Sau cái đêm "Mê loạn " hôm đó, Nhất Bác dường như cũng không nhận ra điều gì bất thường, mà nếu có cậu cũng chỉ nghĩ đó là một giấc mơ,sẽ không bao giờ có thể ngờ rằng vào ngay ngày cậu vừa tròn 18 tuổi, lần đầu tiên nếm trải cảm giác hưng phấn lạ lẫm,đạt đến cao trào của cực khoái ,lại từ miệng của vị ca ca đã ở cạnh cậu ngần ấy năm qua.
Về phía Tiêu Chiến ,anh vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra,vẫn đối với cậu ân cần và dịu dàng như vậy, chỉ là ánh mắt có chút rực lửa hơn ,nồng nàn hơn trước. Một kiểu tình yêu không màn đến lí trí hay phải trái đúng sai ,hết thảy đều hướng về một người.
Thời gian thấp thoáng cũng đã một tháng trôi qua,công việc của anh ở bệnh viện đều diễn ra vô cùng bình thường, chỉ có....chỉ có Vương Đại Thành ,ông ta đang gặp một chút rắc rối thôi....
..................
-"Đây là 50℅ số tiền như đã hứa, chỉ cần cậu làm tốt tất cả những việc tôi giao,số tiền còn lại tôi sẽ chuyển cho cậu đầy đủ"
Tiêu Chiến một tay đưa tiền, tay còn lại thông thả cho vào túi quần ,tựa lưng vào bức tường phía sau.Đối diện anh là một nam nhân hành tung khá bí ẩn, đồ hắn ta mặt đều là màu đen,đội chiếc mũ lưỡi trai che hết gần như một nửa gương mặt mình,nhưng nhìn kỹ một chút vẫn có thể thấy trên gương mặt người đó còn có một vết sẹo rất dài.
Hiện tại anh và hắn ta đang ở trong một con hẻm nhỏ cạnh bệnh viện, trời cũng đã tối nên nơi này rất ít người qua lại. Nam nhân kia nhìn thấy xấp tiền trước mặt thì vô cùng hài lòng đưa tay đón lấy. Trầm giọng lên tiếng.
-"Việc tráo thùng hàng tôi đương nhiên dư sức có thể làm tốt, nhưng bên trong nhà máy không phải nơi mà người lạ có thể tùy tiện ra vào ,anh bảo tôi làm sao phóng hỏa đây? "
Tiêu Chiến nghe thấy cũng chỉ nhàn nhạt mà nhếch mép một cái, chậm rãi tiến về phía hắn,nhẹ nhàng đưa tay vừa giúp hắn chỉnh lại cổ áo vừa nhỏ giọng thủ thỉ bên tai.
-"Cậu yên tâm, đồng phục và thẻ nhân viên của nhà máy tôi sẽ gửi đến cho cậu. Cứ làm tốt việc của mình và nhận tiền thôi....đừng làm tôi thất vọng đấy "_Vừa dứt lời, anh vỗ vai hắn ta vài cái sau đó quay người rời đi.
Tên áo đen nhìn theo dóng dáng người mang chiếc áo blouse trắng phất phới rối khuất dần khỏi con hẻm nhỏ,trong lòng chợt trầm xuống. Trên giang hồ,hắn từng nhiều lần nghe qua người con nuôi thân thế bí ẩn của Vương Đại Thành có gương mặt mị hoặc chết người, bây giờ được diện kiến quả thật không sai.
Lúc nãy xém chút nữa vì biểu tình hờ hững phóng túng của anh ta mà trong lòng xuất hiện ý nghĩ không đứng đắn.Nhưng dù sao đi nữa hắn cũng thừa sức biết được con người này không phải kiểu người nên vây vào.
Bản thân hắn cũng không biết nên lí giải thế nào nữa, chỉ là mặc dù bề ngoài anh ta khoác lên mình chiếc áo bác sĩ thuần khiết như vậy, nhưng ánh mắt lại sắc lẹm như hàng nghìn con dao phóng đến ,tàn nhẫn cứa vào da thịt người đối diện,nhẹ nhàng nắm chặt người đó trong lúc bàn tay.
Con người này bỗng làm trong đầu hắn chợt nảy ra một cái tên thì phải.....là gì nhỉ?
"Flower of the devil" chăng?
Đóa hoa của ác qủy
Sự tàn độc ẩn sau vẻ ngoài thuần khiết và mê hoặc ,loại người này so với một tên trùm khủng bố hay kẻ gϊếŧ người máu lạnh còn nguy hiểm hơn gấp vạn lần.
.................
Và sao ngày hôm đó, những rắc rối cứ thế liên tục ập đến khiến Vương Đại Thành lao đao không ít. Đầu tiên là nhà máy không may phát hỏa,thiêu trụi phân nửa các máy móc thiết bị đắt tiền, còn vô tình làm cho một công nhân ở đó bị thương. Nguồn hàng vì thế nên không thể đủ để xuất đi ,bắt buộc ông ta phải nhập thêm từ nơi khác về, khiến cho chi phí tiêu hao tăng lên đáng kể.
Tiếp đó, số thuốc ít ỏi được làm ra đang trên đường vận chuyển lại bị tráo hàng ,đổi thành thuốc giả khiến Vương Đại Thành sau đó liền bị cảnh sát sờ gáy. Cũng may ông ta dùng một số tiền lớn để giải quyết êm đẹp mọi chuyện, anh cũng không quan tâm lắm vì cái anh cần chính là khiến ông ta vì những rắc rối này mà ngày càng mệt mỏi, căng thẳng ,tinh thần sa sút,đến lúc đó.....Vương Đại Thành chắc chắn rất sẽ cần người làm con như anh .
Đương nhiên anh sẽ không ngần ngại mà làm hết sức mình, để có "giúp" ba mình một tay rồi .
*Cạch *
-"Ba,con vào được chứ?"
Tiêu Chiến nhẹ nhàng hé cánh cửa phòng làm việc, nhỏ giọng nói vọng vào trong .Vương Đại Thành mệt mỏi buông chiếc bút xuống, lên tiếng.
-"Tiêu Chiến đó hả?con vào đi"
Được sự cho phép của ông, anh nhanh chóng bước vào với một tách trà nóng trên tay,sau đó liền đưa nó đến trước mặt ông.
-"Ba uống một chút trà đi,thời gian qua tòan thấy ba dùng rượu và cà phê không thôi , như vậy không tốt cho sức khỏe đâu "_Giọng nói anh phát ra nhè nhẹ, hết thảy đều là ân cần và quan tâm.Vương Đại Thành gật đầu một cái, cũng đưa tay đón lấy ,ánh mắt ông hiện tại vô cùng mệt mỏi mỏi ,xung quanh đều đã xuất hiện quần thâm.
-"Ta cũng đâu muốn để bản thân sa sút như vậy chứ,công việc làm ăn dạo này khó khăn quá khiến đầu ta thật sự sắp nổ tung rồi "_Ông biết bản thân mình hiện tại đang bị stress rất nặng, vì thế mới tìm đến rượu bia để giải khuây một chút ,không ngờ không có tác dụng ngược lại còn khiến tinh thần trì trệ hơn nữa.
Tiêu Chiến nghe thấy thì liền chậm rãi ngồi lại đối diện với ông, trong túi áo lấy ra một lọ thủy tinh.Trong đó chứa một dung dịch màu vàng nhạt óng ánh .
-"Nếu ba vì thấy đầu óc căng thẳng mà dùng bia rượu quá nhiều cũng không giải quyết được vấn đề đâu, con nghĩ cái này sẽ giúp được cho ba đấy "_Trong mắt Tiêu Chiến thoáng xẹt qua một tia nguy hiểm ,Vương Đại Thành...thời của ông nên kết thúc rồi, tôi sẽ cho ông một thế giới mới thú vị hơn. Hãy chôn vùi mình ở đó.......và để lại Nhất Bác cho tôi.
-"Đây là gì?"_Vương Đại Thành nhíu mày nhìn vào vật nhỏ trên tay anh.Tiêu Chiến cũng thuận tay đưa đến gần ông hơn, từ tốn giải thích.
-"Gần đây bệnh viện chúng ta đều nhờ vào nguồn nhập khẩu từ nước ngoài, nhờ vậy con mới tình cờ phát hiện được loại thuốc này.Nó có thể giúp giảm căng thẳng, làm cho tinh thần thoải mái hơn, ba sẽ thích nó đấy. "
Vương Đại Thành không nói gì chỉ im lặng đánh giá thứ chất lỏng trên tay anh.Biết được con người này không phải loại người ngu ngốc vừa nói đã tin Tiêu Chiến mới mỉm cười tiếp lời.
-"Ba cứ yên tâm, hàm lượng thuốc trong này rất ít sẽ không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của ba đâu, con đã xem qua rồi.Chiến Chiến chỉ muốn tốt cho người thôi, nếu như ba không muốn con lập tức đem đi"_Khi anh thu tay định đưa nó trở về trong túi áo thì bất ngờ lại bị người trước mặt ngăn lại.
-"Khoan....thôi...thôi đành vậy, đầu ta sắp nổ tung rồi,cứ dùng thử xem sao"
P/s:Truyện đã đi đến đây toi muốn xin mọi người có thể cho một chút cảm nghĩ không?Tất cả mọi ý kiến tôi đều tiếp nhận hết, cứ yên tâm nhé ❤
Truyện có vẻ ra hơi chậm vì tôi bị phân tâm bên Nam Hài 2,nhưng sẽ cố gắng điều tiết lại và hoàn thành thật tốt, cảm ơn mọi người đã ủng hộ