Thiên Thần Khát Máu [VKook]

Chương 48

Trên đường cao tốc hướng đến vực "Khúc hát của quỷ", có một chiếc xe đen chạy thẳng với tốc độ kinh người.

Jimin hét lớn, "Này, anh bình tĩnh chút đi chứ!"

Taehyung tối sầm mặt, "Đừng nói "này" với anh!"

Ho Seok khó hiểu, "Cậu tại sao phải đi nhanh như thế? Jungkook gặp chuyện gì sao?"

Taehyung gật đầu không nói.

Jimin vướn người, "Chuyện gì a?"

Taehyung nói, "Tớ không biết."

Yoongi ngồi hàng ghế sau cùng Jimin, vẻ mặt có chút đắc ý.

Đến khi sắp tới nơi, Taehyung phát hiện có chiếc xe của Jungkook liền thắng gấp.

Jimin, Ho Seok và Yoongi vì Taehyung thắng xe bất ngờ mà xém bật ngã về đằng trước.

Taehyung hấp tấp bước xuống xe, đi gần tới chỗ Jungkook, "Không có chuyện gì chứ?"

Jungkook nhíu mày, nhìn Taehyung khó hiểu, "Sao anh ở đây?"

Taehyung đưa điện thoại của cậu ra, "Tôi tới đưa điện thoại cho em."

Jungkook lấy điện thoại, cúi đầu một cái thay cho lời cảm ơn.

Luhan đứng đó, cúi gầm mặt, "Kook, tớ không muốn cậu phải tới đó..."

Luhan rõ ràng đang rất lo lắng cho cậu. Jungkook nhìn Luhan, tâm tình cũng tốt đi đôi chút, "Luhan, cậu không muốn tớ chấp nhận sự thật sao?"

Luhan khựng lại, ngẩng đầu, "Cậu..."

Jungkook nói nhỏ vào tai Luhan, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có Luhan mới nghe được, "Cậu quên rồi sao? Tớ là Jack đồ tể của thế giới ngầm! Tại sao tớ lại vì chuyện này mà mất đi bản chất đồ tể của mình?"

Luhan kinh ngạc, "Cậu..."

Jungkook cười lạnh, "Tất nhiên, tớ sẽ gϊếŧ sạch Demon, đến khi có cơ hội!"

Luhan mím môi, "Cậu không có khả năng..."

Jungkook quả quyết, "Không có khả năng, không có nghĩa là mãi mãi sẽ không có khả năng! Tớ đã nói với cậu những gì vào hôm qua, cậu nhớ không?"

Luhan nhìn thẳng vào mắt Jungkook, cười nhẹ, "Tớ nhớ! Cậu nói... cậu sẽ hi sinh tất cả để lên được ngôi vua này!"

Jungkook hài lòng, "Đúng vậy, và cậu phải nhớ câu nói này của tớ suốt đời."

Luhan ấp úng, "Nhưng... cậu có thể chịu được?..."

Jungkook nhướn mày, "Đã đến bước này, tớ không thể hối hận, tớ không còn có lựa chọn nào nữa. Cứ coi như là... ông ấy cũng là một người hi sinh để tớ được lên ngôi vua đó đi. Giống như trên ván cờ, tớ mới chỉ bị đối thủ ăn mất một quân cờ."

Luhan nói, "Nhưng... đó là quân nào?"

"Một quân khá quan trọng, quân xe!"

Không ai để ý, khi Jungkook nói ra những lời này, móng tay cậu không ngừng bấm sau vào lòng bàn tay, làn da cũng nhanh chóng bị rướm máu đỏ.

Jungkook chắc chắn rằng răng cậu không ngừng nghiến chặt lại. Cậu... chắc chắn sẽ khiến cho đám người Demon phải chết!

~.~.~.~.~.~.~

Sau khi kêu bốn người kia rời đi, Jungkook lặng người đứng nhìn cái xác đã cháy đen được Sehun mang lên.

Sehun thấy cậu thì ngạc nhiên, "Sao cậu lại ở đây?"

Luhan ấp úng, "Cậu... cậu ấy muốn..."

Jungkook vẫn im lặng, mím môi.

Sehun thở dài một cái, "Đó là xác của ông nội cậu."

Jungkook hỏi, "Người gϊếŧ ông ấy là ai?"

Sehun trả lời, "Tớ tìm thấy trên cái xác có một chỗ được in chữ "D", xác nhận là Demon."

Jungkook cười lạnh, "Không ngoài dự đoán."

Jungkook quỳ một chân xuống, lạnh lẽo ra lệnh, "Làm tang cho ông ấy đi. Nhớ, phải làm trong im lặng! Không được để ai khác biết được chuyện này."

Sehun thở nhẹ, "Kook, cậu không sao chứ?"

Sehun còn tưởng cậu sẽ kích động mà lại tức điên lên, ai ngờ cậu lại thản nhiên đến đáng thương. Nhìn vẻ mặt của Jungkook, Sehun và Luhan lại muốn cậu có thể khóc to lên để giải tỏa.

Họ thật sự không muốn nhìn cậu phải chịu đựng tất cả điều này một mình. Thật là, đang cười mà lại như đang khóc, rõ ràng rất yên bình mà lòng lại một trận giông tố.

~.~.~.~.~.~.~

Ngày hôm sau, đám tang của Lykke được tổ chức chỉ có Jungkook, Sehun và Luhan, hoàn toàn không có thêm một ai.

Jungkook đứng nhìn bia mộ khắc dòng chữ tên thật của Lykke, mím chặt môi đến bật máu.

Luhan đứng bên cạnh thấy cậu như vậy thì không đành lòng, "Kook, cứ khóc to lên đi. Bọn tớ không muốn cậu che giấu cảm xúc thật của mình như thế đâu."

Jungkook nghiêng đầu, "Tại sao phải khóc?"

"Vì cậu đang buồn."

"Tại sao lại buồn?"

Sehun cứng người, "Kook, cậu sao vậy?"

Jungkook ngẩng đầu, lạnh lùng, "Tớ đã nói rõ rồi. Tớ không khóc, vì tớ không cần phải khóc!"

Lặng người một hồi lâu, Sehun và Luhan rời đi.

Jungkook cúi gầm mặt, nói nhỏ cho một mình cậu nghe, "Không cần phải khóc, vì đâu còn giọt nước mắt nào. Không buồn, vì đã hết sức lực rồi, còn sức đâu mà buồn."

Một khi con người đã đến giới hạn, tất cả những điều đơn giản nhất cũng sẽ trở thành bất khả thi.