Ngân Hồ

Chương 16

Sau khi tiến vào phòng khách, Thất Tâm hòa thượng hắng giọng, khiến đại sảnh ồn ảo nhất thời im lặng, mọi người dừng nói, hai mắt nhìn chằm chằm Thất Tâm hòa thượng cùng Trí An phương trượng ở giữa đại sảnh. Thất Tâm hòa thượng thấy ánh mắt mọi người tập trung trên người mình, cực kỳ đắc ý, còn kiêu ngạo mà đứng thẳng lưng. Thất Tín vừa mới tiến vào thấy vậy hận đến nghiến răng nghiến lợi, chính mình một phen khổ tâm lại biến thành làm tất cả vì hắn, làm sao có thể cam tâm.

Thất Tâm mặc kệ tâm lý bất bình, hắn nắm chặt cơ hội, chỉ vào Ngân Hồ đang ngồi cạnh Trí An, cao giọng giới thiệu nói: “Các vị thí trủ trong chốn võ lâm, lão nạp xin giới thiệu một phen, đây chính là bằng hữu tri kỉ của phương trượng bổn môn, ân…”vốn lời nói đang lưu sướиɠ, đột nhiên ngưng lại, hắn phải giương nét mắt già nua, thấp giọng hỏi Ngân Hồ: “Tiểu huynh đệ tôn tính đại danh là gì?”

Ở trước mặt bao người, làm cái chuyện xấu hổ này, Thất Tâm hòa thượng cũng tràn đầy ủy khuất, ai nhớ rõ vô danh tiểu bối này tên gì, cũng không phải là nhân sĩ danh tiếng gì. Hắn liếc Trí An một cái, chỉ thấy hắn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Ngân Hồ, bất đắc dĩ, thật sự người này là loại bằng hữu gì chứ.

Ngân Hồ nhỏ giọng đáp lại: “Lão hòa thượng, ta tôn tính kêu Hồ, đại danh là Ngân. Ngươi cứ gọi ta là Hồ Ngân.” Ngân Hồ phổng mũi không chút khách khí.

Thất Tâm hòa thượng nghe xong, tên gì mà kêu “Hồ Ngâm”, hắn lại nhìn Ngân Hồ, âm thầm buồn cười, tên này cũng xứng với hắn, một kẻ hồ ngôn loạn ngữ. Bất mãn trong lòng với Ngân Hồ cũng giảm bớt, không oán đứa nhỏ này, chỉ tại ba mẹ hắn chọn cái tên như vậy. Ngẫm lại pháp danh Thất Tâm của chính mình, không khỏi có chút đồng bệnh tương liên, nhìn ánh mắt Ngân Hồ cũng bao hàm thâm tình, tràn ngập thương tiếc.

Nhìn Ngân Hồ run run, thầm nghĩ có phải chính mình rất có mị lực hay không, người gặp người thích, ngay cả Thiếu Lâm hòa thượng cũng không thể thoát được.

(Ta bái phục trình độ tự sướиɠ của lão Thất Tâm này)

“Đại sư, ngài không sao chứ?” Ngụy Quân Tử phái Hoa Sơn nhìn thất Chân Hiểu Nhân, thật sự là cừu nhân gặp lại, hết sức bức bối. Hai người bất chấp hoàn cảnh, chỉ dùng ánh mắt triển khai chém gϊếŧ, không để người khác trong mắt, thật sự là một đôi phu phu trao mắt đưa tình (QT dịch là “mắt đi mày lại” ta thấy nó kì kì nên đổi thành “trao mắt đưa tình”), nhìn trộm, lại không biết hai người họ đang dùng ánh mắt gây chiến. Nhưng, một hồi lâu im lặng khiến không khí trở nên kì quái, lấy ánh mắt hung hăng chấm dứt chiến tranh, khóe mắt đều rưng rưng, thần tình cảm khái Thất Tâm hòa thượng.

Thất Tâm hòa thượng bị hắn nhắc tới mới bừng tỉnh, mặt đỏ lên, nhìn ánh mắt nghi vấn của mọi người, nhăn nhó giải thích: “Vị này là Hồ Ngâm tiểu hữu cùng hảo bằng hữu của lão nạp ngày xưa bộ dáng thập phần giống nhau, lão nạp thấy cực kì hợp ý, nhất thời thất thần.” Lão hòa thượng này vắt hết óc, mới nghĩ được cái cớ dẫn hắn vào cõi thần tiên.

Hào kiệt đang ngồi ngẩn người, có người lập tức nói thêm: “Nguyên lai vị Hồ tiểu hữu cũng hảo bằng hữu của Thất Tâm đại sư có chút quan hệ, nghĩ đến cũng là danh môn đệ tử. Thật sự ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Người này một bên khoe khoang, một bên thầm nghĩ, hiện này võ lâm có người nào họ Hồ, hắn nghĩ mãi không ra. Chẳng lẽ vị thiếu hiệp trẻ tuổi này, thật ra là võ lâm cao thủ ẩn cư thâm sơn, ý nghĩ này hiện lên, ánh mắt hắn nhìn Ngân Hồ cũng thay đổi, tràn ngập kính nể cùng sợ hãi. Cũng không dám…kiêu ngạo, nói hắn lỗ mãng.

Người bên cạnh tự nhiên cũng không chịu lạc hậu, “Xem Hồ tiểu hữu tuổi trẻ, nhưng thật ra là thiếu niên tài tuấn (vừa tài năng vừa tuấn tú), đúng là bạn vong niên của Thất Tâm đại sư.”

Những người này vốn trong lời nói có tá hoa hiến Phật (mượn hoa dâng lên Phật, ý nói dùng của người này để lấy lòng người khác), thông qua Ngân Hồ, tán tụng Thất Tâm hoa thượng, tuy rằng mất mặt, rớt giá, không khỏi cố vuốt mông ngựa. Thật cũng không có ác ý. Chỉ khổ Ngân Hồ, hại Giản Tấn.

Giản Tấn bình thường mà nói, cũng rất bình tĩnh, vì thế đều có thể khách quan phân tích, không nhanh không chậm, bằng không hắn làm sao có thể là mật sứ. Vấn đề là những lời bình trên đều phi thường chuẩn xác để hình dung Ngân Hồ trước mặt Giản Tấn. Nhưng đối với Giản Tấn hiện tại, đánh giá này còn có chút khách quan, người mù sờ voi. Thật ra không phải Giản Tấn hiện giờ không bình tĩnh, nhưng phàm đυ.ng phải Ngân Hồ, hắn có chút luống cuống, rối loạn. Cũng không thể trách hắn, đây là biểu hiện của nam nhân khắp thiên hạ khi rơi vào bể tình. Bất quá phải thừa nhận Giản Tấn yêu thương Ngân Hồ, so với lên trời còn khó hơn. Bởi vì Giản Tấn không bao giờ nói yêu người ta trước, từ nay về sau cũng vậy, đánh chết cũng không chừa. Đây là Giản Tấn qua nhiều năm quan sát cuộc sống hằng ngày của Giản lão gia, Giản phu nhân. Giản lão gia vì lần thứ năm bị phát hiện giấu tiền riêng mà lần thứ năm bị phạt quỳ, đồng thời bản thần hắn cũng lần thứ năm vì Giản lão gia khóc thét mà không thể ngủ, ngày hôm sau đứng trước mặt mọi người với đôi mắt thâm quầng, phát lời thề, tuyệt đối không là người nói ba chữ kia trước.

Bất quá lúc này Giản Tấn vẫn cực kỳ bội phục sự bình tĩnh của chính mình, hắn xuất thế võ, dùng hết toàn bộ khí lực, cắn chặt môi, đến nỗi khoảng miệng tràn ngập vị máu, hắn mới có thể nén xuống dã thú đáng rít gào trong cơ thể. Dã thú này đã khiến cho hắn có một loại xúc động, muốn chạy đến trước mặt Ngân Hồ, hung hăng lắc mạnh bờ vai hắn, dùng thứ ngôn ngữ lãnh khốc nhất chất vấn hắn, vì cái gì, vì cái gì ngay trong thời điểm tín nhiệm của bọn họ yếu ớt nhất, còn muốn làm cho chính mình càng thêm hoài nghi hành động của hắn. Hắn chẳng lẽ không thể dù là hét lên, buông một lời nói dối, làm cho chính mình có thể tin tưởng hắn, không phải cũng tốt sao?

Trần Phong đứng bên người Giản Tấn phát hiện phản ứng bất thường, hắn không rõ cái gì làm cho Giản Tấn tâm thần không yên, bất quá hắn rõ, thời điểm Thất Tâm hòa thượng dẫn Trí An vào, thân mình Giản Tấn rõ ràng run run, nguyên bản không cần phá nát chén trà, hắn khẳng định lúc ấy đã xảy ra sự tình khiến Giản Tấn xúc động. Trần Phongb đánh giá Thất Tâm cùng Trí An, dùng ánh mắt bén nhọn xem từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, từ phải sang trái, dùng ánh mắt chưa từng có nhìn chằm chằm hai người. Nếu Nam Cung Lợi thấy Trần Phong nhìn một già một trẻ hai hòa thượng “thâm tình” như thế, khẳng định đánh vỡ mấy thùng giấn chua. Nhưng nhìn lại, Trần Phong không thấy được trọng điểm, hắn dùng kinh nghiệp vài thập niên trên giang hồ, không nhìn ra, hai đại hòa thượng này có gì đáng để Giản Tấn thất thố.

Kỳ thật chỉ cần hắn hơi liếc mắt một chút, sẽ nhìn đến Ngân Hồ ngay bên cạnh Trí An. Cũng chỉ cần hắn hơi động một chút, sẽ tự khoe khoang “đầu óc thiên tài” của mình, sẽ nhớ tới, người gọi là “Hồ Ngân” này vào một đêm, hắn đầu trộm đuôi cướp, được thưởng thức đông cung cảnh sống động vô cùng. Nhưng đây không phải tiểu thuyết, không có nhiều trùng hợp như vậy, đầu óc và mắt mũi Trần đại hiệp của chúng ta không đại tới độ hoàn mỹ phù hợp, cho nên huyền cơ nho nhỏ này, hắn không phát hiện. Chắc chắn năm sau, chờ chân tướng rõ ràng, điều này gọi là “Bách sự thông”, Trần Phong mỗi lần nhớ tới nhất định hận đến đấm ngực dậm chân.

Bất quá Trần đại hiệp lúc này không như vậy, hắn quan tâm hỏi han đồng bạn yêu quý: “Giản Tấn, ngươi không sao chứ? Chúng ta hiện đang nguy hiểm, ngươi không nên phân tâm.” Kỳ thật, Trần đại hiệp không tốt như vậy, hắn không nghĩ tới điểm mấu chốt. Hắn chính là muốn trở lại khách điếm, ôm tiểu dã miêu, ngủ trên giường gần lò sưởi, hưởng thụ một phen.

Giản Tấn cũng không nghe được lời Trần Phong nói, hắn theo bản năng hướng người đang nói chuyện quay lại. Vừa nhìn, Trần Phong bị dọa một cú, nguyên bản bởi vì nhớ tới tiểu dã miêu cùng giường gần lò sưởi, mà khóe miệng tràn ngập sung sướиɠ, nháy mắt run rẩy, không buồn cười, không kinh ngạc. Mà là bị dọa ngã, không chỉ khóe miệng, thân thể Trần đại hiệp cũng bị dọa run lên, răng nanh cao thấp đánh vào nhau, hắn dùng toàn lực, chẫm rãi di động cái đầu cứng ngắc, tận lực không nhìn tới mặt người khởi xướng. Mẹ a, từ khi sinh ra đến nay, hắn Trần đại hiệp lần đầu tiên, không giao thủ, đã bị người ta dọa đầu hàng.

Tôn Tử nói cho cùng, công tâm vi thượng (đánh đòn tâm lý là tốt nhất). Lúc này tâm hắn đã bị đánh dẹp, không cần hiểu sai, không cần nhu tình vạn chủng công tâm, mà là sinh linh đồ thán, đao quang kiếm ảnh công tâm. Đủ để nói Giản đại hiệp không phải là hư danh, hắn chỉ cần trừng mắt, đủ để so với diêm vương, loại tiểu lâu la mà gặp được, khẳng định sẽ khóc cha gọi me.

Giản Tấn nhìn Trần Phong bị ánh mắt của mình dọa, có cảm giác đắc thắng, nguyên lai buồn bực phiền toái trong tâm cũng vơi đi. Hắn bắt đầu bình tĩnh tự xét lại, xem ra Ngân Hồ cùng Thiếu Lâm nhân sĩ có tương giao, vẫn là bạn vong niên của Thất Tâm hòa thượng. Nói vậy hắn tiếp cận mình không cho ai biết, nhằm vu oan giá họa? Hắn ngẩng đầu nhìn khóe miệng tươi cười của Ngân Hồ, rất muốn vọt tới trước mặt hắn hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Nhưng trong lòng có một thanh âm mỏng manh theo bản năng, nói cho mình, sự tình không đơn giản như vậy.

Giản Tấn bị hai ý nghĩ này giằng co qua lại, không biết nên theo cái nào cho thỏa đáng?

Bất quá việc này, Ngân Hồ ở giữa ánh mắt của mọi người không phát hiện, hắn chỉ cảm thấy trung niên nam tử ở góc sáng nhìn mình chằm chằm, hắn cũng nhìn lại, nhưng khi bốn mát chạm nhau, hắn lập tức quay đầu đi, như không thấy.

Ngân Hồ gãi gãi đầu, tế bào đại não đơn giản của hắn sẽ không nghĩ đến, nam tử dâʍ ɭσạи, tinh thần uể oải, thế nhưng chính là Giản Tấn phong lưu phóng khoáng, tiêu sái hơn người. Trực giác của hắn cảm thấy ánh mắt trung niên nm tử kia thập phần quen thuộc.

Một canh giờ sau Ngân Hồ sẽ hối hận, hối hận sớm biết Giản Tấn đến đây, chính mình quyết không đến xem náo nhiệt, hưởng tiện nghi. Dễ dàng bị dụ đến đây ăn uống miễn phí, tục ngữ nói, thiên kim khó mua được chữ “ngờ” (câu này ta dịch bừa nguyên văn QT là “thiên kim nan mua sớm biết rằng” nghe chẳng biết diễn đạt thế nào cho nó sát nữa). Ngân Hồ tự nhiên không có thiên kim, cho nên hắn không thể mua được chữ “ngờ”.

===================

chương này ngâm hơi lâu nhưng thật sự có mấy đoạn ta khó viết nên không hiểu hay chỗ nào cảm thấy không được các nàng chứ chém nhé nhưng nhẹ tay thui