Bảy giờ rưỡi sáng, mọi người tập hợp đầy đủ ở sân sau.
SeungRi nói vào loa, "Bài thứ mười sáu, vẫn là chạy năm mươi vòng quanh sân! Ai chạy sau ba mươi phút thì bắt buộc phải chạy lại lần nữa!"
Lập tức, ai cũng cắm đầu chạy, tốc độ cũng nhanh hơn hôm qua. Đùa chứ, bọn họ không muốn phải chạy đi chạy lại năm mươi vòng đâu!
Jungkook và Taehyung vẫn là người dẫn đầu, bất quá còn có thêm Ho Seok. Ba người biểu cảm rất bình thản, mặt không đỏ không tái, hơi thở ổn định không ngắt quãng, tư thế chạy cực chuẩn.
Trong khi chạy, Ho Seok còn trò chuyện rất tự nhiên, "Hôm qua ngủ ngon không?"
Taehyung gật đầu, "Có chứ! Ngủ cực ngon."
Ho Seok như nhớ lại chuyện gì, rùng mình một cái, "Tối qua tao định xuống bếp uống nước. Tự dưng con Tae gì đó của Jungkook gầm lên một tiếng làm tao sợ muốn chết!"
Taehyung cười to, "Haha, bộ trong phòng mày không có tủ lạnh à?"
Ho Seok bĩu môi, tức tối, "Thì đó! Tao nghe tiếng của con Tae xong thì chạy trối chết lên phòng! Mới mở cửa vào thì đập ngay vào mắt là nguyên cái tủ lạnh! Khổ công tao chạy lên chạy xuống mấy vòng, còn xém bị con Tae hù tè ra quần."
Jungkook buồn cười, "Vậy anh có tè ra quần không?"
Ho Seok tự hào hất cao đầu, "Tất nhiên là không! Anh rất biết kiểm soát a!"
Jungkook ồ một tiếng, gật gật đầu nói, "Vậy à? Em còn tưởng anh "ra" rồi chứ."
Người ngu cũng biết Jungkook đang châm chọc Ho Seok nhát gan, Ho Seok tức xì khói, "Này! Em không thể không chế giễu anh thì sẽ chán lắm sao?"
Jungkook liền gật đầu, cười nhạt, "Đúng vậy a. Nếu không thì em chán đến phát ngán luôn á."
Ho Seok lựa chọn làm lơ, xớ một tiếng.
Mười phút sau, ba người hoàn thành rồi ngồi xuống ghế.
Jungkook uống một ngụm nước, rồi hai tay đặt lên đùi nhìn những người còn lại đang chạy. Ai cũng nhìn như sắp ngất đến nơi, mồ hôi chảy như mới tắm, sắc mặt thì không còn hồng hào như lúc bắt đầu.
Jungkook cười lạnh, "Mới như vậy mà đã đuối sức. Đúng là quá yếu!"
Taehyung và Ho Seok thì đổ thẳng nước lên đầu rồi la một tiếng rõ to.
Taehyung run người, "Nước lạnh vãi!"
Ho Seok cầm chai nước, bất mãn, "Má~ chai nước lạnh a!!"
Jungkook dựa người vào tường, không nhịn được châm chọc, "Đúng là ngốc quá đi!"
Taehyung và Ho Seok đều im lặng không nói gì. Bởi vì... lời nói của Jungkook cũng rất đúng a. Bọn họ cũng có "hơi" ngốc thật.
Lời nói có trọng lượng của SeungRi đã khiến mọi người hoàn thành trong vòng hai mươi bảy phút sát sao.
Baekhyun đứng nhìn mọi người đang nằm la lết trên mặt đất, nói lớn vào loa, "Bây giờ chúng ta sẽ tập những bài giống như hôm qua."
Jungkook khó hiểu, "Chúng ta không đi leo núi ạ?"
Baekhyun gật đầu, "Đúng vậy. Hôm nay chỗ leo núi có gặp một chút trục trặc nên không an toàn."
Mọi người bắt đầu tập luyện cho tới buổi chiều.
Bảy giờ tối, chiếc xe buýt cũng tới nơi, mọi người bước lên xe.
Baba và papa của cậu và Taehyung thì ngồi xe riêng.
Jungkook ngồi giữa Ho Seok và Taehyung ở hàng ghế cuối, Jimin và Yoongi thì ngồi ở ghế bên cạnh.
Ho Seok cầm nguyên cái ba lô đựng bánh kẹo, đưa vài bịch cho Jungkook và Taehyung, "Hai đứa bây ăn đi."
Jungkook không khách khí nhận lấy, xé bịch bánh ra, đưa từng miếng vào miệng.
Taehyung cũng vậy, cầm lấy bịch bánh rồi mở ra ăn luôn.
Ho Seok xì một tiếng, "Tụi bây không thể nói một tiếng cảm ơn à?"
Jungkook và Taehyung đồng thanh, "Cảm ơn."
Nói là cảm ơn mà vẻ mặt của hai người vẫn không hề có sự cảm kích nào, Ho Seok bĩu môi rồi đưa cho Jimin và Yoongi thêm vài bịch nữa.
"Cảm ơn anh."
Nghe được tiếng cảm ơn chân thành từ Jimin và Yoongi, Ho Seok cũng hạnh phúc hơn, nhưng khi nhìn sang hai người kia, anh liền không ngừng bất mãn.
Bên ngoài trời đã tối thui, có một nam sinh lớn gan ngồi kể chuyện ma. Nam sinh làm vẻ mặt nguy hiểm, giọng kể lại rất sinh động, "Có một hôm, hai người thám hiểm đi vào khu rừng. Lúc vào, trên người vẫn rất sạch sẽ. Nhưng lúc ra... thì chỉ còn lại một người... bị mất một cái tay và hai ngón chân. Người nọ nói rằng trong khi thám hiểm, có một căn nhà nằm ở giữa khu rừng, trong đó có một lão rất già cho bọn họ ngủ qua đêm. Tối hôm đó, không biết sao lão đó nổi điên lên cầm dao rượt đuổi hai người, người kia bị gϊếŧ chết, còn người này thì may hơn không mất mạng, nhưng cũng đã bị phế a."
Jungkook lầm bầm, "Rõ ràng là chuyện bịa ra!"
Đột nhiên, chiếc xe dừng phắt lại. Bác tài xế nói, "Hình như bị bể lốp rồi."