Ái Tình Độc Chiếm [Bác Chiến]

Chương 44: Đến sau

Về phía Vương Nhất Bác, thấy biểu tình người trước mặt như vậy nhất thời cũng không suy đoán được gì,con người cậu trước nay  đơn giản, tâm tính nữ nhân lại vốn phức tạp như vậy đương nhiên là không thể một giây một phút là có thể hiểu được. Có lẽ vì lý do ấy mà thời gian gần đây cậu luôn khiến Hân Hân khó chịu, cô ấy thường xuyên giận dỗi nhưng cậu lại không cách nào tìm ra được nguyên nhân ,thật sự là vô cùng rất rắc rối.

Nhưng mà khoan đã...

Cô ấy hỏi rằng cậu có nghiêm túc với cô ấy hay không, như vậy chẳng lẽ Hân Hân đang nghi ngờ tình cảm của cậu đối với cô ấy không thật lòng sao?Không có ,thật sự là không có a~.

-"Hân Hân cậu nói mình nghe đi,có phải mình đã làm gì sai rồi hay không? Cậu cứ nói thẳng đi mình sẽ rút kinh nghiệm mà..."

-"Nhất Bác không phải! "_Hân Hân nhíu mày ngắt lời , vỗ nhẹ nhàng lên mu bàn tay của cậu như muốn trấn an người trước mặt sau đó chậm rãi tiếp lời.

-"Nhất Bác cậu không sai,cậu không sai bất cứ điều gì cả.Cậu đối với mình rất tốt, rất chu đáo, cậu ghi nhớ tất cả mọi thứ về mình ngay cả thói quen không ăn được hải sản của mình nữa. Cậu biết không Nhất Bác, mình đã từng  nghĩ rằng  cậu là chính là mẫu người bạn trai hoàn hảo mà không phải đối với riêng mình mà với rất nhiều cô gái khác đều mong muốn có được  ."_Cậu ấy xuất thân danh giá nhưng lại có lối sống tự do và giản dị điều đó càng tạo cho cậu ấy một nét gì đó rất riêng, cô hầu như không tìm ra bất cứ khuyết điểm nào của Nhất Bác, chỉ có điều...

-"Vậy thì vì sao cậu lại đột nhiên hỏi như vậy? "_Vương Nhất Bác đầu óc rối bời, toàn thân lo lắng không yên nhìn cô.Hân Hân bây giờ mới nhẹ nhàng đứng dậy, cô quay lưng về phía cậu chậm rãi bước đến bên ô cửa sổ lớn trước mặt. Trăng hôm nay sáng lắm, gió thổi nhè nhẹ làm lung lay tấm rèm cửa màu  xám nhạt được vén gọn sang hai bên  ,nó đã vẽ lên một  khung cảnh rất thơ.

Hân Hân hôm nay mặc một chiếc váy màu trắng, bờ vai cô mỏng manh, đứng dưới ánh trăng sáng chiếu vào càng trở nên mơ màng và lả lướt,nhưng mà nhìn sao cũng thật cô đơn.

Chất giọng ngọt ngào vang lên dường như mang theo nỗi buồn và một chút dỗi hờn của thiếu nữ.

-"Bởi vì mình cảm nhận được một loại cảm giác rất kì lạ.Rõ ràng mình đang ở cạnh cậu ,cùng cậu vui đùa hạnh phúc nhưng mình lại có cảm giác rất lạc lõng. Nhất Bác mình cũng không rõ nữa  nhưng mình...mình cảm thấy giữa mình và cậu chưa thực sự cùng chung một nhịp đập .Cậu vì mình đã làm rất nhiều thứ mình đương nhiên biết nhưng cậu chưa bao giờ để mình bước vào thế giới của cậu cả....Nhất Bác...chưa bao giờ cả."_Thời gian gần đây cô liên tục cảm thấy khó chịu, khó chịu khi càng ngày cô càng cảm thấy được trong mối quan hệ này Nhất Bác cậu ấy đến chỉ để làm tròn nghĩa vụ của một người bạn trai là chăm sóc cô thật chu đáo , thật sự cậu ấy chưa bao giờ cho cô bước vào cuộc sống của cậu ấy cả.Điều đó khiến Hân Hân thật sự lo sợ, sợ rằng mối tình này từ đầu đã đi sai hướng mất rồi.

Vương Nhất Bác bị dọa một phen cả kinh trong lòng, lập tức đứng dậy tiến về phía cô.Đưa hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai nhỏ xoay người trước mắt lại đối diện với mình.

-"Hân Hân mình chưa bao giờ có ý định là sẽ hờ hững với mối quan hệ này giữa chúng ta cả. Mình chính là thành tâm thích cậu, ngay cả Vương gia mình cũng đã đưa cậu về ,đó không phải là đường đường chính chính để cậu bước vào cuộc sống của mình  sao?"_Chính cậu ban đầu sợ rằng sẽ đem lại cảm giác không an toàn cho cô ấy nên đã để cô ấy về nhà ,ra mắt Chiến ca người thân duy nhất của cậu, như vậy còn không đủ hay sao?

Trịnh Hân Hân mệt mỏi lắc đầu.

-"Nhất Bác mình không phải nói về vấn đề  đó,nếu cậu một mực khẳng định như vậy thì mình hỏi cậu, đối với cậu những thứ nào là quan trọng nhất trong cuộc sống của cậu?Hãy suy nghĩ thật kỹ, thứ mà đối với cậu nó mãi mãi cũng không thể mất đi được đó chính là quan trọng nhất . "

Vương Nhất Bác nhìn cô bằng biểu tình có chút mơ hồ, mông lung suy nghĩ một lúc lâu. Mặc dù cậu không muốn tiếp tục nói về vấn đề này chút nào bởi vì cậu cảm giác rất khó chịu, cậu vốn một lòng nghiêm túc, cô ấy lại gặng hỏi cậu như một tên tội phạm vậy.

Nhưng mà người cũng đã hỏi, lời cũng đã nghe,sao có thể không đáp đây?

-"Đối với mình, từ trước đến nay duy chỉ có hai thứ là quan trọng nhất, một là Mô tô....hai là gia đình ".

Mô tô là sự nghiệp là đam mê của cậu đương nhiên không thể vứt bỏ, còn gia đình chính là nơi tồn tại những người mà cậu yêu quý nhất...đương nhiên không thể mất đi.

Trịnh Hân Hân nghe câu trả lời của cậu ánh mắt cô tức thì biến đổi, biểu tình giống như vừa nghe được một điều mà mình đã đoán ra được từ trước vậy.

-"Gia đình? Là Tiêu Chiến đúng chứ?"

Vương Nhất Bác thoáng chút bối rối nhưng cũng gật đầu. Nhận được cái gật đầu của cậu, cô bất chợt mỉm cười, xoay người hướng nhìn ra cửa sổ ,ánh mắt xa xăm.

-"Vậy thì đúng rồi, chắc cậu vẫn còn nhớ phải không vào hôm sinh nhật cậu mình đã tặng cậu một chiếc mũ mô tô đúng chứ? nó chính là món quà mà mình phải nhờ ba mua từ Pháp về vì đó là phiên bản giới hạn không thể dễ dàng tìm được. Mình đã nói rằng nếu cậu thích món quà này hãy đội nó vào trận đua tiếp theo ,mình rất mong được nhìn thấy cậu mang nó vào khi thi đấu...."_Hân Hân vừa nói giọng của cô cũng không nhịn được mà run run, khi nhớ về những chuyện đã qua kia có vẻ cô bé có chút xúc động rồi . _".....và cuối cùng thì thế nào?mặc dù đã đồng ý với mình nhưng ngay hôm đó cậu lại đội một chiếc mũ màu đỏ hoàn toàn lạ lẫm, hỏi mới biết hóa ra đó chính là quà sinh nhật mà Tiêu Chiến ca ca đã tặng cậu, lúc đó anh ấy bận phải tham gia một ca phẫu thuật quan trọng nên không thể đến xem cậu thi đấu được , cậu muốn dùng chiếc mũ này dành vô địch để gửi cho anh ấy xem. Vậy còn mình thì sao?Nhất Bác mình đã cất công đi đến đợi cậu đến mức vì say nắng mà ngất xỉu, cậu sao có thể đối xử với mình như vậy chứ?"

Âm điệu vang lên ngày càng thổn thức, cô gái nhỏ đem hết thảy uất ức trong lòng nói ra ,trong mắt thoáng chốc đã phủ một tầng hơi nước. Có lẽ đối với một người từ nhỏ đều được thương yêu chiều chuộng như Hân Hân thì việc này có phần khó thế nào chấp nhận được.

Anh ấy xuất hiện trong cuộc sống của cậu ấy hơn 12 năm, nhưng cậu ấy lại không thể để cô bước vào cuộc sống cậu ấy dù chỉ một phút .

Nhất Bác....rốt cuộc là chính cậu vô tình hay là do mình đến quá muộn đây?

p/s Bà con thông cảm, Bo Bo hơi chậm nhiệt phải chờ giải thích mới hiểu :>