Nam Phụ Bị Tôi Ngược Đều Hắc Hoá

Chương 24

Chương 24

Thời Lễ sững người trong giây lát, không nhịn được buông bàn tay đang ôm anh ra, Thẩm Kinh Diễn chống mặt đất đứng dậy, ánh mắt nặng nề nhìn mặt cô.

Sau một lát, Thẩm Kinh Diễn thấp giọng nói: "Tài liệu anh muốn nằm trong ngăn tủ đầu tiên dưới bàn làm việc, đựng trong túi giấy.

" Được, được, em đi lấy giúp anh. "Thời Lễ nói, sử dụng tay chân từ trên mặt đất đứng dậy, chạy đến phòng làm việc, lúc vặn nắm cửa định đẩy ra, cả người cô cương cứng trong chốc lát, toát mồ hôi lạnh. Cửa lúc đầu được khóa trái, nhưng cô vội vã chạy ra, quên việc khóa cửa lại, nếu bây giờ đột nhiên đẩy cửa ra mọi chuyện coi như xong.

Cô khó khăn quay đầu lại, dường như nhìn thấy sự trầm tư trong mắt Thẩm Kinh Diễn, nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện không có gì hết:" Cái kia.. Cửa khóa trái, chìa khóa của anh đâu? "

" Ở chỗ này. "Thẩm Kinh Diễn từ trong túi móc ra chìa khóa.

Thời Lễ chạy tới cầm chìa khóa, trở lại cửa giả bộ mở cửa, kỳ thật chỉ là lấy chìa khóa chọc chọc. Cô chạy vào cầm ra tài liệu anh muốn, đem túi giấy giao cho anh.

" Cảm ơn. "Thẩm Kinh Diễn cứng ngắc trả lời.

Thời Lễ vội vàng gật đầu, có chút không dám nhìn đôi mắt anh, sợ bại lộ sự chột dạ. Thẩm Kinh Diễn nhìn cô thật sâu, liền cầm túi tài liệu rời đi.

Anh vừa đi, Thời Lễ hoàn toàn thả lỏng, sờ vào nơi vừa bị anh hôn, hai mắt đăm đăm. Phản ứng vừa rồi của Thẩm Kinh Diễn quá kỳ quái, dựa theo tính cách hiện tại của anh, không cẩn thận thân mật với cô, anh sẽ trực tiếp xin lỗi mới đúng, ngược lại bây giờ lại trầm mặc.

Thời Lễ đáy lòng có suy đoán, cũng không phải cô tự mình đa tình, tuy rằng biểu hiện của anh trong khoảng thời gian này đối với cô, hoàn toàn giống như đối đãi với một người bạn tốt lâu năm, không có một chút ý tứ mập mờ, nhưng làm gì lại có người nào lấy sinh nhật của bạn tốt làm mật mã?

Cô chán chường, không suy nghĩ tiếp đến vấn đề này, bắt đầu tìm tòi tra cứu về đại học kia.

Sau khi Thẩm Kinh Diễn đi ra ngoài, anh vô thức dùng ngón tay vuốt ve khóe môi, khóe môi nhếch lên thì có chút kinh ngạc, sờ đến trái tim, quả nhiên đập nhanh hơn lúc trước.

Sự việc này như một bước nhạc đệm, hai người đều không nhắc đến nụ hôn này, mà Thời Lễ sau khi dạo mấy vòng trên diễn đàn của trường đại học, rốt cuộc cũng tra được một chút tin tức về Thẩm Kinh Diễn, tất cả đều là lời khen anh thân thiện, cũng không có tin tức hữu dụng.

* * * Xem ra nếu muốn hoàn toàn hiểu rõ về quá khứ của anh, nhất định phải đi trường học một chuyến, hỏi một chút với giáo sư dạy anh.

Sau khi định lên kế hoạch, Thời Lễ tính toán thực hiện, nhưng lại phát hiện khá khó khăn, bởi vì cô.. Không có tiền.

Không có tiền đại biểu cho việc gì? Từ nhà Thẩm Kinh Diễn đến đại học, hết năm tệ tàu điện ngầm, xe buýt là ba tệ, nếu muốn gọi taxi thì cần có bốn mươi, tất cả chỉ đi một chuyến.

Mà cô, một xu cũng không có.

Cô cố gắng lục lọi trong nhà Thẩm Kinh Diễn tìm thẻ xe buýt (), nhưng Thẩm Kinh Diễn không biết là do chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế quá nghiêm trọng hay vì lý do nào khác, mà trong nhà một cái cũng không có. Việc này thật xấu hổ, cô không thể nói trực tiếp với Thẩm Kinh Diễn được, vậy cũng quá xấu hổ.

() Nguyên văn là 'thép G', mình không rõ đó là cái gì, nên đành ghi 'thẻ xe buýt'. Bạn nào biết rõ mong có thể giải thích giúp mình, xin cảm ơn.

Vào buổi tối, Thời Lễ lúng túng nhìn Thẩm Kinh Diễn.

" Em cần tiền làm gì? "Thẩm Kinh Diễn nghiêm túc hỏi.

Thời Lễ khụ một tiếng:" Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là muốn mua một ít đồ vật. "

" Mua cái gì? "Thẩm Kinh Diễn truy vấn.

Thời Lễ nở nụ cười khô khốc, ám chỉ anh là đồ dùng cá nhân của mấy cô gái:" Cũng không tiện nói, anh là một người đàn ông, em không thể nói cho anh. "

Thẩm Kinh Diễn nhìn cô chằm chằm hồi lâu, đột nhiên nói:" Em muốn mua đồ dùng vệ sinh? "Nói xong, anh dừng lại, cau mày," Lúc trước anh có mua cho em, em không biết sao? Hơn nữa kỳ sinh lý của em còn mười ngày nữa mới đến, hiện tại cũng không cần đến mới đúng. "

Thời Lễ:"... "

Ừ đúng, gần đây sống vui vẻ quá, quên mất mình còn là vật thí nghiệm của anh, chuyện gì của cô anh cũng rất rõ ràng.

Thẩm Kinh Diễn thấy cô không nói lời nào, đáy mắt dần dần ngưng trọng:" Chẳng lẽ là kinh nguyệt hỗn loạn? Nếu là đúng như vậy, nhất định phải nói cho anh, thân thể của em rất quan trọng, không thể để xảy ra vấn đề, tốt nhất là nên lấy một ít máu.. "

" Không không không, dì cả của em rất bình thường. "Thời Lễ vội đánh gãy.

Thẩm Kinh Diễn gật gật đầu:" Bình thường thì tốt, vậy em cần tiền làm cái gì? "

Thời Lễ:"... "

" Nếu trong nhà thiếu cái gì, trực tiếp nói với anh là được, em chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà, cái khác không cần quan tâm, biết chưa? "Thẩm Kinh Diễn ôn nhu nhìn cô," Nếu muốn đi nơi nào, liền gọi điện cho anh, anh đưa em đi, tóm lại chuyện gì cũng nên nói trước với anh, không cần tự mình gánh vác. "

Thời Lễ khóe miệng giật giật:".. Đã biết. "

Bởi vì Thẩm Kinh Diễn truy hỏi quá cặn kẽ, việc xin tiền cứ vậy mà tan biến, Thời Lễ chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Hôm nay sau khi Thẩm Kinh Diễn đi làm, cô ở nhà một mình nhàm chán liền xuống lầu đi dạo, đi được vài vòng liền chú ý tới chai nhựa cùng thùng giấy chuyển phát nhanh trong thùng rác, đột nhiên ý tưởng tóe ra, cảm thấy đã tìm được con đường mới.

Cô về nhà tìm một túi nilon màu đen, xuống lầu đi đến một bên nhặt chai nhựa cùng thùng giấy, còn luôn chú ý xung quanh, vạn nhất bị người quen của Thẩm Kinh Diễn thấy được, vậy thì không giải thích được.

Tiểu khu xa hoa không hổ là tiểu khu xa hoa, mỗi thùng rác đều có chai cùng thùng giấy, không ai thèm tranh cùng Thời Lễ, nhanh chóng liền nhặt được một đống, loanh quanh mãi đến khi phải về nhà, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ sắc nhọn ở chỗ ngoặt.

Giọng nói này quá quen tai, Thời Lễ nhịn không được đi nghé, liền nhìn thấy bà lão ăn vạ cô với Thẩm Kinh Diễn lần trước, đang xô đẩy cùng con dâu, người đàn ông bên cạnh giống như không khí, ở bên cạnh bay bay nhưng lại không dám tiến lên ngăn cản.

" Nếu không phải bà cả ngày mang con trai tôi đi đùa giỡn gây chuyện, thì nó đã không thi trượt, tốt nhất là nên lăn về vùng nông thôn của bà đi. "Con dâu một bên nói một bên mắng.

Bà lão thời điểm ăn vạ cực lợi hại, nay ở trước mặt con dâu lại không dám ho he, bị con dâu đẩy vài cái, trực tiếp ngã ngồi dưới đất. Thời Lễ nhăn mày, cảm thấy có chút không khỏe.

Tuy rằng ở ác gặp ác thì không sai, nhưng thực sự khó chịu khi thấy một bên bị ức hϊếp đến mức không phản kháng được, còn người bị bắt nạt lại là kẻ yếu. Thời Lễ để bao nilon sang một bên, trực tiếp đi lên trước.

Cả nhà ba người nhìn thấy cô, lập tức liền sửng sốt, người con dâu rốt cuộc vẫn bận tâm đến thể diện, trực tiếp đen mặt xoay người rời đi, người đàn ông nhìn bên này nhìn bên kia, cuối cùng thở dài đuổi theo người vợ, bỏ lại bà lão ngồi dưới đất kêu ai ái.

Thời Lễ cau mày đi qua:" Bà không sao đấy chứ? "

" Mau đỡ tôi lên. "Bà lão vươn tay ra.

Thời Lễ không đi đỡ, mà là hỏi một câu:" Còn muốn gây lộn với tôi phải không? "

".. Ở đây có theo dõi, tôi gây rối với cô làm gì? "Bà lão vốn đang nước mắt đầy mặt, nghe được lời cô nói đột nhiên nghẹn lại.

Thời Lễ hỏi tiếp:" Bà không thoải mái ở đâu? "

" Eo, ở eo, động đậy cũng không được. "Bà lão nói, lại bắt đầu thương tâm, hu hu muốn khóc, chỉ là vẫn duỗi tay ra với cô, chưa có bỏ xuống.

Thời Lễ vẻ mặt nghiêm túc nhìn bà lão:" Tôi gọi xe cứu thương cho bà. "

".. Cô không đỡ tôi? "Bà lão trừng mắt.

Thời Lễ chớp mắt:" Trước không nói tới việc tôi sợ bà sẽ gây rắc rối với tôi, với thân thể hiện tại của bà mà nói, còn chưa biết thương ở đâu, tốt nhất là không nên động vào, miễn cho bị thương tiếp, vẫn nên chờ bác sĩ tới cho an toàn. "

Bà lão nghe vậy hầm hừ buông tay:" Đúng là cái đồ, đỡ một chút thôi cũng không được, bà già này còn có thể ăn cô? Cái đồ ngàn dao cần chém.. "

" Nói thêm câu nữa, tôi đây đi luôn, cho bà ở đây với cỏ cây, tự bay tự nhảy, xem con trai cùng con dâu mặc kệ bà. "Thời Lễ sâu kín nói một câu.

Bà lão tức khắc không dám lên tiếng.

Thời Lễ lúc này mới gọi điện thoại kêu xe cứu thương, chờ báo xong địa chỉ liền ngắt điện thoại, như có suy tư nhìn chằm chằm bà lão.

Bà lão vẻ mặt cảnh giác:" Cô nhìn cái gì mà nhìn? "

" Bà biết ở đây nơi nào thu gom rác thải không? "Thời Lễ dò hỏi.

Bà lão:"... "

" Tôi cảm thấy bà biết đấy, "Thời Lễ đánh giá bà lão, nghiêm trang nói," Những bà lão ở tiểu khu này, thấy mỗi bà là giản dị nhất. ".

Bà lão tức giận nhìn cô:".. Nói đây nghèo thì cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng. "

" Vậy bà biết chứ? "Thời Lễ truy vấn.

Bà lão:".. Thì biết. "

" Nào nào, cho tôi số điện thoại đi. "Thời Lễ mặt mày hớn hở.

Bà lão không tình nguyện liếc cô một cái, đọc vanh vách số của nhà thu gom rác thải, hiển nhiên trước đây cũng bán không ít phế phẩm, chờ Thời Lễ ghi nhớ dãy số, liền hỏi:" Cô muốn bán phế phẩm? "

" Đương nhiên, nếu không tôi muốn số điện thoại làm gì? "Thời Lễ đầu không ngẩng đã nói.

Bà lão xuy một tiếng:" Thế mà cũng biết sinh sống, "sau một lúc dừng lại nói," Còn không biết tốt hơn con hổ trong nhà tôi bao nhiêu. "

" Bà vẫn còn mắng con dâu sao? "Thời Lễ nhướng mày, dù sao cũng ở chỗ này chờ xe cứu thương cùng bà lão, dứt khoát chậm rì rì cùng bà lão nói đạo lý," Tuy rằng con dâu bà không đúng, nhưng công tâm mà nói, nếu tôi là con dâu bà, biết bà mang con trai tôi đi ăn vạ, tôi đây khẳng định cũng sẽ tức giận. "

Cô nói xong chậc một tiếng:" Bà nói bà đi ăn vạ cũng kệ, thế mà lại ăn vạ đến nghiện, một ngày muốn chạm mặt chúng tôi hai lần, chưa thấy qua người nào tham lam như bà, còn dạy cháu trai mình nói dối.. "

" Chúng tôi không nói dối, chính là tên đó gạt cháu tôi leo cây! "Bà lão đột nhiên kích động," Dưới gốc cây toàn đá sỏi, nếu không phải cháu tôi mạng lớn, thì đã bị đống đá đó đâm chết rồi. "

Thời Lễ nhìn khuôn mặt đỏ gắt của bà lão, trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại kịp.

Bà lão thở phì phò, vẻ mặt oán hận nhìn cô:" Cháu tôi chưa bao giờ đến nơi đó chơi, tại sao lại một mình đi leo cây được, cô nói tên kia không lừa nó, cô cũng tin được sao? "

Thời Lễ bình tĩnh nhìn bà lão, nghe được tiếng xe cứu thương liền xoay người ra ngoài:" Tôi không biết bà đang nói cái gì. "

" Tôi cũng thấy cô là người tốt mới nói chuyện cùng cô, chạy nhanh cách xa loại người xấu xa này một chút, không về sau chết như thế nào cũng không biết! "Bà lão lạnh lùng nói.

Đầu ngón tay Thời Lễ run lên, trấn định gọi xe cứu thương lại đây, chờ sau khi bà lão được đỡ lên xe, lúc đó mới xách theo bao nilon về nhà.

Hai ngày sau, cô vẫn luôn nhặt mấy thứ đó, tất cả đều cất hết trong phòng tắm, cảm thấy tích được khá ổn, đợi sau khi Thẩm kinh Diễn đi làm, liền gọi điện cho nơi thu gom rác thải, đem bán tất cả, thu được hai mươi ba tệ.

Nhìn số tiền ít ỏi, Thời Lễ một trận đau nhói trong lòng, sau đó nhanh chóng thay quần áo, đi đến đại học cũ của Thẩm Kinh Diễn.

Mấy ngày nay cô đã tìm hiểu rõ, không chỉ biết giáo sư dạy Thẩm Kinh Diễn là ai, còn tra ra được một người bạn cùng phòng của anh ở lại đây làm giảng viên, cho nên sau khi tới trường học, cô nhanh chóng đi tìm người.

Bạn cùng phòng không ở trong văn phòng, không rõ đã đi đâu, giáo sư cũng đã lên lớp, thật ra Thời Lễ muốn tìm người bạn cùng phòng trước, nhưng nghĩ lại lại đi đến lớp của giáo sư.

Cô đến đúng giờ vào lớp, cả lớp đã ngồi đông đủ, giáo sư mà cô tìm kiếm đang ở trên bục giảng. Thời Lễ khom lưng đi vào từ cửa sau, tìm một chỗ trống ngồi xuống, tính toán sau khi tan học sẽ đi tìm giáo sư.

Chuông vang lên, giáo sư bắt đầu giảng, Thời Lễ yên tĩnh ngồi ở hàng ghế sau, nghĩ rằng sẽ không liên quan trong giờ học, kết quả trong lúc dạy, giáo sư vô tình liếc thấy cô, giọng hơi ngưng lại một lúc, nhưng nhanh chóng lại tiếp tục.

Việc đột ngột dừng lại đó quá mức rõ ràng, Thời Lễ trong nháy mắt liền chú ý tới, nhăn mày quan sát giáo sư, sau đó liền phát hiện ông luôn liếc nhìn cô trong giờ học.

Có ý gì, chẳng lẽ giáo sư biết cô? Thời Lễ dần dần nảy ra một ý tưởng.

Thật vất vả đợi đến khi tan học, không chờ cô đi tìm, giáo sư đã đến tìm cô trước:" Cô tới tìm tôi sao? "

Thời Lễ cười nhẹ, dâng lên cảm giác quen thuộc, gật đầu:" Đúng vậy, chào giáo sư. "

" Tìm một chỗ nói chuyện đi. "Giáo sư hiền từ cười cười.

Thời Lễ tự nhiên đồng ý, hai người tìm đến một quán cà phê gần trường nói chuyện.

Thời Lễ nhìn giáo sư trước mắt, cảm giác kỳ dị càng lúc càng nhiều, cô lại có cảm giác.. Vị giáo sư này cùng Thẩm Kinh Diễn có chút giống nhau.

Cũng không phải lớn lên giống, mà là hành vi cử chỉ, một số mặt nhỏ cũng giống nhau, cần phải xem lại cẩn thận, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.

" Tôi nhìn thấy ảnh chụp chung của hai người trong điện thoại của Thẩm Kinh Diễn. "Giáo sư ôn hòa nói.

Thời Lễ ngẩn người:" Ảnh chung của chúng tôi? "

" Đó là ảnh hai người học cao trung sao? Cô hiện tại gầy hơn trước kia, tôi chút nữa đã không nhận ra rồi, "Giáo sư giống như nhìn vãn bối trong nhà," Kinh Diễn trước kia cũng nói qua, cậu ấy luôn đi tìm cô, tôi đoán hai người là chia tay, bây giờ thấy cô đến đây.. Chắc là hòa hảo rồi nhỉ? "

Thời Lễ xấu hổ cười, không nói gì.

" Hòa hảo là tốt, Kinh Diễn rất thích cô, trước kia ở trường rất nhiều người theo đuổi cậu ấy, nhưng đều không để ý đến, cô nếu không cùng cậu ấy hòa hảo, chắc cậu ấy cả đời sẽ độc thân mất. "Giáo sư tiếp tục nói.

Thời Lễ mím môi, sau lúc lâu mới mở miệng:" Anh, anh ấy vẫn luôn tìm tôi sao? "

" Đúng vậy, vẫn luôn đi tìm cô, "Giáo sư buông tiếng thở dài, dường như cảm thấy không khí có chút trầm lặng, liền chủ động nói sang chuyện khác," Cô tới tìm tôi lần này, là có chuyện gì sao? "

" Tôi, tôi muốn biết chuyện quá khứ của Kinh Diễn, "Thời Lễ nói xong ngượng ngùng bổ sung," Ngài biết đó, tôi đã bỏ lỡ quá nhiều, nếu trực tiếp đi hỏi, sẽ vạch ra miệng vết thương của anh ấy, cho nên chỉ có thể nghĩ cách liên hệ với ngài. "

" Tôi biết rồi, cô muốn hỏi cái gì, trực tiếp hỏi tôi đi. "Giáo sư hiểu rõ trả lời.

Thời Lễ gật đầu:" Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn biết thời điểm anh ấy ở trường học, có phát sinh chuyện gì không? "

Giáo sư nhớ lại:" Cũng không có gì, chỉ là quá chăm chỉ, ngày nào cũng chỉ biết học. "

Thời Lễ yên lặng lắng nghe, nghe giáo sư nói Thẩm Kinh Diễn đã nỗ lực như thế nào, ngày thường có bao nhiêu khắc khổ, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ. Mặc dù Thẩm Kinh Diễn chưa từng nói những lời này, nhưng có lẽ cô cũng đoán được, anh đã phải rất vất vả mới có được ngày hôm nay, nhưng mà nghe người khác nhắc tới, lại có cảm giác không chân thật.

* * * Anh quá hoàn hảo, hoàn hảo đến không giống anh. Anh trước kia đã từng nói, sau khi ra khỏi trại cải tạo liền thi đại học, nói cách khác, tính cách hoàn mỹ đó đã có trước khi vào đại học.

Chẳng lẽ cô đã đi sai phương thức? Không phải điều tra thời đại học của anh, mà phải điều tra vào thời điểm ba năm trong trại cải tạo? Thời Lễ mặc dù không thể sờ đến được cốt truyện, nhưng cũng cảm thấy tính cách Thẩm Kinh Diễn chuyển biến, chắc chắn cũng liên quan trực tiếp đến giá trị cừu hận.

Nói chuyện với giáo sư cả một giờ, thời điểm kết thúc Thời Lễ nói:" Mong ngài có thể giữ bí mật chuyện hôm nay chúng ta gặp nhau, chúng tôi cũng chưa hoàn toàn hòa hảo, nếu như anh ấy biết.. "

" Tôi hiểu rồi. "Giáo sư cười gật đầu.

Nhìn nụ cười quen thuộc của giáo sư, cảm giác kỳ lạ trong lòng Thời Lễ lại trào dâng, cô cười gượng gật đầu, nhìn theo giáo sư rời đi.

Không có sự tiến triển gì, cô chỉ có thể đến gặp bạn cùng phòng của Thẩm Kinh Diễn, nhưng người bạn cùng phòng đó vẫn không có ở văn phòng, rối rắm hồi lâu, cuối cùng quyết định không đợi nữa.

Dù sao cũng quen biết nhau trong đại học, vì vậy đáp án của bạn cùng phòng với giáo sư chắc sẽ giống nhau.

Thời Lễ thở dài, quay người bước ra khỏi trường, vừa bước ra được vài bước, dư quang đã lướt qua một khuôn mặt quen thuộc, sau khi nhận ra đó là người bạn cùng phòng trong bức ảnh, tức khắc trong lòng cả kinh, chạy tới ngăn người lại.

" Xin chào, có chuyện gì sao? "Bạn cùng phòng nghi hoặc nhìn cô.

Thời Lễ xấu hổ cười:" Tôi có thể nói chuyện với anh một lúc không? "

Bạn cùng phòng nhíu mày, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Mười phút sau, người bạn cùng phòng biết được ý đồ của cô, nụ cười của anh ta bỗng trở nên kỳ lạ:" Xin lỗi, tôi không thân với cậu ấy, khả năng không thể trả lời được những nghi ngờ của cô. "

Thời Lễ dừng một chút, nhạy bén nhận ra rằng anh ta có đáp án mình muốn:" Anh giúp tôi đi, tôi chỉ muốn biết rằng sinh hoạt mấy năm đó của anh ấy ra sao, không có ý gì khác. "

Bạn cùng phòng không muốn nhiều lời, xoay người rời đi, Thời Lễ chỉ có thể lặp lại nhiều lần khẩn cầu, cuối cùng vì thấy cô phiền, nói thẳng một câu:" Cô là người bên gối của cậu ta, cậu ta là người thế nào không phải cô là người rõ ràng nhất sao? "

" Ý của anh là? "Thời Lễ ngốc.

Bạn cùng phòng nhìn bộ dáng ngu ngơ của cô, nhẫn nhịn nói:" Cậu ta không bình thường, chẳng lẽ cô không biết? "

Thời Lễ:"... "

" Cũng đúng, cậu ta rất giỏi trong việc bắt chước cảm xúc của người khác, bắt chước giống y giáo sư Kim, cô sao có thể nhìn ra được, "Bạn cùng phòng trào phúng nói," Tôi cũng là quen biết cậu ta khi học đại học, mới có thể biết cậu ta không đúng chỗ nào. "

" Bắt chước cảm xúc, là có ý gì? "Thời Lễ giống như cảm thấy chính mình đã bắt được điểm mấu chốt.

Bạn cùng phòng dừng một chút, không kiên nhẫn nói:" Lời này vốn dĩ tôi không nên nói, nhưng tôi vẫn nhắc nhở cô một câu, cậu ta không phải một người bình thường, không có cảm xúc bình thường, nhưng năng lực học tập rất mạnh, nếu như là một người máy, cũng sẽ nhanh chóng tìm được đối tượng rồi bắt chước, đem tính cách cảm xúc của đối phương hiểu rõ, chuyện này giáo sư Kim cũng chưa phát hiện, chỉ là cảm thấy cậu ta với mình hợp tính, nhưng bộ dáng thật của câu ta là gì, lòng tôi cũng rõ ràng. "

Thời Lễ ngơ ngẩn tiếp thu lượng lớn tin tức, có vô số hình ảnh của Thẩm Kinh Diễn cùng bộ dáng giáo sư hiện ra trong đầu, thế nhưng lại có cảm giác trùng lặp kỳ lạ, mà điều cô luôn không rõ lúc nãy, cuối cùng cũng có lời giải thích.

* * * Khó trách khi cô bắt đầu nói chuyện cùng giáo sư, liền cảm thấy ông cùng Thẩm Kinh Diễn rất giống, không phải bề ngoài giống, mà là vẻ mặt, động tác linh tinh.

Sau khi tạm biệt người bạn cùng phòng, tâm tình Thời Lễ phức tạp rời đi, sau khi ngồi trên xe buýt, bất tri bất giác đi tới công ty Thẩm Kinh Diễn. Khi lần nữa xuất hiện tại công ty, Thời Lễ vẻ mặt có chút vi diệu, ở dưới lầu mua một cái bánh kem, liền đi vào trong.

Lần này cô không phải nhận được triệu tập của tự nguyện viên, cho nên khi từ bên ngoài đi vào, liền có bảo vệ ra ngăn lại:" Cô muốn tìm ai? "

" À, tôi tìm bác sĩ Thẩm. "Thời Lễ cười nói.

Bảo vệ nhíu mày:" Bác sĩ Thẩm nào? Nơi này không có bác sĩ nào họ Thẩm cả. "

Thời Lễ ngẩn người:" Anh chắc chắn? À, tôi chưa nói tên anh ấy cho anh biết, anh ấy tên là.. "

" Là cô sao? "Một giọng nữ vui vẻ vang lên.

Thời Lễ nghi hoặc nhìn về phía đối phương, nhìn đến khuôn mặt quen thuộc liền ngẩn người, đột nhiên nhớ tới khi cô xuyên đến thế giới tiểu thuyết này, nhớ ra người phụ nữ lôi thôi kia.

Người phụ nữ tươi cười chạy tới, đánh giá cô một cái liển hiểu rõ:" Cô đã nghe lời tôi không ký hợp đồng sao? Để tôi nói, không đến cùng đường, thì không cần ký những thứ lung tung đó. "

" Cô.. "Thời Lễ nhìn bộ dáng sạch sẽ của người phụ nữ, vẻ mặt ngu ngốc.

Người phụ nữ biết cô suy nghĩ cái gì, cười một tiếng nói:" À, cố tình ngày đó tôi ký hợp đồng, hạng mục đã kết thúc, nên không cần giả vờ nữa. "

" Vậy chúc mừng cô. "Thời Lễ cười cười.

Người phụ nữ nhướng mày nhìn cô:" Đây là có phương pháp tốt, "cô ấy có vẻ rất thích khoe ra, sau khi liếc mắt nhìn xung quanh liền hạ giọng," Chỉ chậm trễ mấy ngày công phu, tôi kiếm lời được mười mấy vạn. "

".. Bao nhiêu? "Thời Lễ không tin được vào tai mình.

Người phụ nữ đắc ý nhìn cô:" Mười mấy vạn đấy, tôi nói cho cô biết, người bình thường sẽ không lấy được cái giá này đâu, dù sao người không có giá trị làm ra loại chuyện này thì đều bị bán rẻ, loại của tôi giá cả được tính cao.

".. Cô chờ một chút," Thời Lễ gọi cô ấy dừng lại, "Cô xác định mười mấy vạn là cao?"

"Đương nhiên." Người phụ nữ chắc chắn gật đầu.

Thời Lễ ngơ ngẩn nhìn người phụ nữ, nhớ tới chính mình vừa đủ năm trăm vạn trả nợ, đột nhiên phát lạnh khắp người. Người phụ nữ còn đang nói chuyện, lảm nhảm một đống câu hỏi: "Đúng rồi, cô chạy tới đây làm gì?"

"A.. À, tôi tìm người." Thời Lễ nói.

Người phụ nữ gật đầu: "Tìm nhân viên công tác ở đây sao? Cô tìm ai? Tôi nhờ bạn trai hỏi giúp cô một chút."

"Tìm Thẩm.. Tìm một nghiên cứu viên họ Thẩm." Thời Lễ lễ phép nói, cô vốn muốn báo trực tiếp tên của Thẩm Kinh Diễn, nhưng lời nói đến bên miệng đột nhiên thay đổi.

Người phụ nữ gật đầu: "Tôi giúp cô hỏi một chút," Nói xong móc ra điện thoại gọi điện, hỏi một hồi liền dừng lại, trầm mặc một lát sau nhíu mày. "Không thể, nhất định phải có, em có người bạn cần tìm anh ta."

Thời Lễ cau mày, mê mang nhìn về phía người phụ nữ, kéo cô ấy đến góc, mở ra loa ngoài.

"Thật sự không có, từ khi công ty thành lập anh đã làm ở đây, đưng nói đến mấy chục nghiên cứu viên, mấy trăm trợ lý anh cũng nhận ra được, không có họ Thẩm, nếu em còn không tin, anh gửi cho em xem danh sách nhân viên." Trong điện thoại truyền ra giọng nói người đàn ông trung niên.

Thời Lễ khϊếp sợ trợn to hai mắt, nội tâm như vỡ vụn.

Người phụ nữ nói: "Em không tin, anh đem danh sách gửi cho em."

"Gửi thì gửi!"

Hai người tút một tiếng ngắt điện thoại, điện thoại người phụ nữ nhanh chóng nhận được hình ảnh, Thời Lễ lập tức thò lại gần xem, nhìn ba lần cũng chưa phát hiện tên của Thẩm Kinh Diễn.

"Đúng là không có thật.." Người phụ nữ lẩm bẩm một câu.

Thời Lễ giờ cười cũng không nổi: "Có lẽ là tôi nhớ nhầm, chờ một chút tôi gọi điện cho anh ấy, hỏi xem sao?"

"Đến tên cũng không nhớ được, có phải là người yêu không đấy?" Người phụ nữ chớp mắt.

Khóe miệng Thời Lễ cứng đờ, người phụ nữ cười nói: "Vậy thôi, không quấy rầy cô nữa, chúng ta lưu lại phương thức liên hệ đi, về sau đến gọi cô đi chơi."

Thời Lễ gật đầu, sau khi trao đổi phương thức liền quay người rời đi, mới vừa ra khỏi công ty, liền gặp được Thẩm Kinh Diễn, hai người đồng thời sửng sốt, không nghĩ sẽ gặp nhau ở nơi này.

"Sao em lại tới đây?" Thẩm Kinh Diễn nghi hoặc bước tới.

Thời Lễ nhìn chằm chằm mặt anh, vẻ mặt ôn tồn lễ độ trước kia giống như biến thành mặt nạ da người, giả đến làm người khác kinh sợ.

Nam phụ giá trị cừu hận: 20%

Sau chốc lát yên lặng, Thời Lễ lộ ra tươi cười: "Em, em tới đây tìm anh." Nói xong, giơ ra chiếc bánh.

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: "Em lấy đâu ra tiền mua nó."

"Trước kia vẫn luôn muốn tạo cho anh một bất ngờ, chỉ là không có tiền, liền trộm đi nhặt chút phế phẩm bán," Thời Lễ một bên nói một bên cẩn thận đánh giá anh, "Chỉ là em có quá ít tiền, không mua được đồ tốt, chỉ có thể mua cho anh chút bánh."

Thẩm Kinh Diễn im lặng chốc lát, sau liền lộ ra tươi cười: "Cảm ơn.. Không nghĩ tới em quan tâm anh như vậy, anh rất cảm động."

Thời Lễ bình tĩnh nhìn anh, cuối cùng nhận ra anh bất đồng với người bình thường như thế nào. Nụ cười của anh quá hoàn mỹ, tìm không ra bất luận khuyết điểm gì, nhưng lại không có sự 'cảm động' như anh nói.. Giống như không có ai dạy anh, cảm động nên có vẻ mặt như thế nào.

Editor: Q17