Nam Phụ Bị Tôi Ngược Đều Hắc Hoá

Chương 20: Thế giới thứ hai: Nhà khoa học vô cảm

Chương 20: Thế giới thứ hai: Nhà khoa học vô cảm

Thời Lễ trong lúc truyền tống, cảm thấy dường như có thứ gì đó biến mất khỏi cơ thể mình, rồi những cảm xúc tiêu cực như bi thương, khổ sở và áy náy cũng biến mất, nhất thời trống rỗng, cả người cũng trở thành hư vô.

Trước đây cô cũng xuyên qua thế giới của tiểu thuyết nên biết đây là những thứ tình cảm dành cho nam phụ. Bởi vì mỗi khi trải qua một thế giới tiểu thuyết, mỗi thế giới đều không tránh khỏi việc nảy sinh tình cảm với nam phụ, theo thời gian, tình cảm tồn đọng sẽ khiến tinh thần của người làm nhiệm vụ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Để vảo vệ tinh thần của người xuyên qua làm nhiệm vụ và nâng cao sức chịu đựng, trước khi nhiệm vụ giả tiến vào thế giới tiểu thuyết mới, sẽ bị đem cảm tình ở thế giới trước thu đi, chỉ giữ lại ký ức cùng kinh nghiệm ở chung với nam phụ.

Đây cũng là lý do tại sao, cô lần đầu tiên xuyên qua đã nảy sinh cảm tình với nam phụ, nhưng khi đến một thế giới mới, lại có thể hoàn toàn lý trí khách quan xử lý mọi việc, cho đến khi lại lần nữa yêu lại nam phụ.

Thời Lễ buông tiếng thở dài, nhớ đến Thẩm Kinh Diễn, hình ảnh hai người ở chung trước kia đều rõ ràng trước mắt, nhưng lại không còn tình cảm sâu sắc và mạnh mẽ.

Trong khi cô đang thất thần, ánh sáng rực rỡ bắt đầu xuất hiện trước mắt, sau đó ngũ quan của cô dần dần khôi phục, thân thể chạm đất.

Khi âm thanh thì thầm vang lên, Thời Lễ lắc lắc đầu, cuối cùng cũng thấy rõ hoàn cảnh hiện tại.

Một văn phòng lớn bằng kim loại.

Bàn ghế, sô pha và những bức tranh trên tường, mọi chi tiết đều thể hiện phong cách máy móc của tương lai. Ở thế giới thực, Thời Lễ vẫn ở cùng ba mẹ, căn nhà cũng chưa từng trang trí qua, nhưng theo kinh nghiệm xuyên qua các thế giới tiểu thuyết mà nói, chắc chắn chi phí của căn phòng này không hề rẻ.

Chỉ là nơi đây tuy nhìn sang trọng đắt tiền, nhưng những người ở đây cùng văn phòng lại không hợp nhau.

Thời Lễ liếc nhìn người đàn ông dơ dáy cách đó không xa, cùng với người phụ nữ bên cạnh, trên chân đeo đôi tất rách cùng với mùi nước hoa rẻ tiền, trong lòng nghi hoặc càng lúc càng lớn.

Nhìn lại chính mình, quần thể thao trên người xuất hiện mảng lớn dầu mỡ, áo phông trắng cũng đã mặc thành màu đen, lộ ra cách tay cũng đen xì, cảm giác chỉ tùy tiện lau qua cũng có thể lau ra bùn, tay chân gầy như que củi, chẳng sợ không có điều kiện soi gương cũng có thể cảm giác được chính mình hiện tại có bao nhiêu bẩn thỉu, khô ráp.

Cho nên đã xảy ra chuyện gì? Cô tại sao lại cùng những người này xuất hiện trong một căn phòng cao cấp xa hoa? Thời Lễ hỏi câu này, nhưng trong đầu lại không nhảy ra câu trả lời, cô sững sờ hồi lâu, mới nhớ tới mình ở thế giới trước đã dùng quyền biết trước cốt truyện để đổi được quyền tùy thời truyền tống.

* * * Hiện tại, không có cốt truyện nhắc nhở, nghĩa là cô từ đầu đến cuối sẽ tối tăm mặt mũi, không biết việc gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Thời Lễ vừa toát ra ý nghĩ này, trong đầu liền xuất hiện hai chữ to đùng: Đúng vậy.

Thời Lễ: "..."

Sau khi ngồi một lúc, cô hít thở thật sâu, cùng đồ vật trong đầu nói chuyện: Cho dù không báo ra cốt truyện, thì cũng nên nói cho tôi biết thân phận của người này chứ? Nếu không, tôi phải giải quyết cái vấn đề này như thế nào đây?

Cô đưa ra câu nói này, nhưng không nhận được câu trả lời, Thời Lễ nheo nheo mắt: Cái tôi trao đổi chính là quyền biết trước cốt truyện, không phải quyền biết lý lịch cá nhân, nếu vẫn không giải thích cho tôi, vậy về sau cũng đừng xuất hiện nữa.

Cô đây là uy hϊếp trực tiếp, có thể thấy chiêu này vẫn còn dùng khá tốt, ít nhất trong đầu cũng có giọng đáp lại: Cốt truyện trước, cô còn nhớ rõ không?

Thời Lễ đương nhiên nhớ rõ, cuốn tiểu thuyết này tên 'Si Ngốc Vườn Trường' thuộc hệ liệt của chuyện xưa, bối cảnh của cuốn tiểu thuyết là một thế giới hiện đại được tự do hóa cao độ, vì nó thiếu nhiều quy tắc và luật lệ, nên so với thế giới thực khác biệt rất lớn.

Nửa đầu của tiểu thuyết lấy bối cảnh là một khuôn viên trường, nam phụ ở trường luôn bắt nạt nam chính, còn cô là bạn gái nhỏ của nam phụ. Nam phụ là một tay lưu manh không hơn không kém, thành tích kém cỏi, cả ngày gây chuyện, thường xuyên mang theo một đám đàn em ăn ăn uống uống, ở trường lâu nay luôn làm người gặp người ghét, nhưng cố tình lại rất chiều chuộng bạn gái.

Toàn thế giới đều biết, quả tim của nam phụ là Thời Lễ. Chàng trai kiêu ngạo, ngỗ ngược này luôn dành chọn tình yêu cho cô, bao nhiêu khó khăn cũng biến thành sự dịu dàng. Anh táo bạo sủng ái chiều chuộng, lại đưa tới sự chú ý của kẻ thù, những người đó bắt cô, nam phụ xung đột với bọn họ, cuối cùng lại bởi vì sơ suất mà bị bắt vào tù giam.

Thời Lễ còn nhớ rõ, nam phụ sau khi biết chính mình phải cải tạo ba năm, đứng bên đường hút thuốc một đêm, cuối cùng chỉ nói với cô một câu: "Chờ anh trở về."

Cô rơi nước mắt đồng ý, kết quả anh vừa mới đi vào, cô liền bị truyền tống tới thế giới tiếp theo, ngay cả kịch bản cặn bã cũng chưa rời đi.

Thời Lễ đau đầu nghĩ đến vẻ mặt của nam phụ sau khi phát hiện cô mất tích. Nam phụ này cùng thế giới trước không giống nhau, là loại người rất biết tính toán so đo, cô ngay lúc đó biến mất, đồng nghĩa với việc hoàn toàn phản bội anh, cũng không biết đến khi gặp lại, sẽ đối phó với cô như thế nào nữa.

Trong đầu Thời Lễ hiện lên hình ảnh những người bị anh đánh bầm dập hôm đó, không khỏi run lêm một chút.

Hồi ức kết thúc, Thời Lễ tiếp tục hỏi: Tôi nhớ cốt truyện rồi, tiếp theo làm sao đây?

Mới vừa hỏi xong, trong đầu liền xuất hiện đáp án: Sau khi cô bị truyền tống, ba mẹ của nhân vật này mê cờ bạc, sau khi mất hết gia sản, trên lưng phải gánh theo món nợ khổng lồ, họ buộc phải tự tử, đống nợ đó bây giờ đổ lên người cô, cô vì chạy trốn nhóm đòi nợ phải luôn chạy đông chạy tây, hiện giờ đã qua mười năm, cô cùng đường, liều lĩnh nhận làm tự nguyện viên thí nghiệm sinh học.

* * * Hệ thống cũng sẽ xuất hiện lỗi chính tả sao? Đó là người tình nguyện, không phải người tự nguyện. Thời Lễ phàn nàn một câu, hệ thống cũng không phản bác lại, chỉ là cô lại hỏi chi tiết, nhưng hệ thống từ chối tiết lộ.

Trong lúc tuyệt vọng, Thời Lễ chỉ còn cách nhắm vào người phụ nữ trang điểm đậm bên cạnh, muốn tìm hiểu một chút 'tình nguyện viên thí nghiêm sinh học' này là cái gì.

"Cô không biết tự nguyện viên là cái gì, sao còn đi tới đây?" Người phụ nữ vẻ mặt kỳ quái nhìn cô, trang điểm mắt đậm cũng không giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt.

Thời Lễ khiêm tốn thỉnh giáo: "Cô có thể giải thích một chút cho tôi được không?'

" Không cần khách khí như vậy, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, "người phụ nữ khịt mũi, hơi thở có mùi hôi bay ra," Thực ra không có gì đâu, chỉ cần bán mình cho một công ty sinh học để làm thí nghiệm cho con người là được, nhận được một khoản tiền kếch xù ngay khi ký hợp đồng, nếu thành công thì có thể rời đi, thí nghiệm không thành công thì.. "

Người phụ nữ chưa nói dứt lời, liền châm chọc cười một tiếng.

" Không thành công thì sẽ thế nào? "Thời Lễ nhanh chóng hỏi.

" Khó mà nói được, dù sao cũng là một cuộc thí nghiệm, chuyện gì cũng có thể xảy ra, "Người phụ nữ liếc nhìn cô," Em gái à, chị đây khuyên cô một câu, nếu không phải đến đường cùng, thì tốt nhất đừng mạo hiểm như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì, cũng không phải chuyện một cô gái như cô có thể thừa nhận. "

".. Quyền cơ bản của con người chắc cũng luôn được đảm bảo, phải không? "Thời Lễ khô cằn hỏi.

Người phụ nữ cười nhạo một tiếng:" Nhân quyền? Cô khi ký hợp đồng, chính là từ bỏ quyền làm người, từ đó chỉ còn là một vật thí nghiệm mà thôi, tìm đâu ra nhân quyền? "

* * * Khó trách lấy tên 'tự nguyện viên' là có ý này. Thời Lễ nuốt nước miếng," Loại công ty này không phạm pháp sao? "

" Đều là tự chủ tự nguyện, có cái gì phạm pháp? "Người phụ nữ nghi hoặc.

Thời Lễ:"... "

Cô thiếu chút nữa đã quên, thế giới này có nhiều giả thiết bất đồng với thế giới thực, công ty như này tồn tại cũng có khả năng.

" Chị đây khuyên cô vẫn nên trở về đi, nhìn một cái, liền biết cô không thích hợp với nơi này, "Người phụ nữ nói, hếch cằm lên chỉ vào đám người trước mắt," Chỉ có những loại cặn bã của xã hội, mới thích hợp tới nơi này, nếu như chết, cũng phần nào giúp xã hội loại bỏ bớt những thứ rác rưởi, còn nếu sống tương đương với việc làm cống hiến cho xã hội. "

Thời Lễ lại lần nữa đánh giá người phụ nữ trước mắt, sau lúc lâu cẩn thận hỏi:" Thế tại sao cô lại chọn đến đây? "

Xem bộ dáng này, rõ ràng có sức sống hơn những người khác, có thể đoán ra là chưa tới đường cùng, nhưng lại vẫn tới đây. Thời Lễ muốn biết, làm tự nguyện viên có phải có chỗ tốt gì không, làm người phụ nữ này cam tâm tình nguyện ký hợp đồng.

" Tôi sao, bạn trai tôi làm ở công ty này, làm về hạng mục thuốc trị cảm, nguy hại lớn nhất là có thể sẽ bị cảm lạnh trong vài ngày, cho nên tôi mới đến ký hợp đồng kiếm chút tiền, chờ sau khi xong việc anh ấy sẽ dẫn tôi đi. "Người phụ nữ vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên trọc đầu mặc áo khoác blouse bẩn thỉu bước vào. Cô ta lập tức đi lên, hai người cùng nhau rời khỏi văn phòng.

Thời Lễ:"... "

Sau một lúc im lặng, Thời Lễ, người không có hậu đài đứng dậy rời đi, nói cái gì đi nữa cũng sẽ không ký loại hợp đồng sinh học này, chỉ là cô vừa có suy nghĩ này, trong đầu liền hiện lên một hàng chữ---

Công ty cho vay nặng lãi đang ở bên ngoài, đã chặn hết tất cả các lối ra.

Thời Lễ: . Tôi thiếu bao nhiêu tiền?

* * *Năm trăm vạn.

Thời Lễ: . Tôi hiện tại có bao nhiêu tiền?

* * *Hai nghìn tệ.

Thời Lễ: . Mỗi tháng tôi kiếm được bao nhiêu?

* * *Hai nghìn năm.

Thời Lễ:"... "

Giờ khắc này, cô chính xác biết thế nào là tuyệt vọng.

Trong khi cô đang ngồi đơ ra đó, một người trông giống như trợ lý bước vào gọi tên cô, cô mơ màng hồ đồ đi theo vào một văn phòng khác, nhận được hợp đồng 'tự nguyện viên' của mình.

" Nhìn một chút, không có vấn đề gì thì hãy ký vào. "Người đàn ông nói.

Thời Lễ mím môi liếc nhìn tiền thưởng trên hợp đồng, không nhiều không ít vừa đúng năm trăm vạn, vừa vặn là số tiền cô nợ, chỉ cần ký vào, rắc rối hiện tại sẽ được giải quyết.

Thời Lễ nhìn hợp đồng, sau một lát rối rắm hít sâu một hơi, đem hợp đồng đặt ở trên bàn, ngẩng đầu nhìn về phía người nọ:" Xin lỗi, tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy khả năng còn cần.. "

Nói chưa dứt lời, cửa văn phòng đã bị đẩy ra, một đôi chân thon dài thẳng tắp tiến vào, Thời Lễ theo bản năng nhìn đến, chỉ thấy người tới mặc quần tây áo sơ mi, thắt lưng màu đen thắt chặt lấy vòng eo, lờ mờ lộ ra hình dáng cơ bắp.

Bên ngoài áo sơ mi là một chiếc áo khoác blouse trắng, trong túi đựng mấy cây bút, nhìn lên trên, hầu kết rõ ràng, cùng với khuôn mặt quá mức đẹp trai.

" Thẩm Kinh Diễn?"Thời Lễ khϊếp sợ nhìn anh.

Editor: Q17