Giang Tổng Lạc Mất Vợ!

Chương 2: Sợ Hãi

Giang Dụ nghe xong liền bỏ quyển nhật ký đó qua một bên. Anh lập tức chạy xuống nhà, nhìn thấy Lạc Linh Lung đang mặc đồ bệnh nhân, chân trần...tay cầm dao.

Cô...không phải ở bệnh viện sao?

Lạc Linh Lung vừa thấy anh liền mỉm cười.

" Anh...đến rồi " Cô nói.

Vẫn là giọng nói ấy, vẫn là nụ cười mỗi ngày nhìn lấy anh.

" Giang Dụ, anh biết không?".

" Em luôn nghĩ sẽ có ngày anh nghe em nói, sẽ có ngày anh tin tưởng em...sẽ có ngày em tưởng rằng anh sẽ hết lòng yêu em ".

" Nhưng em lầm rồi...".

" Có lẽ em nên làm theo lời anh nói, đó chính là chết trước mặt anh ".

Lạc Linh Lung cười thê lương bảo.

" Đừng...dừng lại " Giang Dụ lên tiếng.

Lạc Linh Lung liền ngơ mặt ra:" Dừng? Anh gϊếŧ con của em rồi...anh còn bảo em dừng lại sao?".

" Giang Dụ, em chính là hung thủ gϊếŧ người con gái anh yêu ".

" Em xin lỗi ".

" Em sẽ...giải thoát cho anh ".

Nói xong, Lạc Linh Lung liền cầm dao lên, cô đưa thẳng đâm vào bụng mình.

Phập

Giang Dụ há miệng trợn mắt, anh chạy đến chỗ Lạc Linh Lung, máu nhanh chóng đã tuông ra, cô vừa mới xảy thai...bây giờ lại...

" Lạc Linh Lung...Lạc Linh Lung...".

Giang Dụ không ngừng lây cô, anh ôm cô lên.

Lạc Linh Lung buông lỏng hai tay, con dao cũng đã rơi xuống.

Giang Dụ...đây là những điều cuối cùng em có thể làm cho anh.

Đó chính là chết trước mặt anh!

...

" Không, không!!!".

Giang Dụ ngồi bật dậy, trán anh không ngừng đổ mồ hôi.

Đã ướt đẫm lúc nào không hay rồi.

Giang Dụ quay sang nhìn Lạc Linh Lung đang co mình nằm dưới sàn. Anh hấp tấp, xuống giường rồi lao đến chỗ cô.

" Lạc Linh Lung...Lạc Linh Lung...".

Anh lay mạnh cô, đừng nói...

Đừng nói mọi chuyện đều diễn ra giống như giấc mơ anh vừa mơ thấy nhé?

Lạc Linh Lung mở mắt ra. Cô khó chịu nhìn anh:" Đêm hôm anh không ngủ, anh gọi tôi làm cái quái gì?".

" Bị hâm à?" Cô ngồi dậy, lớn tiếng quát anh.

Giang Dụ ngớ người ra.

Thì ra...chỉ là mơ...

" Tôi...tôi...".

" Điên, anh biết bây giờ là mấy giờ không?" Cô cầm điện thoại lên, giơ lên cho Giang Dụ xem.

Là ba giờ...chính xác là ba giờ mười phút sáng đó.

Cả ngày cô đã đi làm mệt gần chết. Về nhà còn gặp ông chồng kiểu này chắc tổn thọ sớm quá thôi.

Giang Dụ rút tay lại. Phải rồi, tất cả chỉ là mơ thôi.

Đây mới là Lạc Linh Lung vợ anh.

Cô...còn lành lặn.

Anh bất ngờ vòng tay quay, ôm Lạc Linh Lung lên.

" Này...này...".

Cô liền ôm lấy cổ anh theo phản xạ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tên Giang Dụ này hôm nay sao dịu dàng thế?

Mơ thấy cái gì rồi thần kinh bị ảnh hưởng sao?

" Lên...giường ngủ " Giang Dụ nói.

Anh đặt cô nằm xuống, dịu dàng kéo mền phủ kín Lạc Linh Lung.

Anh ngồi dưới sàn như vậy mới nhận ra rõ.

Sàn nhà về đêm thật sự rất lạnh.

" Anh...".

" Ngủ đi ".

Giang Dụ quay lưng đi, anh tiến đến cửa rồi ra khỏi phòng.

Giấc mơ đó...làm anh tỉnh giấc cmnr.

Lạc Linh Lung vẫn chưa hiểu chuyện gì. Cô cũng làm biếng hỏi chuyện, cuối cùng ăn phận nhắm mắt lại và nằm ngủ.

Hơi đâu quan tâm người đàn ông đó...rõ là đầu óc không bình thường.Lạc Linh Lung và Giang Dụ là bị gia đình ghép đôi từ nhỏ. Cả hai thì như nước và lửa, từ bé chả ưa gì nhau.

Cuối cùng lớn lên lại bị ép làm vợ chồng với nhau.

Giang Dụ thì chẳng xem cô là vợ, cô cũng chẳng xem anh là chồng nốt. Mặc dù cả hai từ bé đã luôn ở cạnh nhau, nhưng tình cảm chẳng hề mặn nồng gì.

Số lần nói chuyện đàng hoàng với nhau đều đến trên đầu ngón tay. Vì thế nên mới có chuyện ngủ riêng thế này.

Lạc Linh Lung hiện tại đang làm trợ lý cho Giang Dụ. Cả ngày loay hoay công việc mệt gần chết, về nhà còn bị Giang Dụ phá ngang giấc ngủ.

Người gì đâu không.

...

Giang Dụ đứng bên thư phòng, anh nhìn ra cửa sổ.

Giấc mơ khi nãy làm anh rất sợ, đến giờ cầm li rượu trên tay còn rất run rẩy.

Anh cứ tưởng...mọi chuyện là sự thật.

Cứ nghĩ...anh đã vụt mất Lạc Linh Lung rồi.

...

Ngày hôm sau.

Giang Dụ xuất hiện ở bàn ăn với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, điều đó khiến Lạc Linh Lung không khỏi bất ngờ.

" Anh không ngủ à?" Lạc Linh Lung đặt ly nước cam xuống, cô hỏi.

" Ừ " Anh mệt mỏi đáp, tay lơ mơ chỉnh lại cavat.

Lạc Linh Lung thấy thế, cô tiện tay chỉnh lại cho anh.

" Hôm nay để tôi lái xe cho " Cô chỉnh lại cổ áo cho anh nốt rồi bảo.

" Ừ " Giang Dụ đáp, ánh mắt vẫn nhìn Lạc Linh Lung một cách hết sức kì lạ.

Vì giấc mơ đêm qua mà trong đầu anh luôn nghĩ đến chuyện mình sẽ mất cô, vì thế anh không thể ngủ lại được mà thức tới sáng.

Lạc Linh Lung cảm thấy anh hôm nay bất bình thường thật sự. Đêm qua lại bật dậy lúc nửa đêm, sau đó cũng không về phòng ngủ lại.

Đúng là đồ dở hơi.

Ăn sáng xong, Lạc Linh Lung phụ trách lái xe. Bình thường là anh, nhưng hôm nay anh không thể tỉnh táo, còn cô thì không muốn giao tính mạng cho một tên ngủ không đủ giấc như anh đâu.

Đến Giang thị, Lạc Linh Lung đi phía sau Giang Dụ đi vào.

Trong mắt mọi người, cô và anh chính là thanh mai trúc mã từ bé.

Năm Giang Dụ sáu tuổi, khi đấy cô chỉ mới một tuổi đã được gần nhau.

Vì Giang phu nhân và Lạc phu nhân chính là bạn thân. Họ đã lập ra lời ước đó chính là nếu cả hai người sinh con trai, người sinh con gái nhất định sẽ làm sui gia với nhau.

Khi cô tròn một tuổi, cô và Giang Dụ đã được gặp nhau.

Cứ nghĩ sẽ là chuyện tình từ bé rất đẹp. Nhưng không, khi ở cùng Giang Dụ tính khí của cô chẳng khác gì một thằng con trai.

Không khác gì.

Chính vì thế, trong mắt anh bao năm qua Lạc Linh Lung cô là một cô gái hung hăng, bạo lực.

Đàn ông mà, ai mà chẳng thích những cô gái dịu dàng và thùy mị chứ?

Cả hai đi vào thang máy, Lạc Linh Lung thở dài một cái. Kết hôn với nhau đã nửa năm, cô không biết mình sẽ duy trì hôn nhân này đến đâu đây.

Vì đêm qua mất ngủ, vừa vào thang máy Giang Dụ đã dựa lưng vào phía sau. Chỉ khi ở cùng Lạc Linh Lung anh mới trưng bộ dạng mình che giấu phía sau ra.

" Nếu anh mệt thì nên về phòng làm việc ngủ đi " Lạc Linh Lung quay đầu nói.

" Không sao " Giang Dụ bảo.

Thấy anh cứng đầu, cô tức giận:" Nếu anh ngất vì kiệt sức tôi không biết làm sao đâu ".

" Nghe lời chút đi ".