Quả đúng như lời hứa, thời gian sau đó cuộc sống anh như bước sang một trang mới vậy, họ thật sự xem anh như một thành viên trong gia đình. Vương Đại Thành cho anh đến học tại một trường cấp 2 có tiếng tại Bắc Kinh, mẹ Vương biểu tình hôm đó rõ ràng không đồng thuận cho lắm nhưng hiện tại đối với anh cũng vô cùng tốt. Nhưng dù sao đi nữa anh với họ vẫn không phải ruột thịt gì đương nhiên tình thương cho Nhất Bác là đặc biệt nhiều hơn rồi. Anh không những không vì điều đó mà ghen tị,ngược lại còn rất vui nữa, anh muốn Nhất Bác được trưởng thành trong đầy đủ tình thương của ba mẹ....cái mà cả đời anh cũng không thể nào có được ,anh muốn em ấy sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này.
Ba Vương tuy không để anh phải thiếu thốn bất cứ thứ gì nhưng cách ông ấy răng dạy anh cũng vô cùng nghiêm khắc. Nhất Bác mặc dù còn nhỏ như thế mà đã được ông thuê gia sư về dạy, đương nhiên đối với anh cũng không ngoại lệ, mà còn có phần dày đặc hơn nữa. Ông ấy luôn hướng cho anh làm sao để trở thành một người thành đạt và danh vọng giống như ông ấy ,ngay cả Nhất Bác cũng được ông uốn nắn ngay từ nhỏ như vậy. Mặc dù đối với bé con dĩ nhiên ông không quá nặng tay như anh,nhưng bản thân anh cũng không để tâm lắm cho việc đó.Đơn giản vì ông ấy đã chịu đón nhận anh vào Vương gia để anh có thể được ở cạnh Nhất Bác, chỉ như vậy thôi. Còn lại khó khăn thế nào, anh đều có thế chịu đựng hết.
Hiện tại đã tới một ngày chủ nhật qúy báu, anh và Nhất Bác đều được rãnh rỗi nên quyết định ra ngoài sân vườn chơi một chút. Ba mẹ phải tham dự một buổi tiệc nào đó nên đã ra ngoài từ rất sớm rồi ,ở nhà hiện tại chỉ còn ba nữ hầu và một bà bếp thôi. Nhắc đến ba nữ hầu đó anh mới chợt nhớ, từ lúc anh vào Vương gia đến nay cũng đã được vài năm rồi nhưng họ đối với anh dường như cũng không có thiện cảm lắm nếu không muốn nói là chán ghét, có lẽ là vì thân phận không đường hoàng này của anh đã khiến họ khó lòng mà chấp nhận, nhưng anh thật sự cũng không để tâm lắm. Có những lúc họ đối với anh đúng là có phần hơi quá phận nhưng anh cũng nhắm mắt mà cho qua thôi, Nhất Bác cũng từng nói với anh bé con rất chán ghét bọn họ ,ngoài ba mẹ và anh ra bé con tất cả đều không muốn chơi với ai trong nhà này, thà rằng lủi thủi chơi một mình thôi . Cũng may,cũng may anh xuất hiện kịp lúc nếu không không biết ông trời con ấy phải trốn đi chơi đến khi nào nữa đây nữa.
-"Chiến ca, chúng ta lấy mô tô ra chơi đi có được không? "
Vương Nhất Bác buồn chán nghịch chân mình xuống nước của cái hồ bơi to lớn ở giữa sân. Tiêu Chiến chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nheo má cậu.
-"Không được, lỡ ai thấy thì làm sao?Chẳng phải đây là bí mật của hai chúng ta còn gì"_Rõ ràng còn dặn đi dặn lại anh là không được cho ai biết việc cậu lén ba chơi mô tô ,vậy mà mới đây đã quên nhanh như vậy .
Nhất Bác nghe anh nói mới chợt nhớ ra vấn đề ,nhưng thật sự chơi trong phòng hoài cậu cũng chán lắm rồi a~.
Buồn bực mà đung đưa đôi chân trắng trắng tiếp tục nghịch nước, anh chỉ ngồi bên cạnh nhìn cậu, bất chợt bên ngoài cổng vang lên một giọng nói khiến cả hai chú ý.
-"Công viên trò chơi Disney xin đón chào qúy khách!!!! "
-"Công viên trò chơi Disney mở cửa 24/24 hân hạnh phục vụ qúy khách!!! "
Cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều đồng loạt nhìn ra,bên ngoài một người nào đó đang mặc bộ đồ thú hình con thỏ màu trắng vừa đi vừa phát tờ rơi ra khắp đường .Nhất Bác vừa thấy, không biết vì sao,ngón tay lại chỉ thẳng vào con thỏ mà nói lớn.
-"Chiến ca kìa"
-"Anh?"_Tiêu Chiến khó hiểu hỏi lại, con thú kia thì có gì giống anh?
Vương Nhất Bác cười híp mắt gật đầu.
-"Phải, nó cũng có một nốt
ruồi gần miệng giống như anh vậy.A!!răng cũng rất giống a~ "
Tiêu Chiến bật cười, hóa ra "nốt ruồi " giống hệt anh mà cậu nói chính là một vết bẩn nhỏ dưới miệng của con thỏ kia.Một vết màu đen nhỏ rất giống nốt ruồi nên mới làm bé con liên tục đến anh như vậy .
Một lúc sau khi người đó đi qua,Nhất Bác liền nắm lấy tay anh lắc lắc.
-"Chiến ca,thỏ thỏ lúc nãy nói là có công viên trò chơi phải không? Đệ cũng muốn đi"_Cả Ba ba và ma ma lúc nào cũng bận rộn, không bao giờ dẫn cậu đến đó cả.
Tiêu Chiến nhìn cậu trầm tư một chút nhưng cũng không từ chối.
-"Được, nhưng phải xem nó có gần đây không đã"_Vừa dứt lời, anh đứng dậy tiến đến mở cổng bước ra ngoài, đưa tay nhặt một tờ rơi mà con thỏ lúc nãy để lại. Nhất Bác cũng lon ton theo phía sau anh,trên đó có để địa chỉ cụ thể và ảnh minh họa trông có vẻ rất thú vị.
-"Nơi đó cũng gần đây thôi "
-"Thật sao ?Chiến ca vậy chúng ta đi nha"_Ánh mắt Nhất Bác tràn ngập chờ mong khiến cho anh cũng không nỡ mà cự tuyệt cậu.
-"Ừm"
Tiêu Chiến gật đầu, xoay người đóng cổng lại cẩn thận, bên trong vẫn không ai biết gì về ý định của hai người. Anh nắm chặt tay Nhất Bác sau đó vừa đi vừa nhìn vào tờ rơi kia để tìm đường, bên gốc trái cũng có vẽ sẵn bản đồ khu vực gần công viên nên dễ dàng hơn cho anh một chút.
Cả hai cuốc bộ chỉ khoảng 10 phút liền thấy một cái cổng cầu vồng thật lớn phía bên trái, có chữ "Công viên trò chơi Disney". Nhất Bác vừa đến nơi hai mắt đã sáng rỡ,lon ton kéo tay anh chạy đến chỗ này rồi lại đến chỗ kia vô cùng hào hứng.Nơi này được tổ chức với quy mô nhỏ nên giá vé của mỗi trò chơi cũng tương đối vừa túi tiền, anh có mang theo một ít tiền tiêu vặt cũng đủ để Nhất Bác chơi một vài trò em ấy thích. Bản thân anh thì chỉ lẳng lặng theo phía sau cậu thôi, anh vốn không hứng thú lắm với những nơi nhộn nhịp thế này nhưng vì cậu thích nên anh sẽ dẫn cậu đi.Thật mong có thể về nhà trước khi bị phát hiện, ba mẹ chắc chắn không bằng lòng khi anh tự tiện dẫn cậu đi thế này nhưng nếu họ thật sự có nổi giận, anh sẽ thay Nhất Bác chịu trách nhiệm, không sao cả.
-"Chiến ca,đệ muốn chơi trò đó"
-"Được thôi "
Giữa không gian nhộn nhịp và tràn ngập màu sắc rực rỡ ,có hai thân ảnh một lớn một nhỏ mãi mê chơi đùa, không hề biết thời gian vẫn đang chầm chậm trôi qua,đến khi nhìn lại thì trời đã sắp sửa sụp tối mất rồi .
Vài tiếng sau...
Bầu trời đã bắt đầu tắt nắng, Tiêu Chiến cảm thấy có lẽ anh và cậu cũng nên đến lúc trở về rồi, nếu còn ở đây thêm nữa chỉ sợ xảy ra chuyện lớn mất. Nghĩ vậy, anh nhẹ nhàng đi đến vỗ nhẹ lên lưng của Nhất Bác đang mãi mê cưỡi trên lưng con ngựa bằng gỗ bên dưới.
-"Nhất Bác, chúng ta về thôi ba mẹ sẽ lo lắng đấy"
Vương Nhất Bác tuy còn muốn chơi thêm nữa nhưng nghe anh nói vậy nên cũng ngoan ngoãn nghe lời anh mà gật đầu bước xuống . Hai người nhanh chóng rời khỏi công viên và bước về nhà,vẫn là một lớn một nhỏ nắm tay nhau tung tăng trên đường phố, một khung cảnh bình yên đến lạ.Họ nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập ,ánh hoàng hôn nơi đó thật rực rỡ,nó có chút ảm đạm mà cũng thật lung linh.
*Cạch *
Cánh cổng lớn vừa được mở ra,anh để Nhất Bác bước trong vào rồi mới cẩn thận đóng cửa lại, trời hiện tại cũng đã sụp tối, đèn cũng được mở lên gần hết rồi. Tiêu Chiến vừa xoay người định bước vào trong, tức thì A Ly một nữ hầu từ trong nhà bất chợt bước ra,vừa thấy anh và cậu liền mở to mắt cả kinh, lập tức chạy đến, nắm tay Nhất Bác kéo vào trong.
-"Cậu chủ, cậu đi đâu vậy ?ông bà chủ lo cho cậu lắm đó"
-"Tôi đi đâu thì cần chị quản?không muốn, bỏ tay ra!"_Vương Nhất Bác nhíu mày khó chịu cố gắng rút tay ra nhưng không được, cái bà chị này cùng hai người còn lại suốt ngày trang điểm lòe loẹt, túm tụm lại to nhỏ với nhau thật rất đáng ghét. Cậu không thích họ,Ca ca xinh đẹp đâu có trang điểm nhưng cũng đẹp hơn họ gấp mấy trăm lần luôn.