phải tất bật một mình thu xếp hết tất cả mọi thứ.Dù cho cơ ngơi này là do bản lĩnh một tay cậu tạo ra nhưng đối với một thiếu niên tuổi ăn tuổi học mà nói cũng là một áp lực vô cùng nặng nề.
-"Vương tổng,tối nay chủ tịch tập đoàn Uông Trác muốn gặp mặt và mời anh làm đại sứ thương hiệu đồng hồ cho họ."_Thư ký Lam đứng đối diện bàn làm việc chủ động thông báo lịch trình,Vương Nhất Bát mắt vẫn nhắm chặt hờ hững đáp.
-"Tập đoàn Uông Trác xưa nay vốn không có tiếng tăm ngược lại còn gặp nhiều tai tiếng ,những đối tác như thế này cô nên chủ động xử lý đừng để đến tay tôi mới đúng."
-"Xin lỗi Vương Tổng,tôi sẽ ghi nhớ"
-"Được rồi,cô ra cứ làm việc của mình đi bây giờ tôi về nhà những việc khác để mai xử lý"
Nói rồi cậu lạnh lùng thu xếp đồ đạc rời đi,thư ký Lam thận trọng cúi chào đến khi bóng người khuất sau cánh cửa,cô làm việc ở đây đã hơn một năm cũng không còn lạ gì với tính khí của cậu ấy,tuy trong công việc cậu ấy luôn lạnh lùng và nghiêm khắc nhưng Vương tổng chưa bao giờ ngược đãi nhân viên,những việc quá khó luôn là một tay cậu ấy đứng ra giải quyết vì thế cậu ấy được nhân viên ở đây vừa kính vừa nể cũng vừa sợ.
Vương Nhất Bác xuống thang máy đi ra cửa,vừa định lên xe thì một bàn tay lạnh cóng bắt lấy tay cậu khiến cậu có chút giật mình quay đầu lại,thì thấy một thân người bé nhỏ miệng thở ra từng đợt khí lạnh,run rẫy nắm chặt tay cậu.Bên này Tiêu Chiến vừa thấy bóng dáng người bước ra liền chạy đến ,chân vì lạnh nên không vững vàng mà loạng choạng.
-"Nhất Bác cuối cùng em cũng ra rồi"_Tiêu Chiến nở nụ cười hạnh phúc ,Nhất Bác nhíu mày nhìn người trước mặt,vừa đáng thương...cũng vừa đáng ghét.Cảm nhận đôi bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay cậu không ngừng run lên bản thân không biết vì sao nổi lên một trận khó chịu,tâm tình lập tức trở nên nóng giận.
-"Tiêu Chiến anh bị ngốc sao?Anh đợi tôi cả một ngày trời ở đây?"
Tiêu Chiến bị hỏi cảm thấy chột dạ,ấp úng trả lời.
-"Vì không biết khi nào em ra nên...nên..."
Không biết người khi nào ra còn cố chấp ở đây cả ngày? ngoài trời bây giờ là âm độ ,ngay bản thân cậu đứng một lúc lâu cũng chịu không nổi anh lại không màng sức khỏe mà đợi suốt một ngày trời ,Tiêu Chiến anh bị điên sao?
-"Bây giờ thấy cũng đã thấy rồi,tôi rất bận...anh về đi"
Cậu dứt khoát nắm lấy tay anh dùng sức kéo ra khỏi tay mình,bàn tay cậu rất lớn,vừa chạm tới đã có thể bao trọn lấy tay anh,trong giấy phúc ngắn ngủi ấy tận sâu trong đáy lòng Nhất Bác hiện lên một ý nghĩ muốn giữ lâu hơn một chút để sưởi ấm tay người kia không còn lạnh nữa,thật muốn đánh chính mình một cái tại sao đến tận bây giờ vẫn còn quan tâm anh.Nhanh chóng vào trong xe rời đi,cậu không muốn đứng đó thêm nữa,cậu sợ...cậu rất sợ...sợ đứng thêm một chút nữa sẽ động tâm.Nhưng khi vừa chạy đi mắt vẫn không tự chủ được nhìn về kính chiếu hậu,thấy người vẫn đứng đó ngây ngốc nhìn theo.Tiêu chiến vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì,Nhất Bác thật sự ghét anh đến vậy?Nhưng mà trong em ấy có vẻ gầy đi nhiều,không còn hồng hào nữa,chắc là do bận rộn mà ăn uống không đầy đủ rồi,cố nén lại nỗi buồn nho nhỏ bắt Taxi về nhà...không sao Nhất Bác,ca ca sẽ bù đắp cho em.
Và thế là từ ngày hôm đó,sáng nào Tiêu Chiến cũng đứng trước cửa không những thế tay còn cầm theo một túi đồ ăn do chính tay anh làm,chỉ có điều toàn bộ đều bị trả về,nhưng anh vẫn đều đặn mỗi ngày làm một món đưa cho cậu ấy.Hôm nay cũng thế,anh đem một túi bánh bao nóng hổi đứng trước công ty,cũng gần chiều rồi vừa đi vừa nghĩ chắc chắn hôm nay lại phải đem về nhà tự mình ăn .Bỗng dưng lễ tân từ trong bước ra khiến anh bất ngờ.
-"Vương Tổng muốn găp cậu,mời cậu theo tôi"
Tiêu Chiến cả kinh,Nhất Bác muốn gặp anh?anh có nghe lầm không?Nhất Bác ruốc cuộc cũng chịu gặp anh.
-"Thật sao?được được vậy làm phiền cô rồi"
Tiêu Chiến tâm tình trở nên vô cùng vui vẻ cùng lễ tân vào trong,cô ấy dẫn anh lên tầng cao nhất ,vừa mở cửa ra anh thấy Nhất Bác đứng quay lưng về phía mình ,tay đút vào túi nhìn ra cửa sổ.Tiêu Chiến từ từ tiến lại gần khẽ gọi.
-"Nhất Bác"
Lúc này Vương Nhất Bác mới chầm chậm quay lại nhìn anh nhưng hoàn toàn không biểu lộ chút biểu tình nào.
-"Rốt cuộc anh muốn gì?"
-"Hả?"
-"TÔI HỎI ANH RỐT CUỘC LÀ MUỐN GÌ"_Nhất Bác đột nhiên lớn tiếng quát làm Tiêu Chiến giật mình đánh rơi túi bánh trên tay,ánh mắt cậu nhìn anh hằn tia máu đỏ trông vô cùng đáng sợ.
-"Anh...anh chỉ muốn đưa một chút đồ cho em"
-"Đưa tôi làm gì?Tiêu Chiến anh nghĩ Vương Nhất Bác này không đủ tiền để mua thức ăn mà phải cần anh bố thí sao? suốt 2 tuần này ngày nào anh cũng như vậy để làm gì ,chính anh không phải ghê tởm tôi lắm sao hả,bởi vì tôi là một thằng gay và yêu anh nên bị anh ruồng bỏ xa lánh không phải sao?Bây giờ anh lại tới đây làm những việc này cho tôi...để làm gì chứ?_Nhất Bác tức giận nhìn anh,cậu không thể nào chịu nổi tình cảnh này thêm được nữa,khó khăn lắm cậu mới làm cho bản thân mình quên đi anh nhưng bây giờ anh lại xuất hiện làm nhiễu loạn tâm trí cậu,rốt cuộc là anh muốn gì đây? Suốt những ngày qua lúc nào cũng thấy anh đứng đợi bên ngoài mà không màng bản thân bị lạnh cóng,cậu cảm thấy rất khó chịu và càng ngày càng hận chính bản thân mình...nó vô dụng hơn cậu nghĩ.
-"Không phải Nhất Bác anh sợ em ăn không đầy đủ"_Tiêu Chiến buồn bã,ánh mắt cũng rưng rưng.
-"Đó là việc của tôi không cần anh phải lo,Tiêu Chiến...từ lúc tôi rời Bắc kinh,những gì của quá khứ tôi đã tỏ lại tất cả rồi,anh đừng dày vò tôi nữa.Giữa chúng ta bây giờ chính là không là gì cả,mỗi lần nhìn thấy anh tôi lại thấy nỗi đau đã từng dằn xé trái tim tôi,khổ sở lắm Tiêu Chiến,thế nên hãy dừng lại đi."_Nhất Bác nhìn anh ,ánh mắt ánh lên sự tuyệt vọng ,đau thương,tuyệt vọng vì hóa ra đến giờ cậu vẫn không thể nào quên được anh,đau thương vì anh làm cậu nhớ lại giây phút anh tuyệt tình từ chối cậu.Nhưng Tiêu Chiến không nhìn thấy vì anh đã cúi mặt xuống đất để ngăn những giọt lệ tràn mi.
-"Thực xin lỗi đã làm phiền em"
Rồi anh ngước lên nhìn thẳng vào mắt cậu nói bằng giọng nghẹn ngào.
-"Nhưng mà Nhất Bác ,anh nhất định không bỏ cuộc đâu"
Người trước mặt kiên định nói khiến cậu bất ngờ,Tiêu Chiến cố nén cảm xúc lại ngăn bản thân không được khóc lặng lẽ rời đi.Nhìn dáng hình nhỏ bé đáng thương từ từ khuất sau cánh cửa,Nhất Bác mới thở dài một hơi,lúc này cậu mới chú ý tới túi bánh dưới chân.
P/s:Cám ơn đã ủng hộ và theo dõi truyện,xin hãy đóng góp thật nhiều để mình có thể khắc phục và cải thiện hơn nhé,xin cảm ơn.