Tố cáo, lý do tố cáo: cố ý phá game.
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Trạng thái trong nhà Cố Kinh Bạch bây giờ đại khái là như vậy.
Cố Kinh Bạch đã biết rõ thuộc tính trà xanh của Tang Thi Vương Lục Chỉ, đồng thời cũng đã ngầm suy đoán về dã tâm biến tất cả con người thành tang thi của hắn.
Còn Lục Chỉ…
Cũng biết “Cố Bạch” có một thiết bị thần kỳ đảo ngược thời gian. Tinh thần lực vô hạn của Tang Thi Vương chính là một cái bug cực bự, không có không gian hay thời gian nào có thể ảnh hưởng lên hắn. Đương nhiên là sau khi “Cố Bạch” dùng thiết bị đọc file kia Lục Chỉ mới nhận ra mình có khả năng đó.
Tuy biết mình chính là Tang Thi Vương nhưng bản thân rốt cuộc có bao nhiêu năng lực Lục Chỉ cũng không rõ lắm, mỗi lần như vậy đều giống như đang mở hộp mù, mà mỗi lần mở là một kinh hỷ.
Nói chung là một người đã biết nhưng cho là đối phương không biết, còn một người đã biết nhưng phải giả vờ như không biết.
Hai ảnh đế trở lại điểm xuất phát của trò chơi.
Bác sĩ An Kỳ không biết “Cố Bạch” đã biết, cũng không biết ông chủ nhà mình đã biết cái gì, vẫn còn đang tưởng rằng mình ngụy trang làm con người rất thành công. Cô tiếp tục cực khổ nằm vùng trong khu an toàn Ung Kỳ và xây dựng mạng lưới quan hệ của riêng mình, và đương nhiên những thứ đó đều phục vụ cho ông chủ, cô nhiều lắm chỉ làm một đặc trợ có cổ phần mà thôi.
Có lẽ đây chính là số mệnh, chạy kiểu gì cũng không thoát được số kiếp làm công cho tư bản độc ác.
An Kỳ nhiệt tình mời hai chị em Giai Giai uống thứ nước quá hạn kia, không có bất ngờ gì xảy ra, Giai Giai phun luôn sau khi uống thử, chị gái của Giai Giai vẫn bình tĩnh như thường, uống từng ngụm lớn, uống xong còn không ngớt lời khen: “Ngon quá.”
Kỹ năng diễn xuất thật kinh người.
Giai Giai cũng đã từng nghe Chương Thiên kể về thứ đồ uống chết chóc ở nhà “Cố Bạch”, bây giờ nhìn An Kỳ, nhìn chị gái, cô rưng rưng nước mắt nhận ra vị giác của mình và Chương Thiên mới là thứ bất thường.
Chị gái của Giai Giai tên là Doanh Doanh.
Cha mẹ cô lấy tên cho mỗi chị em một chữ từ câu thơ cổ: “Bất kham doanh thủ tặng, hoàn tẩm mộng giai kỳ*”. Đây là một bài thơ viết về ánh trăng, thi nhân không có cách nào tặng ánh trăng cho người nhà ở phương xa nên chỉ có thể mong được gặp nhau trong mơ. Một mộng ảo tuyệt đẹp, rất có ý thơ, đồng thời cũng ký thác hi vọng hai đứa trẻ có thể giúp đỡ nhau, dựa vào nhau mà sống, tỷ muội tình thâm.
(*trích từ bài thơ Vọng nguyệt hoài viễn của Trương Cửu Linh thời Đường, dịch nghĩa: Đáng tiếc không thể chất đầy ánh trăng trong tay để tặng người, đành quay về ngủ biết đâu còn được gặp nhau trong giấc mộng đẹp)
Khoảng thời gian Cố Bạch và Giai Giai vẫn còn kẹt ở Trấn Nam, vì để động viên Giai Giai kiên trì sống tiếp, Cố Bạch nói bên ngoài đang có người đợi bọn họ, vạn lần không ngờ, chị gái Doanh Doanh của Giai Giai thật sự đang ở bên ngoài chờ em gái mình và luôn cầu nguyện em mình có thể sống sót.
Hai người giống như tên của mình, vẫn luôn chờ được gặp lại nhau.
Sau đó Giai Giai và Doanh Doanh gia nhập tiểu đội Z, trở thành những người phụ trợ nòng cốt của đội, và sau đó…
Doanh Doanh vì cứu em mình mà bị biến thành tang thi.
Câu chuyện chị gái hi sinh vì em gái đã từng gây huyên náo rất lớn ở khu an toàn Ung Kỳ, chủ yếu nhắm vào việc công kϊƈɦ tại sao người duy nhất có thể loại trừ virus tang thi – bác sĩ An Kỳ lại chỉ ở trong khu an toàn, làm vậy sẽ khiến thời gian cứu chữa không kịp, gây lãng phí tài nguyên cực lớn. Những anh hùng bôn ba bên ngoài nên được nhận đãi ngộ tốt hơn.
Cuối cùng sự việc chẳng đi được đến đâu, nhưng không ai quên được hình ảnh Giai Giai ôm chị mình đứng trước cửa khu an toàn khóc tê tâm liệt phế tan nát cõi lòng, ngay tại khoảnh khắc Doanh Doanh bị cào, cô đã mất đi quyền lợi được đi vào khu an toàn rồi.
Bọn họ làm nhiều chuyện như vậy, cố gắng để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn vẫn không thể cản nổi vận mệnh vô thường, thế sự khó liệu.
“Bây giờ Doanh Doanh đã biến về lại thành người, mọi người không cần giữ chuyện buồn trong lòng nữa. Cấp trêи cũng cảm thấy sắp có thể công bố với bên ngoài về nghiên cứu này rồi.” Bác sĩ An Kỳ cười với Cố Kinh Bạch.
Cố Kinh Bạch nhận ra, cho dù không có thiết bị đọc file làm lại kia sớm muộn gì y cũng nhận ra có gì đó không đúng. Trước tiên chưa nói đến việc Doanh Doanh “biến về thành con người” sớm hơn 2 năm so với ở trong game, chỉ nói đến việc cách đây không lâu Lục Chỉ cũng biến về thành người bằng một cách đủ kinh hãi thế tục nhưng tại sao lại không muốn công bố với bên ngoài, bây giờ đến lượt Doanh Doanh lại công bố?
Hai sự kiện này trước sau không cách nhau quá lâu.
Vì vậy, đáp án chỉ có một, người của Tang Thi Vương, hoặc là nói tay của An Kỳ đã vươn tới một phạm vi khó lường nào đó. Quyền quyết định của An Kỳ gần như có sức ảnh hưởng lớn nhất trong nghiên cứu này.
Thậm chí Cố Kinh Bạch còn hoài nghi, ban đầu máy làm sạch bị khu an toàn khó tiếp thu như vậy liệu có phải đã bị An Kỳ cố ý nói gì đó?
Về phần kế hoạch biến tang thi về thành người, có lẽ Lục Chỉ không muốn cho người ngoài biết đến sự tồn tại của mình, còn bây giờ không biết xuất phát từ điều gì mà muốn cả thế giới biết đến sự tồn tại của Doanh Doanh.
Vì vậy, trong một thời gian ngắn nữa thôi, chuyện tang thi có thể biến về thành người, lấy lại được ký ức cũ sẽ làm rúng động toàn bộ khu an toàn Ung Kỳ, nhưng Cố Kinh Bạch ở bên ngoài sẽ không hay biết gì, mãi cho đến khi y về nhà, nhìn thấy Doanh Doanh mới hiểu rõ từ đầu đến cuối, chỉ vì Lục Chỉ muốn tặng y một “kinh hỷ”.
Cố Kinh Bạch không kinh hỷ mà là kinh hãi không ít.
Thế lực của Lục Chỉ (An Kỳ) đã rất lớn mạnh, giống như cá voi ở dưới biển sâu, bề ngoài không một gợn sóng, sóng yên biển lặng, nhưng nhìn kỹ hơn sẽ thấy những nguy hiểm tiềm tàng nhiều như thế nào.
Mạng lưới của thế lực này đan xen chằng chịt bao trùm khắp nơi, vượt xa mọi sự tưởng tượng của Cố Kinh Bạch.
Đối phó với Tang Thi Vương này khó hơn bản trong game nhiều, có lẽ đây chính là “lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa”.
“Chúng ta tổ chức ăn lẩu nhé!” Giai Giai phá vỡ bầu không khí yên lặng ngột ngạt vô hình, một lần nữa khuấy lên bầu không khí.
“Được đó được đó, sao tự dưng lại muốn ăn lẩu?” An Kỳ tích cực hưởng ứng, nồi lẩu chính là chân ái đời này của cô, cho dù biến thành tang thi cũng không quên được sơ tâm ban đầu.
“Bởi vì lâu rồi em chưa được ăn, và chúc mừng đoàn viên nữa, nhất định phải ăn lẩu, đủ náo nhiệt đủ truyền thống!” Giai Giai dùng biểu cảm mong đợi nhìn về phía “Cố Bạch”.
Nhìn điều kiện của nhà “Cố Bạch”, Giai Giai đã phát hiện những ngày “Cố Bạch” sống lang bạt bên ngoài không hề giống tưởng tượng của mình. Cô còn tưởng rằng “Cố Bạch” vì tình yêu mà chịu khổ, trải qua mưa thảm gió sầu, sau đó mới hiểu, “Cố Bạch” căn bản chẳng phải người ngu ngốc tự ngược đãi bản thân, ở bên ngoài còn tiêu dao kɧօáϊ hoạt khiến nhiều người ước ao thì có.
Tôi không quan tâm, hôm nay tôi muốn đào của nhà giàu!
“Ừ. Vậy thì ăn đi.” Cố Kinh Bạch thừa hiểu Giai Giai đang nghĩ gì, nhất thời nhẹ dạ đáp ứng.
Sau đó, nhóm người thật sự bắt đầu bước vào hành trình ăn lẩu kỳ lạ.
Đương nhiên Giai Giai cũng không mặt dày đến mức chỉ ăn không ở nhà “Cố Bạch”. Dưới thời tận thế, thứ quý nhất không phải là vàng bạc ngọc ngà châu báu mà là lương thực thực phẩm, đặc biệt là những món đồ tươi rau dưa thịt thà dùng để ăn lẩu, đến nhà địa chủ còn chưa có mấy món xa xỉ như vậy. Giai Giai và chị gái Doanh Doanh rời đi một lúc, khi trở về trong tay đã có thêm một bình rượu ngọt quý giá.
Vào thời điểm khan hiếm lương thực như hiện tại, những loại rượu làm từ lương thực có giá còn cao hơn cả trời, mà có tiền cũng chưa chắc mua được, bởi vì rượu không dễ bảo quản, không dễ di chuyển, dễ bị vỡ nên trêи thị trường còn lại rất ít.
Bình rượu trêи tay Giai Giai là nhờ cô từng lập công lớn, suýt chút nữa mất mạng trong khi thực hiện nhiệm vụ, Chương Thiên dẹp hết những lời nghị luận nói ra nói vào đứng ra làm chủ “ban thưởng” cho cô.
Còn Giai Giai lúc đó nhìn chai rượu màu hồng phấn tràn đầy khí tức thiếu nữ kia chẳng cảm động chút nào, thậm chí còn có chút phẫn nộ, bởi vì chính trong nhiệm vụ đó mà chị gái vì cứu cô đã bị tang thi cào trúng.
Chỗ làm nhiệm vụ cách Ung Kỳ quá xa, Doanh Doanh không thể chống đỡ được đến lúc về đến Ung Kỳ tìm bác sĩ An Kỳ chữa trị, điều này cũng khiến Giai Giai cực kỳ có ý kiến với quy định bác sĩ An Kỳ không được phép rời khỏi khu an toàn. Trong suốt một thời gian dài, cô cảm thấy chính cái quy định xui xẻo đó đã hại cô mất đi người thân cuối cùng của mình.
Kết quả đổi về được cái gì? Một bình rượu. Lại còn phải nhờ đội trưởng nghĩ đủ mọi cách, cầu phật tứ phương, trải qua muôn vàn khó khăn mới kín đáo mang về được cho cô.
Thật sự là quá nực cười.
Lúc đó Giai Giai hận không thể trực tiếp ném luôn cái bình rượu này bên đường, nhưng cuối cùng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cô ma xui quỷ khiến vẫn giữ nó lại, thậm chí còn đặt ở nơi bắt mắt nhất trong phòng mình, mỗi ngày mỗi ngày, sau khi kết thúc công việc cực khổ, về đến nhà có thể nhìn ngay thấy nó. Trong lòng Giai Giai vẫn không hiểu rốt cuộc mình cần nhìn thấy nó để làm gì.
Mãi cho đến hôm nay khi chị gái trở về, Giai Giai mới hiểu, cô giữ lại nó là vì không muốn buông tay chị mình, cô tự hứa với lòng sẽ đợi chị trở về, và không ngờ là thật sự có thể đợi được!
Chỉ cần rượu còn, chị vẫn có khả năng quay lại.
“Oa, đây chính là loại rượu mà chị thích nhất!” Doanh Doanh vui mừng cầm bình rượu xinh đẹp lên, nhìn chất lỏng mềm mại bên trong, thỉnh thoảng còn ánh lên hào quang nhàn nhạt, thật sự là đẹp đến nao lòng, cô nói với Giai Giai, “Không ngờ em vẫn còn nhớ.”
Giai Giai sững sờ đứng trước tủ rượu, sau đó trợn to hai mắt, cuối cùng cũng nhớ ra rồi, đúng vậy, chị Doanh Doanh thích rượu nhất. Tại sao cô lại quên mất chứ? Lúc trước đội trưởng cực khổ mang về cho cô cũng là vì anh ấy biết đây là thứ đội viên của mình thích nhất. Mỗi một lần hoàn thành nhiệm vụ Doanh Doanh đều rống lên trời oán hận, nói cái gì mà rốt cuộc đến bao giờ mới cho lão nương được uống thứ lão nương thích nhất vậy!
Mạt thế đã làm mất đi cuộc sống sinh hoạt bình thường, thật là đáng ghét.
Kể cả sắp biến thành tang thi, một khắc trước khi mất đi ý thức, Doanh Doanh vẫn nói là: “Đừng khóc, cục cưng Giai Giai, chị không hối hận khi dùng tính mạng cứu em, vĩnh viễn không hối hận. Chỉ là có một chút xíu đáng tiếc, chỉ một chút chút thôi, đến cuối cùng vẫn chưa được uống lại thứ đồ uống yêu thích của chị.”
Hồi ức đột ngột dừng lại tới đó, Giai Giai cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống, bụm mặt, khóc rống lên.
Lúc đó khóc là oan ức và phẫn hận, khóc vì mất chị gái mà không thể làm được gì, bây giờ khóc… cuối cùng bọn họ cũng vượt qua được vận mệnh, gia đình đoàn viên.
Doanh Doanh luống cuống tay chân đứng đằng sau em mình, bình rượu trong tay chính là thứ mà cô thích nhất khi còn là con người, vốn chỉ là dựa theo ký ức để ngụy trang bản thân mình, còn đối với bình rượu này mà nói, cô chẳng còn bất kỳ cảm xúc nào nữa rồi, thậm chí còn cảm thấy toàn bộ xã hội loài người cũng chẳng còn ý nghĩa gì với cô cả.
Cô chỉ cần làm việc theo mệnh lệnh, phục vụ Tang Thi Vương.
Thế nhưng khi cô mở miệng, em gái lại đột nhiên bắt đầu khóc lớn, lúc này Doanh Doanh mới hiểu mình nghĩ lầm rồi, cảm giác coi con người là đồng loại có lẽ đã biến mất, nhưng tình cảm thì không.
Giống như việc ông chủ Lục Chỉ yêu con người vậy đó, Doanh Doanh cảm thấy có lẽ mình cũng đã “yêu” con người một lần nữa.
Không phải là cảm giác muốn nói chuyện yêu đương, đúng, là một loại tình cảm khác cũng quan trọng không kém.
Doanh Doanh bỏ bình rượu trong tay sang một bên, vội vàng ngồi xổm xuống ôm em gái từ sau lưng, cảm nhận sự yêu thương ấm áp dâng trào mãnh liệt trêи người đối phương.
Dị năng của Doanh Doanh khá giống Lâm Thư, có thể thông qua tiếp xúc cơ thể để cảm nhận cảm xúc của người khác. Bây giờ cô đang cảm nhận được một thứ ánh sáng chói mắt trêи người em gái mình, giống hệt một mặt trời nhỏ vậy.
Vứt hết tất cả kỹ năng diễn xuất linh tinh gì đó, Doanh Doanh chỉ còn có thể ngốc nghếch an ủi, “Em đừng khóc, là ai chọc giận em à? Chị giúp em… sax… giúp em xả giận nhé?”
Hành động giống hệt như trong trí nhớ khi còn bé, không có ai dám chọc giận em gái cô, bởi vì cô luôn đứng phía trước dang rộng hai tay bảo vệ em mình.
Vì cô là chị mà.
“Không có ai chọc em cả.” Giai Giai vội vàng lau nước mắt, cô cũng rất phiền với cái thói động một chút là khóc của mình, nhưng mà nước đã lên đến hốc mắt rồi, không khống chế được, vì vậy càng lau càng nhiều, “Em chỉ, chỉ… giận bản thân mình thôi.”
Mình đúng là người vô dụng chẳng ra gì, vừa không bảo vệ được bố mẹ vừa không bảo vệ được cả chị gái duy nhất.
“Sao lại nghĩ như vậy?” Em chính là em gái tốt nhất trêи thế giới này!” Trước khi Doanh Doanh khôi phục hoàn toàn ý thức, có một khoảng thời gian cô có ý thức ngắt quãng, chỉ là vẫn tương đối trì độn, cũng chưa tự kiềm chế được ham muốn. Mặc dù vậy, cô vẫn biết ở bên ngoài thỉnh thoảng xuất hiện một cô gái, không ngại phiền phức, mỗi lần tới đều kể cho cô nghe về thế giới ngoài kia.
Tuy lúc đó Doanh Doanh không nghe hiểu được mấy, nhưng cô gái kia vẫn kiên trì, mỗi lần kể đều dùng “chị Doanh Doanh” bắt đầu và nói “hẹn gặp lại” ở cuối. Và mỗi lần hứa như vậy, cô gái đó vẫn luôn quay trở lại.
Doanh Doanh là tang thi có người nhà tới thăm nhiều nhất trong phòng nghiên cứu dưới lòng đất kia.
Giống như một đứa trẻ trong lớp mầm non, và cuối cùng cô cũng là người đầu tiên được người nhà đón về.
Khi Doanh Doanh được thả ra và được bác sĩ An Kỳ dẫn đi gặp Giai Giai, bản thân cô không nhận ra rằng mình đang lo lắng không phải vì sợ không hoàn thành được nhiệm vụ mà là sợ nhìn thấy ánh mắt xa cách chống cự của Giai Giai.
Cô nghĩ, cô chỉ còn có thể tự yêu bản thân mình.
Hoặc là yêu thích một người bị biến thành tang thi giống mình.
May mà, lúc hai người gặp lại, nghênh đón cô là em gái toàn tâm toàn ý yêu cô, vô cùng kϊƈɦ động nói, “Hoan nghênh chị về nhà!”
Thật tốt vì có một người vẫn luôn đợi mình.
Sau khi rửa mặt để không bị mất mặt trước mặt mọi người vì khóc nhè, Giai Giai đã bình tĩnh lại, dẫn theo chị gái và bình rượu ngọt huân chương lên tầng, gõ cửa nhà “Cố Bạch”. Cô muốn chia sẻ bình rượu này cho tất những người mà mình yêu quý, “Đây là thứ mà em và chị gái đã liều mạng đổi được, là vị mà chị gái em thích nhất đó.”
Doanh Doanh tóc dài đứng sau lưng em mình, bộ dạng như đã trở về dáng dấp ngày xưa, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, tính tình hiền lành.
Thực ra Doanh Doanh đã không còn nếm ra được mùi vị gì nữa, nhưng trong lúc mọi người nâng chén chúc mừng, cạn sạch thứ chất lỏng màu hồng nhạt kia, cô vẫn cảm thấy vị ngọt phảng phất trong khoang miệng.
Vị ngọt tràn qua cổ họng, chảy thẳng vào tim.
Lượt đầu tiên vừa uống xong thì Chương Thiên gõ cửa nhà, trong tay là một quả dưa hấu khổng lồ, cười cong mắt, “Oa, may mà tôi đến kịp lức, xem tôi tìm được gì này!”
Nồi lẩu, rượu ngọt ướp lạnh, dưa hấu đắt muốn hộc máu, còn mùa hè nào tuyệt hơn được nữa?
Phòng khách nhà Cố Kinh Bạch đang có năm người lớn, đã chen chúc lắm rồi, giờ thêm một Chương Thiên, gần như là ngồi dính sát vào nhau, Cố Kinh Bạch không thể tránh khỏi việc ngồi dựa vào Lục Chỉ, lại thêm Giai Giai liên tục ồn ào, “Ayzo, hai người ngồi sát lại nhau chút đi mà, đừng xấu hổ. Trong số những người ở đây chỉ có hai người là thích hợp nhất, chen nhau một chút, chừa cho những người còn lại chút không gian.”
“Những người còn lại” chính là Chương Thiên và bác sĩ An Kỳ, Giai Giai sợ hai người lúng túng vì đã chia tay nên mới đưa ra ý kiến như vậy.
Mối quan hệ của Chương Thiên và bác sĩ An Kỳ đúng là rất lúng túng. Biểu hiện qua việc Chương Thiên không dám tới gần, cũng không dám cách quá xa, đến một sợi tóc cũng không dám đυ.ng, sợ đối phương hiểu lầm là tình cũ chưa dứt, nhưng cũng sợ đối phương hiểu lầm là lãnh khốc vô tình quên sạch tình cũ.
Tóm lại, đây là một đề cực khó.
Sau đó thực sự không còn cách nào khác, Chương Thiên chỉ có thể tìm cách nhích gần hơn sang phía “Cố Bạch”.
Lục Chỉ có rất nhiều ý kiến cần nói về vấn đề này.
Cả hai bên Cố Kinh Bạch đều phải ngồi cạnh một người khác, một bên đã bị Lục Chỉ chiếm lĩnh, một bên còn lại Lục Chỉ muốn sắp xếp cho chị em Giai Giai ngồi, nhưng Chương Thiên lại là một kẻ “không có mắt”, nhanh chân giành trước, thẳng thừng lao vào, đây là muốn tranh “Cố Bạch” với hắn à?!
Mỗi lần Chương Thiên nhích về phía “Cố Bạch” thêm một chút là ánh mắt ấu trĩ của Lục Chỉ lại sắc thêm hai phần, không muốn bại bởi tay Chương Thiên nên cũng nhích luôn. Ba người dùng một tư thế không thể hiểu nổi ngồi ăn, cuối cùng ngồi sát đến mức không thể gần hơn được nữa, giống hệt một chiếc sandwich, đến cả đũa và cùi chỏ cũng chạm vào nhau luôn.
Chương Thiên nhìn Lục Chỉ mấy lần, rồi lại nhìn “Cố Bạch”, có lời muốn nói nhưng không nói được.
“Bữa ăn hôm nay thật náo nhiệt.” Cuối cùng Chương Thiên cũng dùng một câu thoại linh tinh đè vấn đề mình muốn nói xuống. Món lẩu này cay đến mức cổ họng anh sắp bốc hỏa luôn rồi, sắp đi cosplay con rồng trong “Đạt Lạp Băng Ba*” luôn được rồiiiiii.
(*Đạt Lạp Băng Ba: một bài hát của ca sĩ ảo Lạc Thiên Y, phát hành năm 2017, nội dung kể về một chiến binh gϊếŧ rồng)
“Có mỗi anh nói nhiều nhất thôi.” Giai Giai đang rất vui vẻ, uống hết ly này tới ly khác.
Rượu ngọt của nữ, độ cồn không cao nhưng rượu không say người cũng có thể tự say, Giai Giai vui đến mức trêи đầu nổi lên bong bóng.
Cố Kinh Bạch ngồi yên lặng, ngoài trừ ly rượu chúc mừng khai tiệc đầu tiên, y không uống cạn thêm một ly nào nữa, mỗi lần chỉ nhấp một ít, toàn bộ lực chú ý của y đều đặt lên nồi lẩu, thưởng thức từng miếng thịt cừu nóng hổi, được ngâm trong nước sôi vừa đủ, nước chấm không mặn không nhạt, vô cùng vừa miệng.
Như thể đây là bữa tiệc cuối cùng trước khi chia tay vậy, đương nhiên phải ăn cho thật thỏa.
Cơm nước no nê, Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ đồng thời nhìn về phía nhau, lần thứ hai cảm nhận được sự ngầm hiểu mà không cần phải mở miệng ra nói, gần như cùng nhau ngỏ ý muốn “tâm sự” riêng.
Cố Kinh Bạch bắn một ánh mắt về phía Chương Thiên, đối phương nhanh nhẹn lĩnh hội, bắt đầu dỗ dành cô gái nhỏ Giai Giai đang hưng phấn quá độ, muốn làm một bông hoa nở rộ rời đi trước, “Rồi rồi rồi, em là bông hoa đẹp nhất trêи thảo nguyên, nhưng mà em đẹp như vậy sao có thể để người bình thường có thể tùy tiện ngắm được? Không nên đâu. Em về nhà rồi lặng lẽ nở tiếp nhé.”
“Em không thích!” Giai Giai vô cùng quật cường, muốn nở hoa ngay tại chỗ cơ!
Chương Thiên đau hết cả đầu, tại sao lại muốn đuổi người đi vào lúc này chứ, anh thật sự không khuyên nổi Giai Giai.
Lúc này Doanh Doanh cũng không có ở bên cạnh em gái mình, bởi vì…
Lục Chỉ ra hiệu cho Doanh Doanh đi cùng hắn và “Cố Bạch” sang một phía khác, thực ra cũng không cách quá xa, dù sao thì diện tích nhà cũng chỉ có chừng đó, còn có thể đi xa được tới đâu? Sang nhà Chương Thiên hàng xóm cách vách à?
Cố Kinh Bạch nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề: “Đây là có ý gì?”
Doanh Doanh bất ngờ lao thẳng về phía “Cố Bạch”, may mà Cố Kinh Bạch vẫn luôn cảnh giác, lắc mình sang một bên để né tránh.
Nhưng bởi vì không gian quá nhỏ nên dù có tránh cũng chẳng tránh được việc bị Doanh Doanh đυ.ng một cái.
Ngay tại lúc Cố Kinh Bạch rút vũ khí từ trong túi không gian ra, chuẩn bị phản kϊƈɦ thì Doanh Doanh không có động tác kế tiếp, chạy trốn như thỏ ra sau lưng Lục Chỉ, bởi vì cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình — thông qua việc đυ.ng vào “Cố Bạch”, cảm nhận cảm xúc mà “Cố Bạch” dành cho Lục Chỉ là gì.
“Cậu ta không tin anh yêu cậu ta.” Doanh Doanh báo cáo lại với Lục Chỉ những gì mình cảm nhận được, thực ra còn có một câu nữa, cậu ta cảm thấy ngài là một bé ngu ngốc, nhưng Doanh Doanh cảm thấy câu này tốt nhất đừng nên nói.
Cố Kinh Bạch đang cầm vũ khí trong tay, bị đóng băng tại chỗ, tiến không được mà lùi cũng không xong, “???” Có ý gì? Lục Chỉ làm như vậy chỉ để nghe một câu nhận xét kia thôi hả? Tôn trọng nội dung kịch bản đầy thuyết âm mưu của chúng ta một chút được không hả?!
Tố cáo! Lý do tố cáo: cố ý phá game.
*** Hết chương 27