Cô Giáo Và Bán Quỷ

Chương 31: Kí ức...

Tại 1 căn hầm màu trắng toát , cô Nhung và cô Huyền bị trói đứng trước mặt 1 người đàn ông mái tóc màu tím mặc vest màu trắng đeo mặt nạ màu đen chỉ để lộ đôi mắt qua 2 cái lỗ được khui sẵn , tay cầm ly rượu lắc nhẹ đi đến chỗ 2 cô gái nhỏ kia đang bị khống chế bởi các tên thuộc hạ của hắn .

" ố...là la...đến rồi à , nhanh thế nhỉ"_Hùng Kha giở giọng đểu nói.

" ông...ông là ai ...tại sao lại bắt bọn tôi chứ "_ nàng sợ hãi hỏi.

" cô là Ngọc Nhung à "_ hắn nâng cằm nàng lên hỏi.

" bỏ em ấy ra...tôi mới là Ngọc Nhung"_ cô hất mặt qua hướng tay hắn làm hắn nhíu mài nhìn cô.

" thế á...hóa ra là cô à "_ hắn nhìn cô

" ông muốn gì ở tôi , nói thẳng đi "_ cô nhìn hắn hét.

" có khí phách lắm...tôi cho cô xem cái này nhé "_ hắn nói rồi rời chỗ cô tiến đến cái màn hình chiếu to lớn và cầm cái điều khiển ấn nút hướng về màn ảnh.

Bên trong là 1 cơ thể tái nhợt máu me đầy người cơ thể toàn vết thương tóc tai bù xù bị trói dính trên cái ghế bằng sắt mặt cúi gầm xuống im lặng.

" chú...chúa...ơi "_ nàng tái mặt nhìn Vương Duy qua màn hình.

" VƯƠ....VƯƠNG...DUY ... VƯƠNG DUYYYYYYYY , TÊN KHỐN ÔNG ĐÃ LÀM GÌ EM ẤY HẢ ? "_ nhìn thấy hình ảnh đó cô đau đớn gào lên gọi nó khóc nấc rồi quay sang hắn quát giãy giụa cố thoát khỏi 2 tên đang kìm tay mình phía sau.

" sao...đau lắm à...xót lắm à , haha hahaha "_ hắn cười lớn nói ,cô thì mắt đỏ ngầu vì khóc nhìn hắn .

" em ấy sẽ không sao đâu chị Nhung à em ấy không dễ chết thế đâu "_ nàng quay sang cô trấn an .

" đúng.. Con nhỏ kia nói đúng đó...tên nhóc đó dai như đĩa ý không dễ gì gϊếŧ được nó đâu ,nhưng....nó vẫn phải chết để trừ hậu họa sau này "_ hắn ghé sát tai cô nói.

" tên khốn kiếp...đồ đê tiện , chó chết , gϊếŧ tôi đi đừng hại đến em ấy "_ cô vừa khóc vừa mắng hắn 1 tràng nhưng hắn vẫn không quan tâm tới quay lưng đi vào trong .

" treo lên đi ...tao muốn cho con nhóc ấy thấy người nó yêu chết trước mặt nó "_ hắn nói rồi đi thẳng vào trong.

.

.

.

" Vương Duy... Vương Duy , cậu ăn chút gì đó đi ... "_ Thu Hương lén đi vào trong cầm theo hộp cơm đút cho nó ăn.

" cút đi...tôi không cần "_ nó vẫn cúi gầm nói mà không ngước mặt lên.

" cậu muốn cô Nhung sống sót thì mau ăn lấy sức cứu cô ấy đi "_ nhỏ vừa nói vừa xúc muỗng cơm kê gần miệng nó.

" cái gì...chị Nhung...chị ấy ở đâu chị ấy ổn không , chị ấy có bị hắn làm gì không ..."_ nó ngước mặt lên sau khi nghe tên người thương liền hỏi dồn nhỏ .

" cậu bình tĩnh đi...cô Nhung và cô Huyền điều bị bắt vô đây rồi nhưng họ điều ổn không bị thương gì cả "_nhỏ nhẹ nhàng nói.

" cô...là cô làm nữa đúng không hả "_ nó quát.

" lần này không liên quan đến tôi , tôi chả biết gì cả...cậu mau ăn đi "_ nhỏ nói rồi cầm muỗng cơm lên đưa vào miệng nó.

• XOẸTTTT...•

" A..."_ nhỏ .

" CÚT RA ĐI...TÔI MUỐN CỨU CÔ ẤY...AAAAAA_nó lần nữa cố biến hình nhưng vẫn bị dòng điện đó luồng ngang người như thiêu đốt nó vậy nhỏ đứng gần đó cũng bị luồn điện trúng vào người nên văng ra.

...

" Phải làm sao đây , tính mạng cả 3 người họ đang bị đe dọa em không muốn ngồi yên nữa đâu "_ Tuấn An sốt ruột từ sáng đến giờ nên muốn đến căn cứ của bọn chúng nhưng lần nào cũng bị Lý Nam và Hoàng Kỳ cản lại.

" em đừng làm mọi chuyện rối lên nữa được không ... NGỒI XUỐNG ĐI "_ Lý Nam gằn giọng nhìn Tuấn An

" NHƯNG MÀ ANH CÓ BIẾT CÁI CẢM GIÁC CỦA EM BÂY GIỜ KHÔNG "_cậu chịu không nổi nữa mà quay sang anh đáp lại mắt rưng rưng như đang muốn khóc.

• Chát •

" em dám hỗn à..."_ Lý Nam mất bình tĩnh đứng lên tát vào mặt Tuấn An 1 cái thật mạnh .

" anh Nam..."_ Hoàng Kỳ thấy vậy liền lo lắng đi đến đỡ Tuấn An nhưng cậu liền hất ra tay ôm mặt bỏ đi thẳng lên phòng .

" sao anh lại đánh nó...anh mới là người mất cần được trấn an đấy "_ Hoàng Kỳ quay sang anh nhăn nhó nói.

" giờ không phải là lúc giải quyết chuyện nội bộ đâu...sáng nay chúng ta xuất phát thôi "_ Vũ Thiên nói xong cũng quay lưng đi thẳng về phòng để nghĩ ngơi , hôm nay xảy ra nhiều truyện như vậy là quá đủ rồi .

" em mệt mỏi... Em không biết phải làm sao "_ Gia Huy ngồi 1 góc này giờ im lặng...trong đầu cậu hiện lên toàn hình ảnh của Thu Hương người con gái cậu yêu ... Cậu thất thần im lặng rơi nước mắt sau khi nhìn tấm ảnh cả 2 chụp chung trên đỉnh núi tuyết Phú Sĩ .

" em cũng về phòng nghĩ đi Huy...sáng giờ em khóc cũng chả ít đâu "_ Hoàng Kỳ quay sang cậu ôn nhu nói nghe giọng anh Gia Huy liền quay qua 1 bên mà dụi nước mắt .

" mai chúng ta sẽ vận động nhiều ... Em nghĩ nên vào phòng gym tập luyện lại sức mình "_ Gia Huy nói xong cũng bỏ đi vào phòng tập.

.........

• bụp...bụp...bụp bụp •

" Tuấn An... "_ Gia Huy gọi nhẹ khi vừa vào phòng tập thì đã nghe tiếng đấm bốc khá mạnh tiếng kêu rất to .

" mày cũng vô đây tập à "_ Tuấn An quay sang Huy hỏi tay thì chụp lấy bao cát để giảm lại độ đung đưa của nó.

" uh...tao cảm thấy tâm trạng không tốt...nên vào đây "_ Gia Huy vừa nói vừa mang găng tay đấm bốc vào

" vậy...cả 3 chúng ta điều cùng 1 điểm chung nữa rồi "_ nghe Tuấn An nói tới đây thì Gia Huy chợt khựng lại .

" điểm chung...vậy có nghĩa mày với thằng Duy cũng ..."_ Huy

" uh...đúng rồi...hồi trước vì buồn chuyện cô Nhung nên thằng Duy cũng vào đây đánh đấm điên cuồng , đến nổi mà tao phải thay cả bao cát và găng tay mới "_ Tuấn An cầm chai nước từ trong thùng xốp ra vừa kể

6 tháng trước ...

" êy...bị gì vậy cu "_ Tuấn An cầm chai nước ngọt ướp lạnh từ ngoài bước vào thì thấy nó đấm liên tục vào bao cát như trút giận vậy.

" tao không ổnnnn "_ nó nói dứt câu thì đấm mạnh 1 phát đến độ găng tay lún vào giữa bao .

" oh...lại thay bao cát mới rồi , haha thôi nước nè uống đi "_ Tuấn An đi đến chỗ nó cười rồi đưa chai nước ngọt cho nó.

" cám ơn mày..."_ Vương Duy.

" haizzz...nếu một ngày mà không có mày không biết tao sống sao luôn á...chắc buồn chết "_ Tuấn An nằm trên sàn võ đài cùng nó tay đặt lên đầu miệng nhoẻn cười.

" tại sao...mày đừng nói mày yêu tao nghe "_ Vương Duy quay sang cậu cười hỏi.

" tào lao...con gái như mày ai dám yêu chứ , chỉ là...nhỏ đến lớn tao quen sống cùng mày ăn uống hay làm gì cũng có mày , nên quen thôi ..."_ cậu

" tao cũng quen làm mọi thứ cùng mày...cả thằng Huy nữa khi nào nó về nước...tao nhất định sẽ xích nó lại không cho nó rời bước khỏi căn nhà này để ra nước ngoài nữa đâu "_ nói chuyện với cậu tâm trạng nó có vẻ tỉnh táo hơn 1 chút .

" uh ... Mà nè , đừng bao giờ có chuyện gì mà giấu tao tao tự tin là người hiểu mày nhất đừng đau buồn vì 1 chuyện gì cả nhất là đau vì 1 người khác họ không xót nhưng tao bạn mày nên tao rất xót , hiểu chứ "_ cậu quay sang nó cười nói mặt tỏ vẻ nghiêm túc .

" nếu sau này tao có xảy ra chuyện gì rồi sao...mày cũng phải tự thân vận động à tự sống một mình thôi Tuấn An à "_ nó nói mặt tỉnh queo nhưng đâu biết cậu lại cảm giác lo sợ sau câu nói của nó.

" thôi tập với tao này ... Bao cát lủng cmnr mày làm bao cát cho tao luôn đi vừa giúp tao xã street vừa được mát xa "_ nó cười nham hiểm đeo bao tay vào đứng lên nhắm Tuấn An mà đấm nhưng cậu cũng nhanh nhẹn hiểu ý nó mà đứng lên cấm đầu chạy phá tan đi bầu không khí nặng nề nó tạo ra .

" haha...đυ.ng được bố mày đi rồi hẳn nghĩ đến chuyện đấm với đá "_ Tuấn An vừa đi sụt lùi vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ nó.

.

.

Hiện tại....

" có chết...tụi mình cũng phải đem được tên ngốc đó về nguyên vẹn "_Gia Huy sau khi nghe câu chuyện đó liền cười nhẹ nhưng mặt nghiêm túc lại nhìn Tuấn An nói .

" anh em mình đã thề sống cùng sống chết cùng chết mà ... Nên dù có chết tao cũng phải đem Vương Duy và người tao yêu về "_ Tuấn An nói giọng quả quyết .

------------------------------------------------

Hẹn gặp lại ở chap sau nhá...nhất định sẽ kịch tính ở chap sau

Thấy hay thì bấm bình chọn chap này cho mk nha mn còn nữa đừng quên fl để tớ ra nhiều sản phẩm hay hơn fic này nhé.

Cám ơn tất cả mn ạ .

Đoản văn