Mộc Trà Nở Hoa [Bác Chiến]

Chương 14: Cùng ăn trưa

Triệu Dương sau thời gian về Tiêu Thị sắp xếp công việc ổn định, vừa định yên tâm quay lại MissU giúp Tiêu Chiến thì Tiêu Tổng lại lăn ra ốm. Nên đành phải qua MissU xem xét qua tình hình rồi về lại Tiêu Thị vậy.

Triệu Dương này là thân cận của Tiêu lão gia, đã theo ông từ rất lâu. Nên cũng xem như người nhà, coi Tiêu Chiến như em trai.

Trở về MissU thấy nhân viên báo Tiêu Chiến bị MoonWay giữ lại làm việc cho đến khi xong dự án, thì vẻ mặt vô cùng không hài lòng. Vì Triệu Dương biết, bản thân Tiêu Chiến là người thích tự do phóng khoáng. Đến MoonWay có phải gượng ép mà chịu ủy khuất hay không?

Vừa định lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Chiến thì đã thấy có cuộc gọi tới hiện tên anh.

- "Alo, thiếu gia. Sao cậu ở lại MoonWay mà không báo cho tôi" - Triệu Dương vừa bắt máy đã nói luôn.

- "Em không sao. Nơi này cũng rất tốt, anh không cần lo lắng".

- "Vậy để anh sắp xếp người qua giúp em, chứ để một mình em ở đó thấy không được".

- "Vâng. Vậy phiền anh" - Tiêu Chiến nói xong liền tắt máy. Vì anh biết nếu còn nói thêm lại nghe Triệu Dương này than phiền, kể lể.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tiêu Chiến vẫn như thường lệ tới MoonWay. Vừa đến cổng đã thấy Uất Khả Dung cùng hai nhân viên nữa đang chờ sẵn rồi.

- "Anh Chiến. Giám đốc Triệu bảo bọn em qua đây giúp anh" - Uất Khả Dung nhìn thấy Tiêu Chiến đã vui vẻ mở lời. Hai nhân viên đi cùng là Thiên Thiên và Ái Lệ cũng cúi đầu chào: "Anh Chiến".

Tiêu Chiến chỉ gật đầu cười rồi dẫn đầu cả nhóm đi vào MoonWay.

Dù Tiêu Chiến chỉ nghỉ một ngày nhưng tiến độ công việc đã bị trễ lại. Cả buổi sáng bận bịu vô cùng, loáng cái đã đến giờ trưa.

- "Anh Chiến đi ăn trưa thôi" - Uất Khả Dung rời khỏi bàn làm việc đến gần chỗ Tiêu Chiến nói.

- "Anh vẫn mang cơm. Bọn em đi ăn trước đi" - Tiêu Chiến vừa cười, tay vừa chỉ về nơi đặt hộp cơm ở một góc phòng.

- "Anh Chiến chịu khó, ngày nào cũng mang cơm" - Thiên Thiên và Ái Lệ cũng xúm lại trêu đùa.

- "Bao giờ em lấy được người như anh Chiến. Cả ngày ba bữa không cần lo nữa" - Vừa nói Thiên Thiên vừa nháy mắt trêu Khả Dung.

- "Đừng trêu anh ấy nữa" - Khả Dung đỏ mặt quay lại chỗ ngồi khóa máy tính.

Nói thêm mấy câu nữa, ba cô nàng mới chịu ngoan ngoãn rời đi.

Tiêu Chiến lưu lại bản thiết kế đang làm dở. Đói bụng rồi, đi ăn lấy sức làm tiếp vậy. Khóa máy tính lại, xách hộp cơm đi lên hành lang của tầng cao nhất.

Tiêu Chiến đã ngồi đây ăn được gần một tuần rồi. Chưa từng gặp ai, vì giờ này nhân viên cũng đều đã đi ăn trưa, số ít người làm cố việc thì đều cắm cắm cúi cúi, chẳng ai để ý đến anh. Nơi này vừa ăn lại còn có thể ngắm cảnh, gió mát. Thật không tồi chút nào.

Vừa đặt hộp cơm ngồi xuống ghế, lại nghe có tiếng mở cửa từ phía sau dãy hành lang. Nhưng phải một lúc lâu sau mới thấy có người đi tới. Nheo mắt nhìn mãi một hồi lâu, mới nhận ra người này mình quen rồi.

- "Vương Nhất Bác? Là cậu sao?" - Tiêu Chiến nghi hoặc hỏi.

Vương Nhất Bác trong phòng đã cởi ra áo vest ngoài, chỉ mặc sơ mi và quần tây đóng thùng.

- "Chào anh" - Bước đến gần nở nụ cười khẽ.

- "Anh ở đây làm gì thế?" - Giọng điệu thân thiện, khác xa với lần trước anh gặp cậu.

- "Ăn cơm" - Tiêu Chiến vừa nói vừa dơ lên hộp cơm đang đặt trên ghế.

- "Sao anh không xuống nhà ăn" - Vương Nhất Bác nhìn anh rồi nghiêng nghiêng đầu hỏi.

- "Dưới ấy nhiều người, ăn không quen" - Tiêu Chiến vừa nói vừa nhoẻn miệng. Lại hỏi thêm.

- "Thế cậu không đi ăn sao?"

- "Tôi cũng không thích đông người" - Hai người vừa nói vừa ngồi xuống ghế.

- "Cậu làm ở bộ phận nào?" - Tiêu Chiến vừa hỏi vừa mở hộp cơm lấy ra từng món.

- "Bộ phận quản lý" - Vương Nhất Bác thấy anh làm cũng cúi xuống làm theo.

Tiêu Chiến bị một ít nước sốt dính ra tay, vội tìm giấy lau nên cũng không để ý lắm câu trả lời của cậu.

Hai người vừa ăn, vừa vui vẻ nói thêm vài chuyện. Rất nhanh đã giải quyết xong bữa trưa. Ngồi thêm một lúc thì quay về phòng làm việc.

Tiêu Chiến vừa đi vừa nghĩ đến mấy chuyện vừa nói với Vương Nhất Bác. Cậu bạn này nhỏ hơn anh tận 6 tuổi. Mà xem bộ cũng chững chạc ghê.

-------------

Những ngày sau đó, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trưa nào cũng ăn cơm cùng nhau.

Tuy cả ngày không gặp, cũng không nhìn thấy Vương Nhất Bác bao giờ. Nhưng cứ đến giờ ăn, chỉ cần Tiêu Chiến lên hành lang một lúc là sẽ thấy cậu ấy xuất hiện.

Tiêu Chiến lâu nay đã quen với việc ăn cơm một mình. Khi còn ở MissU cũng vậy, buổi trưa đều ở trong văn phòng tự ăn cơm, rất ít khi ra ngoài. Tối về cũng thế. Chỉ thi thoảng đi liên hoan công ty, hoặc về Tiêu Gia thì mới ăn cùng bạn bè và gia đình.

Tiêu Thị lớn mạnh như vậy, tiệc tùng không hề ít. Nhưng Tiêu Chiến dường như tách biệt hoàn toàn. Anh chưa từng tham gia bất cứ buổi tiệc nào của Tiêu Thị. Chỉ số ít bạn bè thân thiết biết về gia thế của anh.

Cuộc sống của Tiêu Chiến phải nói vô cùng lành mạnh. Buổi tối sẽ chỉ ở nhà đọc sách, xem phim, viết nhật ký, hoặc vẽ vời vài thứ theo cảm hứng.

Không hề có bất cứ cuộc vui xa hoa như bất kỳ công tử thế gia nào.

Vì vậy, phụ nữ để bước chân vào trong lòng Tiêu Chiến không nhiều, và cũng không hề dễ. Ngày còn đi học cũng trải qua một vài mối tình, nhưng rồi cũng là sớm nở tối tàn. Chưa từng trải qua một mối tình sâu đậm. Cho đến khi gặp và quen thân với Uất Khả Dung.

Đối với Tiêu Chiến, cô gái này luôn âm thầm bên cạnh, đối xử với anh rất tốt, quan tâm, chăm sóc.

Chỉ là có lẽ, tim hai người mãi không thể hòa cùng một nhịp. Nên Tiêu Chiến càng nhận ra tình ý của Khả Dung lại càng giữ khoảng cách an toàn. Mà Khả Dung thì lại càng lo mất đi Tiêu Chiến, nên tình cảm cứ mãi chôn sâu, không dám thổ lộ. Mong một ngày, Tiêu Chiến có thể nhận ra và đáp lại cô.

Mấy ngày này, Khả Dung nhận thấy Tiêu Chiến vui vẻ hơn thấy rõ. Nhất là mỗi khi ăn cơm trưa xong.

- "Anh Chiến! Có chuyện gì vui sao?" - Khả Dung xoay ghế sang hướng Tiêu Chiến nói chuyện.

- "Anh sao? Không có" - Tiêu Chiến ngẩng mặt ngạc nhiên hỏi Khả Dung.

- "Mà sao em lại hỏi thế?".

Ái Lệ nghe tiếng cũng ngửa cổ hóng chuyện.

- "Còn không phải như thế sao?"

- "Anh Chiến anh là đang muốn gϊếŧ chết bọn em" - Thiên Thiên cũng nói leo theo.

- "Anh có biết câu: MƯỜI DẶM GIÓ XUÂN ĐỔI LẤY MỘT NỤ CƯỜI CỦA ANH KHÔNG?"

Ba cô gái một đường lao đến bàn làm việc của Tiêu Chiến.

- "Anh Chiến! Nếu anh còn cười như vậy ở MoonWay. Có phải anh là không muốn về MissU cùng bọn em nữa không?" - Ái Lệ bụng xịu chất vấn Tiêu Chiến.

- "Anh có biết ngày nào cũng có rất nhiều nhân viên nữ của MoonWay đi qua đây rất nhiều lần không?" - Lại thêm Thiên Thiên.

Khả Dung chỉ đứng lặng im, trầm mặt không nói gì. Ái Lệ lại nói:

- "Mà em còn thấy có một anh đẹp trai cũng rất hay đi qua nhìn anh nữa".

.......

Tiêu Chiến nghe Thiên Thiên và Ái Lệ nói qua nói lại một hồi. Cũng không vào đầu được bao nhiêu. Liền đuổi mấy đứa về chỗ làm việc. Dù gì cũng đang ở công ty đối tác. Không thể túm năm tụm ba nói chuyện như vậy được.

Thiên Thiên trước khi bị Khả Dung đẩy về chỗ còn cố nói thêm mấy câu:

- "Hay anh Chiến của chúng ta lại bị cô nào ở đây bắt mất trái tim rồi?"

- "Không".

- "Anh Chiến là của bọn em".

- "Anh Chiếnnnn......."

Tiêu Chiến nghe được chỉ lắc đầu cười nhẹ, không nói gì thêm. Trong phòng chỉ còn lại Khả Dung trầm mặc, lòng đã ngổn ngang tâm sự rồi.

====================