Stay With Me [VKook]

Chương 57

   Lại một ngày mới bắt đầu, Jungkook tỉnh dậy rồi xuống nhà.

Taehyung không cho cậu đi làm nữa, anh bảo cậu chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà là được rồi.

Jung Min hiện đang ôm một đống đồ về nhà, rải rác khắp phòng khách.

- Mang nhiều đồ thế?

- Đây là quà làm từ thiện, em phải gói lại. Anh lại giúp em đi.

- Ừ.

Sáng nay Jung Min nhận được điện thoại từ Anh, nói là mẹ sắp về nước, chính vì vậy cô phải chuẩn bị quà cho bà đi làm từ thiện.

Từ khi bố mẹ cô ly hôn, cô chưa gặp mẹ lần nào. Ấy thế mà đã hai năm rồi. Bố thì cưới về một cô gái trẻ, cô thấy thật lσạи ɭυâи. Nhưng cô ta là một người con gái tốt, chỉ là cô ghét mẹ kế mà chạc tuổi mình lắm.

Căn nhà này vốn của bố mẹ cô, nhưng sau khi ly hôn họ đều rời đi hết, chỉ có hai anh em cô ở đây. Phòng của Taehyung đang ở chính là phòng cũ của bố cô.

Ngồi huyên thuyên kể về gia đình mình, Jung Min quay sang hỏi Jungkook.

- Còn anh? Anh có em gái hay anh trai gì không? Hai bác ở nhà khỏe chứ?

- Bố mẹ anh định cư bên Mĩ, hai người đều khỏe cả.

- Vậy bao giờ các anh định nói với bố mẹ hai bên?

- Cái đó... chưa biết được.

- Mẹ em sắp về rồi. Chắc Taehyung sẽ nói đấy, anh nên chuẩn bị đi là vừa.

- Vậy sao?

...

Buổi tối, Taehyung về rất muộn. Việc về muộn cứ như lịch trình diễn ra liên tiếp. Ở công ty có rất nhiều việc cần cậu giải quyết, rất đau đầu.

Jungkook ngồi trên sofa ở phòng khách đợi cậu, mắt đã lờ đờ muốn ngủ.

- Sao không đi ngủ? Không cần đợi anh.

- Anh về rồi!! Em không ngủ được, rất nhớ anh.

Jungkook chạy đến cạnh Taehyung, cới áo giúp anh.

- Lên phòng thôi.

Phòng Taehyung được trang trí lại trông rất mới lạ, trên bàn làm việc còn để cặp gấu đôi hôm trước cậu gắp được.

- Em tìm thấy nó ở đâu?

Lúc mang con gấu này về, Jung Min đã bắt trộm nó về phòng, mãi không trả. Bây giờ nó lại hiện hữu ở đây.

- Em lấy từ chỗ Jung Min đấy. Nó bảo chơi chán rồi.

- Ừ.

- Jung Min bảo mẹ anh sắp về đây.

- Ừ. Chúng ta sẽ ra mắt mẹ anh trước, mong bà đồng ý.

- Em sợ lắm. Nhỡ bà không thích em....

- Không lo, có anh rồi.

- Taehyung...

- Đi ngủ thôi!!

...

Sáng sớm hôm sau:

- Sao cô lại ở đây?- Jung Min trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, tỏ thái độ khiêu chiến.

- Tôi đã báo sẽ đến đây rồi mà!!- Cô gái kia, xinh đẹp có thừa, trang nhã mà lịch thiệp, duyên dáng vô cùng. Cô đứng giữa nhà trong con mắt soi mói của mọi người: Taehyung, Jung Min, Jungkook, Nam Joon.

- Là cô? Không phải là mẹ à?- Jung Min hừ lạnh, điên tiết lao thẳng lên phòng.

Taehyung im lặng hồi lâu không nói gì, cậu trầm tĩnh nhìn cô. Cậu bước đến cạnh cô, tay lại bị cái gì đó níu giữ. Là Jungkook..., Jungkook làm sao vậy? Ánh mắt đó lo lắng nhìn cậu. Là sợ cậu đến cạnh người con gái đó?

Cậu đưa tay vỗ nhẹ vào người Jungkook, trấn an. Lúc sau liền buông tay cậu ra, đi đến bên cô gái, xách đồ của cô lên, lạnh giọng nói:

- Lên phòng.

Hai người cứ thế mà lên nhà, chỉ còn Jungkook ở đó.

Cậu có thể không lo lắng sao? Cô gái đó... là người trong bức ảnh treo trên phòng Taehyung. Nếu như anh bị cô ta cướp mất thì thế nào?

Cô gái đó rất xinh đẹp, lại trông rất thánh thiện, ai mà không rung động cho được chứ?

...

Vì nhà lại thêm thành viên nên hôm nay Taehyung ở nhà.

Cậu luôn để ý, Jungkook sau khi gặp cô gái kia thì ít nói hẳn, cũng không thèm nói một câu với cậu.

Giờ nghỉ trưa, hai người về phòng, Taehyung đã ôm chầm lấy Jungkook từ đằng sau, thì thầm:

- Sao thế?

- Không!

- Anh sẽ không yêu ai khác!!

- Anh...

- Người đó anh cũng chưa từng yêu.

- Anh.

- Chỉ mình em thôi, biết chưa?

Taehyung nói, cậu ôm Jungkook thật chặt.

- Taehyung!! Chúng ta đi du lịch được không?

- Em muốn đi đâu?

- Đâu cũng được!!

- Đợi anh thu xếp xong công việc, chúng ta lập tức đi.

- Vâng.

- Đợi anh.

...

- Yuri! Cô đến đây làm gì? Nếu muốn thể hiện tình cảm với anh tôi thì khỏi đi. Cô đi đi, đi đi có được không?- Jung Min như điên dại nắm lấy tay Yuri, không ngừng dùng lực kéo cô ra khỏi phòng.

- Jung Min, tôi chỉ muốn xác nhận...

- Anh tôi chưa bao giờ yêu cô cả, cô còn muốn xác nhận gì nữa? Cô bây giờ đã có chồng... làm ơn tránh xa anh tôi ra!!

- Taehyung đã đưa tôi lên đây, cô không thấy sao? Tôi phải xác nhận, cô đừng nói gì nữa.

- Anh tôi có người yêu rồi!

- Vậy cũng phải xác nhận!

- Cô...

Vậy được, tôi cho cô xác nhận. Khi mà biết sự thật thì đừng có đeo bám anh tôi nữa.

Cô phải nhớ cô là mẹ kế của chúng tôi chứ? Mẹ kế lại phải lòng con trai mình thì phải làm thế nào?

...