Ngân Hồ

Chương 18

Nguyên cả đại đường đang bĩnh tĩnh, bởi vì máu đỏ chảy ra cùng không biết từ khi nào một hắc y nhân bịt mặt nhảy từ xà nhà xuống mà loạn cả lên.

Ôm Trí An sinh mệnh dần tắt, Ngân Hồ cảm giác cả người bất lực. Dùng ánh mắt mê mang nhìn chằm chằm người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, bởi vì phải đỡ Trí An, thân thể hư nhuyễn quỳ rạp xuống đất, Ngân Hồ chỉ có thể ngẩng đầu, thẳng đến khi cổ mỏi nhừ mới nhìn rõ ánh mắt nam tử ấy.

Nam tử giống như một bảo tháp, vững vàng đứng trước mặt hắn, cái bòng trên mặt đất đem Ngân Hồ bao phủ hoàn toàn. Ngân Hồ mở lớn mắt, trừng đến đau cả mắt mới có thể nhìn rõ mắt của nam tử, đột nhiên trong đầu thoáng hiện ra gương mặt quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu đó. Ngân Hồ thốt ra một câu, “Là ngươi?” thập phần nhỏ giọng, bên trong hỗn loạn không để ý, nhưng đối với Giản Tấn vẫn gắt gao nhìn hắn thì đã nghe thấy hết. Thân hình Giản Tấn chấn động, những lời này càng chứng tỏ hoài nghi hắn đối với Ngân Hồ không phải bịa đặt, Ngân Hồ nhận ra nam tử thần bí này, hơn y tựa hồ chính là đầu sỏ đẩy hắn vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Giản Tấn không muốn tin tưởng, nhưng sự thật lại quá thảm khốc. Cay đắng vì bị phản bội cùng thất vọng quét sạch lục phủ ngũ tạng của hắn.

Bởi vì mọi người đang ở trong cục diện hôn loạn này, một gã hòa thượng Thiếu Lâm kêu lên: “Có thích khách.” Ai ai cũng bừng tỉnh, đều rút ra binh khí tùy thân, đem thích khách bao vây.

Hắc y nhân không nhanh không chậm đứng giữa vòng vây, thân hình nhàn nhã như đang ở hoa viên nhà mình tản bộ.

Thái độ nhàn nhã của nam tử chọc giận mọi người, vòng vây càng thu hẹp, nhưng không ai muốn là người xuất chiêu đầu tiên. Chỉ vì nam tử che mặt này công phu rất lợi hại, hắn không biết đã ở trên xà nhà bao lâu, cao thủ nhất nhì võ lâm đang ngồi, nhưng lại không ai thấy được sự tồn tại của hắn. Hắn chỉ cần xuất mê dược, có thể dễ dàng đem tất cả mọi người đang ngồi một lưới bắt hết. Hiện tại nghĩ lại, mọi người bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Có mấy người nhìn Trí An ngã trên mặt đất, thấy mình thật may mắn, may mắn vì mục tiêu không phải mình, bằng không người hiện tại ngã trễn mặt đắt sẽ là người khác.

Trong tình thế đó, Giản Tấn cũng lập tức đứng trước mặt y, hắn phi thường muốn biết đối phủ của mình là người phương nào?

Hắc y nam tử nhìn Giản Tấn, nguyên bản khuôn mặt bao phủ một lớp hắc sa bị gió nhẹ thổi bay, cái khăn che mặt theo gió thổi bay lộ ra khóe miệng, khóe miệng kia nhẹ nhàng cong lên, là vui sướиɠ, hay là định liệu trước. Chỉ thấy nam tử hướng Giản Tấn khom mình.

Giản Tấn kinh ngạc hỏi: “Ngươi là ai? Muốn làm gì?”

Nam tử không nói một lời, đứng thẳng, thân thể giống con quay rất nhanh xoay tròn, tốc độ của nam tử này, dễ dàng phá vỡ lực hút của trái đất, càng chuyển càng cao, rất nhanh phá nóc nhà, hường trời đêm trốn mất.

“Vân Thiên chuyển của phái Côn Lôn, quả nhiên là Giản tiểu tử. Mau đuổi theo.”

Chỉ trong chốc lát, liền có mấy cao thủ khinh công, không biết từ lúc nào đã đuổi theo.

Giản Tấn do dự một lát, toan đuổi theo. Nhưng bóng đen chợt lóe, một thân ảnh cao lớn nhanh chóng chắn trước mặt hắn.

Giản Tấn lớn tiếng quát: “Cút ngay!” Ngẩng mặt lên, muốn xem kẻ nào không biết sống chết dám cả gan chắn đường hắn.

Đứng trước mặt hắn chính là Ngụy Quân Tử phái Hoa Sơn. Ngụy tiên sinh từ buổi tối hôm đó đã nghi ngờ mối quan hệ của Giản Tấn cùng Chân Hiểu Nhân. Hôm nay thấy hai người theo Chân Hiểu Nhân tới đây, trong đó một người là đồng lõa của Giản Tấn đêm đó, không khỏi đối trung niên nam tử sinh hoài nghi, cả buổi tối, hắn đều nhìn chằm chằm trung niên nam tử cùng Chân Hiểu Nhân tìm ra quan hệ. Trực giác nói cho hắn, hai người bọn họ đều không phải quan hệ chủ tớ, thử nhất trung niên nam tử này huyệt Thái Dương nhô lên, chính là võ lâm cao thủ, nhưng cao thủ ma giáo đều là danh nhân giang hồ, được xưng là gặp qua liền không quên Ngụy Quân Tử làm thế nào lại có thể quên được diện mạo của bọn họ, mà trung niên nam tử nay rõ ràng là gương mặt mới. Tiếp đó, nam tử này cả người phát ra khí chất hơn người, người như thế sẽ không cam tâm làm tôi tớ, nghĩ kĩ mà nói, Chân Hiểu Nhân cũng tuyệt đối không thể khống chế được người như thế, trái lại còn vô cùng có khả năng cắn lại chủ.

Bởi vậy khi hắc y nam tử đối hắn khom mình hành lễ, cung kính, Ngụy Quân Tử hòa nghi nam tử trung niên trước mắt cùng Giản Tấn có quan hệ thiên ti vạn lũ (quan hệ lớn, sâu sắc). Lúc này nghe được thanh âm của hắn, liên thêm khẳng định, bởi thanh âm này vô số lần quanh quẩn trong đầu y, khiến cho y không thể quên được.

Ngụy Quân Tử cười lạnh nói: “Giản Tấn Giản đại hiệp, không biết ngài gia nhập ma giáo từ khi nào? Tìn nguyện làm người sai phái?”

Giản Tấn sắc mặt đột biến, mạnh mẽ ổn định thân thể. Nhưng thanh âm nghị luận lại nổi lên bốn phía.

“Giản Tấn, hắn là Giản Tấn? Còn gia nhập ma giáo?”

“Nhất định là hắn, ngươi không phát hiện vừa rồi thích khách đối hắn khom mình hành lễ, khẳng định người kia với hắn là một.”

“Không thể nào, ta đã thấy Giản Tấn, bộ dạng hắn dễ nhìn hơn.”

“Ngốc, ngươi lần đầu hành tẩu giang hồ, không nghe qua nhân bì diện cụ sao?”

Mội người mang theo ánh mắt hoài nghi gắt gao nhìn chằm chằm Giản Tấn.

“Ngụy tiên sinh, hắn có thật là Giản Tấn không?” Minh Lễ khinh công không quá tốt nên lưu lại, trở thành đại diện của Thiếu Lâm tự. Sư thúc cùng sư phụ đi truy địch, hắn không thể chối từ đảm nhiệm vai diễn chủ trì này, hắn cũng tẫn lực quay sang hỏi Ngụy Quân Tử. Bất quá đừng nhìn vẻ bình tĩnh của hắn. Trong lòng cũng rất bất ổn, bởi vì vô luận chính Ngụy chưởng môn chỉ rõ Giản Tấn, hay là Chân giáo chủ mang theo Giản Tấn đều là đại nhân vật khó đối phó, hai người này một đại đệ tử Thiếu Lâm không thể đối phó được, Minh Lễ trong lòng không khỏi âm thầm cầu nguyện, con ngóng trông hai vị đại sư mau trở về, nếu không khó tránh khỏi một hòi ác chiến. Minh Lễ lau lau mồ hôi lạnh trên trán, lo lắng đề phòng nhìn hai người trong sân.

Chân Hiều Nhân phe phẩy cây quạt, che trước Giản Tấn, cười tủm tỉm nhìn Ngụy Quân tử, nói: “Ngụy chưởng môn, nói vậy là không đùng rồi. Bản giáo cùng Giản Tấn hai phe không đội trời chung, sao có thể cho phép Giản Tấn trà trộn vào bản giáo?” Chân Hiểu Nhân lúc nói chuyện tuy rằng mỉm cười, nhưng đó chỉ là biểu hiện ngoài mặt, không hề có trong ánh mắt. Trong ánh mắt tương phản ý tứ cảnh cáo.

Ngụy Quân Tử nhướn mày, bất mãn nói: “Đó là Thất Tâm đại sư thiện lương, dễ dàng tin tưởng ngươi. Ta thì không.”

Chân Hiểu Nhân vẫn tươi cười, nói: “Nga, ý Ngụy tiên sinh là, Thất Tâm đại sư dễ tin người, không có đầu óc phải không?”

Khóe miệng Ngụy Quân Tử run rẩy, mắng: “Chân Hiểu Nhân, người không cần châm ngòi ly gián. Ta chưa từng nói vậy.”

Chân Hiểu Nhân nhún vai, cười nói: “Nhưng các vị đang ngồi đều nghe thấy, rõ ràng chính ngươi nói Thất Tâm đại sư dễ dàng tin tưởng ta. Chẳng lẽ không đung sao?” Câu cuối cùng là nói với mọi người xung quanh.

Người xung quanh ngươi nhìn ta, ta nhìn lại ngươi, cẩn thận hổi tưởng. Đúng vậy, Ngụy tiên sinh vừa rồi có nói, căn cứ vào luật đối nhân xử thế, tất cả cùng gật đầu, cũng có một gã đệ tử Hoa Sơn.

Cái trán Ngụy Quân Tử như xuất hiện ba đường hắc tuyến, chính hắn cũng thừa nhận mình có nói qua câu kia, nhưng hắn không có ý coi thường Thất Tâm phương trượng (ổng lên làm phương trượng từ lúc nào zạy???). Ngụy tiên sinh thân là danh môn chính phái cả đời làm người quy củ, tự nhiên lại thua kém Chân Hiểu Nhân không có lý do chính đáng như vậy. Hắn không nghĩ tới dễ dàng tin tưởng người khác cùng không có đầu óc lại có liên hệ như vậy, nếu không hắn cũng không lâm vào bẫy của Chân Hiểu Nhân.

Ngụy Quân Tử thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói: “Họ Chân kia, ngươi đến tột cùng vẫn là không cho người ta thấy. Nếu trong lòng ngươi không có gì mờ ám, sao không để ta so tài với thủ hạ của ngươi, so qua rồi ta có thể khẳng định hắn có phải Giản tiểu tặc hay không?”

Giản Tấn đang sờ tới kiếm bên eo lưng, một cánh tay khác nhanh chóng bắt lấy bàn tay đang sờ kiếm.

Giản Tấn ngẩng đầu, thấy Chân Hiểu Nhân đứng trước mặt hơi lắc đầu, trong lòng hiểu ý, tay cầm kiếm thả xuống, Chân Hiểu Nhân cũng thuận thế buông tay.

Động tác liên tiếp quá sức vi diệu, mọi người xung quanh đều không phát hiện, trong giây lát ấy, một hồi tinh phong huyết vũ bao trùm không gian. Giản Tấn tiếp tục thấp mắt đứng sau Chân Hiểu Nhân, yên tâm để hắn ứng phó.

Chân Hiểu Nhân lắc lắc cây quạt, thoải mái nói: “Ngụy chưởng môn, phái Hoa Sơn các người muốn cùng Thiếu Lâm tự tranh đoạt vị trí minh chủ võ lâm Trung Nguyên phải không?”

Một câu này gây kinh thiên động địa, lập tức dời sự chú ý của mọi người đi. Ai ai cũng hai mắt nhìn nhau, ngớ ngác không biết gì.

Ngụy Quân Tử đỏ mặt, trộm nhìn Minh Lễ bên cạnh, thấy bộ dáng đăm chiêu của hắn, trong lòng quýnh lên, quát lớn: “Họ Chân kia, ngươi nói hưu nói vượn gì vậy? Ta khi nào phải khiêu chiến với Thiếu Lâm tự?”

Chân Hiểu Nhân lắc đầu, nói: “Ngụy chưởng môn, làm ngươi phải thật thà (QT dịch là phúc hậu nhưng ta nghĩ thật thà đúng hơn), dám làm mà không dám nhận sao?”

không đợi Ngụy Quân Tử phản bác, Minh Lễ một bên sớm kiềm chế không được hỏi: “Chân Giáo chủ, xin chỉ giáo.”

Ngụy Quân Tử thấy hắn thật sự mắc câu, kêu lên: “Minh Lễ, chẳng lẽ ngươi không tin ta?”

Minh Lễ lúc này không có chứng cứ rõ ràng cũng không dám đắc tội với Ngụy Quân Tử, cười làm lành, nói: “Ngụy chưởng môn, ngài không cần sinh khí. Để chúng tôi nghe cao kiến của Chân giáo chủ. Nếu không đúng, ngài còn có thể lấy lại sự trong sạch mà.”

Ngụy Quân Tử hừ lạnh một tiếng, ôm ngực đứng thẳng, nói: “Họ Chân kia, ngươi tốt hơn là nên nói thật. Ta Ngụy Quân Tử muốn xem, ngươi có chứng cớ gì? Ta hành tắc chính, tọa tắc ổn (đi đứng ngay ngắn, ngồi cũng vững vàng, ý nói không làm gì sai trái). Tuyệt đối không làm…thất vọng cái tên Quân Tử này.”

Chân Hiểu Nhân cười khúc khích nói: “Tên ngài quả thực rất hay, đường đường là Quân Tử sao? Nhưng cái họ đã bán đứng ngài rồi.”

Người chung quanh tinh tế cười, cái tên “Ngụy Quân Tử” này, mỗi người đều hiểu ý mỉm cười.

Ngụy Quân Tử sắc mặt đại biến, đã phát hiện ra. Lời nói của Chân Hiểu Nhân thực sự đã chạm phải chỗ đau của hắn. Hắn thích cái tên này, vì nó mà hành động cũng phải chuẩn tắc, vậy mà lại mang một cái họ không hay ho chút nào, hắn vô cùng căm hận, nhưng vô luận thế nào, họ là từ cha mẹ trưởng bối, không thể thay đổi, bởi vậy hắn thập phần kiêng kị ngươi khác lấy đại danh ra gọi hắn. Tuy rằng không ít kẻ lấy cái đó ra chê cười hắn, nhưng từ khi hắn đánh bại một trăm kẻ cười nhạo tên hắn, trong chốn võ lâm không ai dám phạm vào điều kiêng kị của hắn nữa.

Nhưng lần này lại bị Chân Hiểu Nhân đứng ngay trước mặt cười nhạo, làm hắn nổi trận lôi đình.

Minh Lễ đảm nhiệm vị trí chủ trì lâm thời trong lòng cười trộm, bất quá vẫn phải giữ gìn vẻ mặt bình tĩnh, vì giúp Ngụy Quân Tử lấy lại mặt mũi, hắn hướng Chân Hiểu Nhân nói: “Chân giáo chủ, thỉnh ngài mau chỉ giáo.”

Chân Hiểu Nhân gật đầu khen: “Không tưởng được ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng lại đĩnh hội được thuật đối nhân xử thế. Được rồi, ta nói rõ, miễn cho họ Ngụy kia đến chết, vẫn là oan hồn.”

Ngụy Quân Tử hừ lạnh một tiếng, hắn thật muốn xem Chân Hiểu Nhân miệng chó phun ra được cái gì. Không chỉ có Ngụy Quân Tử, các đệ tử khinh công không đủ, không có kinh nghiệm truy địch đang ngồi đây đều dỏng tai lên, hy vọng nghe ra được cái gì đó, để lập một công lớn.

Chân Hiểu Nhân chậm rãi nói: “Họ Ngụy kia, ta nói ngươi muốn tranh vị trí võ lâm minh chủ, có hai nguyên nhân. Đầu tiên, ” Chân Hiểu Nhân dựng một ngón tay lên, “Thất Tâm hòa thượng vốn cùng ta hợp tác, tạo ra một cục diện mới, một chương sử mới của võ lâm thượng lưu, nhưng Thất Tâm hòa thượng vừa đi, ngươi liền nhanh chóng phá hoại, làm khó dễ bên ta. Rõ ràng ngươi muốn phá hư quan hệ hợp tác của chúng ta, lưu lại cho Thiếu Lâm tự bêu danh bội bạc.”

Minh Lễ thật sự đang lắng nghe gật đầu, ma giáo chủ này nói rất có lý, rồi còn trừng mắt liếc Ngụy Quân Tử một cái, trong lòng nhớ kỹ, đợ đến khi sư phó trở về, hảo hảo cáo trạng.

Chân Hiểu Nhân lại dựng lên ngón tay thứ hai, nói: “Tiếp theo, Ngụy chưởng muôn ngươi tích cực tìm Giản Tấn như vậy, chỉ sợ không phải vì Thiếu Lâm tự, mà còn có mục đích khác.”

Câu này quá mức oanh động, toàn bộ lập tức ồn ào.

Ngụy Quân Tử vẫn kiên trì, ngoan cố, lớn tiếng nói: “Ngươi có ý gì? Ta có mục đích gì chứ?”

Chân Hiểu Nhân nhìn hắn, khiến Ngụy Quân Tử thấy chột dạ, mặt gần như cúi gằm xuống.

Chân Hiểu Nhân lớn tiếng nói: “Nếu ngươi không có dị tâm, vì sao lúc này không chỉ ra nghi hoặc của ngươi với hai gã Thiếu Lâm đại sư. Thừa dịp họ không ở đây, nói luôn đi.”

Mọi người đều đồng ý với Chân Hiểu Nhân, bởi vì hắn nói có lý, mà đối bộ dàng đầy ám muội của Ngụy Quân Tử, hoài nghi với y ra tăng vài phần.

CHân Hiểu Nhân nhìn biểu tình tin phục của mọi ngươi, đã thấy rõ hiệu quả đạt được, đây là cơ hội rời đi tốt nhất. Nếu không hai gã đại sư trở về, chỉ sợ không dễ dàng hành động.

Vì thế Chân Hiểu Nhân hướng Minh Lễ ôm quyền hành lễ, nói: “Nếu quý phái hôm nay nhiều chuyện, Chân mỗ cũng không quấy rầy, xin cáo từ trước. Đợi ngày lành lại đến bái phỏng.”

Minh Lễ đã sớm sốt ruột chỉ muốn càng ít ngươi càng tốt, khách sáo nói: “Hôm nay bản tự đã quấy rầy nhã hứng của Chân giáo chủ, xin thứ lỗi.”

Chân Hiểu Nhân đáp lễ nói: “Đâu có đâu có, giúp ta gửi lời hỏi thăm phương trượng, mong hắn sớm ngày bình phục.”

Nói xong, Chân Hiểu Nhân nhấc chân đi ra ngoài. Giản Tấn cùng Trần Phong cũng theo sau.

Giản Tấn đang muốn rời khỏi đại sảnh, chỉ nghe đằng sau có ngươi kêu lên: “Giản tiểu tử, chạy đi đâu?”

Theo bản năng quay đầu lại, liền gặp phải kiếm quang lóe sáng, lưỡi kiếm sượt ngang một bên má. Nháy mắt liền cảm thấy trên mặt đau đớn, máu tươi chảy ra, xung quanh nhất thời đồng loạt ồ lên.