Thiên Điểu [Bác Chiến]

Chương 9: Con mồi

Warning: phần này có H+ nhẹ

————————————————

" Tiêu Chiến, đừng đi.....tôi thích anh!"

Cậu lúng túng nhìn anh, hai tay bấu chặt vào nhau ở phía trước mà lên tiếng.

Thật khó để cậu có thể nói ra những lời này, Vương Nhất Bác như lấy hết can đảm mà bộc lộ tình cảm của mình với anh, mặc dù từ trước đến giờ cậu luôn nổi tiếng lãnh đạm ơ thờ chưa hề cho phép bản thân mình làm những điều chẳng hạn như tỏ tình cùng ai bao giờ cả.

Chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại trở nên sốt sắng như thế, có phải là vì sợ người kia lại một lần nữa rời đi, một lần nữa không tìm đến cậu nữa hay không?

Nghe thấy câu nói của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mỉm cười hài lòng, anh hai tay chắp lại phía sau lưng bước đến vài bước gần hơn về phía cậu mà ghé sát mặt lại, hơi thở nóng ấm tỏa ra phủ lên làn da ấy, gương mặt đầy vẻ thâm tình, chất giọng có phần chọc ghẹo.

" Cậu nói gì cơ? Tôi nghe không rõ?"

Vương Nhất Bác thở dốc, người kia đã ôm lấy thắt lưng cậu từ lúc nào, lại còn cố tình ma sát vào phần dục hoả đang biểu tình của cậu ở bên dưới.

" Tôi....tôi thích anh, anh đừng đòi bỏ đi nữa được không? Đừng nói rằng sẽ đi thích người khác nữa có được không?"

Anh cười ma mị khẽ hỏi.

" Tại sao tôi lại không được phép? Tôi với cậu là gì của nhau? .....Hửm?"

" Tôi....anh có đồng ý hẹn hò cùng tôi không?"

" Cậu đang tỏ tình? Sao tôi nghe nó cứ cứng đờ thế nào ấy....không có tí động lòng nào luôn....haizz..."

Tiêu Chiến thì thầm bên tai cậu, giọng nói ngọt ngào nhưng có phần trách móc như đòi làm nũng. Anh vừa ôm cậu, lại vừa như có như không cố tình va chạm vào cơ thể cậu mà ma sát qua lại, nơi thành viên của anh bất giác chạm phải nơi dục hoả đang cương cứng của Vương Nhất Bác. Mỗi câu từ anh nói ra mềm mại uỷ mị như rót mật vào tai, những ngón tay uyển chuyển lướt nhẹ mân mê tấm lưng phía sau của cậu không rời một khắc.

Vương Nhất Bác khó chịu đến cùng cực, nơi phân thân ấy chưa bao giờ bị  người khác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt như thế, nó cương cứng đến đau nhức như muốn xé toạc lớp vải quần ấy ra mà nhảy xổng ra ngoài.

Nhìn thấy gương mặt đỏ lựng lên cùng vài cơn thở hắt, Tiêu Chiến làm sao lại không biết được cậu thanh niên trẻ người non dạ này đang bị anh làm cho kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thế nào.

Cố tình mơn trớn nơi mẫn cảm ấy của cậu liên hồi, thỉnh thoảng còn kéo mạnh cơ thể cậu áp lại gần anh hơn làm thành viên của anh và cậu chạm vào nhau biểu tình đến khốc liệt.

" Chứ...chứ anh muốn tôi phải nói thế nào thì mới chịu đồng ý?"

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt sốt sắng của cậu mà thầm nghĩ.

Cũng không trách hắn được, tên ngốc này đã yêu ai bao giờ đâu mà đòi có kinh nghiệm với chả không?

" Không cần nữa.... tôi chỉ muốn hỏi cậu là đã suy nghĩ kỹ chưa? Cậu không biết tôi là ai mà vẫn đồng ý quen tôi sao? Không sợ tôi có ý đồ xấu tiếp cận cậu à?"

" Vậy tôi hỏi anh, anh có ý đồ xấu tiếp cận tôi à?"

Anh cười nhàn nhạt đáp.

" Tất nhiên là không!"

" Vậy là được rồi.... Tôi tin anh."

Tên ngốc! Đừng bao giờ tin tôi....

Tiêu Chiến không nói không rằng, anh đưa một ngón tay móc vào nắp túi áo trên đồng phục cậu mà kéo đi, phút chốc cả hai đã đi đến chiếc bàn học ngay cạnh cửa sổ.

Một thân mình nhướng mông ngồi lên mặt bàn, hai chân vòng qua thắt lưng cậu như muốn kéo giữ người kia đứng lại gần mình hơn. Chiếc áo sơ mi ngắn cũn cỡn nay trong tư thế này như được chủ nhân của nó vén lên cao thêm một chút.

Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng này của anh, yết hầu nam tính không ngừng di chuyển lên xuống ừng ực.

" Anh....anh muốn làm gì?"

Tiêu Chiến cầm tay Vương Nhất Bác đặt lên mép đùi mịn màng trắng nõn của mình, miệng tỏ ý cười, ghé sát tai cậu mà thì thầm.

" Cậu nói xem, đùi tôi có mịn màng không?"

Vương Nhất Bác đánh mắt lên xuống, nhỏ giọng lấp bấp "Có...."

Anh tiếp lời.

" Chẳng phải cậu nói cậu chưa từng yêu ai sao? Tôi đang dạy cậu cách yêu một người đó!"

Vương Nhất Bác ngượng ngùng nhìn anh, vốn muốn lãng tránh sự xấu hổ mà đánh mắt nhìn sang chỗ khác, nhưng ánh mắt người kia cứ bám víu lấy cậu không rời, như thể đang có một thứ ma lực kì ảo gì đó đang dẫn dắt cậu vào chốn mê cung ái tình mà anh đã tạo ra.

Cậu nhìn anh say đắm, tầm mắt lướt qua hàng mi cong vυ't rũ xuống nơi đôi mắt long lanh của người kia, đôi gò má ửng hồng hây hây như quả mận chín, bờ môi anh đào căng mọng ẩm ướt chốc chốc lại khép hờ vào nhau.

Nhan sắc nghịch thiên của Tiêu Chiến, quả thật không một ai có thể sánh bằng!

" Tôi....tôi phải làm gì?"

" Hôn tôi! Đây là bước cơ bản nhất để bắt đầu một mối quan hệ."

Vừa dứt câu Tiêu Chiến liền vòng tay qua gáy cậu kéo phần đầu ấy áp xuống môi mình, hai đôi môi nóng ấm phút chốc chạm lấy vào nhau. Vương Nhất Bác vô cùng bất ngờ trước hành động đó của người trước mặt, nhưng cậu không hề phủ nhận rằng cảm giác hiện tại mà người kia đang mang lại rất ư là lạ lẫm, lại có phần thoải mái khác thường.

Tiêu Chiến thật thơm!

Môi thật mềm!

Cánh hoa đào căng mọng của anh dẫn dắt cậu từng bước lạc vào chốn thiêng hoang lạc cảnh, những xung điện kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tê người chạy dọc theo sống lưng của Vương Nhất Bác, du͙© vọиɠ bất giác trỗi dậy theo bản năng của một thằng đàn ông đã làm cậu vòng qua eo anh kéo cơ thể người đó lại mà đáp trả.

Quấn quít không rời!

Tiêu Chiến từ thế chủ động trong một khắc đã chuyện thành thế bị động, người kia một tay bóp chặt phần đùi anh mà xoa nắn, luồn tay vào mép trong bắt lấy phần da thịt non mịn màng ấy mà mơn trớn không ngừng. Tay còn lại đặt ra phía sau eo anh mà siết chặt lại, mạnh dạn kéo cả cơ thể anh sát lại gần cậu hơn để chiếm lấy bờ môi kia một cách dễ dàng.

Cái thằng nhóc này có thật là chưa từng yêu ai không vậy? Thao tác điệu bộ còn thành thục hơn cả mình - Tiêu Chiến thầm nghĩ

Cả hai sau một hồi quấn lấy nhau hả hê, phần môi của anh và cậu sớm đã trở nên sưng tấy. Anh đẩy cậu ra một khoảng, tỏ ý cười khẽ giọng lên tiếng.

" Cậu biết hôn kiểu Pháp không?"

" Hôn kiểu Pháp là gì?"

" Có muốn tôi dạy cậu không?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu, ánh mắt say mê nhìn anh "Chỉ tôi". Câu trả lời thật lòng có phần ngây thơ đó làm anh bật cười, không để cậu đợi lâu, Tiêu Chiến liền lập tức ấn người kia trở lại môi mình mà ngậm lấy "Đúng là học trò ngoan."

Chiếc lưỡi nhỏ bé nghịch ngợm liếʍ lấy viền môi cậu một cái, sau đó đưa vào tách môi cậu ra mà xâm chiếm vào trong, khoang miệng nóng ấm kia bị anh tham lam lục soát đến ngây dại, phần đầu lưỡi tinh ranh chạm vào từng tấc tế bào bên trong đó như muốn đóng dấu chủ quyền lãnh thổ của riêng mình.

Vương Nhất Bác vốn thông minh từ bé, học nhanh hiểu nhanh hơn người, chỉ với một lần hướng dẫn từ anh cậu đã có thể nắm bắt được các "kỹ năng cơ bản" của thứ gọi là " nụ hôn Pháp". Sau khi lục soát hả hê, Tiêu Chiến lúc này mới dời ra khỏi môi cậu mà thở dốc, anh mỉm cười, còn không quên dùng lưỡi mình tự liếʍ lấy một phần vành môi của bản thân như muốn tỏ ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ kẻ đối diện.

Hành động dẫn dụ đó làm người kia rạo rực đến phát điên!

Hơi thở anh còn chưa kịp lấy lại, cậu đã chủ động bắt lấy đầu anh mà ghì xuống môi mình một lần nữa chiếm lấy, Vương Nhất Bác lặp lại y hệt từng đường đi nước bước mà Tiêu Chiến đã làm, nhưng lại có phần táo bạo và cuồng nhiệt hơn, làm người kia có phần hoảng hốt!

Ngọn lửa du͙© vọиɠ hừng hực đã lấp đầy thần trí tâm can của cậu lúc này, mỗi hành động cử chỉ đều theo bản năng cốt cách mà hành xử. Cậu ghì chặt anh trong bàn tay to lớn của mình, tay còn lại không ngừng bóp nắn bẹn đùi xinh đẹp bên dưới kia đến hằn đỏ lên những vết cào bấu hung hãn. Vương Nhất Bác hôn lấy hôn để khoang miệng xinh đẹp quyến rũ kia liên tục, cố tình mạnh bạo ma sát môi cậu với môi anh đến sưng tấy.

Cậu dời người ra sau khi rút cạn nguồn sinh khí đó, Tiêu Chiến nhếch môi cười, vòng tay anh phía sau gáy cậu một lần nữa kéo sát lại gần gương mặt mình hơn để người kia không giây phút nào có cơ hội lơ đãng.

" Sao nào nhóc.....lần đầu tiên được hôn cảm thấy thế nào, có thích không?"

Cậu thở hổn hển nhìn anh  "Thích... rất thích."

" Có muốn mỗi ngày được tôi hôn không?"

Vương Nhất Bác đảo con ngươi né tránh, ánh mắt vẫn còn lưu luyến cảm giác rạo rực khi nãy "Ngoài hôn ra thì người yêu nhau còn có thể làm gì nữa? Chỉ tôi đi."

" Hahaha....muốn biết lắm rồi à?"

" Tôi....vẫn còn cảm thấy khó chịu."

Cậu đánh mắt nhìn xuống nơi bộ vị đang cương cứng phía trước đũng quần mình, anh liếc mắt nhìn theo, cũng là đàn ông với nhau, Tiêu Chiến làm sao không hiểu được cái câu "khó chịu" mà cậu đang nói ở đây có nghĩa là gì chứ.

" Tất nhiên còn khó chịu là phải rồi..."

Không hề biết ngại ngùng là gì, Tiêu Chiến đưa tay bắt chộp lấy phần nhô lên cứng cỏi ấy của cậu, giở giọng trêu chọc. " Khó chịu ở đây phải không? Nó đã cứng lên lắm rồi nè...."

Anh cố tình xoa xoa phần đỉnh tròn

" Tôi... bây giờ tôi phải làm sao?"

Vương Nhất Bác tai đỏ miệng khô, trấn xuống một hơi thở hắt, Tiêu Chiến liếʍ môi nhếch miệng đáp.

" Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

" Gần mười tám."

" Gần mười tám có nghĩa là chưa mười tám?"

" Tháng 8 năm nay tôi tròn mười tám.. Có chuyện gì sao?"

Anh bật cười lớn, cái nắm ở bên dưới cũng dần buông ra, trước khi dời đi còn không quên bóp phần đầu nấm vài phát.

" Hahaha...cậu bị ngốc hả sao còn hỏi tôi? Không biết luật là không được quan hệ với trẻ vị thành niên à? Tôi không muốn đi tù đâu nhá!"

" Anh... không tin tôi?" Đầu mày Vương Nhất Bác hơi nhíu lại

" Tôi không tin ai cả! Trên đời này bất cứ ai cũng có thể quay lại đâm tôi một nhát, ngay cả bản thân tôi tôi còn không tin tưởng nữa mà."

Anh nhàn nhạt đáp, đó là những lời thật lòng của anh, trên đời này đối với Tiêu Chiến anh không thể tồn tại hai chữ "tin tưởng", vì nó sẽ là một nhát dao chí mạng đối với những ai yếu lòng mà lầm tin vào nó.

Vương Nhất Bác, cậu cũng nên như tôi, đừng tin vào ai cả! Ngay cả người trước mặt cậu đang ôm ấp cậu lúc này!

Nhìn gương mặt khó chịu đến nóng rực lên của Vương Nhất Bác, anh không khỏi phì cười. Vốn muốn mặc kệ cậu tự xử, nhưng nhìn thấy vẻ khổ sở đang cật lực kiềm chế của thằng nhóc này, Tiêu Chiến vô thức muốn giúp cậu giải phóng.

Vì anh thừa biết, cảm giác bị kiềm nén bí bách khổ sở như thế nào!

Không nói không rằng, Tiêu Chiến đưa hai tay mở bung chiếc cúc quần đồng phục Vương Nhất Bác ra, luồn tay vào bên trong lớp nội y đó mà bắt lấy dục hoả đang cương trướng lên mạnh mẽ.

" Có muốn tôi giúp cậu ra không?"

Vương Nhất Bác trợn to mắt hoảng hốt, gương mặt pha giữa bất ngờ và quy phục.

Tiêu Chiến miết nhẹ ngón tay mình lên phần đỉnh đầu, chốc lát một tí dịch nhầy đã chảy ra ươn ướt, cái chạm bất ngờ vào nơi mẫn cảm thầm kín đó từ Tiêu Chiến đã khiến Vương Nhất Bác run bật người lên, khẽ giọng " Có thể không?"

" Tôi chỉ dùng tay, không dùng miệng!"

Anh hờ hững đáp, cậu nhóc kia miễn cưỡng gật đầu "Tuỳ anh"

Tiêu Chiến bước chân xuống rời khỏi mặt bàn, anh xoay người đẩy cậu ngồi lên nơi mà anh vừa rời đi đó. Vương Nhất Bác ngoan ngoãn làm theo như một con mèo tuân lệnh chủ nhân của mình, nhưng trong lòng lại không ngừng tò mò bất an "Anh muốn làm gì?"

" Ngồi lên bàn đi, làm cậu thoải mái chứ làm gì!"

Anh quỳ xuống giữa hai chân cậu mạnh bạo lột sạch chiếc quần tây đồng phục ấy ra, đồng thời kéo luôn chiếc boxer bó sát thân dưới ấy ném sang một góc.

Tiêu Chiến trong một giây đã sững sờ trước sự to lớn mạnh mẽ đang sừng sững lên của người kia. Mới từng này tuổi thôi mà đã phát triển tốt đến như thế rồi à? Thoát khỏi dòng suy nghĩ bâng quơ thoáng qua ấy, anh đưa những ngón tay mềm mại của mình nắm lấy bộ vị căng cứng chằng chịt gân máu của cậu mà di chuyển lên xuống.

Thao tác anh điêu luyện đến phát điên!

Với tư thế cực kì câu nhân da^ʍ tục đang diễn ra trước mặt mình, Vương Nhất Bác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tê dại thần trí tâm can. Cậu ngồi trên bàn, còn Tiêu Chiến thì đang quỳ giữa hai chân cậu mà không ngừng an ủi thành viên khó chịu đến đau nhức kia. Anh như hiểu được đâu là nơi thoả mãn nhất, đỉnh điểm nhất, từng thao tác lên xuống như nắm bắt chuẩn xác được thế nào sẽ làm người kia sung sướиɠ đến điên người mà phát ra nhưng âm thanh rêи ɾỉ gầm gừ trong cuống họng

"Ư~"

Vương Nhất Bác sau một lúc không khống chế được nữa đã bật ra âm thanh thoả mãn theo bản năng.

Một tay anh nắm lấy bộ vị mà tuốt, tay còn lại không ngừng xoa nắn túi bi khổng lồ bên dưới kia. Những cái di chuyển ám muội vô tình hay cố ý đưa đẩy cả cơ thể anh nhấp theo từng nhịp điệu đó, cặp mông tròn trĩnh như cặp đào tươi căng mọng trong tư thế quỳ gối ám muội này cứ thế mà ẩn ẩn hiện hiện ra khỏi tà áo sơ mi mỏng tang ngắn cũn cỡ kia.

" Ư... Mạnh lên~"

Cậu càng lúc càng gầm lên . Những đợt kɧoáı ©ảʍ lan truyền khắp đốt chân tay đến mất kiểm soát, Vương Nhất Bác ngửa cổ mình ra phía sau tận hưởng sự thoải mái bất tận mà Tiêu Chiến đang mang lại đến say mê ngơ ngẩn. Cậu thở hắt ra, phần cổ họng khô khốc nóng rang cả người, nơi yết hầu nam tính không ngừng di chuyển lên xuống để ngậm lấy từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoang lạc trào dâng nơi tấc tế bào cơ thể.

Khi cảm thấy được một chút dịch nhầy bắt đầu tiết ra nơi qυყ đầυ, người bên dưới như nắm bắt được tình ý của đối phương, anh tăng tốc tuốt mạnh hơn cây côn ŧᏂịŧ trong tay như muốn xé toạc nó ra, mắt không ngừng ngắm nhìn Vương Nhất Bác. Đôi mắt người ấy khép hờ, hai tay chống lên bàn trụ đỡ, bắp chân duỗi thẳng căng cứng vì kɧoáı ©ảʍ dâng trào đang cuồn cuộn bên trong, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn anh vẽ một nụ cười thoả mãn. Vẻ mặt uỷ mị dâʍ đãиɠ ở giữa chân mình khiến cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thần trí điên dại, bộ dạng câu nhân quyến rũ hoà cùng thao tác lão luyện của Tiêu Chiến, sau một hồi "cậu bé" liên tục bị di chuyển trong lòng bàn tay anh cậu đã không kiềm chế được nữa mà lên tới đỉnh điểm bắn trọn lên mặt người kia.

"Ư.... Tôi...tô..i bắn.."

Vương Nhất Bác hừ một tiếng đầy thoả mãn, cậu thở hắt, khó xử đưa mắt nhìn cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng ấm màu trắng đυ.c đặc sệt bắn tung toé lên khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Chiến, cậu sau khi hoàn hồn đã lập tức chộp lấy hộp khăn giấy bên cạnh truyền xuống, vẻ mặt đầy sự hối lỗi.

Người đó một lời kêu ca trách mắng cũng không nói, chỉ ném cho cậu cái lườm sắc bén, sau đó bắt lấy hộp khăn giấy lau đi chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt mình.

" Xin...lỗi...tôi không kiềm chế được đã bắn lên anh!"

Tiêu Chiến im lặng, tiếp tục lau lấy vết ẩm ướt tanh nồng còn vương vãi trên mặt mình, một hồi sau mới lầm bầm lên tiếng.

" Con mẹ nó cậu ra nhiều thật đấy! Ướt hết cả mặt tôi luôn rồi..."

" Tôi...tôi xin lỗi."

Tiêu Chiến xua tay bảo không có gì phải bận tâm, đều là do anh tự nguyện

" Có sướиɠ không?"

" Hả? Anh nói gì?"

Cơ thể Vương Nhất Bác lúc này đã rã rời, hai tay trụ cơ thể ngồi thẳng dậy nhìn anh.

" Tôi hỏi cậu có thấy thoải mái không? Có học thêm được điều gì chưa?"

Vương Nhất Bác nhìn anh mặt mài méo xẹo. Cái người này tại sao có thể hỏi những câu hỏi sổ sàng như thế chứ, anh có cần phải thẳng thắn như vậy không? Ánh mắt người ấy đang ngước lên nhìn cậu chờ đợi câu trả lời, tay vẫn còn cầm tờ khăn giấy lau chùi vết dịch nhầy trắng đυ.c ấy.

" Có...."

" Nếu lần sau tôi muốn cậu làm y như thế cho tôi? Cậu làm được không?"

" Làm gì cơ chứ?"

Tiêu Chiến đứng lên khỏi nơi sàn nhà lạnh lẽo, hai chân bỗng loạng choạng một chút vì đã quỳ quá lâu. Anh ném miếng khăn giấy thấm đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙ qua một bên tiến lại gần Vương Nhất Bác mà đứng đối diện với cậu, mắt chạm mắt nham nhở lên tiếng " Làm tôi ra trên người cậu, làm được không?"

" Anh.... có muốn bây giờ không?"

Tiêu Chiến phì cười búng yêu vào trán Vương Nhất Bác "Tôi đùa đấy, tôi vào phòng tắm rửa mặt một chút, nó rít da mặt khó chịu quá....Sẵn tiện tự giải quyết cho bản thân luôn!"

Cậu ấp úng nhìn anh.

" Nếu anh muốn....tôi có thể giúp anh...."

" Lần sau đi, tôi chờ biểu hiện của cậu lần tới đó nhóc. Đừng làm tôi thất vọng!"

Tiêu Chiến nháy mắt với cậu bỏ vào phòng tắm, một lúc sau cậu nghe thấy tiếng nước chảy xiết không ngừng.

.....

Khi Tiêu Chiến trở ra Vương Nhất Bác đã mặc lại quần áo chỉnh tề ngồi trên chiếc ghế nơi bàn học, hai tay chống lên cằm nghĩ ngợi điều gì đó. Anh sau khi "tắm" một lát đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhón người rón rén đi về hướng đó, vòng tay từ phía sau qua cổ cậu mà ôm lấy "Đang nghĩ gì vậy?"

Cậu khẽ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang tựa trên vai mình mà mỉm cười "Không có."

" Muốn nằm ngủ với tôi một chút không?"

" Được!"

Cậu đứng lên đi theo anh tiến về phía chiếc giường bên cạnh, anh nằm bên trong còn cậu nằm bên ngoài. Người kia nhanh nhẹn trường cơ thể mình xuống vòng tay Vương Nhất Bác mà nũng nịu "Ôm tôi đi, lạnh quá!"

Vương Nhất Bác liền nghe theo đưa tay gối dưới chiếc đầu nhỏ xíu của Tiêu Chiến mà ôm anh vào lòng.

Mọi hành động cử chỉ đâu đó vẫn còn ngượng ngạo, chung quy tất cả mọi thứ xảy ra trong ngày hôm nay đều là là lần đầu tiên của một chàng trai 17 tuổi.

Lần đầu tiên tỏ tình với người khác, lần đầu tiên được người đó "an ủi" bản thân, lần đầu tiên....nằm trên cùng một giường với ai đó.

Mặc dù đâu đó giữa cậu và anh vẫn còn một chút khoảng cách nhất định, nhưng trong lòng Vương Nhất Bác đã hạnh phúc lắm rồi!

Khi nãy trong lúc anh vào phòng tắm, cậu đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về mọi thứ đang diễn ra trong ngày hôm nay sao hư ảo quá, nhanh quá, có cảm giác không thực.

Cậu và Tiêu Chiến vài tiếng trước đây vẫn còn là hai người dưng, bây giờ đã trở thành người yêu, lại còn vừa mới giao hoan thể xác thân mật đến thế này, cậu đã chính thức thổ lộ cùng anh, mối quan hệ giữa bọn họ đã bước sang một bước ngoặc mới. Người kia không ngần ngại để cậu hôn, quỳ xuống dưới thân cậu mà làm cậu sung sướиɠ không rời.

Tiêu Chiến nghiêng người đưa tay ôm lấy cậu, nhưng ánh mắt lại ngắm nhìn về phía xa xăm. Cả hai như chìm vào một khoảng im lặng một lúc lâu, anh mới khẽ lên tiếng.

" Mấy hôm nay tôi bệnh nên không đến tìm cậu được. Xin lỗi đã bắt cậu đợi."

Anh đã bệnh sao? Thì ra là vậy, vậy mà cậu cứ tưởng anh giận cậu chuyện họp nhóm kia nên không đến.

" Không sao đâu....tôi không trách anh đâu mà, đừng xin lỗi. Nhưng bây giờ đã đỡ hơn chưa? Còn cần uống thuốc thêm không? Nhà tôi có rất nhiều thuốc, tôi lấy cho anh." Vương Nhất Bác định ngồi bật dậy, nhưng Tiêu Chiến đã bắt giữ cánh tay

" Không cần đâu....chẳng phải đã hết bệnh rồi nên mới có thể chạy đến tìm cậu được nè không phải sao?"

" Tôi xin lỗi...."

" Cậu thì có lỗi gì? Đừng tự tiện xin lỗi người khác khi bản thân mình không có lỗi."

"......"

"Ừm."

"......"

" Đây là gì? Tại sao trước giờ tôi không thấy?"

Ngón tay Vương Nhất Bác chỉ vào hình xăm bên dưới mang tai bên trái của Tiêu Chiến, tò mò hỏi.

Gương mặt Tiêu Chiến bỗng trở nên hoảng hốt, đưa tầm mắt chạm về phía sau nhưng lại không đủ rộng để nhìn thấy được, anh lập tức đưa tay lên che lại phần hình xăm đó, làm sao anh lại không biết được ngón tay và câu hỏi của cậu đang nói đến cái gì.

Chết tiệt! Không lẽ khi nãy tắm xong lớp phấn che chỗ đó bị trôi rồi sao?

Anh giả lã nhìn cậu đáp.

" Đẹp không? Cậu biết đó là hoa gì không?"

" Hoa gì vậy, tôi chưa gặp bao giờ."

" Hoa thiên điểu đó! Đây là loài hoa tôi thích nhất, mạnh mẽ, kiêng cường và cố chấp, như chính bản thân của tôi vậy."

Cậu mân mê hình xăm bên dưới tai anh, đó là một hình xăm có ba sắc màu đỏ, vàng, xanh rực rỡ được khắc trổ tỉ mỉ.

Thì ra Tiêu Chiến còn có một hình xăm xinh đẹp đến thế!

" Thấy đẹp không? Kí hiệu của tôi đó.."

" Đẹp....mọi thứ thuộc về anh...đều đẹp..."

" Hahaha...nhóc cũng dẻo miệng đó!"

" Đừng kêu tôi là nhóc có được không? Tôi không thích!"

" Cậu nhỏ hơn tôi mà, không kêu nhóc chứ kêu bằng gì giờ?"

" Đã bảo không thích!"

" Được rồi được rồi....vậy thì.....Vương ca ca nha...hahaha!"

Vương Nhất Bác đưa tay siết chặt người trong lòng bày vẻ tức giận, còn người kia thì chẳng thèm quan tâm đến mặt mũi cậu méo mó ra sao vẫn tiếp tục buông lời chọc ghẹo khoái chí bật cười lên ha hả.

" Anh ngủ chút đi, chẳng phải mới kêu buồn ngủ sao?"

" Cậu ngủ với tôi không?.... nha nha"

Tiêu Chiến lắc lắc cơ thể trong vòng tay Vương Nhất Bác làm nũng

" Ừm... Tôi ngủ với anh!"

...

Cơn mưa ngoài hiên nhà đổ xuống ngày càng nặng hạt, lúc này đã hơn hai giờ trưa nhưng vẫn chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại. Bầu trời mây đen kéo đến mù mịt, tiếng lá cây xào xạc ướt đẫm xô đẩy vào nhau, mùi hơi đất ẩm ướt bốc lên như xộc vào sống mũi.

Bên trong căn phòng rộng lớn của Vương Nhất Bác, cậu và anh say sưa chìm đắm trong giấc ngủ của

riêng mình.

Dường như cái khí trời se lạnh cùng tiếng mưa rơi tí tách ngoài kia giúp con người ta tâm trạng trở nên thư thái hơn, giấc ngủ cũng ngon hơn rất nhiều. Vương Nhất Bác sau một trận được người kia "an ủi", cơ thể cậu dần lã đi, được dịp ôm lấy anh vào lòng mà ngủ say như một đứa trẻ, cậu hít hà mùi hương trên cơ thể mịn màng của anh mà ngửi lấy từng tầng thơm ngát.

Cơ thể anh rất thơm, da rất mềm, lại còn rất thoải mái.

Cậu rất thích, rất thích a!

....

Tỉnh dậy trời bên ngoài cũng đã sập tối, Vương Nhất Bác dụi mắt đưa tay tìm kiếm hình bóng quen thuộc khi nãy vẫn còn nằm trong lòng mình, nhưng nhận lại chỉ là một khoảng không trống trãi đến lạnh lẽo.

Tiêu Chiến đâu rồi?

Cậu bừng tỉnh mở to mắt nhìn sang chiếc gối nằm bên cạnh, trong lòng liền dấy lên một cỗ hụt hẫng khó chịu, anh đi rồi sao?

Làn khói trắng thoang thoảng lửng lơ trước sống mũi mình đến cay xè, cậu bất giác di chuyển tầm mắt mình về hướng ô cửa sổ đang mở kia. Tiêu Chiến đang đứng cạnh bàn học cậu nghĩ ngợi điều gì đó.

Anh tay cầm điếu thuốc rít một hơi thật sâu sau đó nhả làn khói trắng nồng nặc ấy ra phía bên ngoài ô cửa sổ, tay còn lại khoanh lên trước ngực mình.

Vẫn là chiếc áo mỏng tang của cậu khi nãy, anh cứ thế mà đứng phơi da thịt mình trước làn sương đêm lạnh lẽo đang từng cơn rít vào từ phía ngoài kia.

" Khụ..."

Vương Nhất Bác giả vờ ho lên một tiếng, đủ để kéo sự chú ý của người kia về phía mình.

Tiêu Chiến xoay đầu lại thật!

" Dậy rồi à, ngủ ngon không?"

" Ngon....Anh đang làm gì vậy? Không lạnh sao?"

" Hút thuốc. Không thấy à?" Anh dửng dưng đáp, tiếp tục việc thưởng thức điếu thuốc, đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh ngoài kia

Vương Nhất Bác bước xuống giường lấy áo khoác của mình đi đến choàng lên vai anh, vòng tay qua eo người kia từ phía sau mà tựa đầu vào.

" Thấy....nhưng tôi đâu có hỏi chuyện đó!"

" Chứ chuyện gì? À tôi quên mất, chưa hỏi cậu là có chịu được mùi thuốc lá hay không?"

Động tác tay Tiêu Chiến định dập đi phần đầu cháy, đã bị Vương Nhất Bác kịp thời ngăn lại.

" Không cần dập, tôi không dị ứng gì cả, trước mặt tôi anh không cần phải kiêng dè chuyện gì hết."

Lời nói kia là ý tứ gì chứ?

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn cậu, một cảm giác gì đó vừa len lỏi qua tim.

" Tôi chỉ muốn hỏi anh đang suy nghĩ gì lại không ngủ tiếp mà đứng ở đây? Rồi mặt mài lại khó coi như thế?"

Tiêu Chiến cười nhạt vùi điếu thuốc xuống khung cửa sổ, đóm lửa loe lắc phút chốc đã tắt lịm đi. Anh xoay lưng về phía Vương Nhất Bác, mắt chạm mắt hơi thở gần như l*иg vào nhau.

" Nghĩ xem những ngày sau này tôi nên yêu học trưởng Vương như thế nào?"

Tiêu Chiến đột nhiên đổi cách xưng hô mà bọn con gái khối dưới thường gọi hắn, trong lòng Vương Nhất Bác bỗng hiện lên một tia lạ lẫm, lại có chút hạnh phúc đan xen.

Cũng là một câu nói, tại sao những người khác nói ra thì quá ư là tầm thường, mà đến khi phát ra từ miệng Tiêu Chiến lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu như thế?

Khi nghe Tiêu Chiến gọi "học trưởng Vương", ánh mắt Vương Nhất Bác sáng rực, khoé miệng mỉm cười ôm chầm lấy người anh " Thật không?"

" Thật, mà cũng không thật."

" Là sao? Anh có ý gì tôi không hiểu."

Tiêu Chiến lập tức lãng tránh chủ đề

" Quần áo tôi chắc hẳn giờ cũng đã khô rồi, tôi về đây."

Anh chuyển người rời khỏi cái ôm của Vương Nhất Bác, cậu lập tức giữ tay anh

" Trời còn mưa, anh ở lại chút nữa đi."

Tiêu Chiến nhìn hắn đáp

" Vương ca ca, tối nay tôi còn phải đi làm."

"Anh đã hết bệnh chưa mà đã đi làm, không đợi thêm vài ngày nữa được à?"

" Tôi nghỉ làm thì ai nuôi tôi? Cậu à?"

Nói đến vấn đề này ở thời điểm hiện tại có hơi gấp rút, nhưng Vương Nhất Bác không chút do dự đã lên tiếng khẳng định

" Nếu anh không ngại....mặc dù tôi hiện giờ chưa có gì trong tay, nhưng tôi hứa với anh vài năm nữa thôi, khi tôi ra trường rồi tôi sẽ để anh có một cuộc sống sung sướиɠ."

Tiêu Chiến gật gù hài lòng với câu đáp trả đó.

Thằng nhóc này rất có bản lĩnh và nghĩa khí!

Nhưng anh vẫn quan tâm đến hiện thực hơn.

" Hahaha...nghe có vẻ hấp dẫn đó, nhưng mà hứa hẹn của cậu còn hơi sớm quá đó nhóc, tôi làm sao có thể giao bản thân tôi cho cậu được đây? Hiện tại vẫn cần có cơm ăn, vẫn phải đi làm kiếm tiền."

" Tôi...." Lời Tiêu Chiến nói ra không chỗ nào sai cả, một thằng con trai còn chưa tốt nghiệp cấp ba, thì lấy tư cách gì mà hứa hẹn chuyện cơm áo gạo tiền với một người trưởng thành cơ chứ?

" Thôi chuyện sau này để sau này tính, chở tôi về đi, trời mưa lớn như vầy tôi không tự về được."

" Được.."

Mặt Vương Nhất Bác sau khi nghĩ ngợi yểu xìu đầy thất vọng. Nhưng Tiêu Chiến nói cũng phải thôi, anh lớn hơn cậu nhiều tuổi, tất nhiên anh sẽ có nhiều vấn đề phải lo hơn, không thể nào ngày đêm ở bên cạnh cậu mãi được. Nhưng anh yên tâm, sau này khi cậu ra trường rồi thì anh sẽ không cần phải đi hát nữa, cũng không phải cực khổ nữa, chỉ cần hạnh phúc bên cậu mà thôi.

Tiêu Chiến rời Vương Nhất Bác ra mà bước vào phòng tắm thay bộ quần áo cũ của mình, đã năm tiếng trôi qua mà nó vẫn còn đôi chút ẩm ướt, cũng đành chịu thôi, chắc có lẽ là vì không khí trong phòng tắm tịt mịt quá nên đã lâu như thế mà y phục anh vẫn không tài nào khô được.

Sau khi thay lại quần áo chỉnh tề, anh cùng cậu đi xuống lầu tiến ra chiếc xe ban sáng đang đỗ sẵn ngoài sân. Vương Nhất Bác đã nhờ bác tài xế riêng của cậu đưa hai người đi đến phía bờ Đông nơi ở của Tiêu Chiến.

Cậu và anh ngồi phía sau, khoảng cách ở băng ghế giữa hai người đã được kéo lại gần hơn rất nhiều.

Vương Nhất Bác nắm chặt tay anh quyến luyến, người kia không phản kháng cũng không đáp lại, cứ thế mặc cậu cầm tay mình mân mê chiều chuộng, ánh mắt anh cứ treo lơ lửng bên ngoài ô cửa sổ nghĩ ngợi điều gì đó, vẻ mặt đăm chiêu vô cùng.

Lúc chiếc xe vừa lăn bánh, cũng chính là lúc mà cánh cổng lớn mở ra từ phía bên ngoài. Một chiếc xe đen chạy ngược hướng với bọn họ vào lại sân trong của Vương gia. Ánh mắt Tiêu Chiến tò mò liếc nhìn lấy, gương mặt hiện lên phía sau tấm kính chắn đen xì ấy là hình ảnh một người rất quen thuộc.

Anh khẽ mỉm cười.

Vân Thiên.

.

.

.

——————

💙Đừng quên VOTES, COMMENTS và FOLLOWS Claire nhé❤️