Ái Tình Độc Chiếm [Bác Chiến]

Chương 7: Vết roi

Nhìn thấy bé con khó chịu ,anh định tiến đến ngăn lại thì nữ hầu kia đã chặn lên phía trước,  khinh bỉ mà liếc nhìn anh.

-"Hừ đúng là không biết thân biết phận ?dám cả gan dẫn cậu chủ ra ngoài như vậy để xem lần này ông chủ trừng phạt mày thế nào "_Vừa dứt lời liền nhanh chóng kéo Nhất Bác vào bên trong,bé con vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra,trừng phạt? Sao lại trừng phạt?

Anh từ đầu đến cuối vẫn đứng chôn chân tại chỗ, sau khi thấy hai người kia khuất sau cánh cửa mới chậm rãi bước vào ,biểu tình vô cùng bình thản thậm chí còn không có bất kỳ sợ hãi nào hiện hữu trên gương mặt .

Vậy là Ba mẹ đã về, lần này có lẽ thật sự không thoát được rồi, trốn tránh hay sợ hãi thì có ích gì chứ,chuyện anh làm anh sẽ chịu trách nhiệm.

Nhanh chóng sải bước thật nhanh để tiến vào bên trong,vừa đến nơi đã thấy Nhất Bác đang được mẹ Vương ôm lấy, còn ba Vương thì trông vô cùng căng thẳng, chắc hẳn là đang rất tức giận đi.Thấy anh bước đến, tất cả bọn họ bao gồm cả người hầu trong nhà đều nhìn anh bằng ánh nhìn như một kẻ tội đồ vậy. Duy chỉ có Nhất Bác là vô tư không hề biết Vương Đại Thành sắp sửa nổi trận lôi đình với anh rồi .

Tiêu Chiến chậm rãi bước đến trước mặt ông.

-"Thưa ba..."

*Bốp*

Một cái tát thô bạo rơi xuống gương mặt trắng nõn khiến phần da mềm mại dần dần đỏ lên. Nhất Bác thấy ba ba đánh anh,mắt nhỏ kinh sợ đến mức chấn động, cậu định nhào đến đó thì đã bị mẹ Vương giữ lại mất rồi. Bà dùng hai tay nhất bỏng cậu lên hướng lên tầng hai phía trên, Nhất Bác trong vòng tay mẹ Vương không ngừng dãy dựa khóc lớn.

-"Thả con xuống, sao ba ba lại đánh Chiến ca?ba ba không được đánh Chiến ca!!!"

Thấy con bắt đầu khóc lớn, mẹ Vương xót ruột nhẹ giọng nhắc nhở.

-"Con nói bé thôi, ba con đang rất giận, mau lên phòng đi ,chuyện này ca ca con sai cứ để ba con răn dạy "

Nhất Bác ngay lúc này cậu mới ý thức được, hóa ra cậu đã hại anh rồi ,vì cậu không hiểu chuyện vòi vĩnh anh ấy dẫn cậu ra ngoài chơi  mới  khiến ba tức giận như vậy, Chiến ca....anh ấy sẽ không sao phải không?

-"Mama mau thả con xuống, là Nhất Bác sai ,Nhất sẽ nhận lỗi với ba"_Cậu khi bị ma ma đưa đến chiếc giường quen thuộc thì càng không ngừng dãy dụa hơn nữa khiến bà vô cùng đau đầu.

-"Nhận cái gì mà nhận chứ,ba con sẽ không nỡ đánh con đâu. Với lại tuổi của con một roi thôi cũng đã chịu không nổi rồi, ngoan ngoãn mà ở trong này cho ma ma biết không? "

-"Nhưng...nhưng...mama!!"

*Cạch *

Cậu còn chưa kịp phản ứng bà đã nhanh tay ra ngoài khóa cửa lại mất rồi.

Bên dưới, không khí vẫn vô cùng căng thẳng ,anh sau khi hứng trọn cái tát mạnh bạo kia đầu óc cho chút choáng váng,chân loạng choạng đứng sắp không còn vững nữa .Bên má đau rát đến sưng đỏ nhưng vẫn cố gắng một lần nữa đứng lại ngay ngắn trước mặt ông. Vương Đại Thành lạnh lẽo nhìn anh nghiến răng ken két.

-"Tiêu Chiến, ta đã nói với con bao nhiêu lần? Hôm nay con lại dám đưa Nhất Bác ra ngoài như vậy có biết là bao nhiêu nguy hiểm không?Con làm ca ca nó mà như thế đó hả "

Anh trước lời trách mắng của ông đều một mực lắng nghe,nhẹ cúi đầu .

-"Là lỗi của con thưa cha,con sẽ chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình "

Vương Đại Thành mắt hằn lên tia máu, ngón tay chỉ thẳng vào anh.

-"Được, được lắm! Người đâu,lấy roi ra đây "

Vẻ điềm tĩnh và đôi mắt bất cần của anh ngày thương lấy lòng ông bao nhiêu thì ngay lúc này thật sự càng khiến ông tức giận bấy nhiêu  . Nữ hầu A Ly hoảng loạn chạy đến hai tay đưa lên cho ông một cái roi dài,sau đó liền biết điều mà lui về phía sau đứng cùng những người khác để xem trò vui trước mắt .Họ đầu thì cúi xuống nhưng mắt vẫn liếc nhìn nhau khoái chí vô cùng.

-"Qùy xuống !!!"

Giọng Vương Đại Thành quát lớn khiến tất cả mọi người đều run sợ, ông bình thường đúng là nho nhã thật nhưng mỗi khi tức giận hoặc nghiêm túc đều trông vô cùng đáng sợ. Tiêu Chiến nghe thấy liền thuận ý lập qùy xuống dưới chân ông, trên gương mặt vẫn không biểu tình một chút cảm xúc nào.

*Chát*

Tiếng  roi đầu tiên va vào da vang lên thật  chói tai,trên lưng anh có thể cảm nhận được rõ ràng một đường đau rát chạy ngay qua.Gương mặt nhỏ xinh đẹp vẫn lãnh đạm và bất cần, không hề biểu lộ tức giận hay đau đớn, thân thể Tiêu Chiến vốn mỏng manh ,sức khỏe cũng tương đối yếu ớt, với một đứa trẻ 15 tuổi thì cư nhiên chịu không nổi phải òa khóc mới phải.Nhưng ngược lại, tâm hồn và da thịt anh giống như chai sạn và hóa đá vậy, biểu tình rực rỡ nhất của anh chỉ khi trước mặt của bé con kia mới rõ ràng mà thôi.

*Chát*

*Chát*

*Chát*

Tiếng roi tiếp tục vang lên trong không gian  im lặng đến đáng sợ. Các người hầu trong nhà đều đứng lùi sang một bên đến thở cũng không dám thở mạnh. Mẹ Vương nãy giờ đã xuống dưới nhà,nhưng cũng chỉ lẳng lặng ngồi phía sau,bà không phải không muốn can nhưng đứa nhỏ này quả thật quá lớn mật,dám một thân một mình dẫn bảo bối của bà ra ngoài lâu như vậy, nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?Vẫn nên để lão gia giáo huấn một chút sau này sẽ dễ bảo hơn.

Gần 20 phút trôi qua,chiếc roi đánh xong cái cuối cùng trên tấm lưng nhỏ bé rồi rốt cuộc cũng dừng lại ,Vương Đại Thành buông chiếc roi xuống đất, lòng bàn tay to lớn cũng ửng đỏ lên rất nhiều đủ để biết ông đã thật sự dùng sức như thế nào .

Tiêu Chiến vẫn một mực qùy bên dưới, hai bàn tay bấu chặt vào nhau đến giờ phút này mới thả lỏng ra đôi chút. Vương Đại Thành thở dài một hơi ngồi lại ghế sô pha.

-"Được rồi, con mau lên phòng đi sau này nên nhớ kỹ,đừng hành động tùy tiện nữa. "_Đứa nhỏ này rất có tố chất nhưng hành động lại theo cảm tính, không suy nghĩ trước sau thật sự khiến ông có chút đau đầu.

Tiêu Chiến sau khi được phép, mới run run đứng dậy cúi đầu với ông.

-"Con đã biết ,thưa cha"_Ngay sau đó anh cũng không náng lại thêm nữa mà chậm rãi lết tấm thân đã đau đến rã rời mà bước lên phòng.Khi đi ngang qua A Ly,A Mẫn và A Tâm còn nghe văng vẳng tiếng họ xì xào...

-"Loại ngèo hèn đốn mạt mà thật sự tưởng mình xuất thân từ Vương gia sao?"

-"Tôi dị ứng với nó quá đi mất "

-"Này,hai cô bé họng thôi "

Tiêu Chiến nghe hết tất cả, nhưng hết thảy anh cũng chỉ để ngoài tai,thẳng tiến lên phòng của mình.Đau đớn từ tấm lưng truyền đến khiến anh di chuyển có chút khó khăn, đưa cánh tay vừa mở cửa bước vào,liền tức thì có một bóng đen vụt về phía anh.Ngay lúc đó,dưới chân Tiêu Chiến đã cảm nhận được một cơ thể mềm mại ấm nóng bao lấy. Anh đưa mắt nhìn xuống liền đập vào mắt mình là hình ảnh Vương Nhất Bác với gương mặt tèm lem nước mắt ngước nhìn anh.

-"Chiến ca,anh...anh không sao chứ?"

Tiêu Chiến mỉm cười dịu dàng ngồi xuống, anh quả thật là một kẻ giỏi che giấu, từng cử động hiện tại đều khiến cơ thể đau đến thống khổ nhưng gương mặt lại vô cùng bình thản, biểu tình mượt mà đến mức không ai dám tin anh lại trải qua một trận đòn khủng khϊếp vừa rồi.

-"Anh không sao,ba không có đánh anh mà chỉ mắng anh vài câu thôi. Em đừng lo ha."_Tiêu Chiến đưa tay nhẹ lau đi nước mắt trên mặt cậu .Nhìn người trước mắt vì mình mà rơi lệ trong lòng đã sớm nở hoa.

-"Đệ....đệ xin lỗi, vì Nhất Bác mà ca ca mới bị mắng như vậy, là Nhất Bác không tốt "

Vương Nhất Bác nói với anh bằng âm điệu rất nhỏ,giống như là đang thú tội vậy. Tiêu Chiến ngay sau đó chỉ chậm rãi ôm cậu vào trong lòng, mắt trở nên xa xăm hơn hẳn.

-"Chẳng phải anh đã nói rồi sao?Chỉ cần là em muốn, anh nhất định sẽ không bao giờ từ chối "

Đã qua bao nhiêu năm rồi, khát khao ở cạnh Nhất Bác trong anh càng mãnh liệt, và hiện tại có lẽ....anh đã không thể sống mà thiếu bé con này được nữa rồi.

Năm đó Tiêu Chiến 15 tuổi, Nhất Bác 9 tuổi.

Anh trong tâm vẫn một mực khẳng định vị trí của Nhất Bác ngày càng sâu đậm hơn.

Còn Nhất Bác, lần đầu tiên trong cuộc đời cậu biết thế nào là đau lòng, cậu cảm thấy có lỗi khi vì mình mà ca ca mới bị mắng như vậy mà hoàn toàn không biết, đằng sau lời nói dối ấy là những vết roi chi chít, đau đớn tột cùng.