Chương 3
Trên đời cảm thấy thẹn nhất là việc gì? Một giây đồng hồ trước Thời Lễ cho rằng, chắc chắn chính là bị đàn ông nhìn thấy cơ thể, nhưng mà một giây đồng hồ sau cô liền thay đổi chủ ý.
Trên đời này việc cảm thấy thẹn nhất, chính là người hận mình, lúc nhìn thấy thân thể của mình, hận ý liền lập tức bay cao tới bảy điểm.
Thời Lễ sau khi quấn chặt khăn tắm, nhìn anh lúc chiều vẫn là 93%, hiện tại đã biến thành 100% giá trị cừu hận, trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.
"Học trò mới?" Thẩm Kinh Diễn đáy mắt toát ra vẻ trào phúng.
"Anh có ý gì.." Thời Lễ nói đến một nửa liền phản ứng lại, "Tôi không biết anh sẽ đến."
Người này nghĩ cô mặc vậy là cho anh xem?
"Khó trách tôi bảo người làm kêu cô, cô còn giả vờ câm điếc." Thẩm Kinh Diễn ánh mắt dần dần tối tăm lên, "Nghĩ là làm như vậy, tôi chắc chắn sẽ đi qua?"
Thời Lễ có chút mờ mịt: "Vừa rồi có người tới đây?"
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô, làn da trắng nõn đâm vào đôi mắt anh sinh đau, hồi lâu sau mới bình tĩnh mở miệng: "Cô thật ghê tởm."
Thời Lễ sửng sốt một chút, chờ hoàn hồn thì anh đã xoay người ra ngoài.
Cô làm sao có thể để anh đi như vậy, chạy nhanh đi vào dép lê đuổi theo, mới vừa chạy ra cửa hai bước liền cảm thấy không đúng, lại chạy nhanh trở về mặc lên áo ngủ, một bên mặc một bên chạy ra ngoài.
Tuy rằng trì hoãn chút thời gian, nhưng Thẩm Kinh Diễn cũng không đi bao xa, Thời Lễ rất nhanh liền đuổi đến, chỉ là không dám đến quá gần, chỉ ở phía sau bước nhỏ đi theo.
"Tôi thật sự không biết có người đã tới, buổi tối sau khi ăn cơm xong trở về tôi liền trực tiếp ngủ, mãi cho đến vừa rồi mới tỉnh." Thời Lễ một bên giải thích, một bên kéo khăn tắm, ngừa nó bung ra.
Cô vừa rồi quá sốt ruột, tùy tiện mặc áo ngủ chạy ra ngoài, kết quả chỉ lấy áo khoác trên, chờ ý thức được mình không lấy quần, thì đã đuổi theo Thẩm Kinh Diễn. Cũng may áo ngủ trên cũng đủ dài, không sai biệt lắm che đến đùi, thêm một đoạn khăn tắm dài, thoạt nhìn cũng không tính là quá bại lộ.
Thẩm Kinh Diễn bởi vì đi gấp, hô hấp có chút không thuận, nghe được thanh âm sau lưng, khóe mắt phiếm lãnh: "Câm miệng.."
"Tôi nếu thật sự đánh chủ ý câu dẫn anh, vì việc gì cần phải cố gắng làm việc? Anh xem tay của tôi, vết thương ở trên đều do hôm nay làm việc lưu lại." Thời Lễ nói, đi phía trước chạy hai bước, trước mặt anh giơ ra bàn tay.
Trên bàn tay trắng nõn, vết thương ở trên phá lệ đột ngột, lộ ra một chút màu đỏ của máu thịt, thoạt nhìn thấy ghê người.
Thẩm Kinh Diễn bước chân chậm lại, giá trị cừu hận cũng từ 100 xuống thành 99.
Thời Lễ hơi hơi thả lỏng người, đang định tiếp tục cố gắng, nhìn đến khóe mắt anh ngày càng phiếm hồng, cô mày nhăn lại: "Anh có phải khó chịu chỗ nào hay không?"
Thẩm Kinh Diễn biểu tình âm trầm: "Cút."
Nam phụ giá trị cừu hận: 100%
Thời Lễ ngữ khí nghiêm túc: "Kinh Diễn, anh hiện tại không quá thích hợp, dừng lại một chút nghỉ ngơi đi."
Thẩm Kinh Diễn giống như không có nghe được, máy móc lạnh băng đi phía trước, sắc môi càng ngày càng tái nhợt, khóe mắt cũng càng lúc càng hồng, giá trị cừu hận càng lúc càng tăng.
Mắt thấy giá trị cừu hận không có ý muốn dừng lại, lý trị nhắc nhở Thời Lễ cách nam phụ xa một chút, trước làm anh bình tĩnh lại, nhưng nhìn đến bước chân càng ngày càng nặng của anh, Thời Lễ khẽ cắn môi, vẫn là tiến lên ngăn trước mặt anh: "Đừng đi nữa, anh cần phải nghỉ ngơi!"
Vừa dứt lời, Thẩm Kinh Diễn thân mình nhoáng lên, giây tiếp theo liền hướng về phía trước ngã xuống. Thời Lễ trong lòng cả kinh, vội tiến lên một bước đỡ lấy anh, trọng lượng dồn vào kéo theo cô ngã trên mặt đất.
Thẩm Kinh Diễn tuy rằng gầy, nhưng thân cao 1m9, chỉ nhìn một cách đơn thuần trọng lượng vẫn là không nhẹ, ngã xuống cả người đều đè lên trên Thời Lễ. Thời Lễ không có mặc quần, lúc chân khụy xuống ma sát với sỏi đá, làm cô đau đến biểu tình vặn vẹo.
Không đợi cô đi xem chân, Thẩm Kinh Diễn hô hấp đột nhiên dồn dập lên, trong lúc đó còn cùng với vài tiếng ho khan, khuôn mặt tái nhợt bởi vì thiếu oxi bắt đầu mất đi huyết sắc.
Thời Lễ đem anh ôm vào trong ngực, một bàn tay nâng lên khuôn mặt, Thẩm Kinh Diễn ý thức được cô muốn làm gì, kháng cự quay mặt đi.
"Đừng lộn xộn!" Thời Lễ không nhịn được quát lớn một tiếng, theo sau cảm giác được thân thể anh cứng đờ, tức khắc liền hối hận.
Nhớ lại khi trước chưa bị kịch bản tra nữ khống chế, lại hung hãn như vậy, nhưng lúc đó quan hệ của họ không tính là tốt, cũng không giống hiện tại giương cung bạt kiếm, cũng không biết thấy cô hung hãn như vậy, có thể hay không lại tăng giá trị cừu hận.
* * *Đều mặc kệ, trước bỏ qua những cái đó, mấu chốt hiện tại là làm nam phụ sống sót, người nếu là đã chết, cô cả đời đều phải bị nhốt ở chỗ này.
Thời Lễ không cho kháng cự nắm lấy cằm anh, hít sâu một hơi dán môi lên.
Khi đôi môi mềm mại dán vào, Thẩm Kinh Diễn cắn chặt răng, khóe mắt hồng hồng giống hoa đào, đẹp đến yếu ớt lại kinh tâm. Thời Lễ nhận thấy được anh không phối hợp, giây tiếp theo liền mạnh mẽ nắm gương mặt anh, thuận tiện dùng đầu lưỡi mạnh mẽ cạy ra khớp hàm.
"Thời.. Lễ.." Thẩm Kinh Diễn tức giận đến thanh âm đều có chút phát run.
Thời Lễ bị anh kêu đến run run, hung hăng tiếp tục độ khí, liên tục mấy lần sau anh hô hấp không còn dồn dập, chỉ là bỗng nhiên bắt đầu ho khan lên.
Thẩm Kinh Diễn ho đến không thẳng nổi eo, Thời Lễ tim treo rốt cuộc buông xuống, nhân lúc anh không có sức lực phản kháng, duỗi tay đem người ôm đến trong ngực, khiến cho anh ghé vào trên vai chính mình, một bàn tay vỗ phía sau lưng trấn an: "Thời điểm ho không nên gấp, cần chú ý hô hấp.. hô hấp.."
Thanh âm của cô từ từ như gió nhẹ, ở thời điểm đêm hè này mang đến một tia lạnh lẽo, Thẩm Kinh Diễn dần dần bình tĩnh lại, chờ đến khi hết ho, anh đột nhiên đẩy cô ra, Thời Lễ không kịp phòng đến tình huống này, hai tay theo bản năng chống xuống mặt đất, kết quả bị đá nhỏ đâm vào bóng nước trong tay, đau đến cô kêu lên một tiếng.
Sau khi ngã xuống, đầu gối hoàn toàn bại lộ ra ngoài, bên trên đầy vết xanh tím, còn kèm theo một ít đá vụn đâm thủng miệng vết thương, thoạt nhìn thập phần nghiêm trọng. Thẩm Kinh Diễn mày nhíu lại, đôi tay dần nắm thành quyền, sau một lúc lâu mới chống tảng đá ven đường đứng lên.
Thời Lễ lắc lắc cánh tay đau, cũng đi theo đứng lên, nhìn đến giá trị cừu hận biến thành 100, đáy mắt chợt hiện lên kinh ngạc.
"Đi." Thẩm Kinh Diễn mặt không biểu cảm.
Bị chính người mình ghét cứu, lại còn dùng đến phương pháp hô hấp nhân tạo, Thời Lễ liền biết anh muốn tức giận, nghe được mình bị đuổi, cũng không nói thêm điều gì, nghe lời xoay mình rời đi.
"Trở về."
Phía sau truyền đến thanh âm Thẩm Kinh Diễn nghiến răng nghiến lợi, Thời Lễ ngẩn người, khó hiểu quay đầu lại: "Không phải muốn đuổi tôi đi?"
".. Tôi là muốn cô đi theo tôi." Thẩm Kinh Diễn ánh mắt lạnh đi một phần.
Thời Lễ chớp chớp mắt, có chút không hiểu anh muốn làm gì.
Mười phút sau, Thời Lễ ngồi ở gian ngoài phòng ngủ của Thẩm Kinh Diễn, mất tự nhiên lấy một cái gối che trên đùi. Khăn tắm đã sớm rơi từ lâu, vừa rồi đi trên đường còn không phát hiện, vừa đến nơi sáng đèn, cô mới ý thức được trên người chỉ còn áo ngủ.
Nếu sớm biết rằng mình sẽ ra ngoài, thì cô chắc chắn mặc vào nội y, cũng may mắn một đường đi không gặp người khác, nếu không cô cũng không còn mặt mũi ở lại nơi này.
Thời Lễ quẫn bách ôm chặt gối, cầu mong thời điểm khi trở về sẽ không bị ai bắt gặp.
Thẩm Kinh Diễn vào phòng ngủ một lát, tới khi ra cầm theo hòm thuốc, mặt lạnh băng đem hòm thuốc đặt trước mặt cô: "Chính mình tự xử lý."
".. Cho tôi?" Đột nhiên được thụ sủng nhược kinh là cảm giác như thế nào.
Thẩm Kinh Diễn thanh âm bình tĩnh: "Đừng nghĩ quá nhiều, tôi chỉ là không muốn thiếu cô."
Tính lại là dùng hòm thuốc báo ân cứu mạng, khổng hổ là làm kinh doanh. Thời Lễ cũng không bắt bẻ lại, vui vẻ tiếp nhận rồi, "Cảm ơn." Nói xong muốn cầm đi.
"Đi đâu?" Thẩm Kinh Diễn biểu tình lạnh lùng.
Thời Lễ thoáng chốc mờ mịt: "Không phải là cho tôi sao?"
"Để cô ở đây bôi thuốc, không phải cho cô mang đi." Thẩm Kinh Diễn hơi có chút không kiên nhẫn, nói xong ngừng một lúc, miễn cưỡng bổ sung một câu, "Sau này cần dùng, cũng tới tìm tôi."
".. Làm đi." Xem bộ dáng keo kiệt này, chỗ nào giống người đàn ông giàu có chứ.
Thời Lễ chửi thầm cường điệu ngồi xuống, mở ra hòm thuốc trầm tư ba giây, chọn ra một lọ thuốc.
Nhìn đến cô trực tiếp cầm ra lọ thuốc bôi, Thẩm Kinh Diễn không vui nhắc nhở: "Cồn."
"Thuốc bôi cũng được." Chủ yếu chính là sẽ không đau.
"Dùng cồn." Thẩm Kinh Diễn mặt vô cảm.
Thời Lễ dừng một chút, cẩn thận nhìn về phía anh: "Vì cái gì?"
Thẩm Kinh Diễn trầm mặc cùng cô đối diện, giằng co trong một lúc, Thời Lễ đã hiểu, đây là muốn cô chịu đau thôi. Người này thật sự là hận chết cô, mới có thể lúc nào cũng nghĩ trả thù.
Hiểu rõ ý đồ của anh, Thời Lễ giãy giụa ba giây cầm lấy cồn, run rẩy cầm miếng bông chấm lấy bôi lên đầu gối, quả nhiên, đau đớn nháy mắt từ đầu gối xông thẳng đỉnh đầu, cô cả người đều căng thẳng.
Mà làm như vậy cũng là có hiệu quả, tỷ như Thẩm Kinh Diễn giá trị cừu hận rớt hai số, biến thành 98.
Giá trị cừu hận giảm xuống đối với cô dụ hoặc quá lớn, Thời Lễ chỉ có thể cắn răng kiên trì, chỉ là tốc độ chậm như ốc sên, mỗi lần xuống tay bôi, đều phải trải qua một đoạn đau xót cực kỳ, hai mươi phút trôi qua, một bên đầu gối vẫn chưa xử lý xong.
Thẩm Kinh Diễn không nhịn được nữa nắm lấy tay cô, Thời Lễ hoang mang nhìn về phía anh, chỉ thấy anh không nói một lời lau tay, từ hòm thuốc lấy ra tăm bông mới.
Ý thức được anh muốn làm gì, Thời Lễ yên lặng thẳng lưng, đem gối ôm đến càng chặt, lẳng lặng nhìn anh giúp mình bôi thuốc. Cồn sát lên miệng vết thương, đau vẫn là đau, chỉ là không biết có phải ảnh hưởng tâm lý, Thời Lễ cảm thấy người khác xuống tay so với chính mình xuống tay càng dễ dàng chịu đựng.
Hai đùi nhanh chóng được xử lý tốt, Thẩm Kinh Diễn lạnh mặt nhìn vào đôi mắt cô: "Tay."
Thời Lễ vội đem hai tay giơ ra trước, lộ ra miệng vết thương dính bẩn, bởi vì phải dùng khuỷu tay kẹp gối, thoạt nhìn có chút co quắp. Thẩm Kinh Diễn nhăn mày, tiếp tục giúp cô rửa sạch, Thời Lễ nhìn anh mặt mày nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy vi diệu.
* * *Không phải đặc biệt hận cô sao? Vì thế nào vẫn nguyện ý giúp cô xử lý miệng vết thương, còn xử lý đến nghiêm túc như vậy. Đừng nói là bởi vì nợ cô, Thẩm Kinh Diễn làm người quái gở, luôn luôn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, người khác đối với anh thế nào, chỉ cần không thích, đều có thể bình thản mà cự tuyệt.
Người như vậy, như thế nào sẽ bởi vì "không muốn thiếu" liền ủy khuất chính mình bôi thuốc giúp người mình ghét.
Thời Lễ nghĩ đến hai ngày giá trị cừu hận luôn tăng lên, đột nhiên cảm thấy anh đối chính mình không chỉ là hận, rất có khả năng còn có một chút.. thích?
Trước kia chính mình làm thương tổn anh, trong thế giới của anh chỉ còn một mình cô, đem cô nhập thành sinh mệnh, cho nên mới vì bị phản bội mà sinh ra hận ý, nếu là vì yêu sinh hận, nếu như vẫn còn hận, có phải hay không tình cảm vẫn còn giữ lại.
Thời Lễ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhìn chằm chằm người đàn ông đang chăm chú, cảm thấy thời gian nghiệm chứng thật quá hao phí, dứt khoát trực tiếp mở miệng: "Kinh Diễn, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
"Nói." Thẩm Kinh Diễn cũng không ngẩng đầu lên giúp cô băng bó.
"Anh.. có phải hay không vẫn còn thích tôi?" Thời Lễ cẩn thận hỏi.
Thẩm Kinh Diễn đang cuốn băng gạc tay chợt dừng lại, một lát sau ngẩng đầu, đôi mắt không có cảm xúc nhìn chằm chằm cô: "Cô cảm thấy như vậy?"
"Tôi cảm thấy.."
Nam phụ giá trị cừu hận: 200%
Thời Lễ mặt đều tái đi: "Chắc là.. không thích đi."