Chiều Vợ 7 7 49 Ngày

Chương 1: Em yêu anh

Trong căn phòng bị bóng tối bao phủ tràn đầy không khí mờ mịt mập mờ.

Chỉ có một ngọn đèn nhỏ lóe lên ở đầu giường, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên một đống hỗn loạn trên chiếc giường lớn.

Ánh mắt Tô Nghiên mơ màng nhìn người đàn ông phủ trên người mình. L*иg ngực cường tráng khỏe khoắn, cơ bắp rắn chắc, làn da màu lúa mì khỏe mạnh hấp dẫn mọi phụ nữ trưởng thành.

Đặc biệt là hơi ấm thoải mái độc đáo toát ra từ l*иg ngực đó, lại còn hương vị quen thuộc thoang thoảng càng khiến lòng cô say mê không thể thoát ra được.

Có một ham muốn không thể giải thích được đang dâng trào trong cơ thể. Loại cảm giác này rất mãnh liệt, đầu óc nóng hầm hập đã dần dần mất lý trí.

Thật ra trong lòng vẫn còn một chút ý thức rõ ràng, Tô Nghiên biết người đàn ông này là ai, cho nên mới sẵn lòng để bản thân mình sa vào.

Mặc dù anh mang tiếng “khắc vợ”, đối với phụ nữ thì lạnh lùng vô tình, thậm chí không nhớ rõ cô là ai nhưng cô yêu anh. Yêu đến nỗi không thể tự kiềm chế được, đến nỗi mất cả lòng tự trọng của mình.

Có thể nằm dưới người anh, e rằng chính chuyện hạnh phúc nhất đời cô, cũng chẳng quan tâm đến sự lạnh lùng xa cách trong đôi mắt người đàn ông, thậm chí là có cả một chút chán ghét nữa.

“Nóng quá…a…tôi…tôi muốn…” Trong cơ thể tuôn trào sự xao động, cô hoàn toàn không thể kiềm chế được, chỉ có thể níu cánh tay anh thật chặt, miệng tự lẩm bẩm trong vô thức.

Người đàn ông nhíu đôi lông mày đẹp mắt lại, trên khuôn mặt cương trực tuấn tú lộ ra sự bối rối và khó hiểu.

“Cô muốn gì?” Giọng nói trầm ấm chậm rãi thoát ra khỏi miệng người đàn ông.

Vì sao người đi vào lại là cô? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy đâu, tại sao cô ấy không đến?

Người phụ nữ trẻ trước mặt này, không, có lẽ chỉ có thể gọi là cô gái thôi, nhìn dáng vẻ của cô cùng lắm không quá hai mươi tuổi.

Khuôn mặt không thể coi là đẹp nghiêng nước nghiêng thành được, thế nhưng nét mặt trong sáng ngọt ngào đó cũng đủ để khiến đàn ông mê đắm. Cơ thể dậy thì rất tốt, là cô gái trẻ nhưng cũng đã có nét quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.

Khác với tuổi tác non nớt của cô, trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn mềm mại hiện lên sắc hồng, ánh mắt mơ màng, nhìn dáng vẻ của cô dường như là bị người ta bỏ thuốc.

Về phần anh, nếu như không phải có sức kiềm chế mạnh mẽ đã được rèn luyện nhiều năm trong quân ngũ thì e rằng giờ phút này anh đã không để ý đến hình tượng mà lao vào như sói đói hổ vồ.

Mặc dù vậy nhưng cũng không khá hơn là bao, đầu óc tỉnh táo một lát lại không có cách nào ngăn cản được sự khát vọng của cơ thể.

“Tôi nóng quá, tôi rất muốn cởϊ qυầи áo.” Vừa mới nói xong, một tiếng roẹt vang lên, Tô Nghiên đã xé rách chiếc váy duy nhất che đậy cơ thể, lộ ra thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Hình như cảm thấy không ổn, lại vội vàng dùng váy che phủ bộ ngực của mình, dù vậy nhưng cũng không tránh được cảnh xuân lấp ló.

Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại một chút nhưng vẫn có chút lí trí, nắm lấy cánh tay cô, nghiêm nghị hỏi: “Ai đưa thuốc cho cô uống? Ai bảo cô đi vào căn phòng này?”

Thật đáng ghét, rõ ràng người hẹn anh là cô ấy, vì sao người đi vào lại là cô gái nhỏ này? Lại còn dáng vẻ cuồng loạn. Chết tiệt, người phụ nữ chết tiệt, thế mà bỏ thuốc cả với anh, rốt cuộc cô ấy muốn làm gì?

Người đàn ông trước mặt có đôi mắt thâm thúy, đôi mắt đen rất thuần khiết, giống như một cái đầm sâu, thu hút ánh nhìn của người khác.

Thần trí Tô Nghiên hoàn toàn mê loạn, người đàn ông trong mắt cô hiện ra rất nhiều cái bóng, nhưng trước khi cô hoàn toàn bị đánh bại lại thốt ra một câu sâu thẳm từ đáy lòng: “Em yêu anh!”

“Cô yêu tôi?” Nghe thấy lời cô, người đàn ông cười khẩy thành tiếng: “Cô yêu tôi cái gì? Cái mà cô yêu là thân phận mợ chủ của nhà họ Lăng chứ? Cô là đồ đàn bà đê tiện háo danh.”

Nói xong lại đưa tay bóp một cái vào ngực Tô Nghiên rất mạnh, có ý trừng phạt.

Loại đυ.ng chạm thân thể này lại dẫn đến sự xao động trong cơ thể Tô Nghiên: “Tôi… Tôi thật sự khó chịu…”

Miệng Tô Nghiên vô thức nỉ non, hai tay chậm rãi vuốt ve dọc theo xương quai xanh của mình đi xuống, cơ thể lại đang giãy giụa lung tung. Đối với đàn ông mà nói, đây không thể nghi ngờ chính là sự hành hạ lớn nhất.

“Đừng lộn xộn, như vậy sẽ càng khó chịu hơn.” Người đàn ông nằm trên lập tức ôm cô vào lòng mình.

Tô Nghiên trẻ tuối cứ thế cuộn tròn cơ thể trong lòng người đàn ông, thế nhưng động chạm thân thể như thế này ngược lại càng làm cô cảm thấy khó chịu hơn. “Anh trai tốt, em…em thật là khó chịu. Cô đã rơm rớm nước mắt, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cọ xát trước ngực anh.

Người đàn ông nhìn đôi gò má của cô đã không khống chế nổi phản ứng của mình, lập tức đặt cô xuống dưới thân lần nữa: “Muốn thoát khỏi sự thống khổ này à?”

Tất cả sự kiềm chế đều đã tiêu tan, nếu cô tự đưa tới cửa, đương nhiên tôi sẽ không bận tâm đến hậu quả, người đàn ông đã không còn nghĩ đến việc chuyện này che giấu âm mưu gì, chỉ muốn làm theo nhu cầu trong lòng mình.

“Ừm.” Cái đầu nhỏ gật mạnh một cái, sự khô nóng trong cơ thể cần gấp một nơi để giải tỏa.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay mạnh mẽ của anh đã ôm chặt cô, áp cô vào l*иg ngực rộng và rắn chắc, đôi môi rực lửa khóa chặt cô.

“Tôi… anh…” Lời nói ú ớ trong miệng cô, mơ hồ không rõ, anh lại nhân cơ hội lúc cô há miệng, đầu lưỡi nhanh nhẹn đã xông vào trong miệng cô không ngừng mυ'ŧ lấy.

Hai tay Tô Nghiên chống vào l*иg ngực người đàn ông định đẩy anh ra, nhưng lại tiếc loại cảm giác mát lạnh thoải mái dễ chịu này.

Thời gian dần trôi qua, cô cảm thấy toàn thân mình nóng bừng vì nụ hôn này, tất cả giác quan bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi những va chạm xa lạ, đầu hàng trước ngon lửa hừng hực.

Trong khi da thịt non mềm của cô gắn bó với cơ thể nóng bỏng của anh thì bên tai vang lên tiếng gầm trầm khàn nam tính, đồng thời một cơn đau tê liệt từ giữa bắp đùi truyền tới, cô đau đến mức muốn hét to, nhưng lại bị miệng của anh khóa lại, nuốt đi tất cả âm thanh…

Sau đó chuyện gì đã xảy ra thì Tô Nghiên đều không nhớ rõ, chỉ biết lúc ấy mình rất đau rất đau, thân dưới truyền đến một cơn đau thấu tim, loại đau đớn này hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ diễn tả được.

Động tác của người đàn ông càng ngày càng mãnh liệt, cô cảm thấy mình sắp không thể chịu đựng được nữa, cảm giác đau đớn đã vượt qua giới hạn chịu đựng của cô.

Mặc dù sau đó, dưới tác dụng của thuốc và kĩ thuật không thể nào cao siêu của người đàn ông, cô cũng nhận thức được cái gọi là kɧoáı ©ảʍ. Đối với Tô Nghiên mà nói, ký ức một đêm này lại không thể coi là ngọt ngào được.

Ngây ngây ngô ngô, chỉ vì cơ thể quá đau đớn và rã rời nên mới lâm vào trạng thái hôn mê.

Khi tia sáng bình minh đầu tiên ló rạng ở chân trời, Tô Nghiên theo thói quen tỉnh táo lại, thói quen sống tốt được hình thành từ cuộc sống tự lập, tự túc, tự lực cánh sinh nhiều năm qua. Chim dậy sớm thì bắt được nhiều sâu, cô luôn luôn tự mình dọn dẹp sẵn sàng nhàn nhã ăn sáng xong mới có thể đi làm.

Cảm giác hôm nay tỉnh lại thật khác, cả người mềm nhũn không có chút sức lực nào, như thể là bị người ta ăn.