Ái Tình Độc Chiếm [Bác Chiến]

Chương 50: Đến gặp người xưa

Quá trình thi hành án được thực hiện đến nay cũng đã qua một ngày rồi , nhìn từ bên ngoài Vương gia có vẻ khá im ắng không có gì thay đổi.

Chiếc xe đen vừa mới đỗ vào sân vườn bất ngày có người bước ra.Tiêu Chiến toàn thân mặc một bộ vest đen xuất hiện cùng với đôi mắt khá mệt mỏi, anh chính là vừa từ nghĩa trang về đây. Hôm qua nhận Nhất Bác về từ sở cảnh sát anh đã nhanh chóng sắp xếp tất cả mọi thứ và vừa cách đây vài tiếng đã lo lắng xong xuôi mọi thứ cho hậu sự của  cậu ở nghĩ trang rồi .

Hết thảy mọi chuyện đều do chính tay anh làm lấy, cũng không có ý định thông báo cho bất kì ai ,theo đúng như ý nguyện của cậu để cho tất cả được kết thúc trong êm đẹp ,không ồn ào hay thị phi nữa  .

Anh ở dài một hơi xoay người bước vào trong nhà,thẳng tiến lên căn phòng của anh và cậu. Hôm nay mọi thứ ở đây vẫn như vậy, vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu nhưng chỉ tiếc là ngày tháng sau này chỉ có thể còn một người ở lại.Khoảng thời gian vui vẻ trước kia đã kết thúc thật rồi, đây cũng là quả báo mà anh phải gánh chịu thôi, có thể trách anh bây giờ được chứ?Trách số phận sao? Trách ông trời hay bà mẹ kế ác độc kia?

Cún con em ấy đã nói với anh hết thảy mọi chuyện đã qua rồi nên anh cũng không muốn nghĩ đến nữa. Nhưng mà liệu anh có thể quay trở lại thành một đứa trẻ ngây ngô vui vẻ của 12 năm về trước không khi giờ đây chẳng còn em bên cạnh nữa?

Tiêu Chiến mỉm cười nhàn nhạt ,anh cười chính bản thân mình dơ bẩn đáng ghét, vốn không còn tư cách để ở cạnh em ấy nữa rồi.

Nhẹ nhàng đưa tay mở chiếc tủ quần áo ,anh lấy ra ngoài một chiếc vali cùng một số vật dụng khác đã đựng gọn gàng trong túi nhỏ.Những thứ này có lẽ đã được chuẩn bị từ trước để đến giây phút này, anh chỉ cần mang nó đi thôi.

Tiêu Chiến để gọn gàng những món đồ của mình ra cửa,anh quay trở vào trong lấy trong tủ một chiếc áo khoác đen dày to sụ,lúc này bên ngoài tuyết đã rơi rất dày rồi, mùa đông năm nay đến nhanh thật. Anh nhẹ nhàng xoay người bước đến bên chiếc giường king size quen thuộc, nơi này có mùi hương của cậu,một hương vị anh vô cùng thích. Tiêu Chiến đưa tay bật chiếc đèn ngủ bên cạnh mình lên, ánh đèn vàng nhàn nhạt của nó sẽ giúp xua tan đi cái lạnh giá ngoài kia nhưng lại không thể xoa dịu nỗi lạnh giá trong lòng được.

Thân ảnh cao gầy chậm rãi khom người xuống, kéo chăn lên đắp lại cẩn thận  cho một thiếu niên đang nằm đó với đôi mắt nhắm nghiền.

Anh ngắm nhìn gương mặt ấy, ngắm thật lâu, đến khi dường như không thể nào khống chế bản thân được nữa mới đành cúi xuống đặt lên trán người đó một nụ hôn.

Nụ hôn ấy thật nhẹ nhàng, êm dịu

Nó chứa đựng yêu thương ,tiếc nuối day dứt không thể nguôi ngoai...

Đôi tay anh khẽ luồn vào trong mái tóc nâu của cậu,đây rồi....mùi hương bạc hà quen thuộc, Cún con của anh đã lớn đến thế này rồi nhỉ,anh thật sự rất thích em,rất thích một Nhất Bác ngay thẳng chính trực ,thích Nhất Bác trên đường đua luôn khát khao cháy bỏng , thích cả một Nhất Bác dịu dàng và chu đáo.

Sau này em không nhất thiết phải trở thành một người đàn ông trưởng thành trên người lúc nào cũng thoảng qua mùi thuốc lá, em chỉ cần là Vương Nhất Bác của hiện tại...một Vương Nhất Bác ngọt ngào tựa như mối tình đầu .

-"Cún con,cũng may là cứu được em"._Tiêu Chiến nhỏ giọng cất lời.

Nhớ ngày  hôm qua trước giờ thi hành án khoảng 1 tiếng...

...........

Bên ngoài tuyết vẫn rơi rất dày,Bắc Kinh gần như đã chìm trong sắc màu trắng xóa giá lạnh đó. Thân ảnh một chàng trai với đôi chân dài thẳng tắp nhanh nhẹn rẽ vào khu căn họ cao cấp nằm giữa trung tâm thành phố.

Tiêu Chiến vòng tay ôm thân người mình lại, thân nhiệt anh hiện tại vì thời tiết bên ngoài mà ảnh hưởng ít nhiều, lạnh đến run rẩy cả tay chân.

*Ding dong~*

*Ding dong~*

-"Ra ngay đây....ơ Tiêu Chiến? "

Nam nhân vừa mở cửa nhìn thấy anh ánh mắt vô cùng kinh ngạc, nhất thời bối rối chỉ có thể nhìn anh chằm chằm ngoài ra thì không biết làm gì khác nữa.

Tiêu Chiến ăn mặc thoải mái, chỉ đơn giản là quần jean và áo thun trắng rất khỏe khoắn, anh trên tay còn mang theo một chiếc túi nhỏ nhìn thoáng qua dường như chính là một loại rượu mắc tiền nào đó.

-"Đại Doãn,lâu rồi không gặp cậu "

Lương Đại Doãn là người từng theo đuổi anh rất cuồn nhiệt nhưng liên tục bị anh từ chối điều này đương nhiên anh vẫn còn nhớ , sau khi tốt nghiệp anh theo làm ở Tấn Giang,còn hắn ta vì gia thế đồ sộ được gia đình đưa sang Mỹ du học nhiều năm, nay trở về liền có thể trở thành  giáo sư của một bệnh viện quốc tế vô cùng lớn. Và anh đã điều tra được, người được mời đến thi hành án hôm nay trùng hợp lại là hắn ta.

-"Tiêu Chiến thật sự là cậu sao?những năm vừa qua mình rất  muốn liên lạc với cậu nhưng không thể ,thật không ngờ hôm nay cậu lại đến tìm mình, mình thật sự rất vui Tiêu Chiến "._Lương Đại Doãn không giấu được niềm hạnh phúc trên gương mặt, nhào đến ôm chầm lấy anh.Điều không thể ngờ là Tiêu Chiến vẫn mặc nhiên để cậu ta ôm không hề tỏ thái độ ghét bỏ như trước kia nữa, anh nhẹ nhàng đưa tay lên vỗ nhẹ lưng hắn.

-"Được rồi, mình sắp bị lạnh cóng rồi đây này, cậu không định mời mình vào nhà sao?"

-"À được chứ,nào vào thôi "_Vương Đại Doãn luyến tiếc buông anh ra,vui vẻ thuận tay mở cửa để anh vào bên trong.Nhà hắn đang ở thuộc dạng căn hộ cao cấp, không gian bên trong vô cùng rộng rãi và thoải mái.

Tiêu Chiến chậm rãi vừa đi vừa quan sát xung quanh, từng cử chỉ và ánh mắt của anh hết thảy đều được Lương Đại Doãn thu vào tầm mắt. Tiêu Chiến là người vốn nhạy cảm, anh đương nhiên biết phía sau luôn có một ánh nhìn như lửa đốt hướng đến mình . Xem ra đúng như anh đoán, con người này quả nhiên đối với anh vẫn còn chấp niệm rất sâu.

Sau khi đi một vòng xem xét, Tiêu Chiến mới chậm rãi ngồi lại ghế sô pha,Lương Đại Doãn tức thì cũng tiến lại  ngồi ngay bên cạnh anh .

-"Chúng ta lâu như vậy không còn liên lạc sao cậu lại biết mình ở đây? "

Tiêu Chiến cúi đầu mỉm cười.

-"Sao lại không biết được chứ?mình vẫn luôn dõi theo cậu mà".

-"Dõi theo mình? Là thật sao?Tiêu Chiến cậu không chán ghét mình? "_Hắn ta nghe anh nói như vậy vô cùng kích động, xoay người anh lại bắt anh đối diện với mình. Tiêu Chiến từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh, thuận lợi bày ra biểu tình ngập ngừng e thẹn, nhỏ giọng đáp lại.

-"Đương nhiên là thật rồi, từ lúc gặp cậu ở trường mình đã vô cùng thích cậu, nhưng mà cậu biết đó ba mình lúc đó thật sự rất nghiêm khắc , ông chỉ muốn mình tập trung vào sự nghiệp tương lai nên mình mới tỏ thái độ ghét bỏ cậu như vậy thôi ."

Lời bày tỏ ngọt ngào thủ thỉ bên tai nghe giống như mật ngọt cứ thế chậm rãi  chảy vào tim hắn. Lương Đại Doãn sung sướиɠ như điên nắm lấy bàn tay mềm mại của anh ,xoa nắn nâng niu.

-"Tiêu Chiến tại sao cậu không nói với mình sớm hơn chứ,cậu có biết mình hạnh phúc biết bao khi nghe cậu nói như vậy không? "

Hơi ấm truyền đến hoàn toàn không quen thuộc khiến anh bất giác nảy sinh chán ghét muốn bài xích nó, nhưng lại không thể nào rút về được. Ý tứ thu tay lại sau đó đứng lên, anh tiến đến chiếc bàn trước mặt nơi đang đặt chiếc túi mà mình mang theo lúc nãy, chậm rãi từ đó lấy ra một chai rượu champagne .

-"Mình biết rằng cậu vẫn dành tình cảm cho mình rất nhiều nhưng thời gian trước kia mình đã tổn thương cậu như vậy vốn dĩ lời thổ lộ cũng không còn xứng đáng nữa.Hôm nay mình đến đây chính là muốn tạm biệt cậu, Tấn Giang không còn là nơi làm việc của mình nữa,tạm thời sẽ rời xa Bắc Kinh một thời gian, cho nên bây giờ....mình có thể cùng cậu uống một ly rượu chia tay không? "

P/s:Thôi anh ơi đừng uống 😥