Thiên Thần Khát Máu [VKook]

Chương 73

Mấy ngày nay Au bận quá nên không rep lại bình luận của mấy bạn được, xin lỗi nhé😭😭

Từ "cậu" ở cuối chương trước là không phải chỉ Jungkook, mà lại là chỉ Jungkook. Nó nói về Jungkook, nhưng lại không phải là Jungkook. Hack não chưa😂😂

Gợi ý nha: Nếu ai đã xem Tokyo ghoul:re, thì nội dung của fic này cũng tựa như vậy á. Gợi ý cực rõ luôn đó.

____________

Lúc năm giờ sáng, mọi người đều đã về tới trường, bất quá, bạn của Jungkook (người lái xe) lái xe về Jeon gia luôn. Còn Yoongi thì được đưa về Min gia.

Đứng trước cổng nhà, mọi người xuống xe, Jungkook quay sang, nói, "Tớ về trước."

Người kia ôm cậu một cái rồi vẫy tay tạm biệt, "Nhớ qua nhà tớ chơi nha."

Jungkook vỗ nhẹ lên lưng người kia rồi gật đầu, "Ừ, tớ sẽ qua nhà cậu chơi."

Jungkook mở cửa rồi bước xuống xe. Luhan tò mò hỏi, "Cậu nói gì với cậu ta vậy?"

Jungkook đáp, "Qua nhà cậu ấy chơi."

Sehun hứng khởi, "Vậy à? Nhớ kêu bọn tớ đi cùng nha."

Jungkook cười nhạt, "Ừ."

Trời vẫn chưa tan sương mù nên khung cảnh có hơi mơ hồ, SeungRi đưa ra ý kiến, "Hay là mọi người ở lại Jeon gia luôn đi, dù sao thì bây giờ cũng mới năm giờ sáng."

Tưởng mọi người sẽ ngại ngùng lắc đầu, không ngờ ai cũng rất hưng phấn mà đồng ý. Baekhyun ôm SeungRi, cười to hai tiếng, "Cậu nói quá đúng ý tớ luôn nha!"

Chanyeol bất đắc dĩ kéo Baekhyun lại, tiện tay búng một cái rõ mạnh lên trán Baekhyun làm y la oai oái, Chanyeol tay bịt miệng Baekhyun, rồi ngẩng đầu lên nở nụ cười khách sáo, nhưng mà, lời nói ra lại chẳng khách sáo chút nào, "Được rồi. Dù gì cũng là lòng tốt của SeungRi, mọi người ở lại hết đi. Về nhà lúc này phiền lắm. Chúng ta ở tới chiều rồi kêu xe chở về cũng được."

Jiyong đỡ trán, không biết nói gì hơn với hai vợ chồng mặt dày này.

SeungRi lại rất thân thiện mời mọi người vào nhà.

Tae thì chạy thẳng vào cổng từ lúc nào.

Trên đường đi, Jimin quay sang hỏi Jungkook, "Ủa? Bộ cậu không cho Tae một căn nhà à?"

Jungkook trả lời, "Nó ở trong nhà."

Ho Seok kinh ngạc, "Em không dùng vòng cổ hay rọ mõm cho nó à?"

Jungkook thản nhiên lắc đầu, "Không."

Taehyung nhíu mày, anh đang lo sợ con hổ kia sẽ làm hại đến cậu, "Nó có hay cắn người bậy bạ không?"

Jungkook cười lạnh, "Không. Mà dù nó có ăn đi nữa tôi cũng không dùng mấy cái thứ đó để giữ nó lại đâu."

Nam Joon xen vào, "Không lẽ cậu muốn tôn trọng sự thoải mái của nó à?"

Jungkook nghiêng đầu, khoé miệng nhếch lên nụ cười trào phúng, "Tôi không tôn trọng một ai cả!"

Luhan nheo mắt, "Vậy cậu sẽ làm gì nó?"

Jungkook đi chậm lại, Taehyung, Ho Seok, Jimin, Sehun, Luhan và Nam Joon cũng đi chậm lại, còn SeungRi, Jiyong, Baekhyun, Chanyeol đã đi vào nhà rồi.

Jungkook dừng lại, quay người, ngẩng đầu nhìn bọn họ, cười khẩy một tiếng rồi nói, "Tôi... sẽ gϊếŧ nó!"

Nhìn nụ cười lạnh lẽo của cậu, bọn họ lạnh cả sống lưng.

Jungkook nhếch môi, rất hài lòng với phản ứng cứng đơ của mọi người, "Tae là tôi tìm thấy, cũng là tôi mang về nuôi, nhưng không có nghĩa là tôi sủng nó!"

Sehun mím chặt môi, ngập ngừng nói, "Nhưng... cậu... chẳng phải..."

Jungkook không đợi Sehun kết thúc câu, trả lời luôn, "Tae có gϊếŧ người đối với tôi không quan trọng! Nếu nó có năng lực thì tôi ắt hẳn sẽ giữ lại. Nhưng, nếu nó chẳng làm được cái đách gì, hay nó lại vì thương hại mà không gϊếŧ người, thì tôi sẽ loại bỏ nó!"

Jimin sợ hãi, giọng nói cũng run lên, "Cậu..."

Jungkook thoải mái luyên thuyên, tông giọng vẫn rất ổn định nhưng lại khiến người ta cảm thấy được một nguy hiểm vô hình nào đó ngay trước mặt mình, "Tôi vốn là loại người cực đoan, và tôi không phải là loại người tốt bụng hay lương thiện gì. Hay nói rõ hơn, tôi là loại người tàn độc độc đoán đến mức các người không thể tưởng tượng được đâu. Vì vậy, những gì có thể gây nguy hiểm cho tôi, hoặc tôi không thể chiếm được nó, hoặc là tôi không còn hứng thú với nó nữa... Thì... tôi sẽ loại bỏ nó!"

Nam Joon híp mắt lại, "Chuyện này... cậu chưa bao giờ nói với tôi!"

Jungkook nhìn Nam Joon, ánh mắt loé lên, "Ông... tôi vẫn chưa chiếm được! Vì vậy, hãy cẩn thận đi!"

Luhan mím môi, đau lòng, "Kook..."

Jungkook nhún vai, không để cảm xúc của Luhan vào mắt, "Tôi vốn là người thừa kế Jeon gia mà... tôi phải hoàn thành nhiệm vụ này thôi!"

Và, điều khiến mọi người kể cả Jungkook kinh ngạc là Taehyung tức giận đùng đùng nắm lấy cổ áo cậu, sức anh mạnh đến mức cổ áo hoàn toàn bị nhăn lại.

Taehyung rít lên, "Em... đang nói cái quái gì vậy?! Vì em là người thừa kế Jeon gia nên em phải như vậy?! Đừng lấy điều đó làm cái cớ!!"

Mọi người đồng loạt ngừng hoạt động, ánh mắt mở to cứng đờ nhìn Taehyung đang xách cổ áo Jungkook.

Jungkook nhướn mày, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói, "Sao? Anh đang tức giận à? Anh đang tức giận vì cái gì? Anh đang tức giận vì ai? Và vì sao anh lại trút giận lên tôi?"

Taehyung đột nhiên dừng lại, rồi ngã khụy xuống đất, cúi gầm mặt, tay nắm chặt lại thành nấm đấm. Taehyung lúc này... đang bất lực!

Jungkook nhếch môi, cúi người xuống, "Tôi và anh chẳng qua chỉ là người qua đường thôi!"

Song, cậu nhanh chóng đứng dậy và rời đi.

Lúc này, dưới mặt đất chỗ Taehyung rơi vài giọt nước lóng lánh. Taehyung đang khóc...

Ho Seok đau lòng vỗ lên lưng Taehyung, "Đừng khóc... mày là đàn ông cơ mà!"

Ho Seok và Jimin đi tới an ủi Taehyung. Nam Joon, Luhan và Sehun vẫn đứng đó nhìn hướng Jungkook rời đi, tim muốn thắt lại, sóng mũi cay cay, nước mắt bất giác lại rơi xuống.

Mới nãy, Jungkook quay lại, nụ cười lạnh lùng của cậu cũng biến mất, khuôn mặt dù không hề có một hiểu cảm gì nhưng khiến bọn họ nhìn vào lại muốn khóc thay.