Nam Phụ Bị Tôi Ngược Đều Hắc Hoá

Chương 45-1

Chương 45.1

Thẩm Kinh Diễn ghé vào lòng ngực cô nằm bất động, Thời Lễ sắp hỏng mất, vội vàng hỏi: "Nghiêm trọng vậy à? Độc không hút ra được sao? Có phải đi lấy máu không, ta không phải sẽ chết ở chỗ này chứ.."

"Câm miệng." Giọng nói trầm thấp của Thẩm Kinh Diễn đánh gãy.

Thời Lễ đột nhiên dừng lại, hồi lâu sau lại nhịn không được mở miệng: "Ngài có vẻ không ổn, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.."

"Ngươi sẽ không chết." Thẩm Kinh Diễn ngẩng đầu, đôi mắt đã khôi phục như bình thường.

Thời Lễ cũng không thấy an ủi được chút nào: "Nhưng vẻ mặt của ngài lại đang nói, ta còn cách cái chết không xa."

"Nói không chết chính là không chết," Thẩm Kinh Diễn không kiên nhẫn nói, "Trên chủy thủ không có độc, là ta lừa ngươi."

".. Sao lại lừa ta chứ?" Thời Lễ cạn lời.

Thẩm Kinh Diễn liếc mắt nhìn cô một cái: "Ngươi lại dám lấy máu khi không có sự cho phép của ta."

Thời Lễ im lặng, một lúc lâu sau mới gian nan nói: "Ta hình như cũng là vì cứu ngài nên mới làm như vậy mà?" Người này không cảm kích thì thôi đi, sao còn muốn dạy dỗ cô nữa chứ.

Một loại cảm giác xa lạ không ngừng tràn vào cơ thể Thẩm Kinh Diễn, hắn nghe vậy cũng chỉ lơ đễnh đáp lời, liền tiếp tục đối kháng với thứ cảm giác xa lạ này.

Thời Lễ không biết Thẩm Kinh Diễn đang ở trong trạng thái khó lường gì, thấy thái độ hắn khác thường còn không phản ứng lại mình, trong lòng liền có chút khó chịu, nhịn không được sát đến càng gần, bô bô ba ba nói chuyện.

Thẩm Kinh Diễn quá bực bội, cô lại mềm mại ấm áp dán lại gần, căn bản càng khó áp chế cái thứ nóng trong thân thể. Hiện giờ tu vi của hắn tuy rằng đã phân tán đi một nửa, nhưng so với đại bộ phận yêu tu thì vẫn lợi hãi hơn nhiều, theo lý thuyết khống chế cái kỳ đông dục chỉ là một cái nhấc tay, nhưng mà hắn đã nghẹn hơn một ngàn năm, bây giờ đột nhiên bùng nổ, trong lúc nhất thời thu không được.

Thời Lễ còn không biết sống chết trêu chọc hắn, Thẩm Kinh Diễn nhịn mười lăm phút liền không còn kiên nhẫn, đem cô kéo vào trong lòng ngực một bên cởi y phục một bên hôn.

Thời Lễ không nghĩ tới hắn đột nhiên hôn chính mình, mới đầu còn mặt ngốc bị động thừa nhận, lâu dần liền không khắc chế được cùng hắn trầm luân. Xà ở phương diện này thiên tính luôn rất cao, cho dù cô vẫn kháng cự hắn, nhưng khi hắn hôn chính mình, cô nhanh chóng liền cầm giữ không được.

Nụ hôn ngày càng nhiệt liệt, y phục trên người bị lột sạch sẽ, khi Thời Lễ chỉ còn lại một cái áσ ɭóŧ, vẫn còn hồn nhiên không biết.

Đến lúc áσ ɭóŧ bị giật ra, Thời Lễ chỉ cảm thấy trước người chợt lạnh, hoảng hốt mở to mắt, đối diện với đôi đồng tử đỏ hồng dựng đứng của Thẩm Kinh Diễn, trong lòng cả kinh, tức khắc tỉnh táo hơn phân nửa. Cô nhận ra nụ hôn hôm nay cũng khá lạ lùng, ánh mắt Thẩm Kinh Diễn cũng không giống trước kia, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra tình huống cô khó tiếp thu được.

Tay chân Thời Lễ cùng sử dụng bò ra khỏi người Thẩm Kinh Diễn, túm qua y phục bị hắn đè lên mặc vào, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Thẩm Kinh Diễn.

Thẩm Kinh Diễn không nghĩ rằng cô sẽ trốn, cho nên lúc nãy cũng không dùng lực ôm, mới để cô dễ dàng chui ra, hiện tại đối diện với ánh mắt sợ hãi của cô, hắn tỉnh táo vài phần, dấu vết vảy lúc ẩn lúc hiện trên mặt: "Lại đây, sinh trứng cho ta."

Giọng nói của hắn bình tĩnh, Thời Lễ lại dễ dàng nghe ra được áp lực tức giận ở trong đó.

Thời Lễ run một chút: "Ngài, ngài không phải là không có.."

"Kỳ động dục đã tới, lại đây." Thẩm Kinh Diễn ngắt lời cô.

Thời Lễ hoàn toàn ngốc tại chỗ, trong đầu điên cuồng lật lại cốt truyện, vô số lần chắc chắn trong cốt truyện hắn không hề xuất hiện cái kỳ này.

".. Ngài có phải nhớ sai rồi hay không?" Thời Lễ cẩn thận nhắc nhở.

Thẩm Kinh Diễn mặt vô cảm: "Ta trước kia tuy rằng chưa từng có, nhưng không chắc chắn sẽ tính sai, biết cái gì là bản năng không?"

Thời Lễ sửng sốt, sau khi đối diện với hắn, đột nhiên ý thức được là hắn nghiêm túc, nháy mắt liền hoảng thần, liên tục lui lại phía sau, một bên lui một bên nói: "Cái này, hôm nay không được."

"Lại đây." Thanh âm của Thẩm Kinh Diễn lại trầm đi một phần.

Thời Lễ khóc không ra nước mắt: "Hôm nay thật sự không được, ngày của ta tới rồi." Cảm tạ trời xanh, dì cả của cô tới quá kịp thời.

"Không ảnh hưởng." Thẩm Kinh Diễn trước kia không biết nữ nhân còn có cái ngày này, lần đầu tiên cô tới, còn tưởng rằng cô bị thương, nhưng về sau thì hiểu, mỗi lần ngửi được mùi máu kỳ quái, liền biết cái thứ kia của cô lại tới nữa.

Hôm nay xác thật là ngày cô đến.

Thời Lễ cầu xin nhìn hắn: "Sao lại không ảnh hưởng cơ chứ? Ngày đó đến mà làm sẽ không thể có đứa trẻ, cho dù bây giờ nỗ lực cũng không thể có."

"Vậy thì không có, cứ làm ta hạ hỏa trước đã." Theo sự xao động ngày càng lớn trong thân thể, Thẩm Kinh Diễn cũng càng ngày càng táo bạo.

Thời Lễ điên cuồng lắc đầu: "Không được, ta sẽ bị bệnh.."

Nói còn chưa dứt lời, cô đã bị Thẩm Kinh Diễn dùng đuôi cuốn về lại trong ngực: "Bị bệnh cái gì? Đừng cho là ta không biết, cái ngày của ngươi cũng chỉ là không thoải mái chút ít."

Thời Lễ: "..."

Cho nên ngài có thể hành hung? Ngài vẫn còn là người* sao?

Cô liều mạng giãy giụa, muốn từ trong lòng ngực hắn chui ra, nhưng mà lần này Thẩm Kinh Diễn đã có chuẩn bị, không hề có ý muốn buông cô ra. Thời Lễ tránh vài cái cũng chưa tránh thoát, không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

"Nghe lời, sẽ làm ngươi thoải mái." Thẩm Kinh Diễn nói, duỗi tay xoa mặt cô. Hắn tuy rằng chưa làm qua bao giờ, nhưng vẫn có thiên phú của chủng tộc, tất nhiên sẽ không làm Thời Lễ thất vọng.

Nhưng khi Thời Lễ nghe được những lời này sắc mặt càng trắng thêm, khi tay hắn lạnh băng một đường đi xuống, bài xích nơi đáy mắt rốt cuộc không thể che dấu tiếp, đỏ mắt liều mạng giãy giụa, moi vảy của hắn muốn hắn buông chính mình ra.

"Ta không cần! Ngài buông ta ra, ngài cút.." Rốt cuộc Thời Lễ cũng bạo phát, nước mắt thi nhau chảy xuống.

Thẩm Kinh Diễn sửng sốt trong chớp mắt, ánh mắt luôn luôn tự tin khó có khi xuất hiện sự kinh ngạc, như hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ phản kháng, còn là loại phản kháng đánh đổi tính mạng này.

Nhân lúc hắn ngây người, Thời Lễ lại lần nữa từ trong tay hắn chạy thoát, để chân trần chạy đến cửa động, nhưng sau khi chạy tới cửa động, mới nhớ tới nơi này đã bị tuyết cùng đá lấp kín.

Tuyệt vọng như muốn nhấn chìm cô, cô quỳ trên nền đất cứng rắn, từng chút từng chút đào, muốn đào ra một con đường sống. Trước khi đào, tay cô đã bị vảy của Thẩm Kinh Diễn cứa bị thương, chảy rất nhiều máu, hiện giờ còn moi đá, làm máu trên tay dính đầy lên những tảng đá.

Trong động tuy rằng ấm hơn chút so với bên ngoài, nhưng cũng không ấm hơn là bao, cô chỉ mặc một cái áσ ɭóŧ, đông lạnh làm cả người phát run, nhưng lại giống như không cảm giác được, chỉ một lòng muốn chạy ra khỏi nơi này.

"Không cần uổng phí sức lực, ngươi trốn không thoát."

Phía sau truyền tới giọng nói tăm tối, Thời Lễ run lên, tuyệt vọng quay đầu nhìn về phía hắn. Trên mặt cô còn vương nước mắt, khóe mắt đỏ hồng, nói không nên lời đáng thương.

Thẩm Kinh Diễn hờ hững nhìn cô, đôi mắt vốn dựng lên giờ đã trở lại như thường, ánh mắt đen trầm nhìn lại.

Thời Lễ đối diện với hắn hồi lâu, yên lặng cúi đầu, cuộn cả người mình nhỏ lại, dựa vào trên tẳng đá lạnh băng. Thẩm Kinh Diễn nhìn cô hồi lâu, cuối cùng đem y phục ném lên người cô, nhàn nhạt nói một câu: "Ta nói rồi, không nên nói dối với ta."

Vừa dứt lời, thân hình dưới lớp y phục run lên một chút.

"Nếu chán ghét ta, cũng đừng giả vờ như mình muốn sinh trứng cho ta vậy, thật ghê tởm." Thẩm Kinh Diễn nói xong, mặt vô cảm xoay người rời đi.

Thời Lễ yên lặng ngồi trong góc, hồi lâu sau mới lấy áo mặc vào. Nếu cô đủ thông minh, lúc này hẳn phải đi tìm Thẩm Kinh Diễn giải thích, nói cô không hề có ý đó, chỉ là bây giờ dì cả tới, nếu làm loại chuyện này sẽ tạo ra thương tổn đối với cơ thể, sau đó đạt được sự thương cảm của hắn, hai người lại hòa hợp với nhau.

Nhưng cô lại không có biện pháp, bởi vì dì cả qua đi, mà kỳ động dục của Thẩm Kinh Diễn vẫn luôn có thể tiếp tục, nếu cô giải thích như vậy, lại qua mấy ngày nữa thì sẽ làm sao? Thật sự sẽ sinh trứng cho thẩm Kinh Diễn?

Thời Lễ cảm thấy mình không thể làm được, cho nên cô lựa chọn trốn tránh.

Cô an tĩnh ngồi ở cửa động, cả ngày cũng không di chuyển đi đâu, đến buổi tối cũng không có ý đi tìm Thẩm Kinh Diễn. Thẩm Kinh Diễn cũng không tìm cô, thậm chí một ánh mắt cũng không chịu nhìn đến, xà là động vật mang thù, Thời Lễ biết, nhưng cố gắng trước kia của cô, giờ phút này hoàn toàn biến mất.

Nhưng vẫn có hi vọng, Thời Lễ yên lặng cổ vũ chính mình, chỉ cần tạo ra được quả Cam Tâm, lại nghĩ cách để hắn ăn xong, chờ hắn khôi phục tu vi, hắn sẽ đi tìm những người đã từng phản bội hắn để báo thù, đến lúc đó giá trị cừu hận cũng sẽ giảm xuống, cho nên vẫn chưa tính là đi tới đường cùng.

Nghĩ như vậy, buổi tối hôm đó, cô trộm lấy chủy thủ ra, nhắm ngay vị trí trái tim cắn răng đâm xuống.

Rầm!

Chủy thủ trong tay đột nhiên bị ném bay, đánh vào tảng đá phát ra âm thanh chói tai. Thời Lễ sửng sốt, tiếp theo dưới chân liền xuất hiện huyền phù, chờ khi cô phản ứng lại thì đã bị đuôi rắn của Thẩm Kinh Diễn cuốn lấy lơ lửng giữa không trung.

"Ngươi cũng rất có tiền đồ, biết mình xúc phạm ta, nên muốn chết sạch sẽ." Thẩm Kinh Diễn đen mặt, ngữ khí phập phồng nói.

Thời Lễ ngẩn người, ngay sau đó hiểu được hắn đang hiểu lầm, há miệng muốn giải thích, nhưng khi nghĩ lại, nhớ lại ban ngày chính mình đã cự tuyệt hắn, buổi tối lại muốn trồng cây Cam Tâm cho hắn, đoán rằng đến cả người ngốc cũng không tin.

Cô ủ rũ cụp đuôi không nói lời nào, Thẩm Kinh Diễn cười lạnh một tiếng: "Nếu ngươi dám chết, ta sẽ lấy hồn phách của ngươi luyện đan, để ngươi đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh."

Thời Lễ run lên một chút, nhỏ giọng nói: "Ta không muốn chết."

"Để ta lại lần nữa thấy ngươi muốn chết, nhất định sẽ làm ngươi muốn sống không được muốn chết không xong." Thẩm Kinh Diễn nói xong, thu lại túi Càn Khôn của cô.

Hạt giống cây Cam Tâm vẫn còn trong túi đó, giờ thì hết sạch, mắt Thời Lễ trông mong nhìn hắn rời đi, tâm tình vô cùng phức tạp. Có lẽ bởi vì ánh mắt của cô quá mãnh liệt, Thẩm Kinh Diễn đi được một nửa đột nhiên quay đầu lại, đối diện ánh mắt mãnh liệt của cô kiêu căng hất cằm: "Cho dù ngươi cầu ta, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi."

Thời Lễ: "..."

Cũng không muốn cầu ngài.

Thẩm Kinh Diễn nói xong đợi một lát, thấy cô không có phản ứng gì, khóe môi xụ xuống, mặt đen xì đi đến trong góc ngồi xuống. Thời Lễ yên lặng đến vị trí cách hắn xa hắn nhất ngồi xuống, cuộn mình thành một cục nhỏ.

Ngày xưa vẫn luôn ngủ cạnh Thẩm Kinh Diễn còn không cảm thấy, hóa ra ngủ một mình lại lạnh như vậy, cái loại khí lạnh ẩm ướt chui vào tận xương, quả thực đã đau lại còn đau thêm. Cô vừa đói vừa lạnh, thật sự là không ngủ được, đành phải bò dậy sờ soạng đi tìm trái cây.

Chỗ trái cây gần cô thì vừa chua vừa chát, nếu muốn tìm loại ăn được chỉ có thể đi tiếp vào bên trong. Nhưng bên trong lại rất tôi, đường lại khó đi, rất dễ ngã bị thương. Thời Lễ có chút do dự, cuối cùng lấy mấy quả ở gần đó cắn một miếng, mặt nhăn lại như khỉ.

Cô khịt mũi, vẻ mặt đau khổ ăn xong trái cây, liền vội vàng chạy đến bên Linh Đàm uống mấy ngụm nước, cảm giác chua xót trong miệng thì giảm bớt nhưng lại lạnh lẽo, hơn nữa còn vì uống quá nhiều mà bụng đau quặn lên. Cô nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, chịu đựng đau đớn quay về phía cửa động nằm xuống, nhắm mắt lại thúc giục mình đi vào giấc ngủ.

Đến khi cô nằm xuống, cũng không hề nhìn Thẩm Kinh Diễn phía bên kia một cái, sắc mặt Thẩm Kinh Diễn càng ngày càng lạnh vẫn luôn chờ cô xin giúp đỡ, cuối cùng trực tiếp biến đen, cho đến khi Thời Lễ ngủ rồi, hắn mới đen mặt đi đến trước mặt cô, nhìn cô trong lúc ngủ mơ cũng nhăn mày, sau một lúc lâu như đang tự nhấn mạnh với chính mình: "Khổ nhục kế cũng vô dụng, ta vẫn luôn tức giận."

Nhưng Thời Lễ ngủ say lại không nghe được lời nói của hắn.

Thẩm Kinh Diễn tối tăm hừ lạnh một tiếng, ở bên cạnh cô nằm xuống.

Một đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau khi Thời Lễ tỉnh lại, trong động đã sáng chưng, cô duỗi tứ chi đau nhức, ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Kinh Diễn vẫn nằm im không nhúc nhích ở vị trí cũ. Cô mím môi chống tảng đá đứng dậy, tự mình đi sâu vào sơn động tìm trái cây.

Không biết sảy ra cái gì, những loại quả đều biến mất sau một đêm, Thời Lễ còn tưởng rằng trước kia mình ăn nhiều quá, liền đi tiếp vào bên trong, nhưng đến khi đi đến cuối sơn động, cô cũng không tìm được một quả nào. Thời Lễ nghĩ cũng biết là ai làm, phản ứng đầu tiên vậy mà lại thở phào nhẹ nhõm.

Chính mình trước kia đã cự tuyệt hắn, trong mắt hắn khẳng định vô cùng nhục nhã, hắn lại không hề tra tấn cô, điều này làm cô vô cùng bất an, luôn cảm thấy đỉnh đầu như treo một cây đao, tùy thời sẽ rơi xuống lấy mạng mình. Hiện tại thấy hắn rốt cuộc hành động, trái lại cảm thấy an tâm.

Nếu lựa chọn phương thức trả thù ấu trĩ như vậy, chắc là sẽ không gϊếŧ cô, nhiều lắm thì chịu đựng chút khó chịu của cơ thể, để hắn bớt tức giận là được. Thời Lễ có chuẩn bị tâm lý, trở lại chỗ vừa ngủ, vẻ mặt đẹp lên không ít.

Từ khi cô xuất hiện, Thẩm Kinh Diễn luôn 'trong lúc lơ đãng' liếc nhìn cô một cái, phát hiện sau khi cô quay lại tâm trạng lại không tồi, tức khắc nhíu mày. Chẳng lẽ cô không phát hiện hoa quả đều bị hắn hái đi rồi?

Thẩm Kinh Diễn bất động thanh sắc đánh giá cô, nhìn cô nghiêm túc cuộn thành một cục nhỏ liền có chút thiếu kiên nhẫn: "Từ hôm nay trở đi, hoa quả trong động này đều thuộc về ta."

Thời Lễ im lặng gật đầu.

Thẩm Kinh Diễn thấy cô không phản kích, khó chịu cùng hắn cò kè mặc cả, tức khắc tâm sinh không vui: "Linh Đàm cũng là của ta."

"Ừ." Thời Lễ vẫn đồng ý như cũ.

Sắc mặt Thẩm Kinh Diễn đen thui: "Vậy thì ngươi cứ đói chết khát chết đi."

Lần này Thời Lễ không nói gì, vội vàng nhìn hắn một cái liền cúi đầu, một bộ dáng không thèm tính toán với hắn.

Phản ứng của cô hoàn toàn vượt xa mong muốn của Thẩm Kinh Diễn, lúc sau tâm trạng của hắn càng bực bội, khuôn mặt lạnh bắt đầu cáu kỉnh, chỉ còn chờ Thời lễ không chịu nổi nữa, tự mình tới cầu hắn.

Nhưng mà Thời Lễ lại cốt khí hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, cả ngày môi cũng đã tróc da mà cũng không đi uống một ngụm nước. Sắc mặt Thẩm Kinh Diễn đen xuống theo sắc trời, hơn nữa ngày càng có xu thế đen hơn, hắn bực bội đến không giữ được vẻ mặt nữa, ở trước sơn động đi tới đi lui, cuối cùng vẫn lại xuất hiện trước mặt Thời Lễ.

"Ngươi đứng lên cho ta!" Hắn ngữ khí ác liệt nói.

"Ngươi dám làm lơ ta? Thật là quá to gan rồi, tin hay không ta liền gϊếŧ chết ngươi!" Thẩm Kinh Diễn uy hϊếp.

Nhưng Thời Lễ vẫn không hề nhúc nhích.

Đôi mắt Thẩm Kinh Diễn cũng sắp dựng đứng lên rồi, tay trái hóa ra móng vuốt, giống như thật sự muốn gϊếŧ cô. Đến mười lăm phút sau, mặt hắn vô cảm buông tay xuống: "Cũng chỉ là ngươi lạ trứng mà thôi, nói thẳng ra chính là, ta cũng không phải không thông cảm cho ngươi.. Ngươi xin lỗi ta, ta sẽ tạm thời tha thứ, chờ ngươi hết sợ hãi, ta lại cùng ngươi sinh."

Đời này của hắn cũng chưa từng nói câu nào chịu thua như vậy, hiện giờ còn nói với một đứa nha đầu phàm nhân, nhưng cảm giác cũng không hề xấu, trái lại khá dễ tiếp thu. Thẩm Kinh Diễn cố gắng chịu đựng sự khó xử trong lòng, từ trên cao nhìn xuống chờ Thời Lễ bày tỏ sự biết ơn, sau đó hắn sẽ cố mà ở chung với cô.

Thế nhưng giả thiết trong lòng hắn thì đẹp, vậy mà người trên mặt đất vẫn không hề nhúc nhích, rất có ý tứ muốn cùng hắn đấu tranh. Thẩm Kinh Diễn rốt cuộc hết kiên nhẫn, đen mặt đi xoay bả vai cô: "Gan ngươi lớn thật đấy, thế nhưng.."

Chưa nói dứt lời đã thấy được sắc mặt đỏ ửng của cô. Thẩm Kinh Diễn sửng sốt, duỗi tay xoa mặt cô, mới phát hiện trên mặt cô rất nóng.

Thời Lễ ngủ đến mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy trên người nóng lạnh đen xen, đầu óc như toàn bùn, đến năng lực tự hỏi cũng không có. Thật ra lời nói của Thẩm Kinh Diễn cô đều nghe được, chỉ là mất đi năng lực phán đoán, không hiểu có ý gì, hơn nữa cô cảm thấy cho dù mình có hiểu, cũng không làm ra phản ứng gì.

Trong lòng cô khó hiểu vì sao Thẩm Kinh Diễn lại tới tìm cô nói chuyện, là cuối cùng không chịu đựng được nữa, muốn tới gϊếŧ cô sao? Thời Lễ cảm thấy rất có khả năng, vừa vặn cô cũng cảm thấy ở thế giới này mỗi một phút một giây đều giống như tra tấn, chết thì chết thôi, cô cũng không muốn cố gắng nữa.

Vừa nghĩ ra cái ý tưởng này, Thời Lễ liền an tâm ngủ say.

Editor: Q17