Chương 12
Xấu hổ, hiện tại thật sự xấu hổ, xấu hổ làm Thời Lễ nghĩ hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng.
Hai tay Thẩm Kinh Diễn khống chế lấy tay cô, Thời Lễ thân thể nghiêng về phía trước, lại không có chỗ để chống đỡ, chỉ có thể ngã vào trên người anh. Thấy anh không có ý buông tay, Thời Lễ cười gắng gượng: "Cổ tay tôi đang bị thương, anh có thể buông ra được không?"
"Tôi không chạm vào cổ tay cô." Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.
Thời Lễ vốn chỉ thuận miệng tìm cái cớ, nghe vậy lập tức nhìn về phía cổ tay, không khỏi một thoáng im lặng. Được rồi, đại gia anh đúng là không chạm vào cổ tay, chỉ là đem tay cô toàn bộ bao bọc lấy mà thôi.
"Tính tình tôi xấu?" Thẩm Kinh Diễn nheo lại đôi mắt.
Thời Lễ phản ứng cực nhanh: ".. Tôi là nói chính mình."
"Chỉ là cảm thấy anh lớn lên rất đẹp, cho nên muốn trộm nhìn một chút." Thời Lễ nói xong liền khụ một tiếng, nghiêm trang nói hươu nói vượn, "Tôi vẫn đang kiểm điểm chính mình, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mĩ khi đang ngủ của anh, liền một bên thưởng thức một bên kiểm điểm."
Ngữ khí Thẩm Kinh Diễn lộ ra uy hϊếp: "Cô chắc chắn?"
Thời Lễ há miệng thở dốc rồi nhắm mắt lại, ba giây sau thay đổi vẻ mặt nhận sai: "Xin lỗi anh nhiều, tôi thật sự sai rồi, anh buông tôi ra được không?"
Thẩm Kinh Diễn: "..."
"Kinh Diễn, tôi về sau không dám nữa." Thời Lễ ngước đôi mắt trông mong lên nhìn anh.
Thẩm Kinh Diễn xụ mặt buông cô ra, ngữ khí không tốt nói: "Nhớ kĩ thân phận của cô, về sau còn như vậy thì đừng mong cùng tôi nói chuyện."
Nam phụ giá trị cừu hận: 59%
Thời Lễ vẻ mặt vô tôi: "Anh không thích sao?"
"Không thích." Thẩm Kinh Diễn quét mắt liếc cô một cái.
Nam phụ giá trị cừu hận: 57%
"Nhưng tôi là không nhịn được, anh sẽ trách tôi sao?" Thời Lễ nghiêm trang.
Nam phụ giá trị cừu hận: 56%
"Tôi cũng không biết vì sao lại như vậy, chỉ là vừa nhìn thấy anh, liền nhịn không được muốn cùng anh nói chuyện." Thời Lễ ngữ khí nghiêm túc.
Nam phụ giá trị cừu hận: 55%
"Kinh Diễn.."
"Câm miệng!" Thẩm Kinh Diễn không kiên nhẫn đánh gãy cô, "Đừng làm phiền tôi."
Nam phụ giá trị cừu hận: 55%
Thấy giá trị cừu hận sắp không xong, Thời Lễ sợ chọc phiền anh, vì thế nghe lời đi sang sô pha khác, chỉ là vừa muốn đi liền nhạy bén phát hiện khóe môi Thẩm Kinh Diễn xụ xuống, cô lập tức ngồi xuống bên cạnh anh.
Thẩm Kinh Diễn nhíu mày: "Tại sao còn chưa đi?"
"Tôi chỉ ngồi một chút." Thời Lễ thử nói.
Nam phụ giá trị cừu hận: 54%
* * * Thời Lễ nhìn anh một cái, yên lặng ghé vào bên cạnh, duỗi đầu xem sách trên tay anh. Thẩm Kinh Diễn vẫn như cũ mang vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng lại không đuổi cô đi, hai người giữ bầu không khí này yên lặng ở chung.
Chỉ là loại không khí này duy trì không bao lâu, nam chính cùng nữ hai tìm tới cửa, Thời Lễ nhìn thời gian, đầu lập tức muốn phình to.
Hai người này chắc không phải cố ý đi, sớm không tới muộn không tới, thế nào cũng phải đợi buổi tiệc kết thúc mới lại đây?
Nam chính cùng nữ hai không nghĩ nhiều như vậy, đến phòng liền xin lỗi, hiển nhiên là đã điều tra rõ ràng.
"May mắn có vị tiểu thư này hỗ trợ, bằng không hôm nay đã xảy ra chuyện lớn rồi." Nam chính cảm kích nói.
Thời Lễ nhìn sang, trên mặt cố lộ ra vẻ tươi cười.
Nam chính lúc này mới nhìn về phía nữ hai, ra ý tứ, nữ hai biết điều đi tới trước mặt Thời Lễ: "Thật xin lỗi, là tôi hiểu lầm cô."
Thời Lễ trong đầu đều là cốt truyện kế tiếp, cũng không muốn làm khó dễ: "Không sao cả, tôi không có vấn đề gì.." Nói chưa dứt lời, liền chú ý tới khuôn mặt lạnh như băng của Thẩm Kinh Diễn, tức khắc thông minh ngậm lại miệng, không dám nói lời nào nữa.
Áp khí quanh người Thẩm Kinh Diễn cực thấp, phảng phất như núi băng vạn năm, đông lạnh làm người run bần bật. Sự tồn tại của anh quá lớn, cơ hồ đoạt hết lực chú ý của ba người họ.
Nam chính phản ứng đầu tiên, vội tỏ thái độ nói: "Vừa rồi mạo phạm đến vị tiểu thư này, là chúng tôi không đúng, Thẩm tiên sinh muốn phạt như thế nào đều được."
Thẩm Kinh Diễn xem nam chính như không khí, hướng ánh mắt nặng nề nhìn Thời Lễ: "Bọn họ làm cái gì với cô?"
Thời Lễ cùng anh đối diện trong chớp mắt, chần chờ mở miệng: "Chỉ.. còng tay thôi."
"Nghe rõ?" Thẩm Kinh Diễn cuối cùng cho nam chính một ánh mắt.
Nam chính sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày gật đầu: "Được, tôi sẽ cho anh một câu trả lời.. Nhưng Ninh Ninh vẫn còn nhỏ, để tôi thay thế được không?"
"Tuỳ anh." Thẩm Kinh Diễn chỉ cần bọn họ cho anh câu trả lời, nhưng cụ thể là ai phải trả, hiển nhiên không quan trọng lắm.
Nam chính nhận được câu trả lời chắc chắn của Thẩm Kinh Diễn, mím môi mang theo nữ hai rời đi.
Chờ hai người này đi rồi, Thời Lễ nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn: "Anh ta phải cho anh câu trả lời gì vậy?"
Thẩm Kinh Diễn nhìn cô một cái, rũ mắt cầm điện thoại gọi cho quản gia.
Mười phút sau, quản gia xuất hiện ở phòng nghỉ, nhìn thấy Thời Lễ cũng không kinh ngạc, hiển nhiên đã biết rõ mọi việc.
"Đem người sau bếp đổi thành người bên chúng ta, trong 24 giờ không cho bất luận ai ra vào." Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.
Quản gia kính cẩn nghe theo: "Đã biết, Thẩm tiên sinh."
Thời Lễ ngẩn người, đột nhiên hiểu rõ 'câu trả lời' mà Thẩm Kinh Diễn muốn của nam chính là cái gì.
Điều đó chính là, nam chính cũng sẽ giống cô bị còng lại tay, chỉ khác ở chỗ cô chỉ bị bắt giữ trong chốc lát, nam chính lại phải bị giữ 24 giờ.
* * * Qua ác độc quá ác độc, may trong bộ tiểu thuyết này nam chính trả thù không ác, nếu không Thẩm Kinh Diễn nhục nhã anh ta như vậy, chờ về sau người ta lớn mạnh rồi, không phải sẽ điên cuồng trả thù sao. Thời Lễ thầm nghĩ may mắn trong chốc lát, rồi lại an tĩnh như gà đứng bên cạnh.
"Còn có, thư hạng mục thu hồi đi, lần này cho tới sau này, đều sẽ không hợp tác." Thẩm Kinh Diễn tự phụ ngồi trên sô pha, cả người lộ ra một cỗ khí thế vương giả.
Thời Lễ chớp chớp mắt, không nghĩ tới Thẩm Kinh Diễn sẽ bởi vì mình không hợp tác cùng nam chính nữa.. Đột nhiên có chút cảm động là như thế nào?
Thời Lễ ngẩn người nghĩ bảy tám phút, quản gia đã rời đi, lúc này Thẩm Kinh Diễn mới nhíu mày nhìn về phía cô: "Ngẩn người nghĩ cái gì?"
"Nghĩ về anh." Thời Lễ buột miệng nói ra.
Thẩm Kinh Diễn đột nhiên dừng một chút, ánh mắt có chút mềm đi, xụ mặt đi ra ngoài: "Không cho nghĩ."
Thời Lễ buồn cười gật đầu, tiếp theo trơ mắt nhìn anh đi qua bên người mình, chờ anh đi tới cửa đột nhiên phản ứng lại, vội chạy lên chắn trước cửa: "Anh muốn đi đâu?"
"Về nhà."
Thời Lễ: "..."
Anh sớm không đi muộn không đi, tại sao cứ phải giống nam chính chờ bữa tiệc kết thúc mới đi vậy?
"Cô có việc?" Thẩm Kinh Diễn nhíu mày.
Thời Lễ cười gượng: "Cũng, cũng không có việc gì, chỉ là cảm thấy quá muộn, sẽ chậm trễ việc nghỉ ngơi của anh, không bằng ở lại đây một đêm đi."
Đầu ngón tay Thẩm Kinh Diễn giật giật, như có suy tư nhìn cô.
Thời Lễ bị anh nhìn chột dạ: "Làm sao vậy?"
"Cô không thích hợp." Thẩm Kinh Diễn nói thẳng.
Cổ họng Thời Lễ phát khô: "Cái gì không thích hợp."
"Vừa rồi không phải vẫn luôn muốn đi sao, như thế nào bây giờ lại không muốn đi?" Đôi mắt Thẩm Kinh Diễn sâu không thấy đáy, giống như muốn đem linh hồn cô hút đi.
Thời Lễ bóp lòng bàn tay mạnh mẽ trấn tĩnh: "Không phải nói, quá muộn sẽ làm chậm trễ việc nghỉ ngơi của anh sao.. Vừa rồi vẫn luôn khuyên cũng là muốn để anh về nhà nghỉ ngơi, nhưng không thể đi được, hiện tại đến lượt anh muốn đi, tôi cảm thấy.."
"Nói dối." Thẩm Kinh Diễn không chút lưu tình vạch trần cô.
Thời Lễ tức khắc im lặng, cúi đầu vắt hết óc tự nghĩ đối sách. Đoạn thời gian lúc này, nếu rời đi chắc chắn phải giáp mặt nhóm người kia.
Thời Lễ nhanh chóng vận động não, lại không chú ý đến Thẩm Kinh Diễn vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.
Không biết qua bao lâu, trên đỉnh đầu liền truyền đến một giọng nói: "Hôm nay cần phải trở về."
Thời Lễ mờ mịt ngẩng đầu.
"Tôi không biết cô muốn ở khách sạn, cho nên không mang theo thuốc." Thẩm Kinh Diễn khó có lúc giải thích một câu, khi nói lại không chịu nhìn Thời Lễ.
* * * Anh vừa bệnh nặng mới khỏi không lâu, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều cần uống thuốc, nếu không tùy thời sẽ phát bệnh, như vậy lại càng nguy hiểm. Thời Lễ cùng anh đối diện một lát, nhận mệnh buông tiếng thở dài, chủ động lui sang một bên.
Chỉ là cô không đi hướng bãi đỗ xe, mà là lôi kéo Thẩm Kinh Diễn đi nhà ăn ăn uống một giờ, sau khi cọ tới cọ lui, dưới ánh mắt không cảm tình của Thẩm Kinh Diễn ngượng ngùng đứng dậy đi vệ sinh.
Chờ khi cô đem thời gian kéo dài, khoảng cách thời gian đã qua hai giờ, mà cô cũng bị Thẩm Kinh Diễn mặt vô biểu tình ném lên xe.
"Xin lỗi xin lỗi, tôi không nghĩ mình lại làm chậm trễ nhiều thời gian như vậy." Kéo dài hai giờ, hẳn là không sai biệt lắm, Thời Lễ tâm tình vui sướиɠ liên tiếp nói xin lỗi.
Thẩm Kinh Diễn dựa lưng vào ghế chợp mắt, nghe thấy vậy cũng không có bất luận phản ứng gì.
"Anh tức giận?" Thời Lễ nhìn đến anh như vậy, không khỏi thở dài trong lòng một tiếng, dịch đến bên cạnh anh kéo lấy tay áo, thấy anh vẫn không phản ứng đến, liền an phận ngồi ở bên cạnh anh.
Chiếc xe chạy trong đêm đen, Thời Lễ yên lặng ngồi bên cạnh Thẩm Kinh Diễn, đèn đường ngoài cửa sổ xe chiếu vào bên trong, vẻ mặt hai người đều có chút khó đoán.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Kinh Diễn đột nhiên hỏi: "Thích khách sạn như vậy?"
Thời Lễ không hiểu nguyên do nhìn về phía anh.
Thẩm Kinh Diễn chậm rãi mở mắt, vẻ mặt đạm mạc nhìn về phía cô, lời nói lại lộ ra một chút thỏa hiệp: "Ngày mai cầm theo thuốc, lại mang theo cô đến ở."
* * *Truyện được đăng tải duy nhất tại:
Ngôn Tình - [Edit]Xuyên Nhanh: Ta Quá Tra Nam Phụ Đều Hắc Hóa - Sơn Hữu Thanh Mộc
Editor: Q17