Nam Phụ Bị Tôi Ngược Đều Hắc Hoá

Chương 27

Chương 27

"Anh nói quá sao?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ nhếch mép cười với anh: "Anh cảm thấy thế nào?"

Thẩm Kinh Diễn rũ mắt: "Ồ"

Thời Lễ: ".. Em đột nhiên lại nhớ anh dịu dàng lễ độ trước kia."

"Cái đó là giả," Thẩm Kinh Diễn đẩy mắt kính, bình tĩnh nhìn về phía cô, "Bây giờ mới là thật."

"Anh kỹ thuật diễn tốt như vậy, sao không ngụy trang thêm chút nữa?" Thời Lễ nhướng mày.

Thẩm Kinh Diễn suy tư một lát, ôn hòa cười với cô, Thời Lễ vốn cho rằng mình thật sự nhớ anh của trước kia, kết quả vừa nhìn thấy anh cười như vậy, tức khắc nổi hết da gà: "Anh vẫn nên đừng cười."

Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của anh đều là giả, Thời Lễ nghĩ cũng không nghĩ tiếp.

Vẻ mặt Thẩm Kinh Diễn nháy mắt vô cảm, Thời Lễ nhẹ nhõm một hơi. Anh không có cảm xúc lại có chỗ tốt, anh sẽ không có cảm xúc xấu và tốt, ngay cả khi cô ngẫu nhiên nói sai điều gì đó, anh cũng sẽ không thật sự tức giận.

* * * Tuy nhiên, Thời Lễ vẫn hy vọng anh có thể hồi phục như bình thường, có thể thực sự cảm nhận được hỉ nộ ái ố.

Thẩm Kinh Diễn nhìn chằm chằm đôi mắt cô, sau một lát chậm rãi nói: "Em không vui vẻ." Tuy rằng anh không có cảm xúc, nhưng chỉ số thông minh vẫn rất cao, có thể phân tích chính xác tâm trạng của người trước mặt.

Thời Lễ nắm tay anh: "Đúng vậy, có chút không vui vẻ."

"Vì việc gì?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ giống như động vật nhỏ đem chính mình đặt trong lòng bàn tay anh: "Bởi vì muốn làm anh vui lên, muốn cho anh cảm thụ sự vui vẻ chân thực, mà không phải loại cảm xúc mông lung như bây giờ."

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, nhìn đôi mắt buồn rầu của cô, bất tri bất giác nói: "Không phải không thể."

"Hả?" Thời Lễ không nghe rõ.

Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn lóe lên, nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì, em đói bụng chưa? Anh đưa em đi ăn cơm."

".. Mới hơn bốn giờ chiều." Thời Lễ im lặng ngồi dậy.

Thẩm Kinh Diễn liếc mắt nhìn thời gian: "Đến nơi ăn cơm cũng phải nửa tiếng, đến lúc đó đã năm giờ, vừa lúc ăn."

Khóe miệng Thời Lễ giật giật: "Cứ theo cái phương pháp này, không đợi thí nghiệm hoàn thành, em có phải hay không sẽ thừa cân?"

"Sẽ không, em tăng lên mười mấy cân* cũng không tính thừa cân." Thẩm Kinh Diễn chậm rãi nói.

Thời Lễ liếc nhìn anh, định nói gì đó, anh lại bổ sung thêm một câu: "Ăn tôm hùm đất chứ?"

".. Ăn."

Hơn nửa giờ sau, hai người xuất hiện ở cửa của một nhà hàng xa hoa, Thời Lễ nhìn cánh cửa sang trọng, trong mắt hiện lên tia chần chờ: "Anh xác định là ăn ở đây sao?"

"Làm sao vậy?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ nhún vai: "Em cảm thấy ăn tôm hùm đất thì ăn ở quán ven đường sẽ có ý vị hơn."

"Anh không nếm được ý vị," Thẩm Kinh Diễn nhấc chân đi vào trong, sâu kín lưu lại một câu, "Hiển nhiên nơi này sẽ sạch sẽ hơn."

Thời Lễ giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ đi theo anh vào.

Vừa bước vào nhà hàng đã ngửi thấy mùi thơm nồng nặc, Thời Lễ đột nhiên có cảm giác thèm ăn, đi theo Thẩm Kinh Diễn đến gian trong góc.

Nhà hàng này không có phòng riêng, chỉ có gian ngăn cách nửa tường nửa dây nho, từ mặt đất đến bức tường gạch cao gần nửa mét, hướng lên trên là những dây nho được trang trí, vừa không cản trở sự lưu thông không khí trong các gian, lại cho khách hàng môi trường riêng tư đủ tốt, mặc dù có thể lờ mờ nhìn thấy gian bên cạnh, nhưng lại không thể nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì.

Bây giờ khoảng năm giờ chiều, nhà hàng chỉ có ít bàn có khách, trong góc phòng của bọn họ chỉ có hai gian, trong đó một gian là của họ.

"Làm sao bây giờ, thứ nào nhìn cũng thấy ngon, nhưng nếu gọi hết thì chắc chắn ăn không hết." Thời Lễ buồn rầu nhìn thực đơn.

Thẩm Kinh Diễn dường như không có hứng thú với mỹ thực, nghe vậy cũng chỉ cho ra một đáp án tiêu chuẩn: "Thích thì gọi, không hết thì đóng gói lại, dù sao em về nhà cũng sẽ ăn hết."

".. Điều này cũng đúng." Thời Lễ không còn rối rắm nữa, bắt đầu nghiêm túc gọi món ăn, chờ chọn xong liền đem thực đơn cho người phục vụ, chính mình nghiêng người đến trước mặt Thẩm Kinh Diễn, xem anh chơi game.

Đúng vậy, Thẩm Kinh Diễn cũng sẽ chơi game, hơn nữa chơi cũng khá tốt. Thời Lễ lần đầu tiên nhìn thấy đã chấn kinh luôn, lại nhìn anh mặt không đổi sắc đem đối phương đánh không còn mảnh giáp, lại càng kinh ngạc hơn.

Mà Thẩm Kinh Diễn chỉ là bình tĩnh tỏ vẻ, tuy rằng không có cảm giác vui vẻ gì, nhưng dùng để gϊếŧ thời gian cũng không tệ lắm.

Hiện tại chờ đồ ăn được dọn lên, Thẩm Kinh Diễn lại móc điện thoại ra, Thời Lễ lại nhịn không được đến xem, vừa xem vừa cùng anh nói chuyện, khi đang nói đến vui vẻ, cách vách lại truyền đến tiếng dính nhớp hừ nhẹ, hai người đồng thời ngẩng đầu, tiếp theo nhìn về phía đối phương.

"Anh nhẹ chút, đừng để người khác phát hiện." Giọng nữ cách vách vừa thẹn vừa bực.

Tiếp theo truyền đến giọng nói thở hổn hển của người đàn ông: "Không có việc gì, anh làm động tác nhỏ, em cũng đừng nói chuyện, chúng ta khẳng định không bị phát hiện."

Thời Lễ: "..."

Động tác của ngài không nhỏ chút nào đâu? Tại sao lại có những người ý thức kém làm trong gian nửa hở như vậy?

Cách vạch lại truyền đến giọng phụ nữ thở gấp, Thời Lễ cho dù là đồ ngốc, cũng biết họ đang làm gì, tức khắc xấu hổ bưng lên ly nước, nhấp một ngụm.

"Bảo bối, em giỏi quá, làm anh thật thoải mái, a.." Sau một lát yên tĩnh, giọng nói líu ríu của người đàn ông lại truyền tới.

Thời Lễ: "..."

Mắt thấy bên cạnh không có ý dừng lại, cô xấu hổ nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn: "Chúng ta đổi gian khác chứ?"

"Không cần," Thẩm Kinh Diễn nói xong, nâng cao giọng nói với gian bên cạnh, "Các người có biết hay không, mỗi gian đều có camera theo dõi?"

Âm thanh cách vách đột nhiên dừng lại, tiếp theo là tiếng ly nước rơi xuống đất, hiển nhiên là đang sợ hãi. Sau một lát, khi hai người kia xám xịt rời đi, thế giới nhanh chóng an tĩnh lại.

Thời Lễ cười gượng một tiếng: "May là có anh." Cô dù sao cũng không nghĩ tới, anh sẽ trực tiếp nói ra.

"Không sao đâu." Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh trả lời.

Thời Lễ liếc nhìn anh, chờ tôm hùm mang lên liền bắt đầu ăn, Thẩm Kinh Diễn nhìn cô ăn hăng say, chính mình cũng ăn nhiều hơn chút.

Hai người ăn không sai biệt lắm, Thời Lễ đột nhiên hỏi: "Anh vừa rồi nghe được những âm thanh đó, có cảm giác gì không?"

"Cái gì?" Thẩm Kinh Diễn hỏi lại.

Thời Lễ khụ một tiếng: "Chính là, anh hiện tại không có cảm xúc, nên cũng không cảm thấy được vui vẻ cùng hưng phấn, về phương diện đó.. Có vấn đề gì không?"

Cô cũng là thấy Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh như vậy, mới đột nhiên nhớ tới, rốt cuộc thì một số cảm xúc kéo đến tốt, mới có thể muốn làm, nếu cảm xúc không tới thì cũng sẽ không hứng thú.. Hoặc là nói không thể làm? Thời Lễ đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu chính mình đã không có cảm giác, còn có thể cùng người đàn ông khác.. Sao?

Đáp án hiển nhiên là không thể.

Thời Lễ đột nhiên cảm thấy tác động tình cảm lớn hơn nhiều so với cô nghĩ.

Thẩm Kinh Diễn vẻ mặt lúc đầu còn bình tĩnh nghe cô nói chuyện, kết quả cô đột nhiên im lặng, hai mắt ưu thương nhìn anh, trên mặt muốn viết lên hai chữ thương cảm.

Anh im lặng một lúc: "Em đang bịa chuyện gì vậy?"

".. Không có, em chỉ là cảm thấy," Thời Lễ mím môi, "Ủy khuất anh."

Thời Lễ nhớ rõ khi còn là những thiếu niên thiếu nữ, Thẩm Kinh Diễn thích nhất là ôm ấp hôn hôn, tuy rằng không làm đến bước cuối cùng, nhưng cũng thường xuyên làm cô mặt đỏ tai hồng. Cô vô cùng rõ ràng, Thẩm Kinh Diễn thích nhất là làm loại việc này, mỗi ngày đều mong ngóng nhanh chóng tốt nghiệp, kết quả chưa tốt nghiệp, anh đã bị bắt giam.

Hiện tại bởi vì anh không có cơ chế cảm xúc, vậy nên cũng vô pháp trải nghiệm cảm tình nhiệt liệt.

Thẩm Kinh Diễn nhìn chằm chằm cô một lát, mặt vô cảm bóc vỏ tôm hùm đất, bình tĩnh nói: "Em nghĩ nhiều rồi, anh không có cảm giác."

Thời Lễ: "..."

Nghe lại càng đáng thương hơn.

Thẩm Kinh Diễn quét mắt liếc cô một cái: "Ăn cơm."

"À." Thời Lễ không bỏ được vẫn luôn lấy chuyện này truy vấn anh, thấy anh không muốn trả lời, dứt khoát cũng không đề cập tới nữa, một lần nữa đem đề tài chuyển dời đến trên game.

Hai người ăn xong cơm tối, lại đem đồ ăn còn dư đóng gói lại, lúc này mới cùng nhau về nhà. Chờ sau khi về đến nhà, Thẩm Kinh Diễn đi xử lý công việc, còn Thời Lễ ngồi ở bên cạnh anh chơi điện thoại.

Từ sau khi hai người ngả bài, phòng làm việc của Thẩm Kinh Diễn vẫn luôn mở ra cho Thời Lễ, Thời Lễ cũng biết rằng trong này không còn gì để kiểm tra, vậy nên mỗi lần đều hào phóng xuất hiện trước mặt anh.

Thật ra là cô rất muốn về phòng xem nội dung hôm nay chụp được, chỉ là ngày thường đến khuya cô mới về phòng, nếu hôm nay trở về sớm, sợ Thẩm Kinh Diễn sẽ nghi ngờ.

Cô kiên trì lâu như vậy, vất vả lắm tính cảnh giác của Thẩm Kinh Diễn đối với cô mới thả lỏng một chút, không thể vì một chút việc nhỏ mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

* * * Chỉ là trong lòng nghĩ tới hợp đồng, nhưng vẫn phải dành thời gian ở đây, cảm thấy khá khó khăn. Thời Lễ thở dài, thấy Thẩm Kinh Diễn đang khép lại văn kiện, lập tức đề nghị anh làm gì đó để câu giờ: "Anh muốn xem phim không?"

"Không muốn xem," Thẩm Kinh Diễn nhìn cô, gỡ xuống mắt kính xoa sống mũi, "Đêm qua ngủ không tốt, buổi trưa cũng không ngủ, hiện tại thấy buồn ngủ."

Hai mắt Thời Lễ sáng lên, tiếp theo bất động thanh sắc nói: "Vậy anh ngủ một lát đi, chút nữa tỉnh thì vừa vặn ăn tôm hùm đất cùng em."

Thẩm Kinh Diễn đáp lời, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, đi được vài bước liền quay lại: "Vậy còn em, anh ngủ, em làm gì?"

"Em không sao, lấy kem về phòng ăn là được." Thời Lễ nửa thật nửa giả nói.

Thẩm Kinh Diễn gật đầu: "Cũng được."

Anh nói xong liền xoay người đi, Thời Lễ cũng ra ngoài theo, chờ sau khi anh vào phòng, mói xoay người về phòng mình, chui vào trong chăn, mở album điện thoại ra.

Cô mới xem hai ba tấm, cảm thấy không an toàn, vì thế bật máy chiếu phim ma đặt ở chế độ thu nhỏ, lúc này mới tiếp tục chui trong ổ chăn xem hợp đồng.

Các điều khoản trong hợp đồng rất rườm rà và chi tiết, có quá nhiều danh từ riêng, cảm giác đọc không tốt lắm, Thời Lễ cố nén buồn ngủ, cố gắng đọc từng trang một.

Hợp đồng tương tự những gì Thẩm Kinh Diễn đã nói với cô trước đây, đại khái là về nghĩa vụ của tự nguyện viên, nhưng khi xem đến cuối, cô phát hiện ra một điều khoản hơi đặc biệt, trực tiếp chỉ ra Thẩm Kinh Diễn là đối tượng hợp đồng của cô, không phải với công ty.

Điều này cũng có nghĩa là cô đơn độc ký hợp đồng với Thẩm Kinh Diễn, không liên quan gì đến công ty sinh học, đến nỗi trong khoảng thời gian này luôn dùng phòng thí nghiệm của công ty.. Thẩm Kinh Diễn là ông chủ, anh muốn dùng liền dùng.

Ký với công ty, hay là ký với Thẩm Kinh Diễn đều không có gì khác biệt, chẳng qua nếu như ký với công ty, thì công ty sẽ hoàn toàn xử lý, trong khi ký với một cá nhân thì sẽ yêu cầu người tình nguyện ký hợp đồng tự nguyện hợp tác trong thí nghiệm, nếu cô đoán đúng, hợp đồng thứ hai Thẩm Kinh Diễn yêu cầu cô ký sẽ là về nội dung thí nghiệm.

Thời Lễ ý thức được vở kịch chính sắp tới, không khỏi vui lên, cẩn thận xem từng cái một, sau khi nhìn thấy nội dung cụ thể của thí nghiệm, hai mắt đều sáng ngời.

Vẫn là một đống danh từ khó hiểu, cô một bên xem một bên tìm hiểu nghĩa, nhìn nửa ngày cuối cùng cũng hiểu, thí nghiệm chân chính cô phải làm là gì.

Là một loại giải phẫu, tương tự như việc đem cơ chế tình cảm của con người thay thế với động vật, người làm giải phẫu sẽ chỉ còn một cảm tình duy nhất, và họ sẽ dựa dẫm vào người họ nhìn thấy đầu tiên.. Không, không nhất thiết là con người, chỉ cần ánh mắt đầu tiên nhìn đến vật còn sống, đều sẽ sinh ra ỷ lại, giống như gà con vừa mới nứt vỏ, coi con vật nó nhìn đến đầu tiên là mẹ nó.

Loại phẫu thuật này trên lý thuyết không ảnh hưởng đến IQ, nhưng khi cơ chế cảm xúc đòi hỏi sự gắn bó không giới hạn, khó có thể nói rằng IQ sẽ không bị tổn hại, nói cách khác, sau cuộc phẫu thuật này, ngay cả tính độc lập của nhân cách cũng không thể được đảm bảo.

Thời Lễ nhìn chằm chằm vào dòng chữ nhỏ trên điện thoại, một lúc lâu sau, đầu óc cô bắt đầu đau nhói, từ lâu cô đã nghĩ Thẩm Kinh Diễn sẽ tự đào hố cho mình trong thí nghiệm, nhưng không ngờ nó lại là hố lớn như vậy.

* * * Nhưng mà còn có rất nhiều thứ để so sánh, hơn nữa khi hai người còn học cao trung, Thẩm Kinh Diễn đã nói rằng muốn tìm một biện pháp để cô ngoan ngoãn nghe lời, cô cũng không cảm thấy đáng sợ lắm, ngược lại cảm giác.. Thẩm Kinh Diễn có chút đáng thương.

Có thể không đáng thương sao, suy nghĩ nhiều năm như vậy, thế nhưng muốn thông qua cảm xúc để khống chế cô nghe lời, làm cô có chút sợ hãi.

Bởi vì không thể đồng cảm, vậy nên không có cách nào sinh ra cảm xúc tương ứng, anh chỉ có thể đánh giá cảm xúc của người khác dựa trên kinh nghiệm và trí thông minh, bởi vậy có cảm giác không chắc chắn, điều này chỉ có thể được bù đắp bằng khoa học mà anh luôn tin tưởng.

Thời Lễ thở dài, tiếp tục xem các phần sau, khi nhìn thấy các thủ tục chi tiết cần thiết cho cuộc giải phẫu, đột nhiên cảm thấy tạm thời vẫn không nên thương tiếc Thẩm Kinh Diễn.

* * * Vẫn là thương tiếc cho chính mình đi, khó trách trong khoảng thời gian này anh luôn luôn để cô làm nhiều kiểm tra như vậy, cái cuộc giải phẫu này nguy hiểm còn rất lớn.

Cô phải nghĩ biện pháp để anh loại bỏ ý nghĩ này mới được, Thời Lễ suy nghĩ.

Ngay khi đang nghĩ xem nên làm gì, đột nhiên cảm thấy chăn bị kéo ra. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô một giây đem album thu nhỏ lại, đồng thời mở ra bộ phim kinh dị vừa rồi, sau khi chăn bị sốc lên, cô hoảng sợ nhìn sang.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Kinh Diễn nhìn trên trán cô lấm tấm mồ hôi, im lặng một lúc: "Em đang làm gì?"

".. Xem phim kinh dị." Vẻ mặt Thời Lễ kinh hồn. Bởi vì xác thật có tật giật mình, cho nên biểu hiện này làm khá chân thật.

Thẩm Kinh Diễn liếc mắt nhìn điện thoại của cô, video vẫn đang tiếp tục phát, thời điểm anh nhìn qua vừa lúc nhìn thấy một cái miệng to đầy máu.

"Đây là phim em muốn xem cùng anh." Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ nuốt nước bọt, chậm rãi bình tĩnh lại: "Đúng vậy, anh đi ngủ, em chỉ có thể xem một mình."

"Sợ hãi trùm chăn xem?" Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô.

Thời Lễ ngượng ngùng cười: "Chùm chăn không phải có thêm cảm giác an toàn sao.. Sao anh lại đi vào phòng em vậy?"

"Anh tỉnh ngủ, tới tìm em ăn khuya, vẫn luôn gõ cửa nhưng em không có phản ứng." Thẩm Kinh Diễn ngồi bên cạnh chăn bông của cô.

Thời Lễ xấu hổ, có lẽ vừa rồi xem hợp đồng quá nghiêm túc, mới không nghe được anh gõ cửa.

"Dọa ngốc rồi?" Thẩm Kinh Diễn lại hỏi.

Thời Lễ hoàn hồn: "Không, không có, đi thôi, chúng ta đi ăn khuya." Cô nói xong xuống giường, lúc đem video thu nhỏ lại, mới phát hiện vậy mà đã qua hai tiếng.

* * * Khó trách người cô ra nhiều mồ hôi, ở trong chăn lâu như vậy, không ra nhiều mồ hôi mới là lạ.

Hai người cùng nhau đi ra phòng khách, dọn tôm hùm đất cùng nhau ăn, một bên ăn một bên nói chuyện phiếm, Thời Lễ giống như vô tình nhắc tới: "Lúc trước có nghe trợ lý nói, thí nghiệm ba ngày sau bắt đầu, em có phải chuẩn bị gì không?"

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: "Không cần?"

"Sao vậy?" Thời Lễ giả vờ tò mò.

Thẩm Kinh Diễn nhìn về phía cô: "Tạm thời hoãn lại."

* * * Chậc, thời gian đã ấn định từ lâu, làm sao có thể hoãn lại đây? Chỉ sợ anh cũng không nghĩ muốn biến cô thành như vậy đi? Thời Lễ tự nói trong lòng, ra khỏi miệng lại bình tĩnh: "Được rồi, nếu như có yêu cầu gì, anh nói trước cho em vài ngày, để em chuẩn bị tâm lý tốt."

"Sẽ nói sau, chuyện này không cần vội." Thẩm Kinh Diễn rũ mắt lột tôm.

Khóe miệng Thời Lễ cong lên, lại nhanh chóng thả xuống, duỗi tay lấy một con tôm béo, lột xong đưa đến bên miệng Thẩm Kinh Diễn.

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, mở miệng ngậm lấy con tôm, đầu lưỡi trong lúc vô tình lướt qua ngón tay Thời Lễ, Thời Lễ rút tay về giống như bị điện giật, gương mặt phiếm hồng cúi đầu ăn tiếp.

Thẩm Kinh Diễn suy tư nhìn chằm chằm cô, cho đến khi cô ngẩng đầu nhìn về phía mình, mới bình tĩnh đem tầm mắt thu về.

Hai người ăn xong, lại cùng nhau rửa sạch bát đũa, Thời Lễ thường thường liếc mắt nhìn Thẩm Kinh Diễn, tự hỏi nên làm sao để anh từ bỏ thí nghiệm. Trong lúc cô đang nghĩ cách, Thẩm Kinh Diễn đột nhiên hỏi: "Em xem phim kinh dị xong rồi?"

"Hả? Chưa xong, em không dám xem tiếp, toàn bộ đều nhắm mắt lại." Thời Lễ căn bản không xem bộ phim kia, sợ anh nhìn ra sơ hở, vậy nên không nói thẳng xem xong rồi.

Thẩm Kinh Diễn gật gật đầu: "Vậy chờ lát nữa cùng nhau xem."

Thời Lễ: "?"

Lúc cô bị Thẩm Kinh Diễn đưa về phòng, đầu óc vẫn còn đang ngu ngơ, cho đến khi Thẩm Kinh Diễn muốn đưa cô lên giường, cô mới sửng sốt: "Xem phim thì xem phim, tại sao lại phải lên giường xem?"

"Là em nói, ở trong chăn cảm giác an toàn." Thẩm Kinh Diễn mặt vô cảm trả lời.

Thời Lễ: "..."

Nói như vậy cũng không sai, nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.

Không chờ cô suy nghĩ cẩn thận, Thẩm Kinh Diễn liền dùng một ngón tay chọc cô ngã xuống giường, cô chỉ phải cởi giày chui vào trong, chờ Thẩm Kinh Diễn nằm ổn định liền ôm cô vào lòng. Từ khi hai người tái hợp, thân mật tiếp xúc không biết đã làm tới mức nào rồi, loại trình độ này đối với Thời Lễ không tính là gì.

Lá gan Thời Lễ nhỏ, cho nên ngày thường rất ít xem loại phim này, vừa rồi bật phim kinh dị cũng là để ngụy trang, chỉ vì cô đang xem hợp đồng, chui cả người vào trong chăn, phim kinh dị có vẻ hợp với bầu không khí cô tạo ra.. Đương nhiên, tiểu hoàng phiến* cũng thích hợp, nhưng cô vẫn cảm thấy nên bảo vệ chút hình tượng.

*Tiểu hoàng phiến: Phim AV

Thời Lễ một bên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, một bên phát tán suy nghĩ, đồng thời còn không quên giả bộ, khi xem đến tình tiết khủng bố liền chui vào trong lòng Thẩm Kinh Diễn. Dần dần, cô bắt đầu chuyên tâm vào bộ phim, lực chú ý tập trung trên màn hình, tần suất sợ hãi liên tục tăng lên.

"Em sợ?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ ôm chặt anh: "Không sợ."

"À" Thẩm Kinh Diễn quét mắt liếc cô một cái.

Thời Lễ nuốt nước bọt, cưỡng bách chính mình xem tiếp, mới vừa làm tốt công tác bị dọa sợ hãi, hình ảnh lại đột nhiên chuyển đi, một nam một nữ khỏa thân xuất hiện, dính vào nhau như bánh quy kẹp.

Thời Lễ sửng sốt một chút, giây tiếp theo trong điện thoại bắt đầu truyền ra tiếng kêu nũng nịu, âm thanh thay đổi cả ngàn lần, không biết mạnh hơn bao nhiêu so với hôm nay nghe được ở nhà hàng.

* * * Vì sao họ hôm nay lại luôn gặp được loại sự việc này cơ chứ? Thời Lễ nhìn đôi nam nữ ngày càng kịch liệt trên màn hình, rốt cuộc nhịn không được đem điện thoại tắt đi, trong phòng ngủ đột nhiên an tĩnh lại.

Thời Lễ khụ một tiếng: "Không thú vị đâu, không xem nữa." Tuy rằng Thẩm Kinh Diễn không có cảm giác, nhưng cô mỗi lần nhìn đến loại hình ảnh này, không khỏi nghĩ đến việc anh phải vào trại giam, trong lòng một trận khó chịu.

"Sắp kết thúc rồi, sao lại không xem?" Giọng nói Thẩm Kinh Diễn từ từ vang lên.

Thời Lễ ngượng ngùng cười: "Chỉ là đột nhiên cảm thấy không còn thú vị."

Thẩm Kinh Diễn yên lặng nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mở miệng: "Em để ý loại hình ảnh hạn chế này?"

Thời Lễ: "..."

"Tại sao? Bởi vì cảm thấy anh không thể thỏa mãn được em, cho nên ghen tỵ với người phụ nữ đó sao?" Thẩm Kinh Diễn dựa vào trí thông minh tuyệt đỉnh của mình, đưa ra giả thuyết chấn động người khác.

Thời Lễ cạn lời: "Anh nghĩ nhiều rồi, em tại sao phải ghen tỵ với họ làm gì?"

"Em chính là cảm thấy anh không được, sợ những nhìn ảnh này sẽ làm anh tổn thương." Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh trả lời.

Thời Lễ thực sự không biết phải trả lời anh như thế nào.

"Nếu không, anh không thể tìm ra lời giải thích khác." Thẩm Kinh Diễn kết thúc phỏng đoán mà không có biểu cảm gì.

Thời Lễ mím môi, một lúc sau mới cẩn thận nói: "Không phải vấn đề của anh, mà là em cảm thấy không thoải mái.. Em thấy áy náy, nếu lúc trước không phải em, anh cũng không phải đến mức nhìn những hình ảnh như vậy, mà một chút phản ứng cũng không có."

"Tại sao anh phải có phản ứng?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ ngẩn người: "Anh là đàn ông đó."

"Là đàn ông thì phải có phản ứng?" Thẩm Kinh Diễn lại hỏi, nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của cô, tạm dừng một lát rồi bổ sung thêm, "Tuy rằng anh đã không còn phản ứng cảm xúc, nhưng không phải không có ký ức, ở trong trí nhớ của anh, anh đối với thứ này chưa bao giờ cảm thấy hứng thú, cho dù hôm nay là người bình thường, chỉ sợ cũng là phản ứng như bây giờ."

Thời Lễ chết lặng nhìn anh, chờ anh nói xong vô tội hỏi: "Anh là đang an ủi em sao? Trước kia cũng không phải chưa từng yêu đương cùng anh, anh rõ ràng là.." Rất thích cái thứ này.

"Anh chỉ thích em," Thẩm Kinh Diễn nói xong dừng một chút, "Hiện tại cũng vậy, vừa yêu vừa hận, mặc dù cảm giác không lớn, nhưng vẫn giống như cũ muốn làm những chuyện thân mật với em, nếu không tại sao anh lại luôn hôn em, ôm em, em nghĩ rằng khi anh làm những việc này, một chút cảm giác đều không có sao?"

Thời Lễ không nghĩ tới mức này, trong lúc nhất thời có chút choáng váng: "Anh, anh thực sự có cảm giác?"

Thẩm Kinh Diễn im lặng một lúc: "Không quá rõ ràng."

Cô cũng đã bắt nạt anh thành như vậy, giá trị cừu hận chỉ 20%, có thể rõ ràng mới là lạ.. Nhưng cho dù chỉ có một chút, vậy cũng đã là tốt, tốt hơn là không có gì.

Thời Lễ hơi thả lỏng, ôm mặt anh dán mặt lên sống mũi anh: "Như vậy thì sao, có cảm giác không?"

"Không nhiều lắm, không bằng cảm giác ôm hôn." Thẩm Kinh Diễn giống như đang thảo luận vấn đề học tập với cô, trả lời rất nghiêm túc, "Cảm giác gần như bằng không."

"Vậy à?" Thời Lễ suy nghĩ một lúc, hôn lên môi anh "Thế này thì sao?"

"Tốt hơn trước một chút." Thẩm Kinh Diễn đáp.

Thời Lễ hiểu ra, thản nhiên vứt điện thoại sang một bên, ôm lấy cổ anh mà hôn, lần này không chạm vào anh như hai lần trước mà là nhiệt tình, nghiêm túc hôn anh, Thẩm Kinh Diễn nhắm mắt lại, vươn tay đỡ lấy bả vai cô, cho cô có chút sức lực.

Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Thời Lễ gần như tắt thở, hơi thở của Thẩm Kinh Diễn cũng nặng nề hơn, chẳng qua không rõ ràng như cô.

"Bây giờ thì sao?" Thời Lễ nghiêm túc thảo luận cùng anh.

Thẩm Kinh Diễn gật gật đầu: "Anh cảm thấy được, tim đập rất nhanh."

Thời Lễ cười cười, tiếp theo tìm điện thoại bị vứt một bên trở về, nghiêm túc tìm tòi học tập một phen, tự tin nói với anh: "Em xem trên mạng nói hầu kết của đàn ông có cảm giác hơn, không bằng chúng ta thử xem? Nói không chừng còn mãnh liệt hơn so với hôn môi đấy."

Thẩm Kinh Diễn nghĩ nghĩ, cuối cùng đồng ý.

Thời Lễ ấn anh xuống giường, Thẩm Kinh Diễn phối hợp nằm yên, Thời Lễ vốn muốn trực tiếp bắt đầu, nhưng thấy đôi mắt anh đang lẳng lặng nhìn chằm chằm chính mình, lại có chút xấu hổ: "Anh, anh nhắm mắt lại, đừng làm ảnh hưởng em phát huy."

Thẩm Kinh Diễn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Thời Lễ nhấp làn môi khô bởi vì khẩn trương, cẩn thận cắn vào cổ anh. Nói là cắn, nhưng lại không dùng đến răng, chỉ dùng môi giữ chặt, sau khi điều chỉnh lại tư thế thì chậm rãi hôn từ từ.

Khi mỗi cô lưu luyến từ cổ tới hầu kết, cô có thể rõ ràng cảm giác được hầu kết Thẩm Kinh Diễn chuyển động. Anh có phản ứng rõ ràng như vậy, hiển nhiên là việc tốt, ánh mắt Thời Lễ sáng lên, cẩn thận hôn anh.

Cô vẫn luôn hôn hầu kết của anh, một bên hôn còn không quên một bên hỏi: "Hiện tại thế nào? Có cảm giác không?"

Sau khi hỏi hai ba lần, Thẩm Kinh Diễn đưa ra kiến nghị với cô: "Em có muốn thử hôn xuống một chút không?"

"Xuống như thế nào?" Thời Lễ khó hiểu.

Thẩm Kinh Diễn suy tư một chút: "Đem cúc áo của anh cởi bỏ, một đường hôn xuống."

Thời Lễ làm theo, sau đó cảm giác được cơ thể Thẩm Kinh Diễn dần dần căng chặt, ánh mắt cô sáng lên: "Thật sự hữu dụng."

".. Ừm, hiện tại sờ anh, em không phải thích cơ bụng sao?" Thẩm Kinh Diễn thanh âm ám muội.

Thời Lễ nghe hiểu ám chỉ của anh, lập tức duỗi tay xoa cơ bụng.

"Em nên đem quần áo cởi ra một chút, anh vẫn luôn cảm thấy thiếu gì đó." Thẩm Kinh Diễn nhắc nhở.

Thời Lễ cởϊ áσ ngủ ra, khi nhiệt độ cơ thể dung hợp với nhau, cô mới ý thức được sự việc có chút không đúng: ".. Anh có phải cố ý đúng không?"

"Cái gì?" Thẩm Kinh Diễn cúi đầu nhìn về phía cô.

Thời Lễ hoài nghi nhìn đôi mắt anh, nhưng ánh mắt anh sáng ngời, không giống như là cố ý.

"Tiếp tục được không?" Thẩm Kinh Diễn chính trực hỏi.

Thời Lễ: "Được, anh có thể.."

Thẩm Kinh Diễn gật đầu, nhéo cằm cô rồi hôn lên.

Thời Lễ: "..."

Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Editor: Q17