Trên khán đài có một đợt vỗ tay hoan hô kịch liệt.
Một nhóm các học sinh của Phong Dữ tới xem thi đấu, đầu tư hẳn một cây cờ in logo trường, huơ qua huơ lại.
Ban nãy Hầu Mạch đứng ngay gần lưới đánh một cú volley lợi dụng sơ hở của đối thủ, đối thủ không kịp ứng đối nên hắn đã ghi điểm một cách đẹp mắt.
Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc là những người biết cách giữ bóng rất thông minh.
Chiến thuật thi đấu dự kiến được thử nghiệm rất thành công khiến cho hai người càng tự tin hơn, thậm chí còn tìm cách cải thiện lối chơi trong quá trình thi đấu.
Trong khi đối thủ cứ tưởng rằng bọn họ sẽ tiếp tục chơi như vậy, họ lại bất ngờ thay đổi lối chơi, dường như chỉ cần một khoảnh khắc mất cảnh giác thôi là sẽ rơi vào thế bị động.
Hồ Khánh Húc theo phản xạ lui về phòng thủ ở đường biên ngang, lại phát hiện trước mặt xuất hiện khoảng trống.
Đường bóng của Hầu Mạch rất xảo quyệt.
Còn vị cộng sự kia, cũng phối hợp với sự xảo quyệt của hắn. Những đường bóng của Hầu Mạch biến hóa nhiều nhất có thể, khó mà dự đoán trước được.
Điều bức bối nhất chính là bọn họ không dự đoán được Hầu Mạch nhưng Hầu Mạch lại dự đoán được phản ứng của bọn họ.
Bảo sao mỗi lần Lưu Mặc nhắc tới Hầu Mạch đều gọi Hầu Mạch là Khỉ Hèn.
Hầu Mạch quay người lại, đập tay ăn mừng với Tùy Hầu Ngọc.
“Đánh nhanh thắng nhanh.” Hầu Mạch nhắc nhở.
“Ừm.” Tùy Hầu Ngọc dùng giọng mũi đáp lại.
“Tập trung.”
“Biết rồi.”
“Ơ sao lại không trừng tôi?”
“Hả?!”
Tùy Hầu Ngọc tức giận trừng Hầu Mạch, Hầu Mạch chỉ mỉm cười: “Đúng rồi đó. Hăng hái lên con trai!”
“Cậu lại ngứa đòn à?” Tùy Hầu Ngọc bị Hầu Mạch chọc tức đến bật cười.
“Vẻ mặt vừa rồi của cậu cứng ngắc.”
“Ban nãy mất điểm là do tôi đứng lệch quá nhiều, đứng hơi cao.”
“Đừng nghĩ lung tung, bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, chuyên tâm thi đấu là được.” Hầu Mạch nói, đột nhiên ghé sát lại thầm thì, “Hay là cậu muốn bị cạo lông?”
“Cút!”
“Ô kê.” Ngữ khí nói câu này của Hầu Mạch cực kỳ ngứa đòn, đi tới vị trí phát bóng, nói: “Để tôi phát bóng cho, cậu lên đợi đi.”
Bọn họ mới tập được một thời gian ngắn, khoảng thời gian này chỉ tập trung luyện Tùy Hầu Ngọc phát bóng còn Hầu Mạch phối hợp, ít khi tập Hầu Mạch phát bóng.
Bây giờ đảo ngược lại, ít nhiều có cảm giác trâu đang bắt chó đi cày.
Tùy Hầu Ngọc gật đầu, bước lên trước ngồi xổm chờ đợi.
Hầu Mạch cầm bóng vỗ vào mặt vợt mấy lần rồi mới phát bóng.
Tùy Hầu Ngọc nghiêm túc nhìn phía đối diện, chuẩn bị tư thế đón bóng, không ngờ lại nghe được một trận hoan hô, hoặc nói đúng hơn là lần hoan hô náo động nhất tính tới thời điểm này của cuộc tranh tài.
Cả khán đài kinh ngạc!
Tùy Hầu Ngọc quay đầu lại nhìn Hầu Mạch.
Hầu Mạch mỉm cười với cậu, tay còn giơ một kí hiệu “hi” ngu ngốc.
Bóng ACE!
Giao bóng ăn điểm trực tiếp.
Quả bóng này khiến cả hai người của bên đối thủ không phản ứng kịp, bóng bay trong tầm mắt của bọn họ rơi vào khu vực tính điểm, bọn họ đã cố gắng cứu bóng nhưng vẫn không thể chạm được vào bóng.
Dạng bóng này giống như là bí tịch võ công thất truyền trong tiểu thuyết tiên hiệp, hoặc là một món bảo vật nào đó, rất ít khi được nhìn thấy.
Người phát bóng phải có đầy đủ yếu tố tốc độ, khả năng kiểm soát điểm rơi, và còn cả chiến thuật tốt!
Hầu Mạch rất giỏi đánh đơn, là người giỏi nhất ở đây.
Lúc luyện tập Hầu Mạch không được đứng phát bóng cũng vì nguyên nhân này, Hầu Mạch phát bóng rất tốt, sau khi hắn phát bóng căn bản không cần Tùy Hầu Ngọc phối hợp, bởi vì hắn có thể ăn điểm trực tiếp.
Dương Hồng và Hồ Khánh Húc đã từng nghe nói khả năng phát bóng của Hầu Mạch rất đáng sợ, nhưng đây mới là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến.
Hai người không thể ngờ một trong hai đối thủ của mình lại có thể phát thành công bóng ACE.
Đây chỉ là một giải đấu thanh thiếu niên cấp tỉnh thôi mà, đâu phải giải toàn quốc hay giải thế giới, đối phương cũng chỉ là một học sinh trung học!
Có phô trương quá không vậy?
Đến tột cùng là Hầu Mạch quá giỏi hay bọn họ quá dở?
Nhất thời, cả hai đều hoang mang.
Hầu Mạch nhận một quả bóng mới, chuẩn bị phát bóng.
Dương Hồng gần như cắn răng đứng trước lưới, nhìn chằm chằm vào Hầu Mạch, không hề chớp mắt.
Vài giây trước cậu ta đã nghĩ mình sẽ thua trận này nhưng không muốn thua quá thảm, chủ yếu là không muốn nhìn đối phương phô trương thanh thế!
Nhưng mà trong khoảnh khắc đối diện với Hầu Mạch, Dương Hồng đã nhìn thấy đối phương giảo hoạt mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia tà mị, rồi — phát bóng.
Bóng ACE lần trước làm toàn bộ khán đài kinh ngạc thốt lên.
Bóng ACE lần này khiến cho cả khán đài sôi trào.
Giống như là mặt đất trở nên quá nóng, không đứng yên được, hoặc là trên trời rơi xuống một đống tiền, không có điều gì miêu tả được sự hưng phấn này.
Trong một trận đánh đôi, hai lần phát bóng ACE liên tục, nghe có vẻ như đang nói đùa, hoặc là nói mơ giữa ban ngày.
Thế nhưng điều đó đã thật sự xảy ra, ở ngay trước mắt.
Dương Hồng thẳng tính, cõi lòng nguội lạnh, bực bội mắng một câu: “ĐM!”
Trong nháy mắt cậu ta cảm nhận được cái gì gọi là cấp hỏa công tâm, cổ họng nóng lên, nếu không cắn chặt hai hàm răng e là sẽ nôn ra một bãi máu.
Hồ Khánh Húc bước tới vỗ vai Dương Hồng: “Không sao, Hầu Mạch vẫn luôn như vậy.”
Đúng, Hầu Mạch vẫn luôn như vậy.
Thi đấu với Hầu Mạch như thể đang bị đạp dưới chân, để biết cái gì gọi là sự khác nhau của thiên tài và bùn đất.
Mặt mũi mất sạch.
Sự khác nhau một trời một vực, làm sao vượt qua được?
Tùy Hầu Ngọc quay đầu lại nhìn Hầu Mạch, đột nhiên cảm thấy lần trước mình đánh đôi với hắn, hẳn là hắn đã nhường cậu nhiều lắm rồi.
Nếu Hầu Mạch lúc đó mà như bây giờ thì khéo bọn họ sẽ đánh nhau ngay tại trận luôn mất.
Lần phát bóng tiếp theo của Hầu Mạch bị đánh trở về, nhưng mà bọn họ vẫn chiếm được ưu thế.
Hầu Mạch phát bóng vào những vị trí bóng được đánh trả về một cách thoải mái nhất, năng lực khống chế bóng rất tốt.
Đối thủ phải chịu áp lực lớn, xuất hiện sai lầm ngày càng nhiều.
Cuối cùng, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc giành chiến thắng hai set liên tiếp.
Bọn họ giành được thắng lợi đầu tiên.
Tùy Hầu Ngọc lại chỉ quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra bên phía huấn luyện viên Vương và Tô An Di, vội vàng rời đi.
Hầu Mạch vốn còn định hả hê với Lưu Mặc hai câu, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc sốt ruột đi mất nên không chào hỏi gì nữa, chỉ giơ tay làm động tác gọi điện thoại với Lưu Mặc rồi theo Tùy Hầu Ngọc rời đi.
Hầu Mạch đi sau nhắc nhở: “Lát nữa còn phải làm kiểm tra nướ© ŧıểυ đấy.”
“Ừ, biết rồi, tôi đi xem thử đã, sợ là có chuyện lớn rồi.”
Ban nãy Tùy Hầu Ngọc đã thử gọi điện thoại cho Nhiễm Thuật, Nhiễm Thuật lắp ba lắp bắp nói nửa ngày không rõ là đang nói gì, Tùy Hầu Ngọc đi thẳng vào khu vực nghỉ ngơi luôn.
Ban nãy set đầu tiên cũng có Nhiễm Thuật đứng xem thi đấu nhưng hình như nghe được tin gì rồi đi mất, có lẽ cậu ấy cũng đã biết chuyện gì xảy ra.
Vài đồng đội trong phòng nghỉ ngồi buồn rầu, điều làm cho Tùy Hầu Ngọc ngạc nhiên nhất chính là Lữ Ngạn Hâm cũng có mặt ở đây.
Cô đang giúp Đặng Diệc Hành xoa bóp tay, còn bóp rất tàn nhẫn, vừa làm vừa mắng: “Cậu lợi hại, cậu là nam tử hán chân chính, thích làm anh hùng cứu mỹ nhân! Cậu không sợ chết à?! Lão nương cần cậu à?!”
Tùy Hầu Ngọc đi vào hỏi: “Làm sao vậy?”
Đặng Diệc Hành ngẩng đầu nhìn bọn họ, không trả lời ngay mà hỏi: “Thua hay thắng?”
“Thắng.” Hầu Mạch đáp.
Hắn muốn tìm khăn lông lau qua mồ hôi, kết quả kéo ngăn tủ ra chẳng thấy cái nào, nhìn quanh một lượt thì thấy khăn của mình đang bọc đá lạnh đắp lên tay Đặng Diệc Hành.
Hầu Mạch nhìn Đặng Diệc Hành, hỏi: “Bị thương rồi?”
Đặng Diệc Hành mếu máo cười.
Còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, huấn luyện viên Vương đã hung bạo đẩy cửa đi vào, gào thét hỏi: “Nhiễm Thuật! Có ăn kiêng đầy đủ không?!”
Nhiễm Thuật bị huấn luyện viên Vương làm cho giật mình hú vía, ngẩn ngơ trả lời: “Không ạ…”
“Giỏi lắm!” Huấn luyện viên Vương tức giận đến mức phải đặt tay lên bụng để giảm bớt cơn đau dạ dày, cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh cho Nhiễm Thuật: “Anh đi làm kiểm tra nướ© ŧıểυ đi, bây giờ đi luôn!”
Nhiễm Thuật không hiểu, hỏi: “Tại sao ạ?”
“Anh có tên trong danh sách dự bị mà không biết à? Tôi viết tên anh và Tang Hiến lên rồi.”
Nhiễm Thuật trợn mắt, hoảng sợ hỏi: “Cái gì cơ?! Em, em thi đấu ấy ạ?!”
“Đúng, là anh, anh đi thi đấu!” Huấn luyện viên Vương phất tay với Tang Hiến, “Dẫn cậu ta đi đi.”
Tang Hiến vội vàng kéo Nhiễm Thuật ra ngoài.
Nhiễm Thuật giãy giụa, gửi ánh mắt cầu cứu về phía Tùy Hầu Ngọc, Tùy Hầu Ngọc lại không có cách nào, cậu thậm chí còn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Tô An Di đâu ạ?”
“Đi lấy lời khai rồi.” Huấn luyện viên Vương trả lời.
“Lấy lời khai?!” Tùy Hầu Ngọc kinh hãi.
“Yên tâm, không có chuyện gì, chỉ đi phối hợp điều tra thôi, phía ban tổ chức cũng nói An Di chỉ phòng vệ chính đáng.”
Huấn luyện viên Vương không yên tâm, đi cùng Tang Hiến và Nhiễm Thuật chờ kết quả kiểm tra, không giải thích gì nữa.
Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc cũng phải đi làm kiểm tra nướ© ŧıểυ, Thẩm Quân Cảnh đi cùng bọn họ, kể lại chuyện vừa rồi, để lại Lữ Ngạn Hâm chăm sóc cho Đặng Diệc Hành.
Lần này Đặng Diệc Hành tham gia thi đấu, biết Lữ Ngạn Hâm cũng tới nên tối hôm qua đã dẫn Thẩm Quân Cảnh xuống đại sảnh tầng một nói chuyện với Lữ Ngạn Hâm. Thời gian gần đây hai người họ trò chuyện trên wechat rất hợp nhau, bây giờ đã thành bạn tốt rồi.
Trong lúc đó Tô An Di đi tới dặn bọn họ một vài điều cho trận đấu ngày mai, Lữ Ngạn Hâm liếc mắt một cái đã nhìn trúng Tô An Di, còn xin kết bạn wechat với Tô An Di, muốn làm quen với Tô An Di.
Lữ Ngạn Hâm chính là phường nhan khống hàng thật giá thật, nhìn thấy Tô An Di hai mắt lập tức sáng rực lên.
Sau khi khai mạc, đánh đôi nam thi trước, các trận của nữ xếp vào buổi chiều, Lữ Ngạn Hâm tranh thủ lúc rảnh rỗi tới tìm Tô An Di tán gẫu.
Hai cô gái ngoại hình không tệ, vóc dáng cao ráo, đứng cạnh nhau cơ bản hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Hai cô gái vừa đi vừa nói chuyện, bàn nhau tới xem trận đấu của Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc, trên đường đi gặp phải một nhóm khán giả nam đi vệ sinh, nhóm người này tiếp cận hỏi ID wechat của bọn họ.
Hai cô gái không đồng ý cho, một người bỗng nhiên buông lời ác độc, nói ngoại hình của hai người nhìn là biết không phải loại con gái nhà lành, còn tỏ vẻ dè dặt cái gì, đi khách giá bao nhiêu nói luôn đi…
Trùng hợp lúc đó Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đang làm nóng người ở khu đất trống cách đó không xa, nghe được ồn ào nên đi sang can ngăn, cuối cùng biến thành cãi vã với nhóm người kia.
Sau khi phát sinh xung đột, Đặng Diệc Hành ngăn đám người kia lại rồi bảo Tô An Di và Lữ Ngạn Hâm đi trước đi.
Không ngờ Đặng Diệc Hành bị đám kia đẩy ngã, trật cổ tay luôn.
Tô An Di vốn rất lạnh lùng, toàn bộ quá trình không mở miệng nói câu nào, nhìn thấy Đặng Diệc Hành bị thương lập tức nổi điên, ra tay dạy dỗ đám người kia.
Ba thằng con trai bị Tô An Di đánh cho kêu cha khóc mẹ, mà đây chưa phải là điều làm cho Thẩm Quân Cảnh khϊếp sợ nhất, điều khϊếp sợ nhất chính là công phu mắng chửi của Tô An Di, thực sự rất rất “bẩn”, bẩn đến mức khiến cho Thẩm Quân Cảnh hận không thể làm biến âm thay cho Tô An Di.
Mà nếu có làm biến âm thì lời mắng của Tô An Di sẽ thành “beep beep beep—” liên tục.
Thẩm Quân Cảnh vẫn chưa hết sợ hãi, hỏi: “Trước giờ em gái Tô mắng người đều tàn nhẫn như vậy à?”
Lúc này Tùy Hầu Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm: “Thực ra hồi học lớp 10 cậu ấy rất hay chửi thề, lúc mắng người có thể nói một hơi không ngừng như đang đọc tam tự kinh luôn, còn từng bị nhà trường xử lý kỷ luật. Cô Lý yêu cầu cậu ấy bớt mắng người lại, không nói được lời hay thì đừng nói gì cả, kể từ đó cậu ấy rất ít khi mở miệng nói chuyện, sợ mình không cẩn thận lại phun ra lời thô tục.”
“Hóa ra là như vậy…” Thẩm Quân Cảnh shock toàn tập.
*** Hết chương 47