Ta Không Muốn Thừa Kế Gia Sản Ngàn Tỉ!

Chương 4: Ai Nói Tôi Không Có Tiền? (2)

Hả.... cậu chủ?

Chỉ bằng anh ta? Một kẻ giao đồ ăn, lại là cậu chủ.

Tô Lệ Lệ lờ mờ, tức giận nói: “Chủ tịch, ngài có nhầm hay không? Đây là cậu chủ của công ty?”

“Không nhầm." Kiều Phú Quý lạnh lùng mở miệng, trong lòng đối với Tô Lệ Lệ có chút không vừa ý.

Người này dùng thái độ và giọng điệu gì vậy?

Cùng chủ tịch nói chuyện như thế này sao?

Nháy mắt, Tô Lệ Lệ cũng ý thức được chính mình không đúng, lập tức xoay người giải thích: "Chủ tịch, rất xin lỗi, tôi......"

Tống quản lý cũng nhanh chóng đi tới, vẻ mặt nịnh nọt cười nói: "Chủ tịch, ngài như thế nào lại đi vào nơi này?"

Khi nói chuyện, gã thấy được Trần Bình, còn không ý thức được bầu không khí có chút không đúng, ngay lập tức đỏ mặt, nhíu mày nói: "Anh như thế nào còn ở nơi này? Không phải đã nói là, công ty chúng tôi không cho người giao đồ ăn vào sao, nhanh chóng đi ra ngoài!"

Gã vừa dứt lời, ngay tức khắc nhận được một ánh mắt lạnh bằng nhìn về phía mình.

Ai, đồ ngốc hằng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều hơn.

"Câm mồm!" Kiều Phú Quý trong lòng vô cùng giận dữ, quát lớn nói: "Cậu ấy là cậu chủ của công ty chúng ta, hai người đều bị đuổi việc rồi!"

Trần Bình bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Mắt chó coi thường người khác, thật là tội lỗi.”

“Cậu chủ, mời ngài.” Kiều Phú Qúy xoay người, ý mời.Một màn này, làm sợ hãi cả Tống quản lý và Tô Lệ Lệ.

Cậu chủ?

Anh ta thật sự là cậu chủ?!

Mắt thấy Trần Bình cùng chủ tịch chuẩn bị rời đi, Tông quản lý lập tức đi lên, treo nụ cười lên mặt, cầu xin: “Cậu chủ, là tôi có mắt không trọng, ngài tha cho tôi một lần này đi.”

Gã nhìn ra được, chủ tịch đối với thanh niên này vô cùng cung kính.

Tập đoàn Thịnh Đỉnh chính là tập đoàn đứng thứ bảy trong năm trăm công ty lớn nhất thế giới, chủ tịch chính là con người giá trị mấy trăm vạn tệ!

Một nhân vật lớn như vậy, trước mắt gọi thanh niên này là cậu chủ, thì chắc chắn là cậu chủ.

Tô Lệ Lệ cũng chạy lại đây, ra sức lấy lòng nói: "Cậu chủ, tôi sai rồi, lần sau tôi cũng không dám... nữa."

Trần Bình chính là thản nhiên nhìn Kiều Phú Quý, người đằng sau tức khắc chỉ vào mấy bảo vệ: Còn ngẩn ngơ cái gì? Đưa hai người họ ra ngoài! Từ hôm nay trở đi, không để bọn họ bước vào công ty nửa bước!”

"Cậu chủ, cậu chủ chúng tôi sai lầm rồi, cầu xin ngài bỏ qua cho chúng tôi.....

11

Hai người Tống quản lý cùng Tô Lệ Lệ, trực tiếp bị bảo vệ ném ra ngoài.

Đi vào văn phòng chủ tịch.

Trần Bình ngồi ở trên sofa, Kiều Phú Quý cung kính đứng một bên, hai tay chắp lại trước bụng.

“Ông Kiều, cuộc sống của ông hiện giờ đúng là giống tiểu tư sản, sofa da chim khô của COLOMBOSTILE, thật là biết hưởng thụ.”

Trần Bình sờ sờ sofa, tán thưởng nói.

Kiều Phú Quý đứng ở một bên, bộ dáng mười phần nhún nhường, nói: "Cậu chủ, ngài cũng đừng nói đùa với ông già này, chỉ cần cậu chủ ở đây kí tên lên một văn kiện, chúng đều là của cậu chủ."

Vừa dứt lời, phía sau một dáng người cao gầy, làn da mịn màng, mặc một chiếc váy công sở đến đùi, đưa qua một văn kiện.

Trần Bình bất mãn nhìn thoáng qua nói: “Ông cũng không phải không biết tôi Vốn dĩ không muốn thừa kế tài sản, hôm nay tôi đến đây là hỏi vay ông mười vạn tệ.”

Kiều Phú Quý uyển chuyển cười nói: “Không cho vay.”

“Lão già kia, ông lặp lại lần nữa!” Trần Bình giận dữ, đứng dậy.

Kiều Phú Quý vẫn là câu nói kia: "Không cho vay."

Nhưng là, cùng với những nếp nhăn hiện lên do ông ta cười, dụ dỗ nói: “Cậu chủ, chỉ cần ng tên, đừng nói là mười vạn, mười triệu, một trăm triệu đều là của ngài.”

“Cho mượn hay không! Hôm nay nếu tôi ký tên, sẽ không mang họ Trần!" Trần Bình tức giận.

Năm phút đồng hồ sau.

"Chúc mừng cậu chủ, ngài hiện tại chính thức kế thừa toàn bộ tài sản cùng sản nghiện của nhà họ Trần, đây là mười vạn tệ của ngài."

Rất thơm!

Kiến Phú Quý nhìn phần ký tên trên văn kiện, trên mặt nụ cười với đóa hoa cúc không khác gì nhau.Đồng thời, ở bên người thư ký, đưa đến một cái vali xách tay, mở ra, là mười vạn tệ!

“Ông Kiều, ông thật tốn kém, mười vạn lại đựng trong cái vali lớn như vậy, người không biết còn tưởng rằng một trăm vạn tệ đâu.”

Nói xong, Trần Bình đứng dậy lấy một cái túi, để tiền vào: “Tôi đi trước đây.”

“Cậu chủ ngài đi thong thả, có cần tôi phải xe đưa đi không?” Kiều Phú Quý cung kính hỏi.

“Không cần, tôi đi xe điện tới." Trần Bình nói, cầm theo túi đi ra khỏi văn phòng.

Bên này, sau khi Trần Bình rời đi Kiều Phú Quý lập tức cầm văn kiện đi vào phòng họp, mở tần số hội nghị.

“Ông chủ, cậu chủ cuối cùng cũng kí tên.” Ông Kiều đứng ở trước màn hình, gập người, rất xúc động cùng cung kính.

Ở màn hình, là một ông lão ngồi xe lăn, ho khan vài tiếng, chậm rãi nâng tay lên, giọng nói suy yếu nói: “Vậy... thông báo xuống dưới..."

“Đúng vậy, ông chủ.” Kiều Phú Quý nhìn hình ảnh ông già, lau nước mắt nói.

Cùng lúc này, bất kể ai ở cao tầng của nhà họ Trần, đều nhận được một bưu kiện thông báo, người thừa kế duy nhất nhà họ Trần, Trần Bình, chính thức thừa kế công ty dòng họ!

Mà xí nghiệp này có liên quan đến bất động sản, đất đai sở hữu, giải trí, điện ảnh và truyền hình, tài chính, đầu tư, khoa học kĩ thuật...

Trần Bình về tới bệnh viện, chạy vào phòng bệnh, vừa lúc nhìn thấy Giang Uyển nói chuyện với Tào Quân, hai người thật sự rất gần nhau, nói nói cười cười.

Trần Bình cau mày, hơi xiết chặt nắm tay.

“Trần Bình, anh đi đâu? Giang Uyển vừa thấy mặt liền lạnh lùng hỏi.

Người kia, lúc này còn có tâm tư đi ra ngoài, cũng không có quan tâm con gái mình.

Ánh mắt Giang Uyển, lộ ra tia thất vọng đối với Trần Bình.

Tào Quân ngồi một bên, cười lạnh: “Trần Bình, anh không phải đi vay tiền chứ? Không sao đâu, tiền thuốc men tôi trả, dù sao Mễ Lạp cũng gọi tôi một tiếng chú."

“Con gái của tôi, tiền thuốc men không phiền cậu lo lắng, chính tôi sẽ trả." Trần Bình đi vào, khuôn mặt lạnh nhạt.

“Trần Bình, anh có thái độ gì vậy, anh sao lại cùng anh Tào nói chuyện như vậy? Giải thích.”

Giang Uyển lập tức đứng lên chỉ trích, bộ dáng của chồng mình như thế nào, mình còn không biết?

Người ta có lòng tốt hỗ trợ tiền thuốc men, anh lại cho người ta sắc mặt như thế, thật sự không có chút lịch sự nào cả!

Tào Quân giả bộ khuyên nhủ: “Uyển nhi, đừng tức giận, Trần Bình có lẽ không vay được tiền, tâm trạng không tốt.”

Giang Uyển thở phì phì trừng mắt liếc nhìn Trần Bình, trong lòng càng thêm xem thường Trần Bình.

Trần Bình nhịn cơn tức, nắm chặt tay, nhìn hai người bọn họ, hận không thể

đấm một phát trên mặt Tào Quân.

Uyển nhi?

Anh ta lại có thể gọi tên mụ của cô ấy!

Giang Uyển ơi Giang Uyển, tốt xấu gì tôi cũng là chồng cô, cô lại không cảm thấy thẹn?!