“Ai u” Ngân Hồ bị ném ra ngoài một cách vô tình, ngồi trên Tử Lộ xoa xoa cái mông đau, hùng hùng hổ hổ nói: “Con bà nó, đồ thầy thuốc Mông Cổ thảo gian nhân mệnh (tức là gϊếŧ người không ghê tay, coi mạng người như cỏ rác), Thiếu Lâm tự ngu ngốc ỷ thế hϊếp người. Đừng tưởng đại gia ta đây không dám làm gì các ngươi….”(câu này tớ dịch bừa đó, QT không như thế đâu khó hiểu lắm, cụ thể là thế này “Thế nhưng như vậy đối với ngươi đại gia ta…”)
Tục ngữ nói, chó khôn không cắn người. Bởi vậy phần đông hòa thượng Thiếu Lâm không thèm để Ngân Hồ vào mắt, chỉ liếc hắn một cái, xoay người đi vào trong chùa.
Ngân Hồ thấy cửa chùa chậm rãi khép lại, nhảy người lên, phóng nhanh về phía khe hở giữa hai phiến môn, không biết là Thiếu Lâm hòa thượng thấy hắn giống phong cẩu (chó điên đấy ạ, để nguyên khó nghe lắm ^^) đang lao đến hay không, vẫn là Ngân Hồ đánh giá cao tốc độ của mình.
Khi Ngân Hồ sắp xuyên qua cửa, hai phiến môn càng khép nhanh hơn. Ngân Hồ không kịp dừng chân, đành phải nhắm chặt hai mắt, đánh lên đại môn vô tình.
Tốc độ của Ngân Hồ khi đánh lên đại môn một tiếng vang kinh thiên động địa, quỷ thần khϊếp sợ.
Thân thể Ngân Hồ giống như một mảnh giấy từ từ dọc theo đại môn chạm đất. Cuối cùng cả người nắm sấp trên nền đất.
Trên đầu Ngân Hồ có vô số quạ đen bay lượn xung quanh, kêu to, tựa hồ cười nhạo hắn.
Ngân Hồ ngẩng đầu, hai lỗ mũi chảy máu tươi, một hai giọt rơi xuống đất. Hắn chỉ cảm thấy huyết tinh trong miệng, vừa nhìn xuống liền thấy vết máu, Ngân Hồ liền phẫn nộ.
Hắn nhảy người lên, bất chấp cầm máu, chỉ vào đại môn, nói: “Đáng giận, ngay cả ngươi cũng khi dễ ta. Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Chờ cái ngày ông nội một phen hỏa thiêu ngươi, xem người làm sao kiêu ngạo được đây.” Ngân Hồ càng nghĩ càng đắc ý, trong đầu liền xuất hiện hình ảnh, hắn giơ cây đuốc, trên mặt là biểu tình ác bá, vô tình hướng đại môn đang phát run bước tới, còn phát ra tiếng cười hả hê.
“Vị tiểu ca này, ngươi không sao chứ?” một nam tử ăn mặc có vẻ giống trạm trưởng trạm dịch, từ phía sau tảng đá sau lưng Ngân Hồ thong thả đi tới, lo lắng hỏi.
Lúc này trong mắt nam tử, bộ dáng Ngân Hồ cũng thật sự kì quái. Mũi hắn chảy máu, không những không đau, ngược lại đắc ý cười, khóe miệng không ngừng run rẩy, toàn bộ ngoan độc cùng vui sướиɠ bộ lộ hết trên mặt. Hắn thấy, Ngân Hồ tựa hồ bởi vì mất máu quá nhiều, mà thần chí không rõ ràng, trở nên điên cuồng.
Vị nam tử này thân là bản quận trường dịch (tức là người đưa thư bằng ngựa), tuy không phải thầy thuốc, cũng không có thân cư địa vị cao. Nhưng căn cứ vào lương công của mình, vẫn có thể quan tấm được nam tử điên cuồng trước mặt này.
Ngân Hồ đang chìm đắm trong hạnh phúc được trả thù, mặc hắn phán đoán, nhưng tốt xấu gì vẫn có ác ý. Hắn bất mãn trừng mắt với kẻ đem hắn quay về thực tại.
Nam tử nhìn Ngân Hồ máu tươi chảy ròng, hai mắt nổi lên sát khí trước mắt, hai chân run run, cầu xin tha thứ: “Này…vị này…huynh đệ, ta và ngươi không thù không oán, ngươi cũng không nên…nhất thời xúc động, làm…làm chuyện không tốt.”
Ngân Hồ bước một bước tới gần hắn, nam tử này không phải người trong võ lâm, gặp tình thế này, trong lòng cả kinh, bất chấp lý do mình lên Thiếu Lâm tự. Hô to một tiếng, bỏ vật phẩm trong tay xuống, xoay người một cái, hướng chân núi chạy tới, vội vã hấp tấp, không thấy rõ đường, ngã nhào một cái, cũng không có thời gian coi vết thương của mình, nhanh nhanh chóng chóng chạy đi.
Ngân Hồ nhìn nam tử vội vã chạy trốn, thần tình khó hiểu, lẩm bẩm: “Vội đi đầu thai gì chứ! Ta chỉ muốn hỏi đường một chút, không định ăn thịt ngươi. Thật là, đành phải tự mình tìm đường về.”
(Anh hỏi đường người ta với bộ mặt đó thì ai mà chẳng tưởng là anh đinh ăn thịt họ chứ)
Ánh mắt Ngân Hồ vừa chuyển, liền thấy vật gì đó nam tử vừa lưu lại trên mặt đất, hắn do dự một lát, từ chối nửa ngày. Cuối cùng quay lại, nhặt lên, nói: “Ngẫy nhiên muốn làm chuyện tốt, tình cờ thấy người ta mất của phải đem về trả lại. Hắc hắc, nhân cơ hội thỉnh giáo hắn.”
Ngân Hồ đắc ý cười, hướng chân núi đi đến, đi không xa, lại dồn dập chạy lại, chỉ vào đại môn khép kín kêu lên: “Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ!”
Nhìn đại môn tựa hồ run nhẹ, Ngân Hồ cười ha hả tiến về phía chân núi.
Đợi cho thân ảnh Ngân Hồ biến mất nơi cuối đường, đại môn như phát ra một trận thở dài.
Ngân Hồ tới chân núi, nhìn vạn vật hai bên đường, kêu thảm. Không còn cách nào khác, ai kêu hắn đang ngủ mơ, bị Trí An đánh thức, hoàn toàn không có ý thức, nhắm mắt đi theo Trí An. Ngươi không thể trong cậy vào một người đang trong mộng có thể tự tìm đường đi.
Ngân Hồ gãi gãi đầu, thi triển khứu giác siêu phàm, cố gắng hồi tưởng đường đến đây. Hắn ngửi nửa ngày, vẫn không nghĩ ra, Ngân Hồ đành phải chậm dãi đứng lên, nhìn hai con đường, ủ rũ nói: “Xem ra ta lạc đường rồi.”
Ngân Hồ tự vấn nửa ngày, lấy ra một đồng tiền trong túi, cẩn thân nâng niu, tràn ngập yêu thương vuốt ve nó, nói: “Tiểu đồng a, đành phải nhờ ngươi.”
Nói xong hắn ném lên trời, nhanh nhìn chằm chằm vào đồng tiền, đúng lúc đồng tiền chạm đất, Ngân Hồ thấy rõ hướng nó rơi xuống, không chút do dự theo chỉ dẫn của nó đi về phía đông. Trước khi đi, còn không quên nhặt tiền về, cẩn thận cất vào túi tiền, để lần sau dùng.
Nhìn ngã tư quen thuộc trước mắt, đám người rộn ràng nhốn nháo. Ngân Hồ đứng ở góc đường, giơ cao hai tay, tràn ngập thâm tình kêu lên: “Ta rốt cục đã trở lại.” Ngữ ý trong lời này tình cảm quá sức mãnh liệt, người không biết sự tình còn tưởng hắn vừa dảo một vòng qua quỷ môn trở về nhân gian.
Thanh âm này tuy không lớn, nhưng không đám người qua lại vẫn nghe thấy được. Mọi người dừng cước bộ, nhìn Ngân Hồ, bạch liễu tha nhất nhãn (ý nói đã hiểu được sự tình, còn có ý bất mãn, xem thường), lúc này Ngân Hồ tuy rằng máu mũi đã ngừng chảy, nhưng phía dưới mũi vẫn còn hai đường máu khô, hơn nữa quần bào rách nát, trêm mặt nhiều đốm đỏ, cùng với bọc đồ hồng hồng trên tay, quỷ dị nhất chính là ánh mắt tràn ngập thâm tình của hắn.
Những người dừng lại nhìn Ngân Hồ, đều trông ra bộ dáng của người bệnh thần kinh, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập thương tiếc, có mấy người tốt bụng chỉ thấp giọng tiếc hận nói: “Đáng thương a, tuổi còn nhỏ, thần kinh đã không bình thường.”
Bọn họ sao hiểu được, Ngân Hồ nhờ chỉ dẫn của tiền đồng, lựa chọn một con đường hẹp quanh co, gập ghềnh dị thường. Trên đường đầy bụi gai, đầm lầy, là phàm nhân quen thuộc Trác kinh quận sẽ không lựa chọn con đường nhỏ hiếm dấu chân người như vậy. Ngân Hồ trên đường đi phải vượt qua năm ải, sáu cửa, phi tinh đới nguyệt (tức là một nắng hai sương, trên đường vất vả, đi sớm về khuya. Ta chẳng thấy cái nào xuôi nên giữ nguyên thui), hao hết thiên tân vạn khổ (tức lại trăm ngàn đắng cay, khổ cực) mới về tới Trác Kinh quận.
Nguyên lai quần áo chỉnh tề sạch sẽ trở nên rách nát lam lũ, trên mặt cũng bám đầy cát bụi, phong sương. Bởi vậy khi hắn một lần nữa bước lên con đường bằng phẳng, tựa như được tái sinh.
Ngân Hồ không rảnh quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, lúc này hắn thắm nghĩ mau chóng trở về khách điếm, hảo hảo ôm chặt Giản Tấn, rời xa hắn một ngày, thực sự muốn tưởng niệm hương vị của hắn.
Cổ nhân nói, một ngày không gặp tựa xa cách ba năm, Ngân Hồ rốt cục có thể cảm nhận được cảm giác ấy rồi.
Lúc Ngân Hồ đang chạy nhảy trên đường, hắn không nghĩ đến chờ đợi hắn không phải lại cái ôm ấm áp của Giản Tấn, ngược lại chính là vực sâu vô tình.