CHƯƠNG 1: DIỆN MẠO CHÂN THẬT
Ký xong hiệp nghị , Hạ Tịch Nghiên tháo cặp kính trên mặt, cũng xõa mái tóc luôn búi lên.
Giờ phút này, mái tóc dài đen nhánh xõa tung, phối hợp với khuôn mặt nhỏ trái xoan, nhìn thế nào cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Khuôn mặt cô không còn cứng ngắc không chút biểu cảm như trước đó, đôi con ngươi trong suốt như lưu ly, giờ này phút này phát ra ánh sáng lấp lánh.
Cuối cùng. Có thể ly hôn tại đây rồi!
Nghĩ tới điều này, Hạ Tịch Nghiên không còn nán lại lâu nữa mà trực tiếpđứng dậy, thay quần áo, bộ quần áo nhà quê ban nấy đã bị vứt lên giường, lúc này, Hạ Tịch Nghiên mặc đầm liền vàng nhạt,
giày cao gót, nhìn vô cùng xinh đẹp cao quý.
Tìm mấy bộ quần áo yêu thích, thu dọn đơn giản một chút, liền kéo vali rời đi.
Mà lúc này, dì Lý đang dọn dẹp, nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên đi xuống, như nhìn thấy một người xa lạ, đây, đây là…mợ chủ của họ!?
Dáng vẻ cô bây giờ hoàn toàn khác biệt với trước đây.
Hạ Tịch Nghiên đi tới trước mặt dì Lý, cười nhìn bà: “Dì Lý!”
“Mợ…mợ chủ!” Dì Lý kinh ngạc một phen, cuối cùng tìm lại giọng nói của mình, nếu cô không mở miệng nói chuyện, dì Lý còn thật sự cho rằng trong nhà có người khác. Hạ Tịch Nghiên cười: “Tôi và Mục Chính
Hi ly hôn rồi, hôm nay tôi liền dọn ra, cảm ơn dì chăm sóc tôi những năm này!” Nói rồi, Hạ Tịch Nghiên gật đầu với dì Lý.
“Không không không, chăm sóc mợ là điều tôi nên làm, nhưng mợ chủ, mợ thật sự muốn đi!?”
Hạ Tịch Nghiên gật đầu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trang điểm nhàn nhạt, nhìn vôcùng tinh tế: “Ừal”
“Nếu, nếu anh Mục nhìn thấy dáng vẻbhiện giờ của mợ, sợ là sẽ không muốn ly hôn…” Dì Lý nhìn Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe thấy lời này, Hạ Tịch Nghiên cười: “Dì Lý, giúp tôi giữ bí mật nhé!”
Cô chính là không muốn Mục Chính Hi biết mới làm vậy!
Cuối cùng, dì Lý chỉ đành gật gật đầu: “Được, vậy mợ sau này phải chăm sóc mình thật tốt!” Dì Lý dặn dò. “Tôi biết rồi, dì cũng vậy!” Hạ Tịch Nghiên nói rồi, vươn tay ôm dì Lý, ở nơi này dì Lý chăm sóc cô tỉ mỉ giống như mẹ cô, phần ân tình này, cô rất cảm kích.
“Được rồi, dì Lý, tôi đi đây!”
“Tôi tiễn mợ…”
“Không cần đâu, tôi gọi xe rồi…đã muộn rồi, dì nghỉ ngơi đi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Cuối cùng, dì Lý chỉ đành gật đầu, tiễn Hạ Tịch Nghiên ra đến ngoài cửa, Hạ Tịch Nghiên nhìn bộ quần áo quê mùa trong tay, trực tiếp vứt vào thùng rác.
Cuối cùng phải nói tạm biệt với những thứ này rồi!
Hạ Tịch Nghiên lên xe, bóng dáng chiếc xe biến mất, dì Lý mới không nhịn được thở dài, trong lòng nghĩ, nếu anh Mục nhìn thấy dáng vẻ này của cô Hạ, nhất định sẽ hối hận.
Mà trong sân bay, Hạ Tịch Nghiên kéohành lý, quay đầu nhìn cảnh đêm rực rỡ trước mặt, tạm biệt, thành phố AI
Tạm biệt, quá khứ của tôi!
Sau đó, dứt khoát đi vào chỗ kiểm tra an ninh.