Jimin và Yoongi đi xuống cùng nhau, Jimin thấy Ho Seok thì ngồi xuống bên cạnh, trêu chọc Ho Seok, "Thì ra hồi nãy là nam thần Ho Seok a."
Ho Seok phồng má bất mãn, "Sao ai gặp anh cũng nói mãi câu đó thế nhỉ?"
Jungkook châm biếm, "Là do anh gây ấn tượng cho mọi người thôi mà. Ít ra anh cũng phải thấy tự hào đi chứ."
Taehyung tiếp lời, "Được người ta nhắc tên nhiều cũng là một niềm vinh hạnh a. Mày đừng đau buồn."
Ho Seok tức xì khói, "Đau buồn ông nội mày!"
Taehyung cười, nhìn cực "đểu", "Ồ hố, nam thần của BigHit thì ra là đang tức giận nha~"
Ho Seok gân cổ cãi, "Đằng ấy cũng quan tâm tới đằng này quá."
Taehyung không kém cạnh, "Thì cũng là quan tâm thật. Đằng này sợ đằng ấy xấu hổ muốn đào hố nha. Tốn đất lắm!"
Ho Seok mở to mắt, tay run run chỉ Taehyung, "Taehyung... mày!! Mày không coi trọng tình nghĩa bạn bè của tao với mày mười mấy năm nay nha!!"
Taehyung bĩu môi, "Không phải tao đang quan tâm tới mày sao?"
Jungkook ngồi giữa nghe hai người cãi qua cãi lại thì rất khó chịu, "Này, im!"
Taehyung và Ho Seok liền im lặng, đành đấu mắt với nhau. Không khí trên bàn ăn cũng hơi lạ lạ.
Jungkook cảnh báo, "Hai người nhắm mắt lại đi! Coi chừng tôi xử đó!"
Taehyung và Ho Seok quay phắt sang chỗ khác, không thèm nhìn nhau.
Jimin thấy hai người trẻ con như vậy thì chỉ biết cười trừ, "Đúng là con nít!"
Yoongi cũng cười, "Này chắc còn hơn trẻ con luôn đấy chứ."
Taehyung hắng giọng, "Anh đây mười chín tuổi rồi đấy! Còn hơn em một tuổi luôn. Anh không phải trẻ con!"
Ho Seok nói, "Anh là hơn chú em một năm đấy, gần ba trăm sáu mươi lăm (365) ngày luôn mà."
Jungkook buồn cười, "Hai người đừng cứ hở cái là cãi bướng nữa được không vậy?"
Lúc này, baba và papa của Jungkook và Taehyung tới, ngồi đối diện chỗ của họ.
Baekhyun cười lớn, "Haha, mấy đứa thân thiết quá nhỉ."
Chanyeol bảo, "Mấy đứa im lặng đi. Đầu bếp sắp mang đồ ăn lên bàn rồi."
Mười phút sau, các món nướng đều được đặt lên bàn ăn.
"Chúc mọi người ăn ngon miệng!"
Ai cũng cúi đầu ăn rất ngon, chỉ duy nhất Jungkook không đυ.ng gì tới món ăn.
SeungRi khó hiểu, "Kook, con không ăn à?"
Jungkook nói, "Baba, Tae của con đâu rồi ạ?"
Taehyung tưởng gọi mình liền quay đầu nhìn Jungkook, mặt sáng rực rỡ, "Tae của em á?"
Jungkook khinh bỉ, xua tay như đang đuổi Taehyung, "Không phải anh."
Taehyung rầu rĩ, "Vậy là ai?"
Jungkook trả lời, "Cục cưng nhà tôi a."
Taehyung khó chịu, "Cái gì là cục cưng chứ."
Jiyong cười nhẹ, "Là con hổ của Jungkook thôi đó mà."
Mọi người liền kinh ngạc, "Con hổ?!!"
Jungkook giật mình, "Có chuyện gì à?"
Cơ mặt Ho Seok giật giật, "Jungkook... nuôi... hổ... làm thú cưng?"
Jungkook gật đầu coi như câu trả lời.
Jimin thích thú, "Sao cậu có được nó hay vậy? Cậu mua sao?"
Jungkook lắc đầu, đáp, "Tôi bắt."
Taehyung ngạc nhiên, "Em tự bắt sao? Bằng cái gì? Dây thừng hay sao?"
Jungkook trả lời, "Tay không."
Ho Seok hâm mộ, "Em giỏi quá vậy! Con hổ của em có đáng sợ không? Nó có nghe lời không?"
Jungkook vẻ mặt tự hào nói, "Tất nhiên rồi. Tae rất đáng yêu, nó cũng rất nghe lời."
Nghe thấy tên của mình, Taehyung cảm thấy hơi nhột nhột, bĩu môi. Tên cúng cơm của anh mà lại được đặt cho một con hổ a.
Jungkook hỏi, "Baba, vậy Tae đâu? Nó ở Jeon gia ạ?"
SeungRi đáp, "Hage đi về ông bà ngoại chơi rồi. Tae đang ở trong nhà a."
Mọi người rùng mình. Vậy là nãy giờ họ đang ở cùng với một con hổ rồi.
Jungkook nhíu mày, "Trong nhà sao? Con không thấy ạ."
Jiyong chỉ qua cái cây gần đó, "Tae đang ở đó kìa."
Mọi người nhìn qua chỗ cái cây, mắt mở to, miệng há rộng, biểu cảm nhìn rất buồn cười.
Một con hổ đi ra, là một con hổ đực nặng khoảng chừng 2 tạ, dài gần ba mét, bộ lông màu vàng của nó rất nổi bật, đôi mắt hẹp dài đầy sắc bén, cặp răng trắng sắc nhọn, hai chiếc răng cong lòi ra ngoài, lâu lâu sẽ lại gầm gừ mấy tiếng. Vậy ra, đó là Tae, cục cưng của Jungkook!
Tae từ từ bước tới chỗ Jungkook, ánh mắt lướt từng người khiến ai cũng lạnh run. Không giỡn chứ, bọn họ là gặp chúa sơn lâm a! Thật đáng sợ quá đi!