Sau khi Trần Phong rời đi, Gản Tấn cùng Ngân Hồ vẫn còn đang ăn, hôm nay Ngân Hồ không chọn phòng ăn trang nhã trên lầu hai. Bởi vì mấy ngày nay thực sự quá mức yên tĩnh, danh mộn chính phái vội vàng đi dự tang lễ của Thất Chân đại sư, mà đối với Chân Hiêu Nhân và ma giáo nhân sĩ mà nói, đã muốn lấy được bí tịch, không cần phải…gây khó dễ cho Giản Tấn, vì vậy theo Ngân Hồ, bọn họ bây giờ là tương đối an toàn.
Chính là khi hắn nhìn đến người đang ngồi đối diện mình hiện tại, trong lòng bỗng hối hận, sớm biết rằng phòng ăn trên lầu hai vừa trang nhã, muốn chạy trốn có thể theo cửa sổ nhảy xuống. Ngân Hồ nhìn bốn phía, tìm sơ hở, xem có hay không cơ hội thoát thân.
“Không cần quay lại, nơi này đã bị chúng ta bao vây, không có đường lui.” Chân Hiểu Nhân phe phẩy cái quạt.
Thật là, nguyên lai ngồi bốn phía, bình dân đang ăn uống ồn ào, lúc này đều xoay người, lộ ra đủ loại binh khí bên trong hành lý, nhìn không chớp mắt Giản Tấn cùng Ngân Hồ. Chưởng quầy cùng tiểu nhị nhát gan vừa thấy tình thế không tốt, sớm chui vào trù phòng, không dám ra.
Trước cửa trà lâu cũng có hai nam tử của Thái Dương huyện khôi ngô, cao to, vừa nhìn đã thấy không thể chọc vào.
Ngân Hồ biết rõ nam tử trước mắt vô cùng lợi hại, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Giản Tấn một bên còn không biết đại nạn đang tới, gắp một khối chân giò mật hun khói vào bát Ngân Hồ, “Nương tử, nếm thử chân giò mật hun khói này đi, ngọt nhưng không ngậy, ngoại tiêu lý tô (ý nói màu sắc đẹp). Ăn rất ngon.”
Ngân Hồ cùng Chân Hiểu Nhân đang giằng co, làm gì còn tâm tư mà ăn cơm. Giản Tấn thấy Ngân Hồ nửa ngày không động đũa, có chút khác thường. Ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt Ngân Hồ, nhìn về phía Chân Hiểu Nhân đối diện.
Chân Hiểu Nhân nhận thấy ánh mắt của Giản Tấn, mỉm cười hành lễ, nói: “Giản đại hiệp, đã lâu không gặp, đúng là hành tung khó lường.”
Hai người trong lúc giương cung bạt kiếm, không khí vô cùng khẩn trương căng thẳng. Mồ hôi lạnh theo má Ngân Hồ chảy xuống bàn, thanh âm lên xuống thất thường, tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Sợ hai người liếc mắt không chớp liền vung tay.
“Ngươi là ai? Sao ta không nhận ra ngươi?” Câu hỏi của Giản Tấn không có tiếng trả lời, chỉ nghe “loảng xoảng, loảng xoảng” từ bốn phía thủ hạ của Chân Hiểu Nhân đồng loạt rút vũ khí, ngoại trừ Giản Tấn và Ngân Hồ, tất cả đều há hốc miệng, căng mắt nhìn Giản Tấn, ngay cả người có kiến thức sâu xa như Chân Hiểu Nhân cũng phải bất ngờ.
Bất quá hắn vấn có phong thái của kẻ đứng đầu một giáo phái, bật cười ha ha, rất nhanh khôi phục biểu tình tiêu sái lỗi lạc: “Xem ra Chân Hiểu Nhân ta vẫn chưa nhập vào mắt đại hiệp, bất quá mới xa nhau có mấy ngày, thế nhưng không còn sót lại mảnh nào trong trí nhớ của ngài.”
Giản Tấn thần tình khó hiểu, nói: “Ta thật sự quen biết ngươi?”
Chân Hiểu Nhân từ trước đến nay đều tự phụ, lần này liên tiếp chịu vũ nhục, nổi trận lôi đình, cả giận nói: “Chúng ta chân nhân không nói dối, ta liền đi thẳng vào vấn đề, mau đem bí tịch giao ra đây.”
Giản Tấn bừng tỉnh, “Nguyên lai là ngươi đến tìm bí tịch, lại không nói sớm.” Hắn mở tay ra, “Bí tịch không ở trong tay ta, đã bị Chân Hiểu Nhân cướp đi rồi, muốn lấy thì đi tìm hắn.”
Chân Hiểu Nhân vỗ bàn đứng lên, “Họ Giản kia, ngươi không được quá phận. Ta hạ mình, tốt ngôn hảo ngữ nói chuyện với ngươi. Chẳng lẽ Chân mỗ sợ ngươi?” Theo tiếng vỗ bàn của hắn, nhân sĩ bốn phía đều đứng lên, rút đao khỏi vỏ, đem Giản Tấn cùng Ngân Hồ vây lại, thế cục trong nháy mắt trở nên khẩn trương.
Ngân Hồ vội vàng nói: “Chân giáo chủ, ngài trước hết hãy bình tĩnh, uống một ngụm trà. Giản Tấn hắn không cố ý. Nói thật với ngài, ngày ấy sau khi ngài rời đi liền mất trí nhớ, hắn cái gì cũng không nhớ rõ. Nghĩ lại, vẫn là ngài có lỗi, cho nên lúc này không thể trách hắn.”
Chân Hiểu Nhân nghe xong, thần tình giật mình, Giản Tấn đã mất trí nhớ, khó trách hắn không biết mình, hắn lại nhì Giản Tấn, thần tình Giản Tấn vô cùng tự nhiên, xác định lời Ngân Hồ nói không sai.
Chân Hiểu Nhân đắc ý, nhìn hai tay mình, thầm nghĩ, ta ngày đó chỉ dùng năm thành công lực, ở sau lưng hắn đánh một chưởng, liền đem hắn đánh mất trí nhớ. Chẳng lẽ thần công đã tu đến xuất quỷ nhập thần. Một chưởng này uy lực lớn như vậy cũng nằm ngoài dự đoán của mình. Nghĩ nghĩ, chỉ cảm thấy thần công đã luyện thành, trong thiên hạ mất đối thủ, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa hơn.
Ngân Hồ hiểu được bản tính Chân Hiểu Nhân, thấy biểu tỉnh thả lỏng của hắn, biết thời cơ đã tới, mình và Giản Tấn đã có thể thoát thân. Vì thế nói: “Chân giáo chủ võ công cái thế, thiên hạ đệ nhất. Huống chi có bí tịch trong tay, chỉ sợ ngày xưng bá võ lâm cũng không còn xa, tội gì phải đến làm khó chúng ta.”
Giản Tấn thấy Ngân Hồ nói vào vấn đề, chỉ vào Chân Hiểu Nhân, “Ngươi họ Chân, là Chân Hiểu Nhân.”
Chân Hiểu Nhân gật đầu.
Giản Tấn lại nói “Bí tịch của ta ngươi đã lấy. Còn không mau trở về.”
Nhắc tới bí tịch, Chân Hiểu Nhân biên sắc, mắng: “Con bà nó, họ Giản kia, ta còn chưa tính sổ với ngươi.”
Nói xong, từ trong l*иg ngực lấy ra một quyển sách, Ngân Hồ nhìn bìa, đúng là bí tịch của Giản Tấn.
Chân Hiểu Nhân ném sách đến trước mặt Ngân Hồ cùng Giản Tấn, nói: “Họ Giản kia, ngươi không cần phải đùa giỡn với ta. Cái này mà là bí tịch, còn tự xưng là thiên hạ vô địch?”
Ngân Hồ cầm sách trên bàn lên xem, vừa mở ra, sắc mặt lập tức biến đổi, hai tay run run. Giản Tấn tò mò, tiền lên, nhìn qua vai Ngân Hồ, nhìn quyển sách, liền dở khóc dở cười.
Mỗi trang sách, đêu có hai gã nam tử đang ôm nhau, làm đủ loại kiểu dáng, mỗi kiểu cũng không giống nhau, có lúc mặt đối mặt, có lúc thì kẻ ngồi trên kẻ ở dưới, lúc thì dựa lưng vào nhau. Điểm tương đồng duy nhất là hai gã nam tử gắt gao tương liên (làm cái chuyện ấy ấy), vừa thấy đã biết ngay là đông cung đồ. Ngân Hồ lật lật vài trang, đều là như vậy, giở đến tên sách, chỉ thấy một dòng chữ to đùng “Đông cung chín chín tám mươi mốt thức bí tịch” (cái này cũng là một loại bí tịch a)
Giản Tấn cùng Ngân Hồ nhìn nhau một lát, thấy sắc mặt trắng bệch của đối phương, cười to ra tiếng, vừa cười vừa nói: “Giản Tấn, đây là bí tịch mà ngươi liều mạng bảo vệ sao?”
Giản Tấn dở khóc dở cười đáp: “Nương tử, ngươi quên ta mất trí nhớ sao?” Bất quá trong nháy mắt hắn phát hiện một đạo sát khí.
Chân Hiểu Nhân xen vào nói: “Cười đủ chưa?”
Ngân Hồ vội vàng thu lại ý cười, nhưng khóe miệng không khống chế được run rẩy.
Chân Hiểu Nhân nhìn Giản Tấn, hỏi: “Họ Giản kia, ngươi xác định đây là bí tịch?”
Giản Tấn nhún vai, “Chân giáo chủ, ta đã mất trí nhớ. Đã sớm quên sự tình trước kia, thứ cho ta không thể giải đáp vấn đề của ngài.”
Ánh mắt Chân Hiểu Nhân như tên bắn về phía Giản Tấn, muốn xem hắn nói thật hay giả. Giản Tấn không lùi bước, đón nhận ánh mắt Chân Hiểu Nhân, hai người tầm mắt giao hội, phát ra ánh lửa. Ngân Hồ cũng nhìn Chân Hiểu Nhân, sở hắn đột ngột ra tay. Chân Hiểu Nhân bất ngờ thu lại ánh mắt, nói: “Ta đây sẽ chờ xem, khi nào Giản đại hiệp cho ta đáp án.”
Tảng đá to trong lòng Giản Tấn được gỡ bỏ, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, “Nhất định nhất định, nếu Giản mỗ nhớ ra nhất định báo cho giáo chủ biết liền.”
Chân Hiểu Nhân thu lại quạt, ma giáo nhân sĩ quanh mình thu đao về vỏ, vòng vây quanh Ngân Hồ và Giản Tấn cũng lơi lỏng.
Giản Tấn đột nhiên hỏi: “Chân giáo chủ, có biết tin gì về cái chết của Thiếu Lâm tự Thất Chân phương trượng?”
Chân Hiểu Nhân sửng sốt, “Con lừa Thất Chân chết? Khi nào?”
Giản Tấn đáp: “Ngay tối hôm qua, hiện tại giang hồ đang tìm hung thủ, không biết Chân giáo chủ có nghe qua chưa?”
Chân Hiểu Nhân lắc đầu: “Ta lần đầu được nghe.”
Giản Tấn nhìn Chân Hiểu Nhân, thấy thần tình hắn thành khẩn, biết ngay hắn nói thật, “Giản mỗ muốn nhờ Chân giáo chủ một chuyện.”
“Giản đại hiệp cứ nói. Chân mỗ nếu có thể giúp thì nhất định không từ.”
“Hy vọng Chân giáo chủ tìm ra hung phạm, trả lại trong sạch cho Giản mỗ.”
Chân Hiểu Nhân gật đầu đáp: “Chân mỗ sẽ cố hết sức. Giản đại hiệp làm việc quang minh chính đại, nhất định là có kẻ hãm hại. Chân mỗ nhất định lưu ý.”
“Cảm tạ giáo chủ rất nhiều.” Giản Tấn khom mình hành lễ.
“Đâu có đâu có.” Chân Hiểu Nhân cũng đứng dậy hoàn lễ.
Giản Tấn không nhiều lời, cầm lấy bí tịch, kéo Ngân Hồ ra cửa.
Ngân Hồ đột nhiên dừng bước chân, hứng khởi quay đầu nhìn Chân Hiểu Nhân, hỏi: “Chân giáo chủ, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo chủ.”
Chân Hiểu Nhân nhướn mi, “Có vấn đề gì, cứ nói.”
Ngân Hồ hỏi: “Chân giáo chủ, sau khi lấy được bí tịch, có tu luyện hay không?” (ý là ảnh có làm mấy cái chuyện ấy hay không)
Vấn đề vừa nói ra, mặt Chân Hiểu Nhân liền đỏ bừng, hai mắt trợn lên, sát khí phát ra, cầm đũa trên bàn hướng Ngân Hồ phóng tới.
Chiêu thức của cao thủ nhanh như chớp, Chân Hiểu Nhân cũng không phải ngoại lệ, một trịch của hắn như nước chảy mây trôi, Ngân Hồ không kịp phản ứng, cũng may là có Giản Tấn ở cạnh, chỉ thấy hắn kéo Ngân Hồ lại, lùi về sau hai bước đã ra khỏi trà lâu.
Nếu Ngân Hồ đứng nguyên tại đó, cả người đã sớm cắm đầy đũa, bất quá chỉ cách nhau một tấc, tất cả không bay thẳng vào người, trên mặt đất không lưu lại một chiếc đũa nào.
Ngân Hồ sợ hãi, biết rằng nếu không có Giản Tấn tương trợ, chính mình đã từ hồ ly biến thành một con nhím cắm đầy đũa rồi.
Giản Tấn kéo Ngân Hồ, nói: “Nương tử nhà ta có nhiều lời đυ.ng chạm, mong Chân giáo chủ thông cảm.” Lập tức lôi Ngân Hồ đi không thèm ngoái lại.
Chờ bọn họ đi xa, phía sau Chân Hiểu Nhân xuất hiện một gã nam tử, hắc y nam tử này toàn thân tản ra cảm giác lạnh như băng, ngay cả biểu tình cũng lạnh lùng, không như người khác có hỉ nộ ái ố, hắn khom người nói: “Giáo chủ, cứ như vậy buông tha cho Giản Tấn sao?”
Chân Hiểu Nhân nói: “Vậy ngươi nói giờ phải làm sao? Hắn đã mất trí nhớ.”
Nam tử đáp: “Giáo chủ tin hắn mất trí nhớ thật sao?”
Chân Hiểu Nhân nhìn hắn một cái, “Ý ngươi là sao?”
Nam tử gật đầu, không lên tiếng.
Chân Hiểu Nhân trầm tư một lát, phân phó: “Ngươi phái người đi theo dõi Giản Tấn, có gì không ổn liền báo cho ta biết.”
“Vâng.” Nam tử cúi đầu lĩnh lệnh.