Lục Chỉ trở về rất nhanh, hắn có thể rút ngàn dặm đất, xé rách thời không, nhưng vì trước khi đi hắn đã bố trí trận pháp để thánh quân không thể trực tiếp từ ngoài xông vào được nên mới bị chậm trễ ở cửa một chút.
Tuy nhiên, dù Lục Chỉ nhanh đến mấy, Văn Nhân Vũ vẫn xử lý xong Cố Bồi Phong trước.
Cố Bồi Phong thật sự là một tên phế vật, dù sống được thêm mấy trăm năm, số tuổi tăng lên, đầu óc lại ngừng phát triển, tu vi thì dựa cả vào mấy viên đan dược, căn bản không hề có sức chiến đấu, ngay cả Cố Kinh Bạch ở kỳ trúc cơ nói không chừng cũng có thể hạ được gã chứ chưa cần phải đến hàng cận thánh như Văn Nhân Vũ.
Động tác của Văn Nhân Vũ rất nhanh, thông qua Cố Bồi Phong tìm ra được vị trí ma tôn Cư Tư đang trốn ở dưới lòng đất ma cung.
Không sớm không muộn, đúng lúc ma tôn Cư Tư vừa đoạt được xác thân thể nhân tạo bản trẻ tuổi của Cố Kinh Bạch, hệ thống chống trộm lập tức được khởi động, khóa chết “tên trộm” là ma tôn Cư Tư bên trong cơ thể, ra không được vào không xong, giãy giụa trong vô vọng. Tranh Ma Lang và cung tên có gắn máy phụ của trợ lý AI đang đặt cạnh nhau, chờ đợi được phát hiện.
Đôi mắt Văn Nhân Vũ đỏ lên, tay cầm kiếm Vấn Quân run rẩy: “Ngươi dám khinh nhục di thể của sư tôn!? Đáng chết!”
Ma tôn Cư Tư bị người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, lúng túng đến cực điểm, nhưng mà gã lại không thể động đậy được, chỉ có thể nằm trơ ra đó không khác gì một bệnh nhân bại liệt. Cái miệng của gã thì cố chấp không chịu rơi xuống thế hạ phong, châm chọc nói: “Ha, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi sẽ phải trả giá vì sự phản bội của mình! Sư tôn? Kẻ như ngươi mà cũng xứng có sư tôn? Nếu không phải vì bị tên tiểu nhân Cố Thị này chắn đường thì sao ta có thể lưu lạc tới bước này? Chết là đáng đời!”
Cố Kinh Bạch nhớ lại, năm đó mỗi khi ma tôn Cư Tư nhìn thấy y đều lộ ra một ánh mắt căm thù, y vẫn luôn không hiểu nổi rốt cuộc vì sao ma tôn Cư Tư trông có vẻ lại hận mình như vậy, bây giờ cuối cùng coi như cũng có đáp án.
Bởi vì Văn Nhân Vũ.
Nhưng rất nhanh Cố Kinh Bạch lại rơi vào một loạt câu hỏi khác, ví dụ như mối quan hệ của Văn Nhân Vũ và ma tôn Cư Tư là gì, y chỉ thu nhận Văn Nhân Vũ làm đồ đệ thôi, tại sao lại khiến ma tôn Cư Tư hận mình đến vậy? Hận đến mức bỏ ra mấy trăm năm cẩn thận tính kế, không tiếc bại lộ cũng phải gửi đi một phong thư kɧıêυ ҡɧí©ɧ Văn Nhân Vũ.
… Chín phần mười đây là một tên mắc bệnh thần kinh.
Năm đó Cố Kinh Bạch không thể hiểu nổi mạch não của ma tu, bây giờ vẫn thế.
Văn Nhân Vũ không muốn phí lời với ma tôn Cư Tư, một tay kết ấn, mang theo khí thế cuồng phong bão táp, muốn bức hồn phách của ma tôn Cư Tư cút ra khỏi di thể của thánh quân Vật Ngã: “Ngươi không xứng được dùng miệng của sư tôn ta nói chuyện!”
Cố Kinh Bạch không thể sống chết mặc bay nữa, đành hiện thân mở miệng ngăn cản: “Chờ đã.”
Phép che mắt mà Thiên Đạo bố trí lên người Cố Kinh Bạch thực ra cũng tương tự như một kiểu ám thị tâm lý, chỉ cần y không lên tiếng, người khác sẽ không nhận thức được là y đang tồn tại ở đó, mà một khi y cất tiếng hấp dẫn sự chú ý của người khác, phép che mắt sẽ tự động mất hiệu lực.
Cố Kinh Bạch với dáng vẻ của một đứa trẻ năm, sáu tuổi bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Văn Nhân Vũ.
Văn Nhân Vũ híp mắt, nhìn đứa trẻ chỉ có tu vi kỳ trúc cơ đột ngột xuất hiện trước mặt mình, dù cho đang bị cảm xúc phẫn nộ chi phối thì hắn vẫn sẽ không bao giờ ra tay với trẻ con: “Con trai của ma quân?”
Cơ thể nhân tạo hiện tại Cố Kinh Bạch đang dùng khá giống ngoại hình của y khi còn bé, còn cơ thể nhân tạo mà y dùng năm đó thì lại giống Cố Thị như đúc, nói cách khác, hai cơ thể nhân tạo hoàn toàn khác nhau, tuy rằng hồn phách là một, nhưng nhờ có thêm sự trợ giúp của Thiên Đạo, sẽ không ai phát hiện ra Cố Kinh Bạch có chỗ nào không đúng.
Chuyện này lúc trước là một điều kiện để che giấu không thể tốt hơn, còn bây giờ…
Cố Kinh Bạch chợt nhận ra, khoảng cách giữa mình và Văn Nhân Vũ chính là ba nghìn năm của Bạch Ngọc Kinh. Bây giờ Văn Nhân Vũ không còn là đồ đệ mà y tự tay nuôi dạy nữa, y cũng không phải là sư tôn của Văn Nhân Vũ. Bọn họ chỉ là phận bèo nước gặp nhau ở ma cung Hỗn Độn này, một người là cận thánh quân mạnh mẽ vô biên không có đối thủ, một người đeo trên lưng thân phận con trai của ma quân. Y không có tư cách yêu cầu Văn Nhân Vũ làm bất cứ điều gì cả.
Cố Kinh Bạch cũng không thể thừa nhận thân phận của mình, ngay tại thời khắc quyết định giả chết rời đi kia, y đã cắt đứt hoàn toàn mọi liên hệ với thế giới này rồi.
Đau dài không bằng đau ngắn, đây là điều y từng nói và phải giữ vững cho đến tận bây giờ.
“Xin đạo tôn hãy nghe ta nói một câu trước, tuy dáng vẻ này của ta không được đáng tin cho lắm nhưng ta vẫn cả gan mong ngài hãy tin tưởng ta, nếu bây giờ để cho hồn phách của ma tôn Cư Tư rời khỏi “cơ thể” của thánh quân Vật Ngã, hậu họa sẽ không thể lường trước.”
Gợn nước phóng ra từ tay của Văn Nhân Vũ cách ma tôn Cư Tư chỉ còn một khoảng ngắn bằng ngón tay út.
Ma tôn Cư Tư hận không thể đón lấy đòn đánh kia để giải thoát cho chính mình.
Khoảng cách ngắn như vậy nhưng đã chú định trở thành mộng tưởng xa vời mà ma tôn Cư Tư chỉ có thể nhìn chứ không thể với tới. Gã tiếp tục không ngừng cố gắng kɧıêυ ҡɧí©ɧ Văn Nhân Vũ, miệng mồm càng ngày càng bốc mùi, không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Nhưng một khi gã cuống lên, sơ hở cũng lộ ra.
“Ngươi muốn ta thả ngươi ra à? Còn lâu.” Văn Nhân Vũ đối nghịch.
Ma tôn Cư Tư cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ là thật, muốn lợi dụng Văn Nhân Vũ là thật, nếu như không có đứa bé kia nhắc nhở thì nói không chừng Văn Nhân Vũ đã sa bẫy rồi.
“Sư tôn một đời anh minh, tính toán không có chỗ nào sai sót, trước khi người ngã xuống hẳn là cũng đã nghĩ tới chuyện có kẻ muốn lợi dụng cơ thể của mình, ví dụ như phường trộm cắp như ngươi, cho nên sư tôn chắc chắn đã chuẩn bị phương án dự phòng. Thế nào? Cảm giác thông minh quá bị thông minh hại thế nào?”
Ma tôn Cư Tư vô cùng phẫn nộ. Gã trốn ở nơi lòng đất tối tăm dưới ma cung không có ánh mặt trời này không biết bao nhiêu lâu, cảm thấy an toàn rồi mới quyết định tiến hành lần đoạt xác thứ hai, nhưng không những không đoạt được mà còn tự tiễn mình vào cảnh lao tù. Cả người gã như bốc lên lửa giận, mắng chửi thánh quân Vật Ngã: “Đồ tiểu nhân hèn hạ!”
Giữa những lời nhục mạ hận thấu trời, Văn Nhân Vũ lại vô cùng bình tĩnh: “Chân nhấc càng cao chứng tỏ bị dẫm phải đinh càng đau, mặc dù sư tôn đã không còn nhưng ta thay người nói với ngươi, cảm ơn sự ưu ái của ngươi.”
“!!!” Quả nhiên là ma tôn Cư Tư càng giận điên lên, bỏ qua phần công kích thánh quân Vật Ngã, quay sang công kích Văn Nhân Vũ: “Cùng lắm chỉ là một tên kiếm nô nho nhỏ! Nếu như không có ta, ngươi đã sớm chết rồi, ta coi trọng ngươi, bồi dưỡng ngươi thành người kiếm của ta là vinh hạnh đời này của ngươi. Một kẻ vô ơn bội bạc! Còn dám đánh cắp kiếm Vấn Quân của ta!”
Cố Kinh Bạch vô thức “à” một tiếng, cuối cùng y cũng đã kết nối được toàn bộ câu chuyện.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, khi Cố Kinh Bạch bản trẻ tuổi mới đến Bạch Ngọc Kinh, bởi vì vị trí hạ cánh sai lầm nên đã rơi trúng một ma khu, y đã giải phóng cho toàn bộ “hàng hóa” bên trong ma khu, bao gồm cả người kiếm đã được chọn như Văn Nhân Vũ, lúc đó Văn Nhân Vũ cũng là “đơn đặt hàng” của một gã kiếm tu.
Không ngờ lại trùng hợp như vậy, ma tôn Cư Tư chính là gã kiếm tu đó.
Hoặc là nói không hẳn trùng hợp mà là kết quả kéo theo. Cố Kinh Bạch cứu Văn Nhân Vũ, dẫn đến việc ma tôn Cư Tư mất đi người kiếm và kiếm Vấn Quân, không thể không từ bỏ kiếm đạo, gia nhập ma đạo. Gã hận chết tên “trộm kiếm” Cố Thị, sau khi thành công trở thành ma tu, gã muốn báo thù nhưng lại phát hiện tuy mình đang dần trở nên mạnh mẽ nhưng Cố Thị lại càng mạnh hơn, thậm chí còn trở thành thánh quân.
Đại thù khó báo, ma tôn Cư Tư chỉ có thể tiếp tục ẩn mình trong nhóm ma tu, tìm cách khơi mào chiến tranh giữa thánh quân và ma quân. Vừa báo được thù, vừa có thể thành thánh, trở thành người mạnh nhất Bạch Ngọc Kinh này.
Ma tôn Cư Tư kể ra cũng rất thông minh can đảm, dám nghĩ dám làm, đáng tiếc…
Thất bại vào phút chót trên tay hệ thống chống trộm của Cục quản lý Thời Không.
Nói thế nào đây? Đã mang vận may cấp E thì tốt nhất không nên tùy tiện hành động, tại sao những nhân vật phản diện lại không thể hiểu đạo lý này cơ chứ? Mệnh của ta thuộc về ta chứ không thuộc về ông trời chỉ là đặc quyền của những vai chính cá Koi mà thôi.
Cố Kinh Bạch thở dài, ánh mắt nhìn ma tôn Cư Tư không khỏi có thêm vài phần thương xót.
Đương nhiên, Cố Kinh Bạch cũng phải tự kiểm điểm lại bản thân mình, hồi còn trẻ y làm việc quá qua loa, không để ý tới những chi tiết nhỏ, ngay cả gút mắc giữa đệ tử của mình và ma tôn Cư Tư mà cũng không nhìn ra.
Ngẫm lại căn phòng chứa linh khí chiến lợi phẩm kia của ma tôn Cư Tư, nguyên nhân gần như cũng đã được giải thích – từ khi mất đi người kiếm của mình, bởi vì chấp niệm quá sâu mà gã đã nhập ma, nảy sinh ham muốn bệnh hoạn với sở thích thu thập vũ khí của người khác làm chiến lợi phẩm. Trước ngày diễn ra trận đại chiến, gã cố ý gửi thư cho Văn Nhân Vũ, nội dung cơ bản có lẽ cũng là mấy lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khoe khoang. Nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy, mắt thấy thành công sắp đến, không nhịn được đi dọa dẫm Văn Nhân Vũ vài câu.
Sau khi nhận được thư của ma tôn Cư Tư, Văn Nhân Vũ mới chấp nhất muốn đi cùng Cố Kinh Bạch, vì hắn sợ ma tôn Cư Tư sẽ tính kế gì đó với sư tôn của hắn.
Chân tướng được giấu trong những chi tiết nhỏ.
Đáng tiếc, rất nhiều năm sau Cố Kinh Bạch mới nhìn thấu những điều này, trước đêm đại chiến ấy ai cũng không nhàn rỗi, thi nhau làm một đống chuyện.
“Ngươi nói xem nên xử trí gã thế nào?” Văn Nhân Vũ làm việc rất quyết đoán, nếu đã phán định ma tôn Cư Tư rất muốn thoát ra khỏi di thể sư tôn mình, đồng nghĩa với việc hành động ngăn cản vừa rồi của đứa bé kia là đúng. Đứa bé không chắc chắn sẽ đứng về phía mình một trăm phần trăm nhưng ít ra nó cũng đối nghịch với ma tôn Cư Tư, Văn Nhân Vũ sẵn lòng bỏ ra thêm tín nhiệm cho đứa bé này.
Kể ra cũng buồn cười, Văn Nhân Vũ vốn dĩ cảm thấy ngoại trừ sư tôn ra thì hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai cả, nhưng đứa bé trước mặt này đã phá vỡ quan niệm của hắn.
E rằng thật sự giống như sư tôn từng nói, thời gian là liều thuốc chữa lành tất cả, hắn cũng đã dần quên đi tuổi thơ đầy vết thương kia.
Văn Nhân Vũ có cảm giác cảnh giới đạo tâm của mình thoáng buông lỏng, sau khi trở về bế quan thêm khoảng năm trăm năm, tăng thêm một cảnh giới nhỏ nữa cũng không thành vấn đề, thực sự là trong họa gặp phúc.
“Ta…” Cố Kinh Bạch đang định nói chuyện.
Ngay lúc này, bậc thầy tiết tấu, ông hoàng lật xe – Lục Chỉ – vội vã chạy từ bên ngoài vào, ôm chầm lấy Cố Kinh Bạch, kiểm tra “thương thế” trên cơ thể y, chỉ lo Cố Kinh Bạch bị thương chỗ nào, hoàn toàn quên mất chuyện Cố Kinh Bạch còn có một cái khoang cứu hộ.
Văn Nhân Vũ tức khắc nổ tung: “Ma quân Hỗn Độn! Ngươi còn sống!?”
Lục Chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, tập trung kiểm tra cho Cố Kinh Bạch trước, trong mắt hắn chỉ có Cố Kinh Bạch là quan trọng nhất lúc này, miệng không ngừng hỏi: “Không sao chứ? Ta vừa nghe Thiên Đạo nói ma tôn Cư Tư ở bên này liền lập tức chạy về. Ngươi làm ta sợ muốn chết. Xin lỗi, ta không nên để ngươi ở lại một mình, đến cùng là ta đã nghĩ thế nào chứ, ta…”
Văn Nhân Vũ chưa bao giờ được nhìn thấy một mặt đầy tình người như vậy của ma quân Hỗn Độn, tay cầm kiếm lâm vào chần chừ.
Lục Chỉ đã cản lại tất cả ma tu muốn đi vào trong đại điện, còn bố trí thêm một vòng trận pháp, không cho ma tôn Cư Tư có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào, bây giờ gã thật sự chạy đằng trời. Sau khi kiểm tra xong cho Cố Kinh Bạch, lúc này Lục Chỉ mới ý thức được tình cảnh hiện tại, hắn bắt đầu cố gắng che giấu, vừa ôm Cố Kinh Bạch vừa nói với Văn Nhân Vũ: “Ta vừa là ma quân Hỗn Độn, vừa không phải là ma quân.”
Mặc dù trong lòng Văn Nhân Vũ rất căm thù ma quân nhưng hắn cũng phân biệt được rõ ràng, nếu như ma quân thật sự còn sống thì căn bản hắn không có khả năng còn đứng được ở chỗ này nói chuyện. Cận thánh và thánh quân mặc dù chỉ khác nhau một cảnh giới nhưng cũng là sự khác biệt giữa thần tiên và người phàm, là tu sĩ và Thiên Đạo, cho dù là Văn Nhân Vũ đi chăng nữa thì cũng không thể kiên trì nổi một chiêu trước mặt ma quân Hỗn Độn, nói cách khác, hắn vẫn còn sống, chứng minh thái độ của đối phương rất thân thiện rồi.
Văn Nhân Vũ nhanh chóng thông suốt: “Ngươi là thiện thi của ma quân?”
Con đường để tu sĩ trở thành thánh có rất nhiều, “trảm tam thi” cũng là một cách trong số đó. “Tam thi” trong văn hóa Đạo giáo đại diện cho ba “du͙© vọиɠ” của con người, quá trình bỏ đi thiện thi, ác thi và bản ngã thi chính là quá trình chặt đứt những chấp niệm lớn nhất của mình, trảm xong tam thi, đăng thành thánh vị.
Con đường ma quân Hỗn Độn trở thành thánh trước nay vẫn luôn là một bí mật, nếu đi theo con đường kia thì xuất hiện thiện thi cũng là một suy đoán hợp lý.
Lục Chỉ và Cố Kinh Bạch đồng lòng cho bạn nhỏ học sinh giỏi Văn Nhân Vũ điểm tối đa, được đấy, bọn tôi đang rất cần kiểu người không cần đưa ra lời giải thích mà vẫn có thể tự thông như cậu đây, thằng nhóc này cũng có tiền đồ lắm.
Lục Chỉ vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Ta cần hỏi ma tôn Cư Tư một số chuyện, chờ ta làm xong, đảm bảo sẽ trả lại cho ngươi một di thể sư tôn sạch sẽ, đồng ý không?”
“Ta muốn được đứng bên cạnh nhìn.” Sự tín nhiệm Văn Nhân Vũ dành cho Lục Chỉ không bằng được với Cố Kinh Bạch.
Lục Chỉ nhìn về phía Cố Kinh Bạch, sau khi nhận được một ánh mắt cho phép hắn mới quay sang gật đầu đồng ý với yêu cầu của Văn Nhân Vũ, rồi hắn đặt câu hỏi với ma tôn Cư Tư: “Ngươi đã làm gì?”
Vốn dĩ ma tôn Cư Tư rất sợ ma quân Hỗn Độn, mà giờ khắc này lại nghe Lục Chỉ đặt câu hỏi như thế, gã đột nhiên nhận ra một điểm mấu chốt. Đối phương có điều muốn biết, gã có thể lợi dụng cơ hội để đàm phán, dù cho gã thực sự không biết mình đã làm gì mà lại khiến ma quân Hỗn Độn để ý như vậy, là đang lừa mình hay là đang đặt bẫy gϊếŧ mình?
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Lục Chỉ bụng dạ nham hiểm, cong môi nở nụ cười: “Không sao, soát hồn một lúc thì cái gì cũng sẽ có.”
Ma tôn Cư Tư cười khẩy: “Ngươi cho rằng ta không biết đường đề phòng chiêu ấy à?”
Ở bên phía đạo môn, soát hồn tốt xấu gì cũng vẫn còn một tấm màn che “quá tàn nhẫn” nên ít người trực tiếp dùng – ít nhất là sẽ không dùng một cách lộ liễu, nhưng bên phía ma môn thì bình thường như cơm bữa, đơn giản là để giám sát kẻ địch, thu thập thông tin. Nhiều người dùng, phương pháp phòng bị cũng nhiều hơn, so đấu lẫn nhau, cả cộng đồng cùng tiến bộ, đến ngày hôm nay, đối với một ma tu thành danh đã lâu như ma tôn Cư Tư, số cách mà gã góp nhặt được để khiến kẻ khác không thể soát hồn mình đã là hơn người bình thường rất nhiều rồi.
“Ngươi cho rằng ta không có cách nào hóa giải à?” Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang qua tường, ngươi phòng, ta phá, so xem ai có kiến thức rộng rãi hơn, tư duy vượt trội hơn.
Cố Kinh Bạch nhìn hai tên kia vòng vo quanh quẩn, thật không khác gì một con búp bê Matryoshka*.
(*Loại búp bê lật đật bên trong có rất nhiều con nhỏ hơn nổi tiếng của Nga)
Thực ra không cần phải hao tâm tổn sức như vậy, suốt thời gian qua điều mà Cố Kinh Bạch sầu lo chỉ là vấn đề có tìm được ma tôn Cư Tư hay không thôi, chứ không phải là tìm được thì làm sao để biết gã đã làm gì, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu y đã có cách giải quyết chuyện đó rồi, y không thể không ngắt lời Lục Chỉ: “Được rồi, đừng nghịch nữa.”
Lục Chỉ cái gì cũng tốt, chỉ phiền nhất là thói quen đùa giỡn con mồi này, khiến Cố Kinh Bạch liên tưởng tới một con mèo đang vờn chuột, tại sao không thể ra một đòn trí mạng luôn đi mà nhất định cứ thích trêu chọc đối phương một phen trước? Niềm vui tăng thêm nhưng cũng đồng nghĩa với việc khả năng gặp phải vấn đề bất ngờ cũng tăng thêm.
Cố Kinh Bạch thật sự rất ghét những bất ngờ xuất hiện ngoài phạm vi khống chế của mình.
Lục Chỉ biết rõ tính tình của Cố Kinh Bạch, màn giải trí của hắn chỉ có thể chấm dứt tại đây, hắn nhìn ma tôn Cư Tư bằng một ánh mắt ngập tràn tiếc nuối. Ánh mắt này khiến ma tôn Cư Tư nổi hết cả da gà, lông tơ dựng đứng, gã chưa bao giờ được nhìn thấy ánh mắt này ở chỗ ma quân Hỗn Độn, theo phản xạ hét lên: “Không! Ngươi không phải là ma quân Hỗn Độn!”
Tuy không biết người trước mặt này thực sự là ai nhưng khí thế của đối phương lộ ra sự biếи ŧɦái xấu xa, ánh mắt nguy hiểm kia còn đáng sợ hơn ma quân Hỗn Độn cả nghìn lần.
“Ngươi rốt cuộc là ai?!”
Lục Chỉ hài lòng, ở mấy giây cuối vẫn có thể dọa được ma tôn Cư Tư làm hắn cực kỳ vui vẻ. Lục Chỉ mỉm cười, phun ra câu cửa miệng thiếu đòn: “Ngươi đoán xem.”
Ma tôn Cư Tư làm sao mà đoán nổi.
Cố Kinh Bạch cầm lấy cây cung đặt bên cạnh tranh Ma Lang lên, gõ gõ mấy cái, dùng tinh thần lực thuận lợi kết nối với máy phụ của trợ lý AI: [Có đó không?]
Bên trong máy phụ không còn là một phiên bản trợ lý AI hoàn chỉnh nữa mà chỉ còn lại một hệ thống bán AI, nhờ sự trợ giúp của tinh thần lực, lập tức tự khởi động máy: [Máy phụ số 8 của trợ lý AI, rất vui được phục vụ quý khách, hoan nghênh anh trở về, Kinh Bạch, tôi có thể giúp được gì cho anh không?]
[Nhiệm vụ ghi lại công năng có còn vận hành không?]
Hồi Cố Kinh Bạch là người mới, Cục quản lý Thời Không chưa có chương trình phát sóng trực tiếp hỗ trợ cho việc giám sát, hoạt động giám sát nhân viên chỉ có duy nhất một kiểu, nhân viên có nhiệm vụ ghi lại công năng theo cách truyền thống nhất, thường do máy phụ trợ thủ của bọn họ phụ trách, tương tự như hộp đen ghi lại hành trình của xe ô tô.
Những bản ghi này sẽ được gửi về thường xuyên, bản sao lưu mới thay thế cho bản cũ. Cố Kinh Bạch tuổi trẻ trước khi “giả chết” đã gửi về bản sao lưu của trận chiến cuối cùng, sau đó linh hồn xuyên qua, trở về không gian mười chiều.
Vì không thể thay đổi cài đặt có sẵn của hệ thống, sau khi gửi về bằng cách thủ công, chức năng sao lưu tự động của hệ thống lại tiếp tục hoạt động.
Nói cách khác, mọi lời nói và hoạt động của ma tôn Cư Tư từ lúc nhặt được linh khí của Cố Kinh Bạch đều bị ghi lại.
Nếu như Cố Kinh Bạch không tìm đến, những thứ này sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi, không có ai biết, cho đến khi hết dung lượng lưu trữ thì tự động dừng lại. Tất cả rồi sẽ như Cố Kinh Bạch đã nhìn thấy lúc ở Bạch Ngọc Kinh hoang vu – không có thứ gì hết, may mà Cố Kinh Bạch đã đến, chỉ có tinh thần lực của y mới xem được.
Điều mà bọn họ phải lo lắng duy nhất là lúc nhặt cung của Cố Kinh Bạch, kế hoạch của ma tôn Cư Tư đã hoàn thành chưa, nhỡ rồi thì rất phiền phức.
Lại may mà, cuối cùng nữ thần may mắn vẫn chọn đứng về phía Cố Kinh Bạch.
Ma tôn Cư Tư là một hình mẫu nhân vật phản diện điển hình, lúc gã nhốt mình dưới lòng đất của ma cung Hỗn Độn, đã nhàm chán cằn nhằn rất nhiều điều mà gã chưa từng kể cho ai với tranh Ma Lang, tất cả đều bị máy phụ của trợ lý AI ghi chép lại hết. Gã kể về lúc mình nhặt được cung, về kế hoạch đoạt xác của ma quân Hỗn Độn chỉ hoàn thành được một nửa, mấu chốt nhất chính là phần còn lại, được chính miệng gã tỉ mỉ giải thích, quả thực là không thể rõ ràng hơn.
Cố Kinh Bạch giao đoạn ghi chép này cho Thiên Đạo, chuyện còn lại y không cần quan tâm nữa, Thiên Đạo sẽ tự mình giải quyết. Cái Thiên Đạo chậm rì rì như rùa kia chỉ tích cực được trên phương diện tự cứu lấy bản thân mình thôi.
Nguyên nhân khiến cho linh khí của đất trời không ngừng rò rỉ đã được tiết lộ, thực ra là do hành vi cố gắng tiến hành đoạt xác đối với hai cái di thể kia của ma tôn Cư Tư.
Cơ thể của ma quân Hỗn Độn được đúc thành từ ba nghìn hồn phách ma thần, nói trắng ra là nó vô cùng mạnh, có thể tự động thu thập linh khí đất trời bù vào cho bản thân, mà di thể của thánh quân Vật Ngã lại là một cỗ máy đã chết hoàn toàn, dù chuyển cho bao nhiêu linh lực cũng phí công.
Tên “thiên tài” ma tôn Cư Tư kia đánh bậy đánh bạ thế nào, kết nối được linh mạch của hai cơ thể lại với nhau, cố gắng tạo cho mình một pháo đài vững chắc nhất, kết quả lại thành…
“Một cái cuồn cuộn không ngừng hấp thụ sức mạnh đất trời, một cái hấp thụ nhưng không thể khởi động, ngươi cảm thấy khi kết nối hai cái lại, chuyện gì sẽ xảy ra?” Cố Kinh Bạch hỏi ma tôn Cư Tư, “Ngươi tự hại chết thế giới của chính mình, trở thành một lá bèo không rễ, đến cơ hội đầu thai cũng chẳng còn, đến cùng thì ngươi đã nghĩ cái gì vậy?”
Linh khí đất trời đều bị ma tôn Cư Tư làm cho lãng phí, không, nếu như không có sự xuất hiện của Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ, hồn phách của ma tôn Cư Tư sẽ không chịu được mà nổ tung, và trước đó gã còn phải chịu đựng cảm giác đau đớn do hồn phách bị xé nhỏ thành từng mảnh…
Thiên Đạo bày tỏ, kết cục của ma tôn Cư Tư sắp tới nhất định sẽ còn thống khổ hơn.
Sau đó, dưới ánh mắt bàng hoàng không thể tin nổi của ma tôn Cư Tư, hồn phách của gã bị Thiên Đạo mang đi, còn Lục Chỉ thì thực hiện được cam kết trước đó mà mình đã hứa với Văn Nhân Vũ, trả lại cho Văn Nhân Vũ một cơ thể thánh quân sạch sẽ.
Cố Kinh Bạch đưa cơ thể nhân tạo của mình và cung tên “trả lại” cho Văn Nhân Vũ, cũng không giải thích gì thêm về những hành vi vừa rồi của bản thân, dưới sự ngầm cho phép của Thiên Đạo, y nói một câu đầy ẩn ý với Văn Nhân Vũ: “Không cần phải vội vã thành thánh.”
Sau khi Bạch Ngọc Kinh thuận lợi lên cấp, trở thành một phần của không gian mười chiều, Văn Nhân Vũ thành thánh, đó chính là thánh quân cấp độ vũ trụ, giống như thánh quân Cố Thị chân chính kia vậy, chứ không phải là giống Cố Kinh Bạch và ma quân Hỗn Độn năm đó, chỉ là thánh quân và ma quân trong một thế giới nhỏ mà thôi, vận mệnh vĩnh viễn liên kết với một mình Thiên Đạo, chỉ có thể xưng vương xưng bá trong một phạm vi hữu hạn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ma quân Hỗn Độn dễ dàng bị ma tôn Cư Tư xúi giục, khi Hỗn Độn trở thành ma quân, gã cũng cảm nhận được thực chất thân phận này không hề uy phong mà đang bị kìm hãm trong gông xiềng.
Muốn thực sự thoát ra thì chỉ có thể trở thành thánh quân cấp độ vũ trụ.
“Ta tin ngươi có thể làm được.” Cố Kinh Bạch không thể tiết lộ nhiều hơn, nhắc nhở thế này đã là giới hạn rồi.
Khi Văn Nhân Vũ nhìn thấy Cố Kinh Bạch sử dụng pháp bảo bản mệnh của sư tôn mình, thực ra hắn cũng đã có cảm giác gì đó, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mặt nhưng đến cuối cùng vẫn chọn không nói gì.
Rõ ràng là hai người có vẻ ngoài không hề giống nhau nhưng lại giống nhau một cách kỳ lạ.
Có một số việc, Văn Nhân Vũ cũng biết mình chưa đủ khả năng để được biết, cho nên trước khi đi, hắn chỉ hỏi Cố Kinh Bạch: “Chúng ta còn có thể gặp lại không?”
“Có thể.” Chỉ cần Bạch Ngọc Kinh tự mình nỗ lực, lên cấp vào không gian mười chiều, bọn họ nhất định có thể gặp lại, chỉ có điều, Văn Nhân Vũ không thể nhận ra được Cố Kinh Bạch mà thôi. Thế giới khác nhau, dòng chảy thời gian khác nhau, mà ở không gian mười chiều đã không còn dùng thời gian bình thường làm đơn vị đo lường nữa, tương tự như ở Bạch Ngọc Kinh đã trả qua ba nghìn năm nhưng Cố Kinh Bạch ở không gian mười chiều mới chỉ làm việc được một trăm năm, rất khó để xác định khi nào bọn họ mới gặp nhau, hoặc cũng có thể không bao giờ gặp.
Lục Chỉ đổ giấm chua lòm, bật chế độ trà xanh nhỏ giọng nói với Cố Kinh Bạch: “Cậu ta cũng giỏi phết nhờ? Sau khi sư tôn qua đời vẫn có thể một mình chống đỡ toàn bộ môn phái, nếu em mà là cậu ta, trong lòng chắc chắn chỉ có một mình sư tôn, khi nghe tin sư tôn chết không biết sẽ khóc thành bộ dạng gì.”
Cố Kinh Bạch: “…”
Văn Nhân Vũ vốn đã đi xa nhưng nhờ cơ thể cận thánh nên mắt tinh tai thính, vẫn nghe được những lời này, cách nói chuyện của ma quân Hỗn Độn sao mà… ặc… kỳ quái thế nhỉ? Chờ đã! Hắn nhớ ra rồi, dáng dấp của đứa trẻ kia tuy không giống sư tôn của mình nhưng khí chất lại rất giống, cộng thêm những câu nói chua lè của ma quân Hỗn Độn, chẳng lẽ… hai người họ thực sự chính là sư tôn và ma quân!?[Hết chương 56]