Chỉ Có Thủ Đoạn Mới Lấy Được Lòng Người

Chương 23: Mạt thế là một trò chơi offline (23)

Em căn bản không hiểu tình yêu là gì!!!

(Edit: Andy/Do not reup)



Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề mà ngược lại, còn làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn.

Cố Kinh Bạch nhận ra rằng, sự “giúp đỡ trượng nghĩa” của Giai Giai đã làm cho y không thể giải thích hay thanh minh gì được nữa, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch, vì vậy, y quyết tâm hạ quyết định…

Nói nhiều không bằng bạo lực, ngày hôm nay nói thẳng luôn đi.

“Tôi có việc này cần phải nói rõ ràng với cậu..”

Trong lòng Lục Chỉ điên cuồng gióng lên hồi chuông cảnh báo mang tên “nguy cơ khủng hoảng tình cảm, vô cùng cấp bách”. Hắn đã dự đoán, sau khi hắn lấy quyển sách tình yêu của Giai Giai ra, “Cố Bạch” nhất định sẽ bị kϊƈɦ thích, nhưng nếu như không lấy sách ra thì không lấp được cái hố An Kỳ. Đây là tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, lựa chọn nào cũng có khả năng “diệt trừ” tình cảm.

May mà những ngày qua Lục Chỉ không ở nhà vô ích, hắn đã chuẩn bị một biện pháp ứng phó để bảo vệ mình thoát ra khỏi cảnh này rồi —

Bán thảm, điên cuồng bán thảm, bán thảm hết mình!

“Hu hu, quả nhiên là cậu không yêu tôi.” Lục Chỉ đột nhiên vùi mặt vào tay, vì không khóc nổi nên chỉ có thể dùng bả vai run run làm tăng hiệu quả đóng vai một người yếu đuối.

Cố Kinh Bạch: “???” Không phải chứ? Tại sao cậu lại rút ra được kết luận đó vậy? Ném logic ra chuồng gà hết rồi à?!

“Thực ra lúc ở phòng thí nghiệm tôi đã hơi hơi cảm nhận được, nhưng mà tôi vẫn luôn không muốn tin. Không ngờ một câu thành sấm, có phải là cậu cảm thấy hiện tại tôi chưa đủ tốt, không sánh bằng tôi của trước đây? Đúng, tôi của trước đây rất hoàn mỹ, cái gì cũng có, tôi bây giờ lại vừa đần vừa ngốc, chẳng khác gì một vai chính trong phim tình cảm buồn khổ, cái gì cũng không biết, nói năng cũng không tốt, chỉ có một mảnh chân tình dành cho cậu…”

Không không không, tôi lại cảm thấy cậu rất biết ăn nói, năng lực biểu đạt còn tốt hơn cả nữ chính khốn khổ trong phim tình cảm, bây giờ cũng đang nói rất rõ ràng, rất rành mạch mà?!

“Cậu thích tôi của quá khứ nhiều hơn tôi của hiện tại. Tôi không trách cậu. Nhưng mà, nhưng mà tôi vẫn không thể chấp nhận được. Tại sao đang yên đang lành lại bị biến thành tang thi? Tại sao sau khi biến về thành người lại mất trí nhớ chứ? Tôi của quá khứ rất lợi hại, có thể quản lý cả chuyện tình cảm và kinh doanh đâu vào đấy, tôi của hiện tại thì không thể. Nếu ngay từ đầu chúng ta không ở bên nhau thì có phải tốt rồi không, bây giờ sẽ không phải chia tay…”

Những lời này làm cho Cố Kinh Bạch hết đường thẳng thắn. Làm sao nói tiếp được bây giờ?! Không quản y nói cái gì, y vẫn là một kẻ cặn bã bội tình bạc nghĩa, bỏ rơi người yêu biến thành quá tang thi.

Lục Chỉ thừa dịp Cố Kinh Bạch đang bối rối, nhào đến ôm chặt lấy đối phương, cái ôm này rất thích hợp với hoàn cảnh hiện tại, giống như bọn họ sinh ra là để dựa vào nhau, cùng sống sót. Lục Chỉ vừa ngửi mùi hương làm hắn mê luyến trêи người Cố Kinh Bạch, vừa tiếp tục vùi đầu giả khóc: “Tôi không chỉ vô dụng mà còn đê tiện nghĩ cậu vĩnh viễn sẽ không rời đi. Tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ, sao tôi lại xấu xa như vậy…”

Lục tổng không chỉ học xong thủ đoạn của trà xanh mà còn tự học được cả cách làm bạch liên hoa, không cần ai dạy cả.

Xưa nay không có người đàn ông nào không lùi một bước, nhường nhịn trước bộ dạng yếu ớt đáng thương của đối phương, Cố Kinh Bạch cũng không phải ngoại lệ. Bị Lục Chỉ dính sát vào, y cũng không đẩy ra, chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng, “Tôi không có ghét bỏ chê bai gì cậu, tôi cũng không muốn nói chia tay, tôi muốn nói chuyện khác…”

“Cậu nói thật? Cậu không gạt tôi chứ? Cậu sẽ không rời khỏi tôi đúng không?” Giọng Lục Chỉ truyền đến từ hõm vai Cố Kinh Bạch, sát ngay bên tai, lộ ra chút mùi vị ám muội không rõ.

Lúc này Cố Kinh Bạch mới nhận ra mình đã nhất thời nhanh miệng nói cái gì, lý trí còn sót lại bắt đầu đại chiến.

Một bên nói: Đau dài không bằng đau ngắn, ngài phải nói ra chân tướng, không thể đợi thêm nữa.

Một bên khác nói: Ngài có chắc chắn bây giờ là lúc thích hợp để nói, Lục Chỉ sẽ không cảm thấy ngài đang bịa lung tung, chỉ vì ngài muốn thoát khỏi hắn?

Bình tĩnh suy xét, xác suất của vế sau lớn hơn rất nhiều.

Lục Chỉ kiên trì thầm đếm một, hai, ba, chờ Cố Kinh Bạch thỏa hiệp. Đây chính là đòn sát thủ của hắn, ở nhà đã dàn dựng và luyện tập qua không biết bao nhiêu lần. Muốn trà xanh có trà xanh, muốn bạch Liên hoa có bạch liên hoa, nếu như vậy mà vẫn không giữ được “Cố Bạch”, vậy hắn… vẫn còn có kế hoạch C.

“Hiện tại tôi chẳng quen biết ai ở thế giới này, không có người nhà, không có bạn bè, cũng không có kỹ năng nào đặc biệt.” Lục Chỉ đốt lên cây đuốc cuối cùng, “Nếu cậu không cần tôi nữa, tôi thật sự không biết phải làm sao. Đừng rời khỏi tôi, có được không? Tôi nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.”

Cố Kinh Bạch như thể được khai sáng, bỗng nhiên tỉnh ngộ, y cảm thấy mình đã hiểu ra rồi.

Lục Chỉ cong môi, giương lên nụ cười chiến thắng ở góc độ mà Cố Kinh Bạch không nhìn thấy. “Cố Bạch” thích mềm không thích cứng, vô cùng thiện lương, tuy rằng chính bản thân cậu ấy vẫn không thừa nhận, mà sự thực là như vậy. Cứ qua được sóng gió này trước đã, về sau sẽ dễ dàng hơn thôi, nói không chừng còn có thể tử chiến đến cùng, tìm được đường sống trong hoàn cảnh khó khăn, triệt để phá vỡ rào cản vô hình giữa hắn và “Cố Bạch”.

“Chúng ta bắt đầu huấn luyện dị năng đi.” Cố Kinh Bạch đột ngột mở miệng.

Lục Chỉ: “Hả?” Kết nối suy nghĩ thất bại, cậu ấy đang nói cái quỷ gì thế?!

Đây chính là điều mà Cố Kinh Bạch lĩnh ngộ được, mấu chốt của việc y và Lục Chỉ đến nay vẫn dây dưa không rõ —– Lục Chỉ không còn ký ức, không nơi nương tựa, yếu ớt đáng thương vô tội, còn có một tầng thân phận mẫn cảm đã từng là tang thi, bị người ngoài kiêng kỵ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lục Chỉ sẽ không bao giờ có thể sống một mình.

Nếu hắn không học được cách sống độc lập thì sao có thể tách khỏi “người yêu”?

Bất kể là cân nhắc xuất phát từ góc độ tình cảm hay là góc độ sinh tồn, với tình cảnh hiện tại của Lục Chỉ, không thể không thay đổi, và y cũng sẽ không thể buông tay.

Cố Kinh Bạch sâu sắc tự ngẫm lại, nhận ra vấn đề nằm ở y, suốt ngày vứt Lục Chỉ ở nhà một mình, không có quá khứ không có trải nghiệm, Lục Chỉ như một con chim hoàng yến, chỉ có thể đọc lại chuyện cũ, đa sầu đa cảm, luẩn quẩn với những suy nghĩ về tương lai u ám của bản thân.

Bởi vậy mới nói, bất kể là đàn ông hay phụ nữ, ai cũng phải ra khỏi nhà, học tập, trải nghiệm, tiến bộ, đi nhìn xem thế giới đang như thế nào, bầu trời có bao nhiêu cao rộng.

Cố Kinh Bạch cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm được hướng đi đúng đắn. Y muốn dạy cho Lục Chỉ cách sống tự lập, tự mình cố gắng, tự trọng và tự yêu bản thân, giới thiệu bạn bè mới cho hắn, giúp hắn trở thành một người đàn ông mạnh mẽ đầu đội trời chân đạp đất dưới thời tận thế! Cho tiền không bằng cho nghề!

Lục Chỉ: “…” Cậu tới Hội Liên hiệp phụ nữ làm việc đi, nơi đó rất cần những nhân tài như cậu!

Không quản Lục Chỉ nghĩ thế nào, Cố Kinh Bạch đã nhận định rồi, cũng tự mình bắt tay vào bước thứ nhất của kế hoạch “tái thiết Lục Chỉ”, bắt đầu từ vũ lực.

Nói chính xác hơn là bắt đầu từ phát huy dị năng.

Thứ có thể mang lại người ta cảm giác an toàn, ngoại trừ cuộc sống áo cơm không lo, tiền tài vô tận chính là sức mạnh to lớn có thể chống đỡ tất cả những nguy hiểm của thế gian.

“Bây giờ cậu là dị năng giả, cậu rất mạnh mẽ.” Cố Kinh Bạch cổ vũ Lục Chỉ. Lục Chỉ có dị năng từ lúc còn là tang thi, có thể dễ dàng điều khiển một đội quân tang thi, trâu bò vô cùng. Biến về thành người không có nghĩa là mất đi sức mạnh nghịch thiên đó, “Nghe lời tôi, nhắm mắt, hít sâu, cố gắng cảm nhận, có cảm nhận được một luồng sức mạnh vô hình lưu chuyển khắp toàn thân không? Đó chính là dị năng của cậu, đừng kìm nén nó, đừng lãng phí nó, đừng nghĩ cái gì tôi cũng không thể làm, không biết làm, làm không được. Cậu có thể! Cậu siêu giỏi!”

Lục Chỉ chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm chặt mắt lại, thái độ qua loa làm cho có, tâm tình rơi xuống đáy cốc, hắn chẳng muốn huấn luyện dị năng gì gì cả, hắn chỉ muốn nói chuyện yêu đương thôi!

Lục Chỉ âm thầm nghĩ, rõ ràng trước đây mỗi bước đi đều vững vàng theo kế hoạch của mình, sao đột nhiên lại bị rẽ vào con đường làm đàn ông độc lập dở hơi gì đó?

Mãi cho đến khi nghe câu “cậu siêu giỏi” Lục Chỉ mới hiểu ra.

“Cố Bạch” quả nhiên vẫn yêu hắn ở thời không song song bên kia hơn. Cậu ấy không phải là muốn bồi dưỡng kĩ năng sống độc lập cho hắn mà là muốn tìm lại người yêu thành thục, thận trọng và mạnh mẽ trong quá khứ của cậu ấy!

Hắn, quả nhiên vẫn chỉ là thế thân của chính mình.

Thế nhưng không sao, Lục Chỉ đã sớm dự liệu được, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý. Bản thân hắn thậm chí có thể hiểu và thông cảm được sự thâm tình này của “Cố Bạch”, bởi vì hắn cũng từng để tay lên ngực tự hỏi, nếu như có một “Cố Bạch” thứ ba xuất hiện từ thời không song song, biểu lộ tình yêu với hắn, hắn sẽ ở bên “Cố Bạch” kia sao? Sẽ không!

Hắn chỉ muốn có “Cố Bạch” trước mặt này, là trân bảo độc nhất vô nhị của hắn.

Chỉ cần vung cuốc thật tốt, không có chân tường nào không đào được. Lục Chỉ cực kỳ kiên định với những suy nghĩ kỳ diệu của mình. Hắn không thể mù quáng bắt chước và học hỏi từ trong những câu chuyện cũ, hắn muốn tự mình phát triển thành một nhân vật mới vừa có điểm giống vừa có điểm khác, hấp dẫn “Cố Bạch” hơn hắn ở thời không bên kia!

Hắn muốn “Cố Bạch” yêu hắn một lần nữa, yêu hắn của thế giới này!

Hai vị huynh đệ cùng mang trong lòng ý đồ xấu, cứ vậy tự giác điều chỉnh phương hướng, chấn chỉnh lại kế hoạch, bắt đầu cuộc sống mới.

Ngoài việc huấn luyện dị năng, Cố Kinh Bạch cảm thấy xã giao cũng là điều rất quan trọng, y muốn mang Lục Chỉ đi ra ngoài tiếp xúc với những… cô gái khác.

Tuy rằng hiện tại Lục Chỉ vẫn còn là đối tượng chịu sự theo dõi nghiêm ngặt, không thể tiếp xúc với người bình thường, nhưng mà nếu chỉ là gặp mặt với những thành viên của tiểu đội Z thì không thành vấn đề. Chỉ có điều, làm sao mới có thể hợp tình hợp lý tạo một dịp xã giao hoàn hảo cho Lục Chỉ? Cố Kinh Bạch rơi vào trầm tư, dưới thời tận thế, những hình thức kiểu câu lạc bộ giải trí này kia không còn tồn tại nữa rồi. Y rất lo lắng.

Công việc hằng ngày của tiểu đội Z rất nhàm chán, hoặc là ra ngoài làm nhiệm vụ thám hiểm tương đối nguy hiểm, hoặc là ở lại căn cứ làm công việc văn phòng phiền phức tẻ nhạt. Vẫn chưa tới lúc thích hợp tìm cách xây dựng hệ thống giải trí, cái này cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất vì sao trong khu an toàn lại thiếu thốn hình thức giải trí như vậy.

Làm thế nào để sống tiếp mới là việc quan trọng cần phải ưu tiên lúc này.

Cố Kinh Bạch muốn giới thiệu bạn bè cho Lục Chỉ, mở rộng các mối quan hệ, cũng chỉ có thể thuận theo tình hình. Vì vậy, y nhờ Chương Thiên soạn cho một tờ đơn gửi lên cấp trêи, hy vọng có thể nghỉ ngơi một quãng thời gian, không ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ cần ngồi trong văn phòng làm việc thôi.

“Tôi đã sớm muốn bàn với cậu chuyện này rồi!” Chương Thiên cực kỳ vui vẻ, anh vẫn cảm thấy ba năm qua “Cố Bạch” đã chịu thiệt rất nhiều, muốn bù đắp cho “Cố Bạch”, nhưng cuối cùng sau khi “Cố Bạch” đồng ý trở lại khu an toàn cậu còn làm việc điên cuồng hơn cả anh, làm cho anh căn bản không tìm được cơ hội khuyên đối phương, đi chậm một chút, dưỡng vết thương cũ đã. Bây giờ “Cố Bạch” chủ động đưa ra đề nghị, Chương Thiên đương nhiên sẽ không từ chối, thậm chí còn hơi mừng rỡ, cảm thấy quả nhiên chỉ cần có tình yêu con người sẽ thay đổi, “Cậu tạm phụ trách công việc đối ngoại trước đi, để tôi bảo Giai Giai đi cùng nữa.”

Vừa lúc Giai Giai cũng đang có mấy ngày nghỉ ngắn. Thành viên của tiểu đội Z cũng không hẳn là mỗi giờ mỗi khắc đều phải ra ngoài làm nhiệm vụ, làm liền tù tì mấy nhiệm vụ sẽ bị Chương Thiên cưỡng chế nghỉ ngơi, lần lượt thay phiên nhau.

Đương nhiên không phải là kiểu nghỉ ngơi triệt để như nghỉ hè, cả ngày rảnh rỗi không làm gì. Kì nghỉ của bọn họ chính là ở lại văn phòng, làm một ít công việc bàn giấy.

Thường được gọi là làm quản lý.

Giai Giai vốn đang rất bất mãn vì phải quay về chiến đấu với đống văn kiện khô khan vô vị, vừa nghe Chương Thiên nói muốn cô đưa “Cố Bạch” đi làm công tác đối ngoại, ngay lập tức lên dây cót tinh thần. Vị này vừa là bạn thân của cô, vừa là món ăn tinh thần của cô thời gian gần đây. Cẩu lương của Lục Cố cp rất ngon, cả đời này có cô thể làm “Lục Cố nữ hài”! Cô có thể!

Trêи đường đi, Giai Giai tích cực trò chuyện với “Cố Bạch”: “Công việc đối ngoại này không có nguy hiểm gì, nhưng mà rất lẻ tẻ vụn vặt, tiêu hao tinh lực. Em luôn cảm thấy năng lượng trong một ngày của em bị các mối quan hệ đó ép khô, có chúa mới biết em dốt chuyện xã giao đến mức nào.”

Thật khó để phủ nhận.

Lúc còn ở không gian mười chiều làm việc cho Cục quản lý Thời Không Cố Kinh Bạch cũng cảm thấy như vậy, điều mệt nhất trong một ngày không phải là công việc mà là giữ vững một khuôn mặt tươi cười, triển khai khả năng xã giao, mở rộng các mối quan hệ.

“Đầu tiên nên nói về đối tác của tiểu đội chúng ta, cơ bản là để đáp ứng được những yêu cầu của cấp trêи, chúng ta có thể sẽ phải hợp tác với những người thám hiểm hoặc tiểu đội thám hiểm khác, hợp tác với các đơn vị thứ ba, ví dụ như bệnh viện của bác sĩ An Kỳ…”

Tòa nhà văn phòng rất gần “kí túc xá nhân viên”, hai người đi mấy phút đã đến. Dọc theo đường đi còn gặp không ít người, họ nhiệt tình chào hỏi, Giai Giai cũng nhiệt tình đáp lại, đồng thời giới thiệu với bọn họ đây là “Cố Bạch”, đúng đúng đúng, chính là dị năng giả hệ Thủy chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, anh ấy là bạn tốt nhất của tôi, dạo này chúng tôi đang làm việc chung với nhau, mọi người nhất phải quan tâm chúng tôi nhiều nha.

Cố Kinh Bạch kinh hãi nhìn bộ dạng thành thạo điêu luyện của Giai Giai, cảm thấy đây chính là kiểu trước khi đi thi nói mình không có thời gian ôn bài, thi xong còn than mình làm bài không tốt. Đây gọi là không biết cách xã giao á? Chẳng mấy ai trêи đời này hoạt bát hơn cô nữa đâu có biết không?

Suốt một đường vừa đi vừa nói, cuối cùng bọn họ cũng tới tòa nhà văn phòng của tiểu đội Z, đó là một tòa nhà rất khí thế mang phong cách phương Tây, sáng sủa sạch sẽ, trần cao, cửa sổ sát đất. Mạt thế mà, đâu đâu cũng có những tòa nhà bị bỏ không, chỉ cần bạn có cách xử lý xong xuôi đám tang thi bên trong thì bạn có thể sử dụng bất kỳ một tòa nhà nào mà bạn muốn, muốn không gian lớn cỡ nào cũng được.

Các văn phòng quản lý nằm ở hai tầng năm và sáu.

Tòa nhà này thực ra rất cao nhưng các tầng ở trêи cơ bản chưa được dùng tới, bởi vì người làm công tác hậu cần đa số chỉ là người bình thường. Dị năng giả có thể leo một hơi mười tầng không thấy mệt nhưng người bình thường thì chẳng khác nào khổ luyện. Thang máy đã ngừng hoạt động, cũng không phải là chưa từng có người nghiên cứu cách dùng một nguồn năng lượng mới thay thế để khởi động thang máy, chưa kể chi phí đắt đỏ, còn lãng phí nguồn năng lượng. Tiểu đội Z vẫn có đủ khả năng sử dụng nhưng Chương Thiên cảm thấy không cần thiết. Dùng thang máy đổi lấy xe không phải tốt hơn sao?

Giai Giai dẫn Cố Kinh Bạch lên tầng sáu. Trong phòng làm việc vẫn còn giữ lại đồ của của những nhân viên cũ ở đây, có một chậu cây màu xanh biếc nhưng thật ra chỉ là cây giả, “Anh vừa tới, tạm thời chúng ta lấy cái máy lần trước phát hiện ra luyện tay một chút trước nhỉ?”

Cố Kinh Bạch không ngờ ngồi văn phòng cũng gặp được niềm vui bất ngờ như vậy, y có thể dễ dàng nắm được thái độ và phương hướng nghiên cứu của khu an toàn với cái máy làm sạch kia.

Giai Giai ôm một đống đồ lớn đặt lên bàn làm việc của Cố Kinh Bạch: “Đây là tất cả những tài liệu có liên quan, bao gồm tài liệu nghiên cứu, ghi chép hội nghị. Vốn cấp trêи muốn bác sĩ An Kỳ tham gia, dù sao thì dị năng của chị ấy cũng đặc biệt, mọi người cơ bản vẫn đang tranh luận hệ chữa lành và hệ làm sạch có liên quan gì đến nhau không, nhưng mà bản thân An Kỳ đã từ chối, nghe nói là sau khi Lục Chỉ biến về lại thành người, thí nghiệm điều chế thuốc có thêm bước tiến đột phá.”

Kế hoạch biến tang thi về lại thành người vẫn thuộc dạng cơ mật của cơ mật, đến một cái tên cụ thể cũng không có vì sợ gây nên những sóng gió không cần thiết. Giai Giai biết nhiều hơn những người khác cũng là vì chị gái cô cũng tham gia thí nghiệm.

“Hai ngày trước em đã tới gặp chị gái em, chị ấy cười với em đó, anh có tin được không?”

“Thật tuyệt!” Trong game, chị gái của Giai Giai là tang thi đầu tiên biến về thành người, “Anh tin cô ấy nhất định sẽ khá hơn.”

Giai Giai cười xán lạn, “Vậy thì em mượn lời chúc của anh nha.”

Một buổi sáng trôi qua trong lời giới thiệu của Giai Giai. Cố Kinh Bạch và Giai Giai cũng xử lý một tình huống bộc phát bất ngờ, nghe nói là có một nhóm tiểu đội thám hiểm lẽ ra phải bình an vô sự nhưng lại phát tín hiệu cứu viện ở hướng tây nam, cấp trêи sợ bên trong có ẩn tình gì đó, quyết định để tiểu đội Z đi thăm dò một phen. Đội ngũ lâm thời tập trung, bởi vì không xác định được mức độ nguy hiểm nên do đội phó Trương Gia dẫn đầu, mang đội xuất phát về hướng xin cứu viện.

Toàn bộ quá trình tuy nhiều việc nhưng không loạn, bố trí đâu vào đấy, chỉ mất chưa đến 27 phút từ lúc tiếp nhận nhiệm vụ đến giao lại nhiệm vụ, bọn họ phải chuẩn bị kỹ càng, đầy đủ thông tin, vật tư cho Trương Gia và cả đội.

“Nếu nhiệm vụ khẩn cấp hơn thì tốc độ làm việc phải tăng lên để đáp ứng, rút thời gian càng ngắn càng tốt.” Giai Giai nói.

Điều này làm cho Cố Kinh Bạch cảm nhận được đầy đủ sự khó khăn của việc “cứu hỏa” trong thời tận thế này, thật không dễ dàng gì, tiểu đội Z là tiểu đội thám hiểm mạnh nhất thời mạt thế này, thật sự hoàn toàn xứng đáng.

“A ~ thật ghen tỵ với bọn họ, được ra ngoài làm nhiệm vụ.” Sau khi tiễn Trương Gia đi, Giai Giai cảm khái, “Đã nói là làm ba nhiệm vụ rồi thay người, đội phó Trương làm cái thứ mấy rồi nhỉ? Cứ dẫn đội vui vẻ đi, rồi sẽ đến lượt chúng ta!”

Cố Kinh Bạch ho khan một tiếng, cảm thấy nên nói rõ ràng: “Anh là tự nguyện.”

“Hả? Tại sao?” Giai Giai hoài nghi nhìn Cố Kinh Bạch, không dám tin trêи thế gian này còn có người không thích ra ngoài làm nhiệm vụ, chủ động yêu cầu đi làm công việc văn phòng.

“Bởi vì…”

Cố Kinh Bạch còn chưa nói xong, Lục Chỉ cầm hộp cơm trưa xuất hiện ở cổng tòa nhà văn phòng của tiểu đội Z. Cố Kinh Bạch và Giai Giai đứng ở trêи lầu nhìn thấy rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên Lục Chỉ ra khỏi nhà một mình sau khi biến về thành người, bộ dạng của hắn đã hoàn toàn là con người, nhưng mà có hơi hướng nội, không thích giao lưu với mọi người.

“Chậc chậc, thì ra là như vậy, bảo sao anh không muốn ra ngoài làm nhiệm vụ.” Giai Giai ồn ào, chậc chậc yoyo liên tục, một đêm xuân đáng giá ngàn vàng nha ~

Người bạn “Cố Bạch” này của cô cái gì cũng tốt, chỉ là quá si tình, và cũng không có ý định thay đổi. Đương nhiên, đối với những fan cp như cô mà nói, đây là một ưu điểm, hi vọng “Cố Bạch” có thể giữ vững điều đó.

“Mau mau, anh mau xuống đón người đi.” Giai Giai rất hưng phấn, cp real hàng thật giá thật đang phát đường nè!

Cố Kinh Bạch vẫn bất động. Y bảo Lục Chỉ đưa cơm đến chính là vì muốn từng bước bồi dưỡng ý thức độc lập cho Lục Chỉ, học cách giao tiếp với người khác. Lúc này Lục Chỉ cần phải tới chỗ em gái tiếp tân ở sảnh nói chuyện, Cố Kinh Bạch đương nhiên sẽ không tham gia, chỉ hy vọng có thể mang đến cho Lục Chỉ nhiều cơ hội nói chuyện hơn.

Lục Chỉ vẫn đứng ở dưới lầu trù trừ.

Giai Giai nhìn không nổi nữa, Lục tổng của cô sao phải chịu sự oan ức này? Cái tên cẩu nam nhân “Cố Bạch” này vẫn bất động, vậy thì để mình xuống làm hộ hoa sứ giả đi!

Cố Kinh Bạch nhún vai một cái, thái độ sao cũng được, không nói chuyện với người này thì nói chuyện với người khác, không sao.

Trong lúc Giai Giai đi xuống, Lục Chỉ vẫn đang đứng ở đại sảnh, trong tay ôm hộp cơm, đứng ở trong góc, rất vất vả đấu tranh bước lên một bước rồi lại mất dũng khí thu chân về, thật sự rất đáng thương, không dễ dàng như những gì “Cố Bạch” nghĩ.

Khi nhìn thấy Giai Giai đi xuống, Lục Chỉ: “…”

Đm, chẳng khác gì một đứa trẻ không nơi nương tựa.

Nhưng mà, khi đối mặt tinh thần trượng nghĩa dâng cao của Giai Giai, Lục Chỉ nhanh chóng thay đổi dòng suy nghĩ, nhiệt tình đáp lại. Những người có quan hệ tốt với “Cố Bạch” hắn đều đã từng tiếp xúc qua, không chỉ một lần.

Giai Giai mây rền gió cuốn tiến đến, kéo người lên lầu, còn sợ tình cảm của Lục Chỉ bị ảnh hưởng

nên thay “Cố Bạch” bao biện, cô nói: “Ngày đầu tiên anh Cố Bạch tới làm văn phòng nên bận quá, không có cách nào xuống dưới đón anh được nên bảo em xuống đón anh. Anh đừng để ý, sau này sẽ đỡ bận hơn.”

“Ừ, anh không ngại.” Lục Chỉ mở hộp cơm ra, dùng tư thế sét đánh không kịp bịt tai nhét đồ ăn vào miệng Giai Giai, “Em nếm thử xem.”

“Ưm ưm…?” Đối mặt với việc đột nhiên bị nhồi vào miệng một đống đồ ăn nhạt nhẽo, Giai Giai có chút mờ mịt, chỉ có thể thuận theo bản năng nhai thử. Không quá tệ nhưng chẳng có vị gì, vì không muốn lãng phí lương thực nên cô mới nuốt hết xuống, “Đây là món gì vậy?”

“Hương vị thế nào? Gần đây anh đang học làm cơm.” Trong mắt Lục Chỉ lóe lên ánh sáng tự hào với nghề nghiệp “người chồng nội trợ” của mình.

Lục Chỉ hoàn toàn là một người mới, cần phải có người giúp đỡ.

“…” Cho dù mình là fan cp Giai Giai cũng không dám mở miệng. Cô bị nghẹn đến mức vỗ ngực, một hồi lâu sau mới nói: “Hay là chúng ta xuống nhà bếp nấu lại một phần khác, lần này em giúp anh?”

Giai Giai không sợ cơm khó ăn, chỉ sợ cp của mình bị hủy bởi mùi vị của phần cơm này.

Lục Chỉ mất mát cúi đầu: “Quả nhiên là anh của bây giờ không tốt bằng anh của trước khi mất trí nhớ.”

“Làm sao có thể?!” Không chỉ có mỗi đàn ông không chống cự lại được bộ dạng đáng thương yếu đuối, phụ nữ cũng vậy, chỉ cần đúng phương pháp, thủ đoạn cao tay, nam hay nữ đều có thể xử lý được.

Vì vậy, suốt buổi chiều ngày hôm đó, Cố Kinh Bạch liên tục phải nhận ánh mắt đau lòng “đang yên đang lành là bạn tốt, sao đột nhiên lại biến thành tra nam thế này?” của Giai Giai.

Lục Chỉ thành công đánh vào mối quan hệ bạn bè Cố Kinh Bạch, về sau cũng nhiệt tình tẩy não bọn họ, biến bọn họ thành fan cp của cả hai.

Dưới sự trợ giúp của Giai Giai, Lục Chỉ có thêm nhiều bạn mới, hoặc nói đúng hơn là đội quân các cô gái do Giai Giai dẫn đầu. Mỗi ngày các cô ngóng trông khoảnh khắc Lục Chỉ đến đưa cơm cho “Cố Bạch”, thảo luận hăng say, cũng cố gắng truyền bá quyển sách tình yêu của Giai Giai cho toàn bộ những nhân viên trong tòa nhà văn phòng đọc.

Chương Thiên hiếm khi rảnh rỗi, đến tòa nhà văn phòng một chuyến, đập vào mắt là hiện trường “bán hàng đa cấp” cỡ lớn. Giai Giai và một đám em gái đang cố gắng truyền thụ cho Lục Chỉ cách làm sao để ngăn chặn tiểu tam, nắm lấy trái tim của đàn ông. Một bên dám nói, một bên dám nghe.

Mãi cho đến khi Chương Thiên không nhìn nổi nữa, cưỡng chế kéo Giai Giai qua một bên, cô vẫn đang cảm khái: “Đây đúng là tình yêu đích thực rồi.”

Không không không, em đã có kinh nghiệm yêu đương bao giờ đâu, đừng có mù quáng phát biểu ý kiến, nhỡ đâu hỏng chuyện thì sao?! Chương Thiên không nhịn được cãi lại: “… Em căn bản không hiểu tình yêu là gì!”

Giai Giai khoanh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ có mình anh hiểu à? Yêu đương lần nào tan tành lần nấy? Anh thì “giỏi” rồi!”

Chương Thiên: “!!!” Đếu thể cãi được! Tức phát khóc!

*** Hết chương 23