Mộc Trà Nở Hoa [Bác Chiến]

Chương 21: Trồng hoa

Đã qua giai đoạn thiết kế. Nên đúng ra thời điểm này không gấp rút đến mức phải tăng ca. Tiêu Chiến có thể về nhà sớm.

Nhưng do hôm nay có hai người nổi hứng trốn việc nửa buổi. Nên cả ngày Vương Nhất Bác bận đến không có thời gian thở.

5h chiều, Tiêu Chiến nhắn tin cho Vương Nhất Bác nhưng không thấy trả lời.

Anh tắt máy tính đi lên văn phòng của Vương Tổng.

Thư ký của Vương Tổng vẫn còn loay hoay chưa về. Thấy Tiêu Chiến đi qua. Chỉ cúi đầu chào, miệng cười khẽ:

- "Trưởng phòng Tiêu".

Những ngày qua bộ phận thư ký và các nhân viên ở tầng cao nhất này cũng đã quá quen thuộc với sự có mặt của Trưởng phòng Tiêu trong văn phòng của Vương Tổng. Nên cũng không ai có ý kiến gì.

Tiêu Chiến gõ cửa 2 tiếng liền đẩy cánh bước vào.

- "Nhất Bác! Bận lắm sao?".

Vương Nhất Bác lúc này mới ngẩng đầu. Nhìn anh, khẽ cười. Đưa tay trái lên nhìn đồng hồ.

- "Anh xong việc rồi?"

- "Anh gọi A Lăng đến đón. Hôm nay em sẽ về muộn một chút".

Tiêu Chiến ban đầu định sẽ ở lại chờ Vương Nhất Bác. Nhưng nghĩ nghĩ một lúc liền bảo.

- "Em muốn ăn gì không? Hôm nay nghỉ sớm, sẽ nấu cho em".

Vương Nhất Bác cũng không ngần ngại. Nghĩ nghĩ một hồi nói.

- "Em muốn ăn Ramen với bánh bao hấp".

- "Anh nấu được không?".

Tiêu Chiến mỉm cười.

- "Em đoán xem".

- "Thôi. Em làm đi. Cố gắng về sớm".

- "Anh chờ".

Những câu này Tiêu Chiến nói ra, mang theo bao nhiêu xao động trong lòng.

------

Tối đó, Tiêu Chiến chờ đến gần 8h mới thấy Vương Nhất Bác về.

- "Em về rồi. Có mệt không?"

Vương Nhất Bác không tỏ ra biểu hiện gì. Bỏ qua câu hỏi của anh. Hỏi lại:

- "Anh đói chưa?"

- "Một chút thôi. Em rửa tay đi. Anh đã chuẩn bị xong cả rồi".

Vương Nhất Bác nhìn một bàn thức ăn. Mà thầm nể phục.

- "Anh nấu hết sao?"

- "Giỏi như vậy".

Tiêu Chiến nhìn biểu cảm của cậu. Mặt thể hiện ra một chút vui vẻ cùng tự hào.

- "Em ăn thử xem thế nào?"

Vương Nhất Bác tay trái cầm thìa múc một ít nước dùng, vị ngọt thanh, đậm đà vừa miệng. Tay phải cầm đũa gắp mấy sợi mì cho vào miệng, mì mềm nhưng vừa đủ độ dai.

- "Oa! Ngon như vậy....." - Miệng vừa nói vừa đặt thìa xuống giơ ngón cái lên.

Tiêu Chiến còn đang khoanh tay trước bàn trông chờ cảm nhận của Vương Nhất Bác. Nghe được mấy lời này, miệng nở một nụ cười thật tươi. Tay gắp thêm vào bát con bên cạnh Vương Nhất Bác thêm vài món nữa.

Hai người vui vẻ dùng bữa.

Một lúc, Vương Nhất Bác mới thản nhiên nói ra một câu.

- "Anh! Em sẽ về Ý"

Tiêu Chiến ban nãy tâm trạng còn đang vui vẻ. Nhưng nghe được hết câu này, trong lòng đã quặn thắt từng đợt. Máu nóng liên tục lưu chuyển, bàn tay cầm đũa phút chốc run run. Thức ăn trong miệng cũng đã mất hết vị giác.

Cố gắng nặn ra một nụ cười. Anh nhẹ giọng hỏi:

- "Khi nào em về?"

- "Có sang lại nữa không?".

Tiêu Chiến những ngày qua, đã quên mất một điều. Vương Nhất Bác về nước vì thành lập chi nhánh mới. Nơi thuộc về em ấy, không phải nơi này.

Vương Nhất Bác nghe anh hỏi, liền cười.

- "Em chỉ về vài tuần thôi. Cho đến khi thành công ra mắt chi nhánh. Em vẫn phải ở đây".

Tiêu Chiến nghe vậy, mới thả lỏng được một chút.

Tiêu Chiến?

Anh sao vậy?

Anh là vì cái gì mà phải như vậy?

Những câu hỏi này, Tiêu Chiến - anh đến giờ này đã có câu trả lời hay chưa?

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến cứ mãi cúi mặt, tay chọt chọt vào bát chỉ còn lại mấy cọng rau xanh. Cậu lên tiếng nhắc nhở.

- "Anh sao thế? Mau ăn đi. Thức ăn nguội cả rồi".

Tiêu Chiến sau một lúc mới ngẩng đầu, nhìn người trước mặt đang phùng miệng cắn bánh bao, hai má phúng phính mềm mềm. Trông thật khác xa khí chất cao lãnh thường ngày ai cũng nhìn thấy.

Nghĩ vậy, tức khắc bật cười, làm Vương Nhất Bác đang ngồi đối diện xuýt nữa thì sặc.

--------------------

Cuối tuần đó, vào ngày thứ 7 Ă Lăng chở Tiêu Chiến về Tiêu Gia.

Vừa xuống xe đã nhìn thấy xe của Triệu Dương đậu trong sân nhà. Tiêu Chiến không ngạc nhiên, vì Triệu Dương đến nhà anh dùng cơm là chuyện thường ngày. Mấy năm nay, khéo có khi tần suất người này xuất hiện ở nhà anh còn nhiều hơn anh nữa.

Triệu Dương đang trong phòng Tiêu Tổng nói chuyện.

- "Vụ kia xử lý thế nào rồi?".

- "Chú yên tâm. Con đã cho người xóa dấu vết rồi ạ?"

- "Tạm thời đừng nói gì với thằng bé. Ta không muốn nó có thêm mối lo nào nữa".

- "Vâng. Con sẽ làm như vậy. Nếu không phải việc bức thiết con sẽ không nói".

Tiêu Chiến sau khi vào nhà thì đã bị mẹ Tiêu bắt ngay vào bếp. Xoay người mấy vòng muốn chóng cả mặt.

- "Tiểu Chiến! Con xem, chỉ có mấy ngày không gặp con đã gầy như thế này. Con bảo mẹ làm sao yên tâm chứ?"

- "Mẹ....Con chỉ là đang bận dự án chút thôi. Khoảng hơn một tháng nữa là xong rồi".

- "Hơn một tháng nữa? Muốn con trai mẹ thành cái bộ xương khô sao?"

- "Mẹ....Con là thể trạng dễ gầy, dễ béo mà mẹ. Chỉ cần được mẹ chăm một tuần là sẽ béo lại thôi".

Mẹ Tiêu nghe được câu này thấy ngạc nhiên vô cùng.

- "Con đó...Từ khi nào lại giỏi ăn nói như vậy".

Tiêu Chiến cười hì hì, vòng tay lên ôm vai mẹ. Lúc này Ba Tiêu và Triệu Dương cũng từ trên lầu đi xuống.

Hai người đều không bất ngờ gì với biểu hiện này của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bình thường rất ít nói, lạnh lùng xa cách với mọi người. Nhưng kể từ ngày nhà có thêm Tiêu Hạ Anh, Tiêu Chiến đối với người thân trong gia đình lại giống như có một bộ mặt khác vậy. Đặc biệt với mẹ Tiêu, đôi lúc còn làm nũng rất trẻ con nữa.

Phải nói, lần đầu Triệu Dương nhìn thấy bộ dáng ấy của Tiêu Chiến. Còn nghĩ có phải hay không? Người này mắc chứng : đa nhân cách :D. Nhưng sau này tiếp xúc nhiều, mới biết vốn dĩ tính cách Tiêu Chiến rất trẻ con, chỉ là cậu ấy không thể hiện ra mà thôi.

Cả nhà cùng ngồi vào bàn ăn. Tiêu Chiến lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Hạ Anh.

- "Tiểu Anh! Nhìn thấy gì không?" - Anh vừa nói vừa xoay camera về phía một bàn đầy thức ăn vô cũng hấp dẫn.

- "Anh....Anh có biết em gái anh ở đây cực khổ như thế nào không?"

- "Khi nào em về mẹ sẽ bù cho em".

- "Em còn chưa biết khi nào mới được về nữa. Khả năng về rồi cũng đến hạn phải quay lại Ý luôn...Hự...hự...."

- "Thôi. Chịu khó thêm một chút nữa thôi".

Ba Tiêu và mẹ Tiêu cũng động viên con gái thêm một lúc nữa cả nhà mới tắt máy, dùng bữa.

- "Tình hình bên đó thế nào?" - Ba Tiêu vừa ăn vừa hỏi Tiêu Chiến.

- "Vẫn ổn Ba, còn có anh Triệu Dương và Đại Uy hỗ trợ con mà".

- "Uhm con cẩn thận một chút. Không nên gấp gáp. Cần gì thêm cứ nói với ba".

- "Vâng. Không phải vẫn còn anh Triệu Dương ở đây sao Ba. Ba cứ yên tâm ạ".

Triệu Dương nghe nhắc đến tên mình lần nữa thì ngẩng đầu nhìn Tiêu Tổng gật gật rồi cười trừ.

-------------

Ngày chủ nhật hôm sau, 9h sáng đã thấy anh chủ trang trại hoa lần trước đánh xe chở cây giống đến nhà Tiêu Chiến.

Từ ngày quen biết Vương Nhất Bác, dì Hoa và A Lăng nhàn nhã hơn hẳn. Tiền lương thì vẫn được lĩnh đủ, nhưng công việc lại bớt đi rất nhiều. A Lăng thì cứ thoải mái ở nhà chăm sóc vợ con, khi nào Tiêu Chiến cần mới gọi. Còn dì Hoa thì cứ ngày nghỉ là Tiêu Chiến sẽ hẹn dì không cần đến nữa. Anh sẽ tự lo cơm nước.

Anh chủ trang trại và một người phụ việc giúp Tiêu Chiến chuyển hết số cây giống vào trong vườn, dặn dò quy trình trồng cũng như chăm sóc rất cẩn thận, tỉ mỉ. Rồi mới ra về.

Tiêu Chiến đi vào trong nhà lấy ra một chiếc xẻng xúc đất, hì hục xới xới, đào đào.

Lúc Vương Nhất Bác sang đến nhà anh thì cũng đã 10 rưỡi sáng. Nhìn từ xa xa đã thấy cái dáng khá quen mắt trong vườn nhà anh. Nhưng sao nhìn thế nào cũng thấy có phần lạ lẫm.

Đến gần nơi, Vương Nhất Bác thiếu điều muốn ôm bụng lăn ra đất mà cười.

Trời giữa thu se lạnh vào sáng sớm và tối. Nhưng buổi trưa có nắng thì vẫn khá nóng bức.

Tiêu Chiến thấy bước chân Vương Nhất Bác đi đến. Thì chống cán xẻng đứng thở. Nhìn từ đầu đến chân anh, thực thụ là anh nông dân chính hiệu.

Chân đeo một chiếc ủng rộng cao gần đến gối, trên người mặc quần thun và áo phông dáng rộng thoải mái ở nhà, vai vắt một chiếc khăn bông màu xanh nhạt, đầu thì đội một chiếc mũ vành rất to.

Vương Nhất Bác nhìn từ đầu đến chân anh, rất muốn cười. Nhưng thấy anh mồ hôi nhễ nhại đứng thở lại thấy thương thương.

- "Sao anh không thuê người làm giúp. Vất vả như vậy".

- "Anh muốn tự mình làm. Hi...."

- "Vậy rồi mai lại ốm".

- "Hưʍ. Anh rất khỏe đó".

Nói rồi Vương Nhất Bác cũng vào trong vườn giúp Tiêu Chiến trồng cây.

Bữa trưa hai người ăn tạm đồ ăn nhanh, sau đó vật lộn đến gần nửa ngày nữa mới hoàn tất nhìn thành quả là một vườn trà hoa xanh mướt.

Tiêu Chiến có chút mệt, nhưng tâm trạng lại rất vui vẻ, thoải mái. Anh quay sang nhìn Vương Nhất Bác một người đẫm mồ hôi.

- "Em về tắm đi. Tối nay chúng ta sẽ ăn thịt nướng ngoài vườn".

Vương Nhất Bác không quay lại nhìn anh. Nhưng lúc này cũng cảm nhận rõ trạng thái của Tiêu Chiến khi nghe giọng anh nói.

- "Mệt như vậy, vẫn còn đòi mở tiệc nữa".

Tiêu Chiến biết nếu nói nữa, người này lại ép anh làm này làm nọ. Nên vội đẩy Vương Nhất Bác ra cổng. Còn mình thì quay vào nhà rửa chân tay, chuẩn bị thức ăn.

Tối đó, hai người kê bàn ra một khoảng sân được thắp điện sáng trưng.

- "Trời lạnh lạnh như này ăn thịt nướng quả thực là hợp lý" - Tiêu Chiến vừa ăn vừa phùng má nói.

- "Anh ăn từ từ. Không lại nghẹn nữa" - Vương Nhất Bác rót một cốc nước đẩy về phía anh.

Mùi thịt nướng thơm phức lan tỏa khắp khoảnh vườn nhỏ, mang tư vị ấm cúng len lỏi vào tim.

Nhìn một vườn trà hoa trước mặt. Lòng người nào đó vốn đã lạnh lẽo, cô đơn. Có phải cũng đang được yêu thương ôm ấp vỗ về.

Vương Nhất Bác.....Còn em thế nào?

====================