Sự dịu dàng này không dành cho tất cả mọi người, mà chỉ dành cho một người duy nhất
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Cố Kinh Bạch còn chưa tiến vào khu an toàn Ung Kỳ thì câu chuyện tình đẫm nước mắt của y và người yêu đã được truyền đi khắp nơi rồi…
Ừm, nói thật thì…
Được rất nhiều người tin tưởng.
Chính là đại thần “Cố Bạch” – dị năng giả mạnh nhất hệ Thủy, không sai, chẳng qua trước kia mọi người đồn sai về người yêu của đại thần, đại thần không hề thích dị năng giả mạnh nhất Chương Thiên mà là một con tang thi không tên không tuổi.
Nghe càng kϊƈɦ thích hơn!
Cuối cùng bác sĩ An Kỳ vẫn đồng ý yêu cầu đi cùng ngài tang thi xuống phòng thí nghiệm của Cố Kinh Bạch, cô xác nhận lại với y: “Cậu cần chuẩn bị tốt tâm lý, nếu cậu kiên trì muốn ở bên cạnh cậu ta thì bọn chị chỉ có thể cho cậu vào cách ly cùng. Cần phải ở trong căn phòng pha lê trong suốt, bất cứ lúc nào cũng có người đến quan sát, không có sự riêng tư.”
Không có ai thích cảnh một ngày 24 giờ, bị giám sát sinh hoạt 360 độ không góc chết.
Cố Kinh Bạch nhìn phòng phát sóng đã bị ngừng hoạt động, nghĩ thầm, được đến đâu hay đến đó thôi. Y kiên định gật đầu với bác sĩ An Kỳ: “Ừm, vậy cách ly em và Tuyết Mãn cùng nhau luôn đi.”
Lục Chỉ: Cậu ấy một khắc cũng không muốn rời khỏi mình!
“??? Cậu thật sự muốn cách ly chung? Nếu cậu ta nổi điên, chúng tôi chưa chắc có thể cấp tốc xông vào cứu cậu ngay được.”
“Em có thể ký một cam kết gì đó liên quan đến việc tử vong, mọi người không cần phải chịu trách nhiệm cho trường hợp này.”
Bác sĩ An Kỳ không còn lời nào để nói, cô không tin tang thi có thể thật sự không ăn thịt người. Tình yêu vĩ đại nhưng không có bánh mì thì sao? Có khắc chế được ham muốn muốn ăn không?
… Thế mà có thể thật.
Mặc kệ là trôi qua bao lâu, ngài tang thi không hề có một chút động tác nhe răng cắn người nào với Cố Kinh Bạch, ngược lại, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra trong mắt ngài tang thi chỉ có vui sướиɠ vô hạn. Nhưng thái độ của ngài tang thi với những nhân viên nghiên cứu ở đây hoàn toàn đối lập, khả năng tốt nhất là hắn phớt lờ mọi người, còn tệ nhất…
Các chuyên gia cũng rất bối rối với trường hợp này, nghĩ trăm lần vẫn không ra, chỉ có thể tiếp tục thay phiên nhau quan sát, lặp đi lặp lại thí nghiệm, cuối cùng, họ chỉ có thể đưa ra một kết luận khiến lòng người hoảng hốt — sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại.
Không thể không phục.
Bác sĩ An Kỳ quỳ luôn: “Được! Là hai người đúng! Hai người lợi hại!”
Cố Kinh Bạch và ngài tang thi sống bình yên trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất, ngoại trừ không có sự riêng tư thì mọi phương diện khác đều rất tốt, thậm chí còn tốt đến mức làm cho Cố Kinh Bạch cảm thấy bác sĩ An Kỳ không phải đang chăm sóc bạn thân mà là đang hầu hạ vị vua của mình.
Sự tận tình này lại khiến Cố Kinh Bạch tăng cường cảnh giác, vì y sợ rằng bác sĩ An Kỳ đang có âm mưu gì đó với ngài tang thi.
Dưới sự kiên trì của Cố Kinh Bạch, tất cả các loại thuốc uống, thuốc tiêm đều phải thông qua tay y mới được đưa vào người ngài tang thi.
Bác sĩ An Kỳ lại không hề có dị nghị gì với vấn đề này, rất quang minh lỗi lạc thực hiện.
Cố Kinh Bạch thừa nhận có thể y đang lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, y lén lút dùng thiết bị của không gian mười chiều tài trợ kiểm tra thuốc qua một lần, đúng là hoàn toàn vô hại, không có độc tính gì, làm cho y mất sạch phương hướng nghi ngờ.
Chăm sóc ngài tang thi với chăm sóc Tuyết Mãn hàng thật không khác nhau cho lắm, thậm chí là còn dễ hơn chăm sóc Tuyết Mãn, bởi vì ngài tang thi rất phối hợp, chạm tay một chút có thể vui sướиɠ mãn nguyện cả ngày, Cố Kinh Bạch bảo làm gì thì làm đó, cực kỳ ngoan, hoàn toàn ngược lại với thái độ “luôn có người muốn mưu hại ai gia” của tang thi tỷ tỷ ở căn phòng trong suốt đối diện.
Ánh mắt của bác sĩ An Kỳ sắp đỏ lên vì đố kỵ rồi.
Trong hạng mục nghiên cứu bí mật này, bác sĩ An Kỳ cảm thấy điều khó khăn nhất không phải là điều chế ra thuốc mà là làm thế nào để đưa thuốc vào miệng tang thi.
Bên trong phòng thí nghiệm chỉ có một vài tang thi là chưa từng làm tổn thương con người, nếu không phải là người thân của những nhân vật lớn trong khu an toàn thì chính là những nhân vật lớn, ngoài ra còn có một số gia đình có liên quan, là người thân nhất của những dị năng giả có đóng góp to lớn cho khu an toàn, ví dụ như chị gái của Giai Giai.
Nếu Cố Kinh Bạch nhớ không nhầm, trong phần cuối của “Kế hoạch Z”, người đầu tiên được bác sĩ An Kỳ thành công biến trở về thành con người chính là chị gái của Giai Giai.
Chị gái của Giai Giai bây giờ đang ngụ ở căn phòng đối diện phòng của Cố Kinh Bạch và ngài tang thi, nhỏ nước miếng với mỗi người sống đi ngang qua, chẳng khác gì một bữa tiệc đứng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Haiz, nói đi thì cũng phải nói lại.
Đối với những tang thi có thân phận đặc thù này, người của sở nghiên cứu đương nhiên không dám nặng tay, ví như ý định thô bạo đánh gãy tay chân, bẻ gãy răng của Cố Kinh Bạch lúc mới xuyên qua, đừng có mơ, cũng tuyệt đối không được làm.
Bác sĩ An Kỳ chỉ có thể trói tang thi lại dưới tình huống bất đắc dĩ phải tiến hành kiểm tra, còn bình thường mỗi tang thi được ở trong một phòng kính riêng, đãi ngộ tốt, được tự do đi lại trong phòng. Cho dù vậy, người thân của bọn họ vẫn thỉnh thoảng tới kiểm tra đột xuất, sợ nhân viên làm mấy thí nghiệm không nhân đạo gì đó.
“Cậu nói xem, chị có thể làm gì bọn họ chứ? Chị chỉ là một người bình thường có dị năng chữa lành thôi mà? Cũng đâu phải là nhân vật phản diện biếи ŧɦái mà trong phim hay chiếu?!” Mỗi ngày hết giờ làm việc, bác sĩ An Kỳ lại đi tìm Cố Kinh Bạch phun tào.
Cố Kinh Bạch vừa nắm tay ngài tang thi, vừa coi bác sĩ An Kỳ như một cái gốc cây. Bộ dạng của bác sĩ An Kỳ nhìn qua rất đáng thương nhưng mà Cố Kinh Bạch thật sự không biết phải an ủi cô thế nào, chỉ có thể dùng một cách khác dời đi sự chú ý: “Đừng nghĩ nhiều, em kể cho chị nghe một câu chuyện xưa nhé?”
“Vậy chị muốn nghe chuyện xưa của cậu và Tuyết Mãn.”
“… Những chuyện khác cũng khá hay đó.”
“Chị tin vào tài năng sáng tác của cậu, nhưng hội Giai Giai đều được nghe chuyện tình yêu của cậu hết mà, tại sao chỉ có một mình chị bị cho ra rìa?!” Bác sĩ An Kỳ bi phẫn cực độ. Xem ra đây mới là mục đích của cô nàng, muốn trực tiếp nghe “Cố Bạch” kể chuyện.
Cố Kinh Bạch cứ vậy mà bị ép trở thành “người hát rong” lần thứ hai, lặp lại những nội dung y đã kể với Giai Giai cho những người ở phòng thí nghiệm này nghe, không chỉ có mình độc giả trung thành An Kỳ, một loạt những nhân viên nghiên cứu gia nhập làm fans cp của y. Thanh tiến độ nhiệm vụ vững vàng tăng thêm từng đoạn.
Bác sĩ An Kỳ tuyệt đối tin tưởng mấy câu chuyện kia, không hề có nghi ngờ gì. Có một lần, cô dựa vào bức tường kính trong suốt, nói đùa với Cố Kinh Bạch: “Trước đây chị cứ nghĩ là cậu thích Chương Thiên nên rất kiêng kỵ, không muốn nhắc tới đoạn thời gian trong quá khứ.”
Ngài tang thi nhạy cảm nhìn sang.
Đề tài này không thích hợp để mang ra bàn luận kỹ càng, Cố Kinh Bạch tiếp tục dùng biện pháp dời đi lực chú ý: “Nói mới nhớ, chị và Chương Thiên tại sao lại chia tay? Fan của Thiên Khải chết không nhắm mắt.”
“Anh ấy là người tốt.”
Ặc, thẻ người tốt phát đột ngột quá, không kịp chuẩn bị tâm lý gì cả.
Bác sĩ An Kỳ sờ soạng trong túi nửa ngày mới móc ra được một điếu thuốc lá nhỏ. Cô không châm lửa, chỉ ngậm trong miệng cho đỡ thèm. Bộ dạng bình thường của An Kỳ chính là oai phong lẫm liệt, mây rền gió cuốn, bây giờ là lúc hiếm hoi lộ ra một chút mùi vị triết học. Cô nói với Cố Kinh Bạch: “Cậu có biết ở bên cạnh một thánh nhân khó cỡ nào không? Anh ấy quá vô tư, ý chị không phải là vô tư không tốt, chỉ là nhìn bộ dạng không màng sống chết của anh ấy, mỗi giờ mỗi khắc luôn nhắc nhở rằng chị là một người ích kỷ như thế nào.”
“Nếu như chị mà bị tính là ích kỷ thì trêи thế gian này không có ai là không ích kỷ.” Qua một thời gian tiếp xúc, Cố Kinh Bạch thật sự cảm thấy bác sĩ An Kỳ là một người rất tốt.
“No no no, chị không cảm thấy sự ích kỷ này có vấn đề gì cả, nếu như cậu đối xử với ai cũng bình đẳng, chí công vô tư, vậy thì định nghĩa người nhà, bạn bè, người yêu để làm gì? Sự khác biệt trong cách đối xử giữa người với người mới tạo nên những mối quan hệ xã hội đa dạng.” Bác sĩ An Kỳ mỉm cười với Cố Kinh Bạch, khí chất lạnh lùng nhưng biểu cảm lại rất dịu dàng, “Thái độ của cậu dành cho Tuyết Mãn khiến chị rất ghen tỵ. Chúc hai người có thể bên nhau thật lâu, hạnh phúc đến già.”
Ngài tang thi như có như không gật gật đầu, không biết là thật sự nghe hiểu hay cứ gật đại. Dạo gần đây những suy nghĩ của hắn đã biến chuyển theo chiều hướng tích cực, xem ra thuốc thực sự có tác dụng rồi.
Và tác dụng này càng ngày càng trở nên rất rõ ràng.
Một hôm rảnh rỗi, Cố Kinh Bạch dạy ngài tang thi chơi cờ caro, bên ngoài bỗng nhiên lâm vào một màu đen kịt.
Có người kinh hoàng hô lên: “Mặt, mặt trăng biến thành màu đen rồi!”
Hắc Nguyệt tiến hóa!
Cố Kinh Bạch và trợ lý nhỏ AI đã thảo luận qua, đây là lần tiến hóa không thể tránh được.
Lần tiến hóa tập thể này của tang thi chỉ là bước khởi đầu, không tạo thành nguy hiểm quá lớn đối với con người. Ngược lại, các dị năng giả cũng tiến hóa mạnh mẽ, nam chính Chương Thiên từ hệ Kim có thêm dị năng hệ Lôi độc nhất vô nhị, tác phong truy quét tang thi càng thêm thần dũng, còn có thể nạp điện cho thiết bị điện bất cứ lúc nào.
Mặt khác, ngoại trừ tiến hóa tang thi, trăng đen cũng làm cho nhiều tang thi khôi phục lại được ý thức. Tuy rằng khả năng con người và tang thi đạt được một sự đồng thuận, chung sống hòa bình là rất ít, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không thể ôm ấp hi vọng.
Cho nên, Cố Kinh Bạch cũng không gấp gáp lấy máy làm sạch ra.
Nhưng vào buổi tối hôm ấy, tang thi trong những căn phòng kính bạo động. Rõ ràng là không bị ánh sáng của trăng đen rọi vào nhưng sức mạnh của bọn họ cũng tăng vọt, gào thét không ngừng, đập ầm ầm vào lớp kính, bộ dạng như thế muốn xông ra ngoài hủy diệt thế giới ngay lập tức. Tính khí trở nên cực kỳ hung dữ, kết hợp với khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, không có ai dám lại gần vì không biết lực công kϊƈɦ của bọn chúng lúc này đang ở mức nào.
Bác sĩ An Kỳ là người duy nhất dám xông vào, chạy qua đoạn hành lang đáng sợ, kiên trì muốn kiểm tra.
Cô chạy thẳng đến phòng của Cố Kinh Bạch, chỉ lo “Cố Bạch” bị ngài tang thi công kϊƈɦ gϊếŧ chết. Nhưng khi chạy đến nơi, cô nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Đây là căn phòng kính yên tĩnh nhất trong toàn bộ khu nghiên cứu này, yên tĩnh một cách không thể tin nổi.
Ngài tang thi có lẽ cũng đang chịu sự ảnh hưởng của Hắc Nguyệt tiến hóa, bộ dạng giống một con thú hoang tiềm ẩn năng lượng đang trong thời gian ngủ đông, mỗi lỗ chân lông trêи cơ thể ngài đều tỏa ra khí tức nguy hiểm. Nhưng hắn vẫn yên tĩnh, cúi thấp đầu, âm trầm, có cảm giác giống một con sư tử lười biếng thanh thản.
Bác sĩ An Kỳ bị dọa chết khϊế͙p͙. Đằng sau cô là chị gái của Giai Giai, bàn tay trắng xanh của cô ta đã cào nứt lớp kính, nhưng bác sĩ An Kỳ đang quay lưng lại nên không hề hay biết.
Cố Kinh Bạch muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng ngài tang thi đột nhiên ngẩng đầu lên, y đành tập trung lại về phía bên này.
“Tuyết, Tuyết Mãn?” Cố Kinh Bạch thử mở miệng thăm dò.
Đôi mắt của ngài tang thi biến hóa lẫn lộn giữa hai màu đen và đỏ, có cảm giác hắn đang đấu tranh và giãy giụa. Bóng đèn trong sở nghiên cứu vỡ từng cái từng cái, cho đến khi toàn bộ lòng đất chìm trong bóng tối vô tận.
Chỉ có một mình bóng đèn trêи đầu Cố Kinh Bạch may mắn thoát khỏi số phận vỡ tung, y đứng dưới bóng đèn, là nơi duy nhất có ánh sáng.
Trong khoảnh khắc ngài tang thi giơ tay lên, toàn bộ thế giới rơi vào yên lặng.
Giống như có một áp lực vô hình đè nén khiến những người xung quanh không thể đứng thẳng, tóc gáy dựng hết lên, chuông cảnh báo trong đầu điên cuồng kêu lên “nguy hiểm, chạy mau”. Bác sĩ An Kỳ trực tiếp ngồi bệt xuống nền đất, sau lưng đổ mồ hôi lạnh ướt nhẹp, nhưng biểu hiện của cô vẫn ổn nhất. Những tang thi trong các phòng khác như thể bị ai đó bóp cổ, cả người run rẩy, không dám phát ra bất kỳ một âm thanh nào.
Toàn bộ bọn chúng đều nằm rạp ra nền, cúi thấp đầu như muốn chôn xuống đất luôn, biểu hiện thuần phục tuyệt đối.
Cố Kinh Bạch ngửa đầu lên nhìn ngài tang thi.
Ngài tang thi mỉm cười dịu dàng với y, thái độ giống như đang động viên y, giống những lần trước đây y an ủi động viên ngài tang thi, nói “Tuyết Mãn đừng sợ” vậy. Sự dịu dàng này không dành cho tất cả mọi người mà chỉ dành cho một người duy nhất.
Ở một góc độ nào đó, đôi mắt của ngài tang thi đã không còn khác mắt của con người nữa rồi.
—
Lời tác giả:
Từ chương sau là biến thành “người” rồi, nói đúng hơn là một “người” rất quyền lực.
*** Hết chương 21